Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 153: Quán chủ* yêu nước
*quán chủ = chủ võ quán
Chỉ sợ liền bản thân “Liên”Thử lưu bạch” cũng không ngờ, gã lời này vừa tung ra tạo thành không phải cái gì oanh động, mà là cơ bản không ai tin, nói tới Lê Chanh người này, từ đầu tới đuôi đều là ở giới học sinh và giới giải trí khá nổi tiếng, mọi người cũng đều cho rằng cậu cực kỳ thần kỳ, ví dụ như thiện tâm chống động đất cứu trợ, ví dụ như khiến nhà âm nhạc nước ngoài đều khen không dứt miệng.
Nhưng này cũng không ý nghĩa mọi người sẽ tin tưởng Lê Chanh muốn mở một cái võ quán.
Thuật nghiệp có chuyên môn, một nghệ sĩ có thể làm đạo diễn có thể làm giáo viên, nhưng mở võ quán là chuyện gì xảy ra, cũng không phải Thích Tiểu Long ngôi sao võ thuật lớn nổi tiếng khắp nước?
“Đề tài nói tới hiện tại cũng nên nhìn ra rồi, lâu chủ đây là nằm mơ đó, mọi người đừng quấy rầy anh ta”.
“Tuy rằng tui rất thích Chanh tử, cũng từng xem phim kiếm hiệp của Chanh tử, nhưng cũng không cảm thấy võ thuật của Chanh tử có thể đạt tới trình độ một đao chém chết con báo, lâu chủ mau tỉnh lại 23333” (23333 = ahaha, cười khinh bỉ)
“Thử xử lưu bạch” đã đăng xuất rồi, khu bình luận này lập tức bị một đám người san bằng, trong đó biết Lê Chanh đưa ra nghi ngờ đối việc này, mà không biết Lê Chanh tại Baidu sau đó cũng cực kỳ rung động hiểu rõ ngôi sao thiếu niên này mang tới kinh diễm cho trung Quốc.
“Mới vừa đọc tin tức của Lê Chanh, tui quyết định từ hôm nay trở đi thích Lê Chanh, cậu ta rất chuyên tâm! Thành tích cao trung từ giữa lớp một đường hắc mã tới thủ khoa cả nước, trúng tuyển hai trường đại học, lại ở nước ngoài đạt được thừa nhận của giới âm nhạc, quả thực mang tới hãnh diện cho Trung Quốc, thật khó tưởng tượng đây là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi có thể làm được”.
*hắc mã: chỉ nhân tố bứt phá bất ngờ trong một hoạt động, cuộc thi……, nhìn qua rất bình thường nhưng đột ngột bứt phá giành thứ hạng cao, đạt được thành tựu lớn…..
“Đúng nha, Chanh tử vẫn đều rất cố gắng, thật yêu thương cậu ấy”.
Nới tới lầu sau (mấy bình luận sau) sai lệch một chút, nhưng lời lâu chủ cũng bị mọi người xem là trò cười, lúc này một người kỳ quái lên tiếng: “Không biết võ thuật sẽ không có thể làm mở võ quán sao, các bạn đều mạch suy nghĩ kiểu gì vậy? Phải biết rằng Chanh tử không chỉ là một phú nhị đại (nhà giàu đời F2), vẫn là một thế hệ sáng lập, đừng nói một cái võ quán, chính là đạo quán cũng mở được, có tiền cái gì không thể?”.
Nói đúng nha!
Mọi người thảo luận khí thế ngất trời bỗng nhiên giật mình, ai cũng không thể quy định quán chủ phải biết võ thuật, hiện tại xã hội này, mỗi ông chủ đều có thể đầu tư giải trí, Lê Chanh gia sản hàng trăm triệu mở cái võ quán lại có làm sao?
Không có nghe nói qua có tiền tùy hứng sao?!
Hơn nữa này căn bản không phải tùy hứng.
Không xem video sao, một đệ tử của võ quán Trầm thị đều có thể trực tiếp một đao chém chết con báo, sớm đã chứng minh thực lực của võ quán Trầm thị, cho dù Lê Chanh là có tiền tùy hứng, cũng làm tốt hơn rất nhiều so với phần lớn võ quán.
“Hình như lầu trên nói đúng……..”.
“Vừa đọc lời nói của lâu chủ nói, có lẽ có một số người mới vừa nghe nói qua Lê Chanh người này, nhưng làm fan trung thành của Chanh tử, tui nhưng có thể nói mấy câu thật lòng, bản thân Chanh tử chính là một cái kỳ tích, bất kể cái gì phát sinh ở trên người cậu ấy, mọi người chỉ cần tiếp nhận là được”.
“…….”
Lê Chanh không biết chút nào chuyện cậu mở võ quán Trầm thị đã bị đưa lên mạng rồi, nhưng mà biết rồi cũng không sao, cậu vốn liền không định giấu diếm cái gì, sở dĩ hằng ngày lúc đi ra ngoài đội nón đeo kiếng đen, chẳng qua là thói quen mà thôi.
Đám người Trầm Du mang tới đủ mọi ngành nghề, rất khó tưởng tượng y rốt cuộc là như thế nào vơ vét tới nhân tài, bởi vì một đám người tới IQ đều khá cao, nhất là sau khi ăn đan dược, tiến cảnh của tố chất thân thể cơ hồ chính là tiến triển cực nhanh.
Nhưng mà dù sao cũng là người Trầm Du mang tới, cho dù bọn họ trung thành và tận tâm đối Trầm Du, nhưng mà đối với Lê Chanh, những người này vẫn là lễ độ càng nhiều kính trọng, dù sao vị trí của Lê Chanh trong lòng bọn họ, chính là người yêu của lão Đại, sau này hoàn toàn sống chung, cũng chính là địa vị vợ chính thức, mọi người có lễ độ chút là chắc chắn, nhưng muốn nói nguyện ý thật tình thật lòng bị Lê Chanh sử dụng, đó là không có khả năng.
Kẻ mạnh luôn khâm phục kẻ mạnh, Lê Chanh ở trong lòng mọi người, quả thực chính là điển hình của thiếu niên yếu đuối, cho dù ở giải trí giới rất có thành tích thậm chí sự nghiệp thành công, lại còn chưa đạt được mức khiến người ta cam lòng khâm phục.
Loại cảm xúc không phục lan tràn trong đội ngũ này rất nhanh bị Lê Chanh nhạy bén phát hiện.
Vì thế liền có huấn luyện dã ngoại của hôm nay.
Hơn một ngàn người chia làm năm đại đội từ phía tây sắp xếp tới phía đông, Đan Văn đội trưởng đội một ánh mắt có chút lạnh lẽo, gã người lạnh tâm cũng lạnh, trên cơ bản rất ít quan tâm cái khác. Đối với một người cuồng luyện võ mà nói, gã sẽ hưng phấn, chỉ sẽ là thực lực tăng lên.
Lê Chanh rất ít xuất hiện, cũng cực ít khoa tay múa chân đối người của võ quán, nhưng hôm nay không biết tại sao bảo mọi người tập hợp huấn luyện, Đan Văn không cảm thấy Lê Chanh có thực lực dạy bảo chính mình.
“Khương Đào mời bước ra khỏi hàng”. Lê Chanh nhìn hơn một ngàn người này, kêu một người thanh niên đen gầy trong đó lên, cậu từ trong túi quần lấy ra một cái chai sứ nhỏ, đưa cho người thanh niên đen gầy này: “Đây là phần thưởng của anh”.
Người thanh niên đen gầy được sủng mà lo đón lấy chai sứ, gã biết đây là gì, có thể nói từ sau lúc bước vào võ quán Trầm thị, gã liền cực độ tò mò đối dược hoàn đầy tràn của võ quán.
Đó là một loại dược hoàn có thể tăng lên thực lực trên diện rộng, đối với người luyện võ mà nói, cho dù nói là giá ngàn vàng cũng không bằng.
Trong đội ngũ có chút xôn xao, liền ngay cả Đan Văn cũng dời mắt lên chai sứ trong tay của Khương Đào, hơi hơi nhíu nhíu mày, gã không hiểu tại sao Khương Đào sẽ có khen thưởng dược hoàn, dù sao mấy ngày này nếu luận luyện võ cảnh giới tăng lên nhanh nhất, chắc hẳn phải thuộc về gã.
“Có thể mọi người đều có chút không hiểu đối tôi thưởng cho Khương Đào”. Lê Chanh trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, cậu vốn chính là một thiếu niên đẹp trai, cười rộ lên lại làm cho người ta sinh không ra ác cảm, “Bởi vì tôi nhìn tới Khương Đào ở khu náo nhiệt chém giết một con báo, cứu được hai trăm hai mươi bảy người”.
Khương Đào đỏ mặt gãi gãi, nói thật một người lăn lộn xã hội đen thậm chí trước kia đều là làm lưu manh thu phí bảo kê của bang phái nhỏ, đột nhiên bắt đầu đại phát thiện tâm cứu người, thật sự không phải cái chuyện đáng giá khoe ra gì, việc này bị Lê Chanh nói ra gã không cảm thấy vinh quang, ngược lại sợ bị các anh em chế nhạo.
“Tôi rất cao hứng”. Lê Chanh vỗ bờ vai của gã: “Nếu một người trong võ quán Trầm thị một ngày có thể cứu hơn hai trăm người, như vậy một ngàn người có phải có thể cứu hơn hai mươi vạn người phải không?”.
Sắc mặt Đan Văn bỗng nhiên cổ quái lên, sắc mặt một ngàn người ở đây cũng có chút mất tự nhiên, bọn họ cũng không phải đội viên đội cứu hộ quốc gia, chị dâu nam này có phải nghĩ quá nhiều rồi hay không?
“Dược hoàn của võ quán Trầm thị là do tôi cung cấp. Trước đó tôi một mực do dự, dù sao dược hoàn rất trân quý, nếu vẫn tiếp tục cung cấp cho võ quán, sẽ là một cái giá trên trời, tôi nghĩ tới hủy bỏ một mục cung cấp dược hoàn này, sau đó vẫn là giữ nguyên lại”. Lê Chanh: “Tôi rất may mắn đã giữ nguyên lại, bằng không Khương Đào có thể không có thực lực chém giết con báo, sẽ không cứu hơn hai trăm người, có nhân ắt có quả, tôi đưa ra phần nhân này (nhân là nguyên nhân trong nhân quả đó), thu hoạch một sự kiện vui vẻ nhất từ lức mở võ quán tới nay, tôi cảm thấy tôi làm đúng rồi”.
Nếu nói người nói chuyện đứng ở trước mặt đổi thành một người khác nào đó, hơn một ngàn người này đều sẽ cảm thấy người này rất giả dối nhưng hiện tại đối mặt thiếu niên này, nghe giọng điệu của đối phương, bọn họ lại nửa điểm đều không cảm giác ra có một phần giả dối nào.
Trong cái xã hội như bây giờ, cư nhiên sẽ có người như thế?
Không ít người cảm thấy ánh mắt đều bị chói mù rồi.
Này phải là thiếu niên yêu tổ quốc yêu nhân dân xiết bao, Trầm Du một lão Đại xã hội đen khinh thường đối pháp luật đối mạng người, tại sao sẽ kết hợp cùng một chỗ cùng thanh niên tốt yêu xã hội chứ? Chẳng lẽ là thiếu cái gì mới phải bổ sung cái đó?
“Nếu đã quyết định tiếp tục cung cấp dược hoàn cho mọi người, như vậy kế tiếp tôi sẽ ra một chút quy định, chắc hẳn tất cả mọi người cảm thấy rất hứng thú đối phần thưởng của Khương Đào, đây là một viên ngưng khí hoàn cường thân kiện thể, so với trước đó mọi người dùng còn càng cao cấp, dược hiệu rất tốt”. Lê Chanh lại lấy ra một cái chai sứ nhỏ từ trong túi quần, đổ ra một dược hoàn từ bên trong, đặt ở trong lòng bàn tay, “Nhưng mà loại dược hoàn này phải hao phí dược liệu càng trân quý, cho nên cần mọi người lấy máu thịt của động vật biến dị tới đổi, máu thịt của một trăm động vật biến dị cấp một có thể đổi lấy một viên ngưng khí hoàn……”.
Đan Văn thần sắc cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm dược hoàn nhất thời hừng hực, hiện tại trên quốc tế bên châu Mỹ đã làm phân chia đối động vật biến dị, động vật biến dị cấp một thực lực thấp nhất, đối với bọn họ mà nói, chém giết động vật biến dị cấp một, quả thực dễ như chơi.
“Tiếp theo tất cả dược hoàn đều sẽ yết giá công khai, dùng máu thịt của động vật biến dị tới đổi, muốn giành được dược hoàn, liền phải cố gắng chém giết động vật biến dị”. Khóe miệng Lê Chanh lộ ra một tia mỉm cười.
Hiện tại mọi người đều đã nhìn ra rồi, Lê Chanh đây là dùng dược hoàn tới buộc người của võ quán đi chém giết động vật biến dị, mục đích hiển nhiên cực kỳ cao thượng, động vật biến dị ít đi, người của quốc gia bị nguy hại liền bớt, trong nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lê Chanh đều có chút phức tạp. Tuy rằng thiếu niên này thoạt nhìn yếu đuối, quyết đoán cũng không nhỏ, đám người bọn họ từ làm sự nghiệp màu đen (xã hội đen đó) vẫn đi theo trầm Du, lúc này nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ ở trong lòng nói một câu khâm phục đối Lê Chanh.
“Không biết moi người có dị nghị gì không?”.
Đan Văn dẫn đầu lắc lắc đầu: “Không có!”.
“Không có!”.
Vừa nhìn liền biết thiếu niên làm mua bán lỗ vốn, giá trị máu thịt của một trăm động vật biến dị cấp một như thế nào sánh được với một viên ngưng khí hoàn? Máu thịt cũng chẳng qua là có thể làm vài bữa cơm ăn thôi, ngưng khí hoàn lại có thể tăng lên thực lực, loại dược hoàn dược hiệu vô cùng tốt, dùng dược liệu tự nhiên tương đương trân quý.
“Như vậy nhiệm vụ kế tiếp, ngoại trừ mỗi ngày chừa hai mươi người bảo vệ biệt thự nhà họ Lê, những người khác đều có thể tự do hành động, nhưng mà đừng ỷ vào thực lực cao cường vô cớ quấy nhiều dân chúng, nếu không một khi thẩm tra sẽ xem tình huống hủy bỏ tư cách sử dụng tài nguyên của võ quán”. Lê Chanh nói xong lời cuối cùng khẽ dậm chân một cái, sau đó lập tức rời đi.
Hơn một ngàn người tản đi bốn phía, Đan Văn mắt nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Lê Chanh, đi hai bước tới vị trí vừa nãy Lê Chanh đứng, ánh mắt gã tùy ý nhìn lướt qua, nhất thời đồng tử co rụt lại.
Đậu móe.
Trên tảng đá lớn ban sơ kia, đã thêm một dấu chân, góc nghiêng trơn nhẵn giống như dao gọt, như là khảm sâu vào một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Đan Văn lưng cứng đờ, lập tức xoay người nhìn về phía đội viên phía sau cũng sợ ngây người, thở sâu ra một hơi: “Nếu như là chính miệng cậu ta nói, tự nhiên sẽ thực hiện, người như vậy sẽ không nói không giữ lời, hiện tại chúng ta phải làm, chính là mau chóng săn giết động vật biến dị, đạt dược ngưng khí hoàn dồi dào”.
Một thanh niên nhỏ gầy cách đó hơn một trăm mét thò đâu thò cổ nhìn nhìn cái sân người đông nghìn nghịt, suy nghĩ một chút, gã sờ soạng máy quay dưới cổ, đi theo một tiểu đội trong đó đi hướng xa xa.
“Những người này tản đi khắp nơi tựa hồ rất có mục đích, bọn họ muốn làm cái gì?”. Thanh niên tò mò đi theo tiểu đội của Đan Văn, gã nghiêng đầu, khuôn mặt dưới ánh mặt trời chính là của “Thử xử lưu “mới vừa rồi ăn mì úp lên mạng.
“Vì lượng tiêu thụ của tòa soạn tui đành liều mạng thôi, ở trên mạng thả ra một chút tin tức như vậy, ánh mắt của mọi người khẳng định đều bị hấp dẫn tới, tới khi đó có được bài báo của nhà họ Lê, khẳng định có thể tăng lượng tiêu thụ tỉ lệ mấy phần trăm, hy vọng những người này không phải đi làm chuyện rất nguy hiểm…….”. Thanh niên hai tay tạo thành chữ thập, mặc niệm hai tiếng.