Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 33: Màu tiểu mạch…


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 33: Màu tiểu mạch…

“Sao lại tới đây hỏi cái này…… Sớm nói là riêng tư của khách hàng không thể coi, anh đã xóa bỏ rồi”. Thái Anh Hùng xua xua tay, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa lồng sắt cho Bùi Oánh, rất nhanh chuyển hoán thành giọng điệu của bác sĩ, dặn dò nói: “Bùi Nữu Nữu tình trạng cơ bản tốt rồi, về rồi tuần sau mang tới kiểm tra lại —— phòng khám thú cưng rất cô quạnh, không thích hợp dưỡng thương, nó cần cùng một chỗ cùng chủ nhân, tình yêu và quan tâm  của em là động lực giúp nó khỏe lên.

“Nhưng mà em muốn nói…….”.

“Không có việc gì liền đi về đi, Hắc Mạch tiễn khách…….À, nó bị bệnh”. Chó lớn màu đen mới vừa làm giải phẫu xong, đang nhàn nhã nằm sấp trên nệm chó mềm mại mài móng, nghe tiếng nhìn lại liếc mắt một cái, ô ô hai tiếng. Thái Anh Hùng liền tự tay đóng cửa.

“Bùi Thiến!”.Chợt nghe tới tên của bạn gái hiện tại, khóe mắt Thái anh Hùng giật giật, gã liền biết đối phương sẽ dùng chiêu này, bất quá có một số việc chính là liên quan tới nguyên tắc, tối hôm qua lúc đồng ý cho xem lại một lần, cũng đã cực kỳ áy náy, người đàn ông quả quyết từ chối, “Bùi Thiến cũng không được”.

Bùi Oánh Oánh xách lồng sắt trải nệm mềm ấm áp đứng ở dưới mặt trời nắng như đổ lửa, Bùi Nữu Nữu vẫy vẫy đuôi mèo, tao nhã nằm sấp dưới ánh mặt trời  rực rỡ, hưởng thụ nheo mắt lại.

Meo meo meo meo.

……..

Ánh mặt trời rực rỡ sớm bị bức màn chắn ở ngoài phòng, lúc này  người đứng ở trong phòng vẫn như cũ cảm thấy vô cùng lo lắng, đương nhiên nội tâm giãy dụa và vô cùng lo lắng chỉ có  một mình chủ phòng này.


Cô bé mắt to giống trái nho chậm rãi đối diện đồng tử tối đen của Trầm Du, nhìn nửa ngày, đột nhiên  bịch bịch bịch chạy ra cửa phòng.

Đương nhiên mẹ Lê từ tối hôm qua tới giờ chưa từng gặp qua người tạp vụ nào vào nhà, đột nhiên thấy một người đàn ông kì kì quái quái như vậy, không tỏ vẻ thắc mắc cũng không thể……..Lê Chanh há miệng không biết giải thích như thế nào, người đàn ông đằng sau kiểu áo Tôn Trung Sơn nho nhã lễ độ đứng lên, rủ mắt cúi mặt, trên mặt mang theo thần sắc cung kính khiêm  tốn, “Chào bác, cháu là bạn của con bác, họ Trầm”. (anh Du đã đọc sách lịch sử của thời đại này nên Mèo nghỉ ảnh đã biết cách xưng hô thế nào với người thời nay rồi, nên Mèo sẽ để ảnh xưng hô theo cách hiện đại, khi chỉ có ảnh và bạn Chanh thì xưng hô theo cổ đại)

A, lễ phép như vậy? Lê Chanh không nghĩ tới đối phương còn rất biết ăn nói, nhưng mà chính mình có phải hẳn là thấy may vì miệng người đàn ông này cũng không nói “âm chúc”, “bầu bạn” linh tinh phiền lòng gì hay không? Vì thế sự việc có vẻ còn có đường sống xoay chuyển……..

Mẹ Lê cũng hoảng hốt một chút, thoạt nhìn cực kỳ  bình thường, hoặc là lúc khách tới, chính mình không phát hiện?

“Đúng, là bạn con”. Lê Chanh đưa lưng về phía sau gõ gõ ngực người đàn ông.

“À à, là tiểu Trầm, chào cháu…….”. Mẹ Lê lại một lần nữa mắt ngắm mái tóc đen dài mượt như tơ lụa của người đàn ông đằng sau, ở trong nhận thức của mẹ Lê, bây giờ…….đàn ông để tóc dài, không phải nghệ thuật gia chính là bệnh thần kinh, nhưng mà hiển nhiên khí thế trên thân người đàn ông này không thuộc phạm trù hai loại người này, cho dù mặc quần áo cũ của Phương Đức Minh, người đàn ông cũng nửa điểm không biến sắc, ngược lại giữa ánh mắt nhìn qua còn muốn tùy ý một ít so với vị Từ tiên sinh trước kia tới nhà.

Cảm nhận của ánh mắt đầu tiên, mẹ Lê có chút không thể nói rõ, nhưng rất dễ dàng cảm nhận được người trẻ tuổi bày tỏ thiện chí đối chính mình, chỉ điểm này, liền đủ để cho mẹ Lê sinh ra thiện cảm đối người trẻ tuổi, “Tiểu Trầm ăn cơm chưa?”.

Nhanh nói ăn rồi…… Lê Chanh lén nháy mắt ra dấu với Trầm Du, liền trạng thái trước mắt này, lên bàn ăn là lộ tẩy.

“Chưa”.

“…….”. Gân xanh trên trán Lê Chanh nổi lên, a a a a thật sự là đau tim, anh còn nhân mô cẩu dạng* muốn ở lại ăn cơm?

*nhân mô cẩu dạng 人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Mẹ Lê cũng không ngờ tới bạn con trai còn rất thẳng thắn, lập tức bắt chuyện nói: “Vậy rất khéo, trong nhà lập tức ăn cơm rồi, nếu là bạn của tiểu Chanh, liền ở lại cùng nhau ăn cơm đi”.

Trầm Du híp híp mắt, tươi cười bên môi phóng đại, giống tiểu thú thoả mãn: “Dạ, cám ơn bác”.


“Thằng nhóc này……..”. Mẹ Lê cười tủm tỉm, trong lòng ngược lại thích tính cách có gì nói nấy của Trầm Du, “Khách sáo như vậy làm cái gì, bạn của tiểu Chanh nhà dì không nhiều lắm, sau này thường đến nhà chơi nhé”.

“Sẽ ạ”. Người đàn ông gật đầu, chần chờ, vân đạm phong khinh* trên mặt cũng nhiều thêm mạt ửng đỏ, y đè thấp giọng nói: “Cháu cũng cực kỳ thích……Tiểu Chanh, người bạn này”.

*vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.

Da mặt Lê Chanh một trận run rẩy.

Mẹ Lê hiển nhiên không tưởng tượng tới “thích” này có ý nghĩa khác, bằng không cũng sẽ không là loại vẻ mặt con trai được khen mẹ cũng tự hào này, trong lòng Lê Chanh liền ha hả, thích em gái anh, ông nội anh.

“Mẹ, con với mẹ cùng đi nấu cơm”. Coi như Trầm Du phản ứng nhanh chóng, thấy gian nan khổ cực đã giải quyết, Lê Chanh cũng không khẩn trương như vậy nữa, đặt cây lau nhà vào trong tay người đàn ông, chuẩn bị đóng cửa lại, Trầm Du nắm lấy cổ tay Lê Chanh, bóp nhẹ hai cái, ánh mắt tối đen dừng ở trên mặt Lê Chanh, người đàn ông bình tĩnh mở miệng: “Như vậy được sao, bỏ khách lại một bên, không tiếp chuyện với bạn cậu sao?”.

Lê Chanh khống chế biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cổ tay của chính mình, gỡ từng ngón từng ngón tay của anh ta ra, “Cảm giác cá nhân, không cần thiết”. Cậu xoay người muốn đi.

Đằng sau một cánh tay vòng lên, có cái gì mềm mại ấm áp dán lên cái gáy, thanh âm người đàn ông hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, như cậu mong muốn, liền ở trong phòng chờ cậu”.

Rầm một tiếng khép mạnh cửa lại, bóng dáng rời đi của thiếu niên đột nhiên có chút nhanh hơn, Phương Đức Minh và Lê An Thúy đột nhiên quay đầu lại, Điền Điền ngồi xổm ở trên đầu gối của ba ba,  tay nhỏ mập mạp chống bờ vai của ba ba. Nhìn thấy thân hình chạy trối chết của cậu nhỏ, nghi hoặc nghiêng đầu, ngón tay chậm rãi bỏ vào trong miệng, nghiêm túc phê bình nói: “Mặt của cậu, giống mông khỉ”.


Người quẹo vào phòng bếp thiếu chút nữa trượt chân, Lê Chanh đen mặt quay người, ôn nhu vẫy vẫy tay với cháu gái, “Điền Điền ngoan, tới bên cậu nè”.

Cô bé hơi sợ co rúm lại một chút.

“Cậu cam đoan không đánh cháu”.

“Thật ạ?”. Cô bé do dự một chút, bởi vì đối diện là Chanh Chanh chính mình thích nhất, nghĩ nghĩ, vẫn là cười tươi như hoa liền chạy tới.

Lê Chanh nâng mông nhỏ của bé mặt đối mặt ôm vào trong lòng, mặt không chút thay đổi chỉ vào khuôn mặt trắng nõn của chính mình, “Điền Điền, nói dối là không đúng nha, tới đọc theo cậu…….”.

Điền Điền nhìn mặt của Lê Chanh.

“Màu tiểu mạch”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.