Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 41: Hãy gọi tôi là anh tô lớn (= cái bát to í)
Lê Chanh đi theo Đường Hà tới gần phòng A35, trong phòng cực ồn, nhất thời cũng không ai chú ý tới có người đi vào hay không, cho tới khi Đường Hà kéo Lê Chanh ngồi xuống, một đạo ánh mắt đối diện chợt liếc qua.
Lê Chanh ngẩng đầu, theo đạo ánh mắt này nhìn hướng phía trước, chỉ thấy trước vách tường vẽ loạn tranh trừu tượng phái nghệ thuật, cổ tay phải của Trịnh Tráng hơi hơi nâng lên, ngón tay nửa cầm ly thủy tinh trong suốt, thành ly nghiêng, khuôn mặt cười của hắn ta còn cứng tại khóe miệng, một bộ dáng nửa cười không cười, tựa hồ bởi vì Lê Chanh tới cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, trong suy nghĩ lại giống như mưu tính gì đó.
Đánh giá như vậy làm cho Lê Chanh cảm thấy hơi trầm xuống, sau đó khiến Trịnh Tráng biết khó mà lùi, mặc dù phát hiện ánh mắt sắc bén của chính mình, đối phương vẫn như cũ nhìn trừng trừng mình.
Nét mặt Trịnh Tráng liên tục thay đổi, rất nhanh trở nên trầm mặc, nhưng mà ở đây ai cũng đều không phát hiện cả, ở khi thu hồi tầm mắt hơi lướt qua khuôn mặt mềm mại đầy vui sướng của Lan Thu Sương, gã rủ đôi mắt trong đó chứa vài tia căm hận bức thiết.
Dưới đèn sáng ngời bóng người lần lượt thay đổi, Đường Hà chú ý tới động tác nhìn qua của Lan Thu Sinh, trong lòng cười hai tiếng, tỉnh bơ trộm dịch khỏi chỗ ngồi, chừa ra một không gian đủ cho tầm mắt của nữ thần và bạn tốt giao tiếp.
Đường Hà không hiểu lắm thứ tên tình yêu này, nhưng mơ hồ cảm thấy được, chỉ cần trong lòng Chanh tử có người khác, Trần Tử Thanh mới chân chính là quá khứ. Hơn nữa loại chuyện có thể ghép bạn tốt và nữ thần trong lớp thành một đôi, Đường Hà xoa xoa tay tự ngẫm, cư nhiên còn có chút kích động.
Ha hả ha hả
“Rốt cục tới rồi……Đại bàn nói ông sẽ tới, mắt thấy đều sắp mở màn cũng không thất bóng người, tui đều muốn đi ra ngoài đón ông!”. Nam sinh bên cạnh ôm lấy bả vai của Lê Chanh, áp sát mép ly rượu chạm ly rượu trước mặt Lê Chanh một cái, “Chanh tử, thiên ngôn vạn ngữ chính là hai chữ cám ơn! Không có ông chỉ phương pháp ôn tập phổ cập học sinh kém bọn tui, đoạn thời kì cuối cùng thi vào đại học kia tui cũng không tới nỗi sẽ đột nhiên tiến bộ vùn vụt, lúc ba tui biết tui đều quen thuộc phần lớn bài tập trên bài thi, ôm tui khóc một đêm, ông ấy từ trước đến nay dễ nổi nóng dễ bực tức, còn không biết biểu đạt tình cảm nữa, tui cũng ngu người luôn, sau đó suy nghĩ một chút, không có đoạn thời gian đó căn cứ phương pháp của ông quyết chí tự cường, chỉ sợ đời này đều không nhìn thấy một mặt này của ba tui, tui kính ông ly rượu này, tui tự uống trước một ly, người anh em à, cám ơn”.
Nam sinh ngửa đầu ực một tiếng uống cạn rượu trắng, lúc đặt cái ly trống không xuống, vừa cười vừa cay tới le lưỡi.
Rượu vào người bạo, đồng dạng cũng dễ dàng phóng đại tâm tình trong cuộc sống bị khinh thường không được để mắt tới, người này bất quá một ly rượt vào bụng, giá trị tín ngưỡng màu trắng trên trán lại phần phật thoát ra tới mảng lớn, từng đốm từng đốm dung nhập trong cơ thể Lê Chanh.
Tu vi luyện khí tầng bốn tiếp cận viên mãn rất nhanh dâng lên một đoạn nhỏ, linh lực trong đan điền chấn động, tuần hoàn một lần trong gân mạch trùng kích trở về đan điền đều có thể dẫn tới một hồi chao đảo, như là muốn nổ mạnh.
Ngoại môn đệ tử khó chạm tay tới gần luyện khí tầng năm, giống như chỉ cách một cánh cửa.
Không nghĩ tới giúp đỡ nhấc tay chi lao* cư nhiên còn được món hời lớn, Lê Chanh trấn an linh lực xuất hiện nhiều, cầm ly rượu rất nể tình uống một hớp lớn, ngụm rượu cay trôi xuống cổ họng, lạnh lẽo đi ngang qua lồng ngực, ngấm qua nháy mắt bốc lên mùi rượu, cậu lắc lắc đầu, “Tui chỉ là cung cấp một phương thức nhanh hơn thôi, tất cả mọi thứ đều là cố gắng của chính ông, ông có thể làm tới tốt nhất, chứng minh ông có đủ nghị lực, không cần cảm ơn tui”.
*nhấc tay chi lao: tiện tay giúp đỡ một ciệc nhỏ nhặt, không đáng kể đến.
Nguồn: .com/vo-dong-chi-xau-xa/cai-gi-co-cua-to-tien-duoc-luu-lai_779338.html
Lê Chanh ăn ngay nói thật, không nghĩ tới đối phương nghe xong những lời này ánh mắt thẳng tắp nhìn qua, có lẽ là cảm khái có lẽ là cảm động, nhưng mà cậu ta cuối cùng cái gì cũng không nói, lại yên lặng cống hiến một cơn sóng lớn giá trị tín ngưỡng.
Lê Chanh ngậm miệng không nói, đồng dạng yên lặng tiếp nhận, lưng cậu cứng còng ngồi ngay ngắn ở ghế mềm khống chế linh lực căng phình điên cuồng, kỳ thật lực chú ý đã đặt toàn bộ ở trên thân thể.
Cảm giác được cảm giác sung mãn của đan điền, Lê Chanh khai thông một bộ phận dư ra chuẩn bị hướng về tầng thứ năm triển khai vọt tới.
Không có đau đớn so với trùng kích tối cảnh giới khiến người ta nghẹt thở, cũng không có cái gì có thể so sánh trùng cảnh (trúng kích cảnh giới)thành công càng khiến người ta vui sướng, Lê Chanh nửa khép hai mắt, khớp hàm khép lại ——
Tiếng trò chuyện và cảnh tượng trước mắt giống như đều đã đi xa.
Lê Chanh ngổi canh giữ tại trong thế giới nhỏ của chính mình.
Đau.
Cũng vui sướng.
Từng khoảng trống của phòng riêng lầu ba khách sạn Đế Hào đều cũng đủ lớn, tiền tài cần tiêu phí tương ứng cũng phải đủ nhiều, ông già làm cục phó ở thành phố Vĩnh An không được bao nhiêu béo bở (ko được đút lót nhiều), nếu không có dì nhỏ của Trịnh Tránh tự thành lập một công ty, hàng năm cho nhiều tiền tiêu vặt, lần này sau khi thi đậu đại học trực tiếp đưa cho gã một tờ chi phiếu, Trịnh Tráng cũng không thể bao căn phòng lớn như vầy.
Không nhắc tới còn mấy chai rượu vang mắc tiền hơn vạn tệ, chỉ là rượu và thức ăn trên bàn cũng đủ phải tốn mấy ngàn tệ rồi.
Trịnh Tráng không phải đầu chập mạch thích khoe khang giàu có, đương nhiên cũng hơi chút có ý khoe của xíu, nhưng mà chảy máu (tốn xiền)nhiều như vậy chung quy cũng là có dụng ý đặc thù……
Bóng râm cao lớn từ phía sau đầu phủ xuống, cô gái đang dùng tầm mắt thoáng nhìn Lê Chanh, phát hiện ánh sáng trong tầm mắt tối sầm lại, Lan Thu Sinh xê dịch thân mình, rất dễ dàng nhìn tới người đứng phía sau, đối phương giơ cái ly trống rỗng.
“Lan Thu Sinh”. Ánh mắt Trịnh Tráng dịu dàng lại, tay trái mở nắp một chai rượu vang, cúi người lẳng lặng chạm vào ly nước trái cây của lan Thu Sinh, hai thành ly vừa chạm một chút liền rất nhanh tách ra, trên mặt gã mang theo tươi cười, thấp giọng nói: “Chúc mừng hoàn thành học nghiệp”.
Gã nói xong câu đó, giống như là chờ đợi, mắt không hề chớp nhìn về phía cô gái. Cảm giác áp bách bất ngờ xảy ra làm cho Trịnh Tráng thêm mấy phần vị đàn ông, trời biết tại trước khi tổ chức buổi tiệc bạn cùng lớp này, gã và dì nhỏ tham gia không ít tiệc tối, dưới mưa dầm thấm đất cũng đều không phải là không có thành quả.
Thực tế gã học được không ít, ví dụ như làm sao theo đuổi cô gái mình thích.
Nhưng mà Trịnh Tráng lòng mang lưu luyến bây giờ còn không biết, những thứ này đúng là thứ đối phương phản cảm, bản thân gia đình của Lan Thu Sinh phát triển ngay tại thương giới, từ nhỏ thấy được nhiều nhất đó là những gương mặt ngụy trang hoàn mỹ trong các buổi tiệc, chính là không nghĩ tới vốn cho rằng bạn học cao trung còn chưa bước vào xã hội cư nhiên cũng học xong một bộ dạng này.
Cô uống một ngụm nước trái cây, mím chặt môi, thản nhiên lên tiếng: “Cám ơn, cậu cũng vậy”.
Lại là loại cảm giác tận lực xa cách này……. Trịnh Tráng thất vọng muốn gãi gãi tóc, nhưng mà kiểu tóc của gã cũng là mới làm, keo xịt tóc cố định rất chặt, tay gã vừa đụng vào liền đụng tới một tầng vật chất cứng ngắc.
Mở màn không phải tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng mà Trính Tráng là sẽ không tha từ bỏ, gã thu lại tối tăm chợt lóe qua trên mặt, liên tục nhắc nhở chính mình, trước mắt trong lòng đối phương không có ai, chính mình liền còn có cơ hội.
Cho dù có ai rồi……Gã điềm nhiên như không trở lại chỗ ngồi, tán chuyện mấy câu cùng bạn thân, thấy tầm mắt của Lan Thu Sanh hướng về phía sau lướt qua, đây đã không phải ngẫu nhiên một lần hai lần.
Cậu ta cách thủy tinh trong suốt bị nhìn nhìn, đèn thủy tinh vĩ đại trên đầu tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp, trên người thiếu niên sẽ tỏa ra một vầng sáng, càng đáng giận là, cho dù thân ngồi ở giữa mọi người, thỉnh thoảng có bóng người đi qua chắn mất ánh sáng trước người hắn, nhưng mà tại một cái góc dễ dàng bị bỏ qua, quần áo đơn giản tới đích xưng là rẻ tiền, đối phương lại căn bản không bị gò bó.
Hai má lại ẩn lộ ra một loại độ cong nhu hòa, lông mi dài phủ bóng đáy mắt, trong trường hợp đó khí tức quanh thân im lặng trong trẻo mà lạnh lùng, mặc dù không có cảm giác sắc bén, cũng giống nhưkhông cho phép chạm tới.
Khó trách theo người này vừa vào cửa mí mắt gã liền giật giật, đáy lòng luôn luôn có loại cảm giác chán ghét nhưu bị kim đâm.
Lại là mày?
Mỗi lần đều là mày!!
…….Mịa mó, mày là bóng đèn cỡ lớn đặc biệt sao!!!
Trịnh Tráng đều sắp khóc rồi, ghen tị tới đỏ mắt, chẳng qua là một học sinh nghèo thôi, gia đình nợ nần chồng chất không nói, tương lai có thể có thành tựu gì chứ? Thân là con trai của gia đình kinh doanh, Lan Thu Sinh không phải càng hiểu đạo lý này hơn so với gã sao, tại sao còn……?
Mười phút sau từng khay thức ăn tinh xảo lần lượt được bê lên, đáng tiếc lúc này cho dù đối mặt chân gà nướng mật ong mình thích nhất, Trịnh Tráng cũng không dậy nổi thèm ăn gì, gã hung ác nham hiểm xiết chặt dao ăn, cắt ngang lòng đỏ trứng mềm còn bốc hơi nóng, nhét một miếng vào miệng, miếng trứng mềm nát rất nhanh bị nước bọt thấm vào hòa tan thành chất lỏng mềm mại.
chân gà nướng mật ong
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Cùng lúc đó, lông mi của thiếu niên thủy chung là nửa khép hai mắt giật giật, tựa như đột ngột tỉnh táo hoàn toàn mở hai mắt, đồng tử trong ánh mắt đen lịt hơi chút phiếm màu nâu giống như bị gột rửa qua, sáng ngời mà thâm thúy.
“Soạt!”.
Trịnh Tráng liền trong lòng có quỷ, bỗng nhiên bị cả kinh như vậy, trong cổ họng sặc hai cái, cơ hồ từ trong lỗ mũi phun ra lòng đỏ trứng sắp tiêu hóa rồi.
Trịnh Tráng che miệng cúi người, cầm lấy khăn tay bồi bàn đưa qua, cứng nhắc khụ hai tiếng, cuối cùng lau sạch thứ gì đó trên miệng.
Lê Chanh chưa từng phát hiện tình trạng chung quanh, lúc này đang vội vàng xem xét trình độ thân thể chính mình sau khi trùng kích, kinh hỉ phát hiện gân mạch tăng cường chút, ngũ tạng lục phủ và làn da, cơ thịt cũng giống như bị rèn luyện một lần nữa, mà linh lực trong đan điền lại đều nén gần thành thực chất màu nửa trong suốt —— không cần nghĩ cũng biết đây là lượng tích lũy biến hóa thành chất.
Lê Chanh rốt cục ý thức được lần này thăng cấp không giống bình thường, luyện khí tầng năm có thể nói có cách biệt một trời cùng trình độ trước đây.
Khó trách lúc ấy ở Ngọc Hoàng tông gặp phải yêu thú luyện khí tầng năm, ngoại môn đệ tử mới nhập môn đều là mặt xám như tro tàn, nghĩ đến chính mình có thể may mắn đập chết một con yêu thú tầng năm, chỉ sợ là vận may chiếm phần lớn.
Lê Chanh thở dài một cái.
Vận may không thường có, lúc mấu chốt, vẫn phải dựa vào thực lực.
Cậu thả lỏng nắm tay bởi vì trùng tầng (xông lên tầng tu vi mới) xiết chặt, cánh tay bởi vì cứng đờ quá mức mà hơi run rẩy. Phát giác khi mở rộng bàn tay thì lòng bàn tay lạnh một chút, Lê Chanh giật mình, ánh mắt đảo qua điều hòa trung tâm tỏa khí lạnh trên đâu, thì ra cho dù ở trong phòng mát mẻ như vầy mà cũng nhẫn nại tới đổ mồ hôi nha.
—— Cho dù tu vi rục rịch ngóc đầu dậy, cũng không nên chọn tại chỗ nhiều người như vầy trùng kích tầng thứ năm, chính mình thật đúng là gan lớn, phải biết rằng tu luyện kiêng kị nhất chính là bị quấy rầy.
Ánh mắt quét qua cái bàn một cái, cơm trong chén trước mặt của chính mình đã thêm mấy miếng bụng cá mấy miếng thịt, Đường Hà bên cạnh đang mặc kệ hình tượng ăn ngốn ngấu, thường thường gắp chút đồ ăn ngon cho bên cậu, Lê Chanh cảm thấy ấm áp, tên này…… Nhưng thật ra hai ngày không gặp ốm đi biết bao.
Sau bữa cơm này sẽ thêm càng nhiều thịt là chắc cú rồi.
Lại là một vòng rượu vang, Lan Thu Sinh không hề phản ứng nhiệt tình của Trịnh Tráng, ngược lại là nghiêm túc nhấm nháp đồ ăn, lại cảm thấy hương vị không tồi, lại thiện chí xoay qua nam sinh bên cạnh, thậm chí còn có thể cố ý nhắc nhở Lê Chanh và Đường Hà, điểm ấy ở trong mắt Trịnh Tráng quả thực còn khó chịu hơn so với xẻ tim.
Khuôn mặt sung huyết, Trịnh Tráng lướt qua mọi người trước bàn ăn, bước chân thẳng hướng tới gần thiếu niên im lặng không lên tiếng bên cạnh Đường Hà.
Có lẽ là bị áp lực áp sát này ảnh hưởng, không gian ồn ào nhất thời trở nên an tĩnh lại.
Mắt Trịnh Tráng nhìn rượu vang trên bàn, tùy tay cầm chai bên cạnh, khuỷu tay tựa vào lưng ghế dựa sau lưng Lê Chanh, quay đầu búng ngón tay cái tách nói với bồi bàn đang đi tới: “Uống rượu vang không có ý nghĩa, mang chút rượu trắng nồng độ cao tới đây, lấy cái cao nhất đó”.
Bồi bàn mắt nhìn list đơn hàng điện tử, “Cao nhất chính là rượu ngũ lương 68 độ, ngài xác định lấy sao?”.
“Dĩ nhiên”. Trịnh Tráng gật đầu, “Cho hai chai trước”.
“Dạ”. Bồi bàn ấn hai cái trên list đơn hàng điện tử, xoay người thì thầm một chút cùng bồi bàn đứng ngoài cửa, đối phương gật gật đầu, rất nhanh rời đi.
“Hai chai?”. Nữ sinh đều kinh hô, Lan Thu Sinh nhíu mày, thử thay đổi ý tưởng của Trịnh Tráng: “Có phải hai chai nhiều quá không, cho dù là nam sinh các cậu cũng đều vẫn là học sinh, không có mấy người biết uống rượu”.
Không ít nam sinh cũng đều khuyên can.
“Không không không, hôm nay phải tận hứng, tớ uống không say nên các cậu đừng cản, nhờ chai rượu này, khó khăn lắm mới tụ tập một lần, tớ phải tìm hiểu thật kỹ các bạn học chung ba năm, người thứ nhất……..”. Trịnh Tráng phất phất tay, làm ra dáng vẻ say chếnh choáng, giống như mượn rượu mời người ta —— gã giả cười nhắm tầm mắt ngay phía dưới, “Lê Chanh”.
“Trịnh Tráng”. Theo trong ánh mắt của đối phương đủ để nhìn ra, phần ý cười này không thật, cũng không phải ôm ý tốt gì, trong lòng Lê Chanh hiểu rõ, đoán chừng là cực bực bội muốn so tửu lượng cùng mình.
Tức cười chính là có gì đáng tức giận chứ, chính mình cũng không có xung đột ích lợi cùng hắn ta. Cho dù là đối phương thích đại diện lớp vật lý, tự hắn ta mạnh tay theo đuổi là được, cần gì tới gây sự cùng mình chứ.
Rượu ngũ lương bưng lại đây, mở chai rượu ra, trong chất lỏng rót vào ly ngoại trừ có thể ngửi được mùi rượu nồng còn có mùi cồn gay mũi, đây đã không phải rượu trắng bình thường rồi.
“Lê Chanh, ly đầu, chúng ta bạn học một hồi, uống cạn”.
Trịnh Tráng rất nhanh uống sạch ly rượu, tửu lượng của gã nửa phần là trời sinh cũng có nửa phần là luyện ra, sau sinh nhật 18 tuổi cha mẹ cố ý bồi dưỡng, uống chút rượu trắng không thành vấn đề, chẳng qua trong chai là rượu trắng thuần khiết 68 độ, lúc uống liền ngay cả Trịnh Tráng cũng nhịn không được mà nhíu mày.
Rất cao.
Nhưng mà…… Vẫn là cao tốt lắm.
Nói tới như đúng rồi, Lê Chanh cũng không có lý do từ chối, ánh mắt cậu nhìn Trịnh Tráng, không biết tên này có ý đồ gì, đáng tiếc chính mình cũng không sợ, “Được”.
Lê Chanh hơi nhếch khóe môi, quơ quơ chén rượu trên không, thong thả uống nó, một giọt không dư.
“Chén thứ hai, tốt nghiệp trung học, chúc mừng lẫn nhau một chút”.
Trịnh Tráng rót đầy chén thứ hai cho Lê Chanh, lí do thoái thoác không bị trùng lặp, rất nhanh lại là ly thứ ba ly thứ tư, cái ly đổi thành chén rượu, rót bốn chén chính là hết một chai rượu, tuyệt đối đại lượng nửa điểm không mập mờ.
Lúc chén thứ năm, liền ngay cả Trịnh Tráng đều có chút mơ màng, càng đừng nói Lê Chanh trước đây chưa từng uống qua bao nhiêu rượu, thực lực của luyện khí kì nhiều nhất giúp cậu cường thân kiện thể, linh lực lưu chuyển không giải được cồn, chỉ có thể tạm thời áp chế.
Nhưng mà cũng đủ rồi.
Trịnh Tráng líu lưỡi, sau khi say rượu rất khó khống chế sắc mặt của chính mình, hiện tại chính là người đứng ngoài quan sát cũng đã nhìn ra, cậu ta có thành kiến rất lớn đối Lê Chanh, không thấy cái bản mặt đen u ám và ánh mắt hung ác nham hiểm kia à, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
Lúc rót rượu, đáy mắt vị cậu ấm của phó cục này ẩn ẩn để lộ hưng phấn.
“Chén thứ bảy!”.
“Từ từ”. Đường Hà cũng cảm thấy bất thường, giơ tay ngăn tay của Trịnh Tráng lại, “Sao hai cậu liều mạng như vậy chứ, tửu lượng cậu ấy không được, tôi uống với cậu”.
“Cậu không được, muốn cậu ta uống”. Trịnh Tráng bất mãn hất tay của Đường Hà ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm rượu trắng đầy tới muốn tràn ra trong tay của Lê Chanh.
…….Từng chén từng chén hạ gục Trịnh Tráng?
……..Hay là đổi cái tô lập tức hạ gục Trịnh Tráng?
Lê Chanh thực hành tự hỏi tính khả thi của hai phương án trên, có linh lực áp chế làm máy ăn gian, đối phương có cái quỷ gì đều không sợ, cậu vẫy vẫy tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cụng chén như vầy không có ý nghĩa, tới đổi hai cái tô nào”.
Trịnh Tráng giật mình một cái rượu tỉnh hơn phân nửa: “…….”.
Bản thân gặp qua không ít các loại nhân sĩ tinh anh, đời này bồi bàn gặp qua đổi ly to gặp qua kêu rượu liên tục, còn chưa gặp qua sau khi uống rượu trắng còn đổi tô đựng, bồi bàn đã nhìn tới hai mắt trợn tròn, ngơ ngác gật đầu, lưỡng lự đi tới ngoài cửa, lại giật mình bị một bóng người cản đường.
“Cái tô?”. Người đàn ông ngoài cửa mặc áo bành tô sẫm màu thoáng nhướn mày, tựa hồ có chút không thể tin, giữa mi vũ (vùng trân hai đầu lông mày) lại ẩn ẩn mấy phần tức cười, gã bước tới gần, ngón tay gõ trán thiếu niên: “Cậu say rồi”.
Lê Chanh: “…….Từ”.
So sánh với Lê Chanh nghẹn họng nhìn trân trối, có người hiển nhiên phản ứng nhanh hơn cậu ta nhiều, Lan Thu Sinh soạt một tiếng đứng lên, thanh âm hơi lộ vẻ chần chờ, chậm rãi nói: “Ngài là……chủ tịch Từ?”.
Cô từng ở một buổi tiệc thương nhân gặp qua vị chủ tịch Từ này, người này không chỉ có là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy trong thương giới, thậm chí xuất thân lại là con cháu đời sau của nhà cách mạng lão thành chính chuyên, đó là hậu duệ quý tộc bẩm sinh của thiên hoàng.
Những người khác đều nín thở, thậm chí cũng không dám rỉ tai thì thầm, thấy thần sắc kích động của Lan Thu Sinh, đối phương hình như là đại nhân vật lớn khó lường gì đó.
Thế nhưng nhân vật lớn này làm sao liền quen biết bạn học cùng lớp của bọn họ vậy?
Nhìn điệu bộ lo lắng này, không biết còn tưởng rằng là phụ huynh của thiếu niên, nhưng mà một người họ Từ, một người họ Lê, bắn đại bác tám ngày còn chưa tới à.
“Ừm”. Từ Hoằng Nghĩa không nhớ lắm đối thiếu nữ mới lớn như vầy, dù sao người khác nhận ra gã là chuyện rất bình thường, không dư hơi để ý cái khác,Từ Hoằng Nghĩa kéo thiếu niên nằm trên ghế lên, “Lại tiếp tục uống như vầy, cho dù bây giờ không say thì lát nữa cũng phải say, tôi đưa cậu ấy về, không ảnh hưởng chứ?”. Một câu cuối cùng là hỏi mọi người.
Người có mặt đưa mắt nhìn nhau mấy lần, chỉ có Trịnh Tráng rượu vào lớn gan lắp bắp phun ra mấy đơn âm: “Không, không ảnh hưởng…….”.
“Vậy là tốt rồi”. Ông chủ lớn kêu bồi bạn quay lại, “Tô lớn không cần lấy”. Gã siết chặt cổ tay của Lê Chanh, nhíu mày nói: “Vừa trở về liền thấy cậu đấu rượu tranh cường háo thắng cùng người ta, tới bằng gì? Tôi đưa cậu về”.
“Không cần tôi tự mình có thể…….”.
“Tự cậu? Rượu ngũ lương 68 độ?”. Từ Hoằng Nghĩa quả thực đều không đành lòng nghe, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, “Yên tâm đi, hơi rượu bốc lên đi không được bao xa đâu, sau này cậu liền hiểu được rượu không phải thứ tốt, có thể không uống thì đừng uống”.
Cửa phòng riêng A35 bị đóng lại, đông cứng các biểu cảm bất động khác nhau trong nháy mắt, Từ Hoằng Nghĩa cuối cùng liếc nhìn Trịnh Tráng cầm chén rượu mặt đỏ tai hồng, trong lòng thật sự không có ấn tượng tốt gì.
Toàn do tên đó khích tướng, nếu không phải trước khi rời đi nghe được thanh âm, chỉ sợ bây giờ cũng không ai có thể ngăn lại được hành động làm cho người ta sợ hãi của tên nhóc này.
Hừ.