Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 51: Chúng ta đều là quan hệ người một nhà


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 51: Chúng ta đều là quan hệ người một nhà

Xe cảnh sát lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong tầm mắt, bốn người ở đại sảnh tiệm dược liếc nhau, trong lòng đều hơi có chút phức tạp, ánh mắt Tống Quý An kiềm chế không được nhắm thẳng trên người Lê Chanh đánh giá, ban đầu Từ Hoằng Nghĩa không hề phản ứng đối việc này, gã còn tưởng rằng là có người tung tin vịt gây chuyện, nhưng mà hiện tại thấy thiếu niên tồn tại chân thật này, lại ngẫm lại thái độ của Từ Hoằng Nghĩa, Tống Quý An vẫn không rõ, cho dù không phải con trai ruột cũng là tên đó ngầm thừaa nhận phải bảo vệ.

“Vậy tốt rồi”. Ý tưởng trong lòng Tống Quý An đảo một vòng, không khỏi nhe răng cười, “Cậu em là con trai của Từ Hoằng Nghĩa, màTừ Hoằng Nghĩa chính là  bạn tốt từ nhỏ đến lớn của tôi, hiện giờ ông nội của tôi cũng là đặc hộ bên người ông cụ Từ, xem ra đều là người một nhà, như vậy nếu hợp tác thành công, có chúng ta tầng quan hệ này, giá dược liệu cục bảo vệ sức khoẻ thu mua nhất định tăng thêm chút……Tiệm dược các cậu là tuyệt đối sẽ không lỗ”.

Nét mặt của Phương Đức Minh một bộ gặp quỷ, chúng ta có thể có tầng quan hệ cái gì chứ, tiểu  Chanh nếu là con trai của họ Từ, vậy gã là ai đây???

Nhưng mà đối với hợp tác của Tống Quý An nói, Phương Đức Minh ngược lại thật sự động tâm, cái loại cục bảo vệ sức khoẻ của tỉnh Nam Giang, bản thân nó đều phải tiếp giáp cùng chính phủ, bình thường có thể khiến người của cục bảo vệ sức khoẻ khám bệnh hở ra chính là quan chức lớn cấp tỉnh, thậm chí còn có loại bí thư tỉnh ủy đại diện của vùng này. Ngẫm nghĩ như vậy, tiệm dược hợp tác cùng cục bảo vệ sức khoẻ cho dù thật sự kiếm không nhiều lắm cũng tuyệt đối sẽ không lỗ, ít nhất mở tiệm tương lai gặp chuyện xấu gì cũng có thể thông qua tầng quan hệ cục bảo vệ sức khoẻ nhanh chóng giải quyết, đây là vấn đề dùng tiền cũng không giải quyết được.

Có câu nói như vầy, có quan chức chống lưng dễ làm việc, có cái ô dù chống lưng, cơ bản liền không cần sợ người khác chèn ép, cho nên nói cổ đại tại sao nhiều người muốn làm hoàng thượng như vậy? Đều là một cái đạo lý!

“Trước không nói chuyện quan hệ”. Phương Đức Minh  xua xua tay, cảm giác còn có  chút sốt ruột đối việc này, sau khi gã trầm ngâm một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Hợp tác đương nhiên cũng có ưu đãi đối chúng tôi, nhưng mà hai vị có thể chưa hiểu rõ rồi, tiệm này còn chưa khai trương, trước mắt tất cả dược liệu đều là chở tới từ cùng một ngọn núi, nếu hai người chính là cần dược liệu, có thể đi vào núi thu mua, giá  ngược lại còn có thể khá rẻ, như vậy…….”.

Lão Tống cười cười, “Anh nói như vậy tôi liền càng yên tâm”.


Não Phương Đức Minh có chút không kịp vận chuyển, “a” một tiếng, không rõ đối phương yên tâm cái gì.

“Dược liệu của cục bảo vệ sức khỏe là rất ít đi thu mua trong núi, đầu tiên người đi thu mua không nhất định có thể chuẩn xác phân biệt thật giả của mỗi cây dược liệu, nếu thu tới hàng giả, chỉ sợ ngay cả người truy cứu đều tìm không thấy, thứ hai thu mua từng chút từng chút như vậy rất phiền phức, bình thường đều là hợp tác cùng tiệm thuốc lớn, cho dù phát hiện thuốc giả cũng vẫn có cách lấy được bồi thường, dù sao tài chính của cục bảo vệ sức khoẻ cũng không phải gió to thổi tới”. Hai tay lão Tống đan chéo để ở mặt bàn, “Phương tiên sinh nói như vậy, ngược lại khiến tôi cũng có tin tưởng một chút đối hợp tác, cũng không phải ông chủ tiệm dược nào đều thành thật như vậy”.

Không phải ông chủ tiệm dược nào đều ngốc tới đều nói ra xuất xứ gốc của dược liệu trong tiệm mình.

Trong lòng Lê Chanh tức cười, nhưng mà trên mặt cậu không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì sau khi ba người trong đại sảnh bàn xong chuyện hợp tác, ánh mắt của anh rể nhà mình liền đọng lại trên người chính mình, không cần đoán cũng biết là vì cái gì.

“Người Từ Hoằng Nghĩa kia……”. Phương Đức Minh do dự mở miệng.

Lê Chanh bi thương thở dài, lập tức liền thừa nhận, “Chính là Từ tiên rót tiền cho tiệm chúng ta”.

Người trung niên tóc đen trố mắt một lát, đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra không phải vì đền ơn rót tiền cho chúng ta. thì ra là nhận em làm con nuôi, cố ý tới hỗ trợ?”.


Kỳ thật anh nghĩ như vậy cũng không sao……. Lê Chanh lặng im một chút, dù sao người rót tiền ngồi ở trước mặt anh, đoán chừng chuyện này thật không ai có thể đoán được, ba phải cái nào cũng được nói: “Gần như vậy”.

Sau khi nhét đầy tủ thuốc trong tiệm, Lê Chanh đi theo Phương Đức Minh khóa kỹ trong trong ngoài ngoài phòng chứa đồ và đại sảnh, bảo vệ cẩn thận, sau đó ăn tối tại nhà, đút no Xám Nhỏ lười biếng xong lên giường liền ngủ, sáu giờ sáng hôm sau báo thức trên di động đúng giờ kêu lên, cậu mở đèn rửa mặt tắm nước nóng, sau khi ngồi yên hai phút ở trên giường, mới từ trong tủ quần áo tìm được một bộ đồ thể thao sạch sẽ.

Gặm hai miếng bánh mì phết mứt đào, rót một ly sữa cầm trên tay, tiện tay ném ba viên ích khí đan vào trong cái nồi sữa nóng còn một chút, hoàn tan trong sữa còn lại.

Sữa ở trong nồi sủi bong bóng ùng ục, gần như trong nháy mắt ích khí đan rơi vào liền nuốt sạch ba viên đan dược, trong không khí tản ra từng trận mùi ngọt ngào khác thường.

Loại mùi hương này…….Lê Chanh hít hít cái mũi, khó trách Nữu Nữu sẽ nói nước hòa ích khí đan là vị ngọt, hiện tại có hơi nước sôi trào lên, ngửi lên xác thực như thế. Hiểu ra viên ích khí đan đầu tiên của cậu cho Nữu Nữu, thấy hiệu quả khá nhanh, gần như nổi lên hiệu quả tại chỗ, chỉ sợ tác dụng của ích khí đan này đối người thường không phải tu sĩ mà nói sẽ càng thêm lớn, sau này người cả nhà sau khi dùng rồi thì thân thể sẽ tốt lên rất nhiều.

Hôm nay cậu dậy thật sớm, trong nhà nên tập thể dục sớm thì tập thể dục sớm, nên ngủ cũng còn ngủ, cơ bản còn chưa có ai phát hiện nồi sữa này, ngược lại tối qua Xám Nhỏ khá ầm ĩ đệm thịt của bàn chân chạm đất, ngưỡng đầu nhìn về phía Lê Chanh, chóp mũi ngửi ngửi đối với phòng bếp, lại tới gần hai bước, trong con người dựng thẳng lóng lánh, vui vẻ đã chạy tới cáo ống quần của Lê Chanh, chờ mong meo meo hai tiếng.


Ngũ cảm của động vật luôn luôn nhạy bén so với con người, nhưng mà lén chui ra từ khe cữa đi theo cậu chủ, không nghĩ tới phát hiện một nồi sữa thơm ngon, mèo lông ngắng cào ống quần Lê Chanh không buông tay, từ khi bị nhận nuôi vào nhà họ Lê, lá gan của nó thật ra lại càng lúc càng lớn, trước kia trạng thái nơm nớp lo sợ dần dần khôi phục thành bản tính tinh ranh.

Một con hết ăn lại nằm, đối cái gì đều tỏ vẻ tò mò, mèo lông ngắn tràn đầy sức mạnh thích chơi đùa cùng len sợi.

“Meo meo ~”.

“…….”. Lê Chanh nhìn mèo mập bán manh (làm ra vẻ dễ thương) bước tới, mấy ngày nay ăn ăn ngủ ngủ, mèo lông ngăn ban đầu còn có thể thấy xuơng sườn giờ thì cả người mập ra một vòng, bán manh giống như cái bánh thịt ấy, cậu suy nghĩ một chút, từ đằng sau múc một muôi sữaa, “Mày cũng muốn uống?”.

“Meo meo……”. Mèo lông ngắn mũi ngửi ngửi, chân không tự chủ được cọ ống quần của cậu trèo lên trên, ý cấp bách rõ ràng, Lê Chanh hiểu rõ, Xám Nhỏ nhà cậu cũng thật thông minh, biết bên trong có thứ tốt —— cậu cầm muôi xoay người, cúi đầu khóe mắt nhìn cái dĩa chứa nửa dĩa nước.

……..

Một giờ sau, Lê Chanh dựa vào thẻ ID dưới chỉ dẫn của lễ tân đi vào trong phòng nghỉ lầu ba công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển, vì thế rất dễ dàng phát hiện nhóm đàn ông bên này cực kỳ đẹp —— chân dài da trắng cùng với mắt sáng như sao, không thể không nói ngũ quan thâm thúy phối một cái kiểu tóc thích hợp, một đám đàn ông bên cạnh tùy tiện xuất ra mỗi người đều phải còn đẹp hơn so với phụ nữ.


Lê Chanh đứng ở  bên cửa sổ thổn thức hai tiếng, đương nhiên cậu cũng không thể tưởng được chính mình ở trong mắt người khác cũng là tồn tại như nhau, thậm chí còn có tính uy hiếp nhất định.

Hai người đàn ông ở góc phòng nhỏ giọng nói chuyện với nhau hai câu, trong đó một người đồ đen bó sát người sắc bén phân minh hướng bên cửa sổ nhìn qua, mày hơi hơi nhướn hiện lên một đạo khen ngợi, thấp giọng nói câu gì đó với người bên cạnh, sau đó vẻ mặt người tóc ngắn bên cạnh tuổi rõ ràng không lớn cứng đờ, mắt lạnh liếc qua, ánh mắt tạm dừng một lát trên mặt theo ánh mặt trời chiếu xuống càng lộ vẻ mịn màng, lại nhíu chặt mày theo cái cổ thon dài của cậu tới hai chân thon dài mặc quần thể thao, có chút khó chịu cắn răng, ý đồ dời ánh mắt của người đàn ông trở lại trên người chính mình, nhỏ giọng nói, “Tôi thấy cũng thường thôi”.

“Hửm?”.

Người đàn ông đồ đen phát ra một đơn âm bất mãn, người tóc ngắn biết suy nghĩ trong lòng gã, ngoài miệng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nắm chắc đắc ý nói: “Cậu chủ Giang, chỉ sợ là mắt anh bị viễn thị rồi, mặt mũi của đàn ông cũng không thể quyết định tất cả, cậu ta khác với chúng ta, cho dù giống, cũng khẳng định không phải người nằm dưới”.

Người đàn ông đồ đen nửa tin nửa ngờ đối lời người tóc ngắn, quay đầu nghiêm túc chăm chú nhìn liếc mắt một cái, thật đúng là khiến gã nhìn ra chút vấn đề, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, người đẹp như vậy có khi nào vẫn là đồng loại?

Rất nhiều lúc mặt mũi có lẽ còn không tính cái gì, trọng điểm ở chỗ khí chất, tựa như ở trong giới giải trí, tất cả mọi người cho rằng dựa vào khuôn mặt có thể leo lên trên,  diễn viên chân chính có thể lâu dài leo lên cao không người nào không là vẻ ngoài khí chất vẹn toàn, giống vậy, dựa vào khí chất độc hữu của một người, có thể rất dễ dàng phân tích ra tính cách người này —— có lẽ  do giết qua yêu thú, trong ánh mắt vô hại của Lê Chanh vẫn sẽ trong lúc vô tình bày ra một cỗ khí thế sắc bén, người chân chính chú ý quan sát mới có thể phát giác.

Từ sau khi tu luyện, ngũ cảm của Lê Chanh càng ngày càng nhạy bén, phát giác sau lưng xuất hiện một ánh mắt nhìn trộm, khóe miệng Lê Chanh mím lại, ánh mắt nhìn qua giao phong ở giữa không trung cùng người đàn ông đồ đen.

Người đàn ông đồ đen bọ liếc nhìn một cái này khiến mạch máu sôi trào, đầu lưỡi liếm môi dưới, lông mi che dấu thần sắc dưới đáy mắt. Đích thật là hơi thở của đồng loại……. Thế nhưng hiếm khi, khiến gã nổi lên hứng thú


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.