Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 56: Cầu phổ cập khoa học


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 56: Cầu phổ cập khoa học

Sư huynh cầm khoai lang cực kỳ kích động đi rồi, xem phương hướng tuyến đường là tầng hai, Lê Chanh còn muốn ở lại tầng một xúc dược liệu, tùy ý nhìn thông đạo đi thông tầng hai bí cảnh hai cái liền dời ánh mắt —— hơn nữa cho dù cậu muốn đi cũng không phải là lúc này, theo lời Minh Viễn sư huynh, hệ số nguy hiểm của tầng hai bí cảnh cực kỳ cao, cho nên cho dù tu vi của chính mình đã tới luyện khí tầng sáu trung kỳ, cũng không có thể xúc động xông qua.

Dù sao trên người chính mình chỉ có một môn vũ kỹ《kim quang tráo》, còn thuộc loại vũ kỹ tính phòng hộ, cơ bản không có lực sát thương gì, bởi vậy lấy tu vi chỉ có luyện khí tầng sáu đi lên tầng hai thực tế chính là đang tìm chết.

Trong lòng Lê Chanh hiểu rõ, trực tiếp thu xẻng vào túi trữ vật, chạy tới phương hướng mới vừa rồi sư huynh chỉ.

Cậu thông qua công pháp vận chuyển trầm linh khí ở gân mạch của lòng bàn chân, tốc độ chạy bộ tăng lên gấp đôi so với ở luyện khí tầng năm, không ít đệ tử luyện khí tầng năm chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo hư ảnh, tập trung nhìn vào bóng lưng xa xa đi qua đúng là đệ tử Ngọc Hoang tông, một người đệ tử của Thiết Kiếm tông kinh nghi nhìn qua, “Đây không phải cái ngoại môn đệ tử bán rượu xái sao? Trước khi tiến vào bí cảnh ta còn xem qua tu vi của hắn, cũng đều là tu vi luyện khí tầng năm, làm sao lúc này tốc độ chạy tới còn nhanh hơn so với ta? Hơn nữa xem khí thế của thân hình gầy còm kia, đúng là có cảm giác áp ta một đầu”.

Đệ tử Thiết Kiếm tông có chút không thể tin, y đã là luyện khí tầng năm hậu kỳ, tu vi sắp đột phá, nhưng trong nháy mắt Lê Chanh chạy qua khí thế phóng ra ngoài lại ẩn ẩn có ý ngăn chặn y, thật là làm gã cảm thấy khó bề tưởng tượng.

“…….. Sẽ không là đột phá chứ!”. Đệ tử bên cạnh thì thào nói nhỏ.

“Sao lại có thể chứ! Linh khí của tầng một bí cảnh đều bị dược liệu hấp thu hầu như không còn, không ai sẽ lựa chọn ở trong này đột phá!”. Đệ tử Thiết Kiếm tông kích động nói, bởi vì tầng thứ nhất là dược điền, cho nên chủ nhân của bí cảnh này liền cố ý bố trí đại trận đem linh khí của cả không gian đều cất giữ dưới mặt đất, để cung cấp cho dược liệu sinh trưởng. Tuy rằng đã mấy vạn năm trôi qua, trận pháp cũng có chút không kiên cố, nhưng dù sao vẫn là nổi tác dụng không nhỏ, vì thế linh khí trôi dạt trong không khí kỳ thật cũng không nhiều.

Một tu sĩ luyện khí tầng năm nếu phải chuẩn bị đột phá luyện khí tầng sáu, yêu cầu của linh khí là trong cơ thể chứa đựng linh khí vượt qua gấp hai, lượng dùng cực kỳ lớn, bởi vậy có thể nói ở tầng thứ nhất bí cảnh là căn bản không có khả năng làm đột phá, đây cũng là nhận thức chung của đệ tử các tông.

“Lại là người bằng hữu (anh bạn) ủ thượng cổ linh chủng, lại có thể ở bên trong cảnh tăng vọt thực lực, trên thân người này chỉ sợ có không ít chỗ thần bí, xem ra ba tháng trong bí cảnh chính mình tuyệt đối không thể trở mặt cùng hắn, tốt nhất là tránh xa”. Một tên đệ tử khác của Tiết Kiếm tông trong mắt hơi hơi chớp động, cùng lúc đó, không ít người cũng chú ý tới tình huống của bên này, trong lòng đều có các loại ý tưởng.

Lê Chanh không biết chính mình vừa chạy khiến chấn kinh bao nhiêu, cậu không coi ai ra gì điều động lên một nửa linh khí chạy bốn tiếng mới vừa tới ngoài năm dặm, nơi này hơi lộ vẻ trống trải, chỉ có một tòa lầu gác chọc trời màu đỏ thắm, không đếm được có bao nhiêu tầng, thẳng tới đỉnh của tầng thứ nhất bí cảnh còn chưa tới cuối, nhưng có thể thấy rõ cửa sổ một tới ba mươi đều là mở ra, bên trong mơ mơ hồ hồ, mơ hồ có thể thấy không ít bóng người qua lại không ngớt.

Lầu một tới năm tần suất bóng người qua lại không ngớt cực lớn, hầu như có đôi khi trong nháy mắt còn có hai ba bóng người cùng xuất hiện, mà càng lên cao tần suất của bóng người thoáng hiện càng nhỏ, cho thấy là càng lên cao nhân số càng ít.

Cửa sổ từ lầu ba mươi trở lên đóng chặt, cùng với phía dưới thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào và tiếng bước chân lộn xộn khác nhau, bên trong cửa sổ đóng chặt im ắng, không có một chút âm thanh.

Lê Chanh không chú ý trên lầu nữa, mà là nhìn thẳng cửa các lầu, chỉ thấy trên tấm biển màu vàng bên trên viết chữ đen: Dược các.

Đại khái đây là địa phương sư huynh nói.

Chẳng qua cùng tưởng tượng của mình vẫn là có chút khác……

……..Thứ này nhìn qua cấp bậc rất cao, như vậy phức tạp kèm theo liền tới rồi, cảm thấy cho dù chính mình muốn lấy được dược liệu, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.


Cậu quay đầu lại nhìn nhìn không ít đệ tử bên cạnh trong mắt mang theo ý hâm mộ ngưỡng cổ hướng trên lầu nhìn, tìm một đệ tử Lạc Nhạn tông lẻ loi lưng cõng trọng kiếm tới gần, còn chưa mở miệng, liền thấy vị đệ tử giống như bị kinh hách tỉnh thần lại, lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Lê Chanh mang theo một chút không tốt, “Ngươi làm cái gì?!”.

Giới tu sĩ luôn luôn dùng võ vi tôn, càng là đệ tử thực lực thấp càng là sinh tồn khó khăn, bởi vậy thấy Lê Chanh tới gần như thế, đệ tử Lạc Nhạn tông nổi lên lòng phòng bị cũng đúng là bình thường.

“Sư huynh không cần kinh hoảng, ta chính là muốn hỏi một chút, bên trong lầu các này là chuyện gì xảy ra?’. Lê Chanh gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang, nhìn qua không giống giả vờ.

Đệ tử Lạc Nhạn tông thả lỏng tâm thần, mắt ngắm quần áo ngoại môn đệ tử của Ngọc Hoàng tông trên người Lê Chanh, bĩu môi, nghĩ thầm tông môn nhất lưu (hạng nhất) cũng xuất hiện thổ bao tử (người quê mùa) như vậy, nhất thời tâm tính liền cân bằng, tùy ý nói: “Theo lý thuyết tông các ngươi hẳn là có không ít ghi chép về nơi này, ngươi xem lầu các này tên là Dược các, tên như ý nghĩa chính là nơi chứa đựng dược liệu, bởi vậy nó mỗi một tầng đều cất chứa đại lượng (hàng loạt) dược liệu, hơn nữa càng lên cao dược liệu càng trân quý càng hiếm……Nhưng mà muốn đạt được những dược liệu này trước phải phá vỡ trận pháp trong lầu các, mỗi một tầng đều có một cái đại trận, chỉ có người phá vỡ mới có thể đạt được một cây dược liệu, tiếp theo đại trận một lần nữa khôi phục, nghênh đón người kế tiếp xông cửa ải……”.

Y nói tới đây, giọng nói dừng một chút, sắc mặt chậm rãi trở nên ửng đỏ, hơi lộ vẻ sùng bái chỉ vào tầng lầu ba mươi, nói: “Nhìn tầng lầu ba muơi đi, chính là năm đó một đệ tử kiệt xuất (xuất chúng) của Ngọc Hoàng tông các ngươi Thu Trường Phong phá, hiện nay địa vị của vị  này gần với nội môn trưởng lão của phong chủ năm phong rồi”.

Lê Chanh nhìn qua theo, thấy anh ta còn chưa nói xong, tay chỉ chính giữa tầng lầu ba mươi, cửa sổ của tầng lầu ba mươi mốt ầm ầm mở ra, một bóng người theo cửa sổ thong thả bay xuống dưới.

Là một thanh niên áo xanh da trời tay cầm quạt xếp, vẻ ngoài khôi ngô, bên môi mang theo một mạt ý cười nhàn nhạt, nhân vật như vậy lập tức lại dẫn tới nữ đệ tử vây xem kinh hô.

“Ồ”.

“Cư nhiên là Ly Khám sư huynh của Thiết Kiếm tông, nghe nói vị Ly Khám sư huynh này được xưng là người đứng đầu về trận pháp trong Thiết Kiếm tông, thiên phú này có hi vọng vượt qua Thu Trường Thanh năm đó của Ngọc Hoàng tông, không nghĩ tới lần này tầng ba mươi mốt thật sự bị y phá mở rồi!”.

“Không hổ là thiên tài trận pháp, ta không bì kịp được!”.

“Xem ra một thế hệ tài năng mới thay thế người cũ rồi, trước kia Thu Trường Phong dẫn đầu tại giới trận pháp, hiện tại có đệ tử đi sau cùng độ tuổi vượt qua Thu Trường Phong, chỉ sợ kế tiếp giới trận pháp chính là lúc Ly Khám đại triển thân thủ!”. (bộc lộ tài năng)

Vừa rồi đệ tử Lạc Nhạn Tông còn đang sùng bái Thu Trường Phong hiện tại lại cả người rung động giống như cái sàng, “Ly Khám cư nhiên phá tầng ba mươi mốt, bực này thiên phú hiển nhiên vượt qua Thu Trường Phong năm đó, ta quyết định, thần tượng của sau này chính là Ly Khám sư huynh!”.

Lê Chanh không nói gì liếc anh ta một cái, người này cũng thật không kiên định, thần tượng cũng là có thể tùy tiện đổi sao?

Lê Chanh nghĩ nghĩ, xa xa nhìn Ly Khám trong thảo luận điên cuồng của mọi người —— người này bên môi treo nụ cười, thần sắc giữa mặt mày lại cực kỳ lạnh nhạt, cho thấy người trong trẻo nhưng lạnh lùng, có lẽ cũng có chút kiêu ngạo, dù sao ở trong mắt Lê Chanh thì đám người chung quanh đều đang điên cuồng vì người này, nói vậy người hào hoa phong nhã khôi ngô không hiếm thấy loại trường hợp này trước đây rồi, Ly Khám không dưỡng ra tính cách ngạo mạn liền không tệ rồi.

Cậu quay đầu nghi hoặc hỏi: “Trận pháp của tầng ba mươi mốt rất khó sao?’.


“Đâu chỉ là khó! Mỗi mười tầng Dược các này là một cái đường ranh giới, tuy rằng độ khó của tầng hai mươi tới tầng ba mươi vẫn tăng lên dần, lại cơ bản đều là một loại loại hình trận pháp giống nhau, chính là thêm chút cản trở đa dạng mới, mà tầng ba mươi mốt nhưng lại là một loại loại hình trận pháp mới tinh, hiện tại Ly Khám sư huynh có thể phá trận pháp của tầng ba mươi mốt, chỉ sợ tới tối liền có thể xông lên một hai tầng nữa”. Đệ tử Lạc Nhạn tông đố kỵ thở dài một tiếng, cảm xúc có chút sa sút, thoạt nhìn hơi tội nghiệp, “Nếu ta cũng có loại thiên phú trận pháp này thì tốt rồi”.

Lê Chanh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thuận miệng an ủi nói: “Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, ngươi cũng có thể”.

Đệ tử Lạc Nhạc tông không hề hình tượng ném ra một ánh mắt xem thường, nhưng mà  lúc lại nhìn Lê Chanh nhưng thật ra cảm giác thuận mắt chút, như có như không gật gật đầu: “Mượn huynh đệ cát ngôn (lời may mắn), nói không chừng kế tiếp Thu Trường Phong hoặc là kế tiếp Ly Khám chính là ta”.

Lê Chanh đạt được tin tức mong muốn, ôm tâm tính nghé con mới sinh không sợ hổ, liền đi theo một đám người khác chuẩn bị xông vào lầu các tầng thứ nhất, đệ tử Lạc Nhạn tông đang chuẩn bị rời đi, tình cờ thấy thân ảnh tiến vào của Lê Chanh, không biết xuất phát từ cái tâm lý gì, bước chân liền dừng —— con mắt màu đen của y nhìn chằm chằm tầng thứ nhất Dược các, lòng nói mới vừa rồi đệ tử Ngọc Hoang tông kia ngay từ đầu liền Dược các là cái gì cũng không biết, chẳng lẽ còn có thể hiểu được trận pháp?

Khẳng định không có khả năng!

 Đoán chừng tên đó trong hai khắc (= 30 phút) liền bị đá ra rồi!

Người có thể phá giải trận pháp thông qua Dược các tự nhiên được cho phép xông lầu tiếp theo, mà người không thể phá giải lại sẽ bị sẽ bị trận pháp Dược các tự động đá ra, đệ tử Lạc Nhạn tông đã dự đoán tới kết cục của Lê Chanh rồi.

Đó nhất định là một sự tình cực kỳ bi thương đối thổ bao tử mà nói.

Chưa tới thời gian hai tức (tức = hơi thở), trong mấy chục người mới vừa rồi tiến vào tầng thứ nhất, liền có sáu người bị trận pháp đá ra —— một hán tử (người đàn ông to cao) vẻ mặt dữ tợn nhịn không được nói tục: “Mụ nội nó, trận pháp này vừa rồi tiểu bạch kiểm kia phá nhẹ nhàng như vậy, làm sao tới trên người đến lão tử liền khó như vậy chứ?”. Người chung quanh cười ha ha, mà Ly Khám cách đó không xa đang ngồi xuống nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt giống lưỡi dao lóe sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm đại hán.

Đại hán cả người cứng đờ, đứng lên từ mặt đất xám xịt rời đi —— nhìn chẳng qua là một tiểu bạch kiểm*, ánh mắt kia nhưng thật ra cực kỳ đáng sợ, phi*, lão tử không phải chỉ kêu ngươi tiểu bạch kiểm sao, đến nỗi phản ứng lớn như vậy.

*tiểu bạch kiếm (mặt trắng): mang ý châm chọc, người như vậy nào có tài cán gì

*phi: hành động tỏ tẻ khinh thường, có thể là nhổ nước bọt

Ly Khám thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhắm mắt lại ngồi xuống, trên mặt an tường, bên môi vẫn đang treo tươi cười nhàn nhạt kia, độ cong hai gò má càng có vẻ nhu hòa……. Giống như người vừa rồi nhìn về phía đại hán dữ tợn, chẳng phải y.

Sau khi Lê Chanh bước bước đầu tiên vào Dược các, liền phát hiện mọi người bên cạnh không thấy, sương trắng tràn đầy trong không gian, cho dù giơ tay chạm tới hoặc là dùng linh khí cảm ứng cũng vô pháp phân biệt người xông vào các hiện tại ở đâu……. Trước mắt là một miếng đất tương tự nông trường vui vẻ, trên đó mọc một cây dược liệu xanh biếc, ngọn cây hơi phiếm trắng, rõ ràng là một cây thảo dược, lại hiện ra vài phần cảm giác đáng yêu hiếm có.

Cậu từ trong túi vật lấy ra xẻng, xúc qua đối với miếng đất, chỉ nghe “keng” một tiếng, cánh tay cầm xẻng của Lê Chanh giống như bị điện giật toàn bộ đều đang tê dại, mà dược liệu trước mắt lại xuất hiện một đạo quang tráo hư vô.


“Cứng quá”.

Lúc này Lê Chanh mới phát hiện, miếng đất hình vuông dưới dược liệu, bày mấy trăm viên đá đen bị làm tài liệu luyện khí có thể thông suốt truyền linh khí, mà những viên đá đen này phân biệt bày ở vị trí riêng biệt, hình thành một cỗ lực lượng đủ để chống lại đỉnh luyện khí.

Phá trận có hai loại cách phá, một là dùng lực phá, bình thường phá trận như vậy dễ dàng tổn thương tới vật phẩm trong trận, nhưng mà lại thích hợp nhất tu sĩ tu vi cao không học qua trận pháp, một loại cách thức là tìm được mắt trận dùng thủ pháp đặc biệt phá giải, việc này cần người phá trận có nghiên cứu đối với trận pháp……. Lê Chanh hiển nhiên hai loại cũng không phù hợp, đầu tiên cậu không có tu vi dùng lực phá trận, thứ hai cậu chưa bao giờ tiếp xúc qua trận pháp, càng miễn bàn có cái gì nghiên cứu.

…….Thì ra chỉ có thể là liếc mắt nhìn một cái.

…….Thì ra mặc kệ chính là dược liệu tốt cỡ nào cũng chỉ có thể là của người khác.

Nhận thức này khiến Lê Chanh cảm thấy bế tắc như trong lòng nhét cuộn giấy vệ sinh, nghẹn tới khó chịu. Bởi vì ngón tay đụng tới quang tráo cảm giác được một trận phóng điện tê dại, Lê Chanh không dám lại chạm vào, ngược lại là ngồi xổm bên cạnh dược liệu nhỏ, phát hiện tên nhóc này càng nhìn càng đáng yêu.

Càng nhìn càng nhu thuận.

Càng ngốc manh.

…….. Nếu trận pháp có thể phá hỏng thì tốt rồi.

…….. Không biết hiện đại có kỳ nhân nào có nghiên cứu đối với trận pháp hay không, không phải đều nói sau khi giải phóng tư tưởng có thể tự do phát biểu ngôn luận người tài ba dị sĩ dần dần ở lĩnh vực khác nhau xuất hiện lô mặt sao, có lẽ bọn họ có biện pháp giải quyết?

Quầng sáng trong đầu Lê Chanh chợt lóe, cảm thấy biện pháp này thật là khả thi! Nhanh chóng từ trong Dược các xuyên qua về trong nhà, Lê Chanh lục tìm giấy bút trên bàn học, trở lại Đại Châu giới đều chuẩn xác vẽ lại vị trí trên trăm viên đá đen, sau đó đi ra ngoài tìm quán net, dùng máy scan quét hình vẽ, đăng lên trong một diễn đàn huyền môn khá nổi tiếng.

Cùng lúc đó trong diễn đàn “Huyền pháp nhân sinh”, một topic mới tinh lặng yên bay lên đầu diễn đàn, người đăng topic tung phần thưởng là một ngàn đậu vàng, tương đương với mười nhân dân tệ, cơ bản đã là phần thưởng khá cao trong diễn đàn rồi, rất nhiều thành viên đang online nhấn vào, sau khi xem xong bài đăng phát hiện chủ topic thật sự rất hài hước.

※【một tấm hình trận pháp, cầu cao thủ phá trận 】 ※ — — ※ tới từ “Bánh pudding xoài” ※——※ ngày 8 tháng 6 năm 20xx đăng bài ※

【lầu một】bánh pudding xoài (lâu chủ): Hôm nay ngẫu nhiên phát hiện một cái trận pháp người xưa bày ra, bản thân tự vẽ lại phương vị của hòn đá, cầu cao thủ tới hỗ trợ phá trận, đối tôi rất quan trọng! Tốt nhất nhanh một chút! (lâu chủ = chủ topic, lầu một bài bình luận thứ nhât)

Cấp bách! Đang online chờ!

[hình ảnh]

【lầu hai】sắc liễu xanh xanh: nhìn lâu chủ nói giống như thật í, tôi cư nhiên thiếu chút nữa liền tin rồi ~( ̄▽ ̄)~*


【lầu ba】Tô Bạch Thủy: lâu chủ vì cái này cũng là rất dụng tâm rồi, vẽ hơn 100 hòn đá giống như đúc, lấy ánh mắt nhân sĩ chuyên nghiệp của tôi bình phán, đề nghị lâu chủ có thể đi làm họa sĩ, hoặc là đi con đường Hán ngữ, vẽ tranh rất chính thống nha!!

…….

Đằng trước có thể có tốc độ bình luận đều là người qua đường, không có tác dụng gì, Lê Chanh cập nhật mấy lần cảm giác có chút cấp bách, chẳng lẽ diễn đàn “Huyền pháp nhân sinh” lớn như vậy cư nhiên không có một người có thể hiểu trận pháp sao?

……..

Tiếp tục cập nhật.

Thẳng tới một cái cuối cùng ……

【lầu hai mươi ba】 Sát Phá Lang: Trận pháp, pháp môn bày binh bố trận tên như ý nghĩa, nói như vậy đều là dùng sức người bày trận, giống lâu chủ nói như vậy dùng hòn đá có thể  bày trận đoán chừng là xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn rồi ha?

Trực giác chính mình có thể là gặp được cao thủ ẩn tàng trong diễn đàn  này, Lê Chanh nhanh chóng gõ chữ trả lời.

【lầu hai mươi bốn】bánh pudding xoài (lâu chủ): Đích thật là dùng hòn đá bày trận, nhưng mà đây không phải hòn đá bình thường, tôi không nói rõ được, nhưng mà khẳng định khác với hòn đá bình thường, cho nên sau khi bày thành trận pháp rất thần kỳ, thứ bên trong đại trận, bên ngoài căn bản chạm không tới.

【lầu hai mươi lăm】ta gánh quang gánh ngươi dắt ngựa: xem xong giải thích thần kì của lâu chủ, tư thế lên cao! Yên lặng cho cái like, lâu chủ rất có ý tưởng.

………

【lầu ba mươi sáu】Sát Phá Lang: thế giới rộng lớn vô kì bất hữu*, có lẽ có loại khả năng như lâu chủ nói, vầy đi, tôi tới thử xem, tranh vẽ của cậu coi như rõ ràng, chờ tôi nửa tiếng, liên hệ thư mật.

* vô kì bất hữu: có đủ những điều kỳ lạ

【lầu ba mươi bảy】 bánh pudding xoài (lâu chủ): được, cám ơn!!

【lầu ba mươi tám】ta vũ trụ lớn hùng tráng quá: Cầu không thư mật, cầu phổ cập khoa học!

【lầu ba mươi chín】 thủy thủy thủy Vân Thiên: …….. Trên lầu nói đây là thật sao? Sao cảm thấy thế giới của tôi đều huyền huyễn rồi……

【lầu bốn mươi】phong cảnh tễ nguyệt: Cầu không thư mật, cầu phổ cập khoa học +1!

【lầu bốn mươi mốt】trạch nữ đơn thuần: Cầu không thư mật, cầu phổ cập khoa học nha +10086!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.