Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 62: Lão tử không phải ảo giác
Ở Đại Châu giới liên tiếp canh giờ chạy máy đào đất dù sao cũng không phải việc người thường nào có thể làm, cho dù Lê Chanh là tu sĩ luyện khí tầng bảy sau khi làm xong cũng có chút lưng đau eo mỏi, bởi vậy cho dù quay về hiện đại bỏ lại máy móc cậu mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường nghỉ ngơi và hồi phục mấy tiếng, cậu lúc này vẫn như cũ nặng nề ngủ mất.
Cầu nhỏ kim loại trong tay tản ra dòng khí ấm áp, ngăn lại nhiệt độ không khí hạ thấp khi bay trên bầu trời.
Khi tiếp viên hàng không đẩy đồ uống hỏi, Tống Giai gỡ tai nghe muốn một ly nước ấm, sau đó liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, kéo cái mền không biết rơi xuống chân cậu khi nào, xua xua tay nhẹ giọng nói với vị tiếp viên hàng không tận tụy với công việc: “Đoán chừng là ngủ say rồi, một lát nữa đi”.
“Được”. Mỹ nữ tiếp viên hàng không hiểu ý gật gật đầu, khéo léo nở nụ cười, trong ánh mắt lại phiếm một tầng ý cười càng khoa trương, Patrick thấy thần sắc không nhịn được cười trên mặt tiếp viên hàng không, không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn qua —— chỉ thấy thiếu niên dưới cái mền nhung rộng thùng thình che hơn phân nửa thân người đều co thành một đoàn gục đầu, tại dưới máy điều hòa độ ấm thổi tóc ngắn mềm mại giống cây bồ công anh mỉm cười lắc lư, trên mặt trắng nõn phiếm vệt đỏ, bên kia có dấu ghế ngồi hằn lên làn da, ngủ tới thật là ngon.
Cũng may thiếu niên ngủ khá say, có lẽ là biết đang ở bên ngoài, tư thế tay chân và vân vân cũng không thay đổi, vẫn là Tống Giai tốt bụng trở người cho cậu ta, đỡ phải lúc sau thức dậy bị trẹo cổ.
Không phải lần đầu chiếu cố nghệ sĩ dưới tay, cơ bản Tống Giai đều sẽ đặc biệt chú ý phương diện vấn đề chi tiết hữu quan này, Patrick hé miệng không tiếng động cười cười, ánh mắt xanh thú vị chớp chớp, lấy di động của Lê Chanh tách tách chụp một tấm chính cậu đang ngủ, vốn liền tuổi không lớn phối hợp một bộ vẻ mặt mĩ nam ngủ như vậy, càng lộ ra trưởng thành nhất định xuất chúng, khiến đạo diễn xấu xa ngắm nhìn, “Nhìn như vầy vẫn chính là một cậu bé”.
Tống Giai cầm lấy di động, không thể không nói kỹ thuật chụp hình của đạo diễn quả thật không tồi, cho dù trong tay cầm không phải máy quay, lại là ở trong khoang máy bay, nắm giữ ánh sáng lại cực kỳ tốt, cô suy nghĩ, vẫn là lưu lại tấm hình này.
Từ sau khi công ty phái cô tới bên cạnh Lê Chanh, bất cứ tấm hình nào của cậu nhóc này nhìn qua tính cách khá nổi bật đều cần thu thập có mục đích, giữ lại dùng sau.
Cùng lúc đó, Tống Tu Nhiên an ổn hưởng thụ qua cơm trưa buồn ngủ dựa tại trên sô pha của tầng cao nhất văn phòng, giữa trưa uống chút rượu, sau khi ăn xong nhận một cuộc điện thoại, lúc ấy gã cực kỳ buồn ngủ, miệng lầm ba lầm bầm không biết nói chút gì rồi, sau đó liền cúp máy, thẳng tới cửa văn phòng bị người hai cái đẩy ra, thẳng tới ảnh phản chiếu một người đàn ông cao 1 mét 8…….ánh vào mi mắt.
Tống Tu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, lập tức tỉnh táo lại, há miệng, “Ái chà, này không phải cậu chủ Từ sao?”.
“Cậu đưa cậu ấy đi nước Mỹ?”. Trên khuôn mặt than của Từ Hoằng Nghĩa rốt cục thêm mấy phần tương tự thần sắc rối rắm, gã khó hiểu hỏi: “Còn là đi theo cái đạo diễn Patrick kia?”.
Cho dù đang ở tầng thương giới rất cao, Từ Hoằng Nghĩa vẫn là có hiểu biết đối một ít nhân vật quan trọng của giới giải trí, trước kia khi cùng một số bạn làm ăn tụ họp nghe nhiều quen tai làm trò đùa cợt nghe nói không ít, lại ví dụ như người anh em từ nhỏ lớn lên bên cạnh gã làm chính là nghề nghiệp này, thường thường sẽ nói tới chuyện trong vòng tròn này, bởi vậy Từ Hoằng Nghĩa cũng là nghe qua người Patrick này, thậm chí có lúc rãnh rỗi người này tự mình chỉ đạo mấy bộ điện ảnh, nội dung phim dùng hiệu ứng đặc biệt cũng không tồi, bình luận phim mạnh mẽ và doanh thu phòng bán vé tăng cao liên tục đều khiến gã rõ ràng hiểu được vị đạo diễn nước ngoài này cũng là “Dưới tay đều là nghệ sĩ nổi tiếng có thực lực”.
Mấu chốt là Lê Chanh là thế nào liền đi theo rồi?
Tên này chính là làm ông chủ như vậy sao?!
Từ Hoằng Nghĩa cảm thấy rất sốt ruột, mặc dù gã có ý nâng đỡ cậu bé một chút, cũng không dự định để cậu ấy một hơi ăn thành người mập, nếu như ai nói cậu ấy một người mới có thể diễn phim quốc tế chính là trò cười thuần túy, chưa có nghiêm túc rèn luyện kĩ năng diễn xuất, làm không tốt là bị rơi vào chỉ trích của quần chúng, có một số nhà phê bình điện ảnh hoàn toàn là một cọng gân nói không tốt liền không tốt, mặc kệ bạn có người chống lưng nào, mới xuất đạo liền bị đả kích, sau này lại muốn đứng dậy liền khó khăn.
“Đúng”. Tống Tu Nhiên gật gật đầu, đưa điếu thuốc cho Từ Hoằng Nghĩa, “Ngồi xuống nói”.
Từ Hoằng Nghĩa cầm lấy để ở một bên, sốt ruột ngồi ở đối diện, “Nhìn ra được Lê Chanh là thích diễn xuất, cậu chỉ cần cho cậu ấy cơ hội tôi luyện, không cần phải ngay từ đầu liền cố ý nâng lên cao, đó không có trợ giúp gì đối cậu ấy”.
“Đó là cậu chưa thấy qua……..”. Tống Tu Nhiên ngậm miệng, gã vĩnh viễn quên không được cái ánh mắt nhìn thấy trong trường quay kia, hiện tại nhớ tới vẫn như cũ nghĩ lại còn rùng mình, là người mới thì sao, thiên phú thứ này từ trước đến nay khả ngộ bất khả cầu*, Tống Tu Nhiên lắc lắc đầu, không có nói tới chuyện này ở trước mặt Từ Hoằng Nghĩa, tin tưởng đợi tới sau khi bộ phim đó công chiếu thì cậu chủ Từ bất động như núi này cũng sẽ cảm thấy rung động, cừu biến thành con báo và vân vân…….”Hơn nữa cậu ấy có tham gia thử vai, người là Patrick chọn, cậu hẳn là nghe qua người kia rồi, ánh mắt nhìn diễn viên luôn luôn không tồi”.
*khả ngộ bất khả cầu: chỉ có thể gặp được mà không thể mưu cầu được
Từ Hoằng Nghĩa mở một chân tựa vào trên sô pha, xoa chân mày, thực tế gã cũng cảm thấy chú ý của chính mình đối Lê Chanh quả thật có chút quá rồi, tấm lòng của cậu ấy không tồi, gã hiếm khi muốn giúp chút gì đó. Nhất là hôm nay lúc vừa mới biết được tiệm dược hợp tác cùng Tống Quý An cùng với lão Tống chính là của anh rể Lê Chanh, gã tra xét chủ sỡ hữu chân chính của tiệm dược, dĩ nhiên là thăng nhóc này, cảm khái thế giới thật nhỏ cùng với đồng thời bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, đột nhiên có một loại xúc động cực kỳ vui mừng.
“Hy vọng như vậy”.
“Nghe nói gần đây công ty cậu liên tiếp không ngừng xảy ra chút vấn đề nhỏ có thể giải quyết không? Rành rành là người bên kia quấy rối…….Cậu cứ ra tay xử lý bọn họ đi, dù sao nhà họ Tống còn có cha tớ tọa trấn”. Tống Tu Nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi: “Cậu còn có thể ở lại Nam Giang bao lâu? Tất cả mọi người đã lâu không gặp rồi, buổi tối mấy anh em đi ra ngoài tụ tập một chút?’.
“Được”. Từ Hoằng Nghĩa phì cười một tiếng, “Vấn đề nhỏ không cần lo lắng, thân thể ông cụ nhà tớ coi như ổn định. Hiện tại những người đó liền không chờ được bắt đầu ra tay, tuy rằng đối phó là tớ, làm không tốt mấy người bỏ chính trị theo kinh doanh có thể từ bên trong nhìn ra chút gì đó…….. Môi hở răng lạnh, khi nhà họ Từ hưng thịnh nào có ai dám nhảy ra chèn ép chứ, kết quả ông cụ vừa đổ bệnh, yêu ma quỷ quái gì đều xuất hiện rồi, họ Triệu và họ Lý cũng sắp ngồi không yên rồi, tuy rằng hai người bọn họ lúc ấy vẫn chưa đối phó chúng tớ, lúc chân chính liên quan tới lợi ích khẳng định phải theo tình hình chung, hiện tại tớ bị chèn ép, chọc giận trước nhất định là bọn họ”.
Đều nói chuyện chính trị thay đổi trong nháy mắt, đứa bé từ nhỏ trải qua đấu tranh bên trong chính trị lớn lên đi ra lại có người nào là đèn hết dầu chứ?
Lòng của Từ Hoằng Nghĩa đen đó nha, bát phong bất động* ngồi xem người bên trên tới quấy rối, chấn chỉnh một chút công ty nhà mình loại bỏ cặn bã.
*bát phong bất động (tám ngọn gió đều không lay động nỗi): luôn bình tĩnh, vững tâm trước mọi sóng to gió lớn trong cuộc sống
Không phải thấy ông cụ không xong rồi nên muốn chén ép nhà họ Từ sao, gần đây tập đoàn Từ thị phát triển nhanh chóng xuất hiện không ít tệ nạn, đúng lúc thừa dịp cơ hội lần này tẩy trừ một lần thật tốt, đều vứt bỏ sâu mọt cùng bạn làm ăn dị tâm (có ý xấu, có ý đồ) Từ Hoằng Nghĩa nhưng nửa điểm không đau lòng, sau này kiện lên tòa án còn có thể được không ít phí vi phạm hợp đồng.
Tống Tu Nhiên nhìn không ra ý nghĩ chân chính của Từ Hoằng Nghĩa, chỉ cảm thấy tia ý cười lạnh buốt trên mặt của người đàn ông này, cũng đúng, hắc sát thần (vị thần hung ác xấu xa) này, người không trêu chọc cậu ta coi như tốt, trêu chọc còn có thể có kết quả tốt sao?
Nhưng mà bệnh của ông cụ mới tính chuyện lớn……. Nếu vị trong biệt thự tỉnh Nam Giang kia thật sự ngã rồi, tập đoàn Từ Thị sẽ đối mặt không chỉ có riêng là chút quấy rầy thăm dò ấy.
Ngủ hơn phân nửa chặng đường phi hành từ sáng tới hơn mười giờ tối, thời gian còn lại chính là ôm ipad Tống Giai đưa cho cậu xem phim, Tống Giai quả thật là một người đại diện tận tụy với công việc, bởi vì hiện nay không có bố trí trợ lý, cô tạm bao luôn chức bảo mẫu, bên trong ipad phần lớn đều là phim của đạo diễn Patrick, thích hợp cho Lê Chanh suy ngẫm hành động hài lòng đối phương rốt cuộc như thế nào tiến hành biểu đạt.
Trí nhớ Lê Chanh tốt, xem qua cơ bản liền nhớ kỹ, liền ngay cả biểu cảm trên mặt nhân vật đều nhớ tới rõ rõ ràng ràng, nhưng cái này dù sao không phải chính mình, biết biểu đạt như thế nào là một chuyện, làm ra tới lại là chuyện khác.
Sau khi xuống máy bay, Lê Chanh ôm kịch bản đạo diễn Patrick đưa vùi đầu nghiên cứu trong khách sạn, Lê Chanh có thể dùng thời gian một tháng từ không có tiếng tăm gì tới đứng đầu toàn trường cũng đều không phải là toàn bộ dựa vào trí nhớ, không có quyết tâm liều mạng mạnh mẽ cho dù có trí nhớ cũng khó mà thành công, trùng hợp, cậu không thiếu nhất chính là cổ sức mạnh nghiên cứu này.
Ba ngày sau, Lê Chanh thuộc nằm lòng cả lời thoại và câu chữ của cả kịch bản bị Tống Giai tha ra từ trong ổ mền, lôi tới trên sô pha rộng rãi của phòng khách khóc ăn năn nghiêm túc ăn mì của bữa sáng.
“Em nên thả lỏng một chút, cho dù là diễn viên vì học kịch bản cũng không thể làm ảnh hưởng tới sức khỏe”. Tống Giai nói xong đẩy Lê Chanh tới trước laptop, “Tùy thích lên mạng xem chút tin tức ngoài lề đi, không cần nghiên cứu phim và kịch bản, chuyện này không phải một lần là xong, làm việc kết hợp nghỉ ngơi mới thỏa đáng, có lẽ có lúc thứ khác sẽ cho em linh cảm đó”.
Tống Giai rất hiểu an ủi người ta, đồng thời nghệ sĩ mới nhà mình thật nghe lới cầm con chuột, nhấn mở diễn đàn của “Huyền pháp nhân sinh”, mở chat mật
【tích tích】
Thứ bảy
【Sát Phá Lang】: online không?
【Sát Phá Lang】: online không, thấy thì mời trả lời một chút.
Thứ hai
【Sát Phá Lang】: …… Sư phụ nói cậu đã nhiều ngày không có xuất hiện rồi, đã không cần phá giải trận pháp sao?
Thứ năm
【Sát Phá Lang】: chết mất thôi, nếu online thì lên tiếng một cái, sư phụ và mấy người bạn của ông tìm cậu tới điên rồi, nói mãi tới tôi sắp chết rồi…….
Thứ sáu
【Sát Phá Lang】:…….. Cứu mạng……..
Lê Chanh: “………”. Sát Phá Lang đại thần đây là làm sao vậy……..Không hiểu rốt cuộc xảy ra tình trạng gì, Lê Chanh vội vàng nhanh chóng gõ mấy chữ, trả lời.
Thứ tư
【bánh pudding xoài】: online nà, đại thần, làm sao vậy?
【Sát Phá Lang】: cậu rốt cục xuất hiện rồi!!!! Nhanh nhanh nhanh mở chat mật của cậu và sư phụ xem đi, vậy coi như có thể giải thoát rồi, tôi đăng xuất trước, bảo trọng!
Trong lòng Lê Chanh đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, quả nhiên con chuột mới vừa chuyển tới trên chat mật cùng “Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu” liền thấy cái icon kia đang điên cuồng chớp động, cậu nhấn mở vừa nhìn, đối phương gửi tới còn nhiều hơn so với Sát Phá Lang đại thần…….. Mấy trăm lần, một ngày ít nhất có trên trăm tin nhắn gửi tới đây, tất cả đều là “Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu” đơn phương gửi đi, ngày qua ngày, khung chat nhanh chóng kéo dài tới dưới đáy khung chat rồi.
Lê Chanh âm thầm lau mồ hôi lạnh, quay đầu thấy Tống Giai đã cầm tách trà ngồi trên sô pha xa xa rồi, lúc này mới thả lỏng thở dài một cái.
【bánh pudding xoài】: ……..
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】!!!!!!!!!!!! Thằng nhóc cậu đi đâu rồi, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi!!!!!!
【bánh pudding xoài】: tôi…….
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: Biết không nếu không phải thằng nhóc cậu rốt cục xuất hiện rồi, mấy lãnh đạo tối cao của huyền môn chúng ta liền chuẩn bị trốn viện đi tìm cậu!!!!!!!!!!!
Trốn viện?
Lê Chanh không có nghĩ nhiều, còn tưởng rằng sư phụ của đại thần bị thương nằm bệnh viện, nhưng mà bị một đám người người xa lạ cách internet sốt sắng quan tâm như vậy, Lê Chanh nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.
【bánh pudding xoài】: Không cần tới tìm tôi, tôi không sao chính là không thời gian lên mạng mà thôi, phải dưỡng bệnh thật tốt nha.
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: ừ
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: hừ hừ, trận pháp tiếp tục gửi qua đi, hôm nay lão Trương khay đột kích kia vắng mặt, đi ra ngoài mua sắm rồi, phải lúc mẹ mặt trăng lộ ra mặt cười trong chậu nước mới có thể trở về.
【bánh pudding xoài】: ……..à, được, cái kia……..
Ngón tay Lê Chanh dừng một chút, có thể suy ra, nếu chính mình cách một hai phút đi WC một chuyến trước mặt người đại diện Tống Giai này, chỉ sợ nửa tiếng sau liền sẽ vô tội xuất hiện ở trong một bệnh viện của nước Mỹ.
Hơn nữa một mực dựa vào người khác phá trận cũng không phải cách làm tốt gì, tựa như một lần đối phương nói có kẻ thù tập kích, cũng hoặc là chính mình bình thường mấy ngày không lên mạng, tràn đầy tính bất ổn.
【bánh pudding xoài】: tôi có thể học trận pháp với mọi người không?
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: không phải có thể hay không, chúng ta là không dạy người bình thường IQ thấp, bởi vì dạy cũng dạy không được, cái này phải xem thiên phú cậu như thế nào, có thể học được bao nhiêu, những trận pháp của cậu không tính quá khó, cơ bản đưa một phương trình vào liền có thể phá giải.
“Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu” lập tức gửi qua một phương trình cực kỳ dài, một số lượng lớn các thuật toán, cho dù có máy tính cũng không nhất định có thể cố đầu cố vĩ* tính ra toàn bộ. Lê Chanh tò mò lại phương trình này, tìm được lịch sử hình ảnh trận pháp chính mình gửi đi đánh dấu xong tính toán theo công thức, đại não cậu từ khi tu luyện tới nay có thể so với máy tính khổng lồ, một phút sau viết ra đáp án, giống như đúc cùng mắt trận “Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu” gửi qua.
*cố đầu cố vĩ: xem xét sự vật chu đáo, tỉ mĩ, kỹ càng từ đầu tới đuôi
【bánh pudding xoài】: Cám ơn sư phụ!
Mấy ông lão trong bệnh viện còn có hơi chả hiểu cái gì cả, Lê Chanh đã nghiêm trang uống một ly nước ấm đi hướng phòng vệ sinh…….
“Tầng hai mươi chín”.
Sở Tống ngưỡng mặt nằm ở trên cỏ, đây đã là lần thứ ba lòng y tràn đầy sùng bái mong đợi, vì giảm bớt tâm lý vội vàng, miệng ngậm cọng cỏ, trong miệng y còn đang liên tục lẩm bẩm: “Tầng ba mươi…….”.
“Tầng ba mươi mốt…….”.
“Tầng ba mươi hai…….”. Có lẽ giây tiếp theo liền tầng bốn mươi đó……. Lê huynh đệ nhất định có thể xông lên tầng bốn mươi, đáy lòng Sở Tống cực kỳ tin tưởng, người Lê huynh đệ này, tuyệt đối không phải vật trong ao.
“A, cửa sổ tầng bốn mươi mở rồi!”. Có người đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo như dời núi lấp biển rơi vào trong tai của mọi người ở đây, rất nhiều người ngồi dưới đất điều tức (điều hòa hơi thở) đều khiếp sợ đứng lên, sau đó đồng loạt nhìn về phía sau Ly Khám…….đang đi tới hướng Dược các.
Ánh mắt y nhìn về phía cửa sổ mở ra của tầng bốn mươi, giật mình, ánh mắt chuyển qua người mới vừa ngọ nguậy đứng lên từ trên cỏ, do cửa tầng bốn mươi mở rộng mà sắc mặt của Sở Tống kinh hoảng, nhàn nhạt hỏi: “Hắn đi vào rồi?”.
Sở Tống sửng sốt, gật gật đầu.
Cùng lúc đó, cửa sổ tầng bốn mươi mốt ầm ầm mở ra, một phút sau tầng bốn mươi hai mở ra, giống như không có ngưng trệ, tầng bốn mươi ba tại trong tiến trình duy trì tốc độ trước đó của người xông vào đột nhiên mở rộng.
Ly Khám nhếch môi, lúc này y nếu như lại tin Lê Chanh thì chính là kẻ ngốc, chuyên gia chỉ đạo cái gì…….. Mặc dù là Thu Trường Phong năm đó cũng căn bản không có đột phá tới tầng ba mươi mốt, như thế nào có thể chỉ đạo cho Lê Chanh? Hơn nữa hiện giờ đã đều không phải là trên tầng ba mươi, mà là tầng bốn mươi……..
Phương trình sư phụ của đại thần gần như áp dụng cho mỗi một tầng trận pháp của Dược các, Lê Chanh một đường leo tới tầng năm mươi mốt, phát hiện đá đen xuất hiện thay đổi, có hơn trăm hòn đá đen hiện giờ vượt qua gấp đôi, làm thành hai cái trận pháp, Lê Chanh thử dùng phương trình tính ra mắt trận, rồi sau đó……..Bị đá ra ngoài rồi.
“Quả nhiên là hắn!”. Người từng thấy qua Lê Chanh phá trận.
“Là tên đệ tử Ngọc Hoàng tông kia!”. Đây là người từng mua rượu xái.
Sở Tống run lập cập đứng lên, ánh mắt sùng bái nhìn thiếu niên bị đá ra ngoài cửa sổ của tầng năm mươi mốt kia, cảm giác quần áo màu đen mặc trên người thiếu niên đều trở nên cực kỳ sáng chói, y nức nở nói: “Thần tượng………”.
Lê Chanh ảo não rơi xuống đất, gãi gãi tóc ngắn, đây xem như lần đầu tiên cậu bị Dược các đá ra, có hơi thẹn thùng, không dám nhìn vẻ mặt của mọi người phía sau, Lê Chanh lập tức bay kên, chỉ một lát liền lại vào tầng năm mươi mốt, mơ hồ nghe được một trận oanh động sau đó, cùng với vài câu tạp âm thở dài, “Này còn để người ta sống hay không, hắn lại đi vào rồi……..”.
Hai tầng trận pháp chỉ sợ khác một tầng, Lê chanh suy nghĩ một lát tại tầng năm mươi mốt, vẫn là trở về hiện đại một chuyến, vì thế sau khi Tống Giai uống xong hai ngụm nước trà, thấy thiếu niên vội vàng đi ra từ phòng vệ sinh, gõ chữ lạch cạch một hồi trên laptop, sau đó cầm laptop trong tay hài lòng thỏa dạ lại vào WC.
……… Đây là quên cầm di động?
Tống Giai bình tĩnh uống trà.
Một lúc lâu sau tại Đại Châu giới, tất cả cửa sổ của bí cảnh tầng thứ nhất toàn bộ mở ra, lầu các hướng lên trời kia không biết đi thông nơi nào, tại tầng tám mươi là lúc tầm mắt của mọi người đều bị ngăn trở rồi, Sở Tống ngưỡng cổ vẫn duy trì một bộ tư thế nhìn về tương lai.
Ly Khám như tượng băng đứng ở trước Dược các, vốn sống lưng cứng còng chậm rãi thả lỏng, y hít vào một hơi, bên môi lộ ra một cái tươi cười thoải mái, nếu chênh lệch quá lớn……Liền không cần phải xem đối phương là người.
Giờ phút này, những cao thủ của Tần Lĩnh bí cảnh tầng thứ hai đều dời sự chú ý tới vị trí khu vực phá đỉnh mà ra của Dược các, nơi đó vốn nên là tồn tại không người có thể mở ra, nhưng mà mấy ngày qua không biết tại sao lại như hoa sen mùa hạ từ đất chui lên cửa sổ của mỗi một tầng đều từng cánh mở ra, sau đó đột phá tận trời, tiến vào tầng thứ ba bí cảnh ——nơi đó có một cánh cổng lớn khép kín chồng chất uy hiếp, mặc dù thực lực của cao thủ tận cùng tầng thứ hai bí cảnh đều không thể tiến vào tầng thứ ba.
Lê Chanh làm không biết mệt thu dược liệu của mỗi một tầng, thẳng tới từ tầng chín mươi lại đi tới chín tầng, tới tầng cao nhất.
Cậu đi qua đi lại hai vòng trong tầng trệt, phát hiện không có cầu thang đi lên trên nữa, mới vui tươi hớn hở bay ra ngoài từ cửa sổ……Vừa ra khỏi cánh cửa sổ này, mới thật sự là khiến cậu sợ ngây người.
Trong không khí tràn ngập lực lượng lẫn lộn, hỗn độn giống như đất trời thuở sơ khai, thỉnh thoảng có chim xanh lớn như máy bay gào thét bay qua trên đỉnh đầu, đuôi cánh sau mông nhẹ nhàng vỗ một cái, liền cuồn cuộn nổi lên bụi đất mấy trượng (1 trượng = 1.7 mét)……..
……Bám đầy đầu, mặt và cổ của Lê Chanh.
Lê Chanh mặt hắc tuyến phì phì hai tiếng, ý đồ phun bùn cát trong miệng ra, nôn khan hai ngụm nước bọt.
Nơi này là cái chỗ quỷ gì vậy?
Cậu nhíu mày đưa mắt nhìn ra xa, rất xa, ở trong tầm mắt thấy một cái điểm đen nhỏ……..Lê Chanh gắng sức nhìn qua, chỉ thấy điểm đen càng lúc càng lớn, đã mơ hồ có thể nhìn ra được dáng người cao lớn và khuôn mặt góc cạnh rõ nét, rõ ràng đúng là Trầm sư thúc trước đó rời đi, trong mắt Lê chanh sáng ngời, hưng phấn vẫy vẫy tay, “Thần, khụ…….. Trầm sư thúc! Nhìn đây này, nhìn đây này!”.
Trầm Du giật mình, lấy ngũ cảm của y, khoảng cách bất quá xa một trượng như thế nào sẽ không nhìn ra bộ dạng của Lê Chanh, bộ dáng thiếu niên lám lem bụi đất thật sự có vài phần đáng yêu, nhưng mà lúc này sắc mặt của y là lãnh đạm, ánh mắt nhìn chăm chú cũng là lạnh lẽo như nước, y hoảng hốt một chút, rung động của nội tâm đích xác là thật, nhưng mà đối phương vốn không nên ở trong này!
Khóe môi Trầm Du kéo ra một cái nụ cười lạnh lùng. A, lại là ảo cảnh, thế nhưng chân thật tới ngay cả ấn ký trên trán đều có thể bị làm ra, lần này tới…….. Hiển nhiên lợi hại hơn chút.