Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 150: Toàn bộ đều là vì quốc gia


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 150: Toàn bộ đều là vì quốc gia

Cùng lúc đó, trên mọt núi nhỏ vùng ngoại thành cách thủ đô năm trăm dặm, trong rừng cây yên tĩnh thỉnh thoảng truyền tới vài thanh âm sà sà, tựa hồ có dã thú đang đi lại, lại tựa hồ là gió thổi cỏ lay.

Ngay tại lúc này.

“Soạt” một tiếng.

Người đàn ông đầu đinh mặc đồ vận động bó sát nhảy xuống từ trên cây, lưu loát cầm dao găm trong tay đâm vào trên cổ linh cẩu nằm sấp trên tảng đá nghỉ ngơi. Gã ra tay gọn gàng tinh chuẩn, trực tiếp đâm dao găm vào vị trí huyệt vị một kích ắt chết trong cổ động vật. Trong cổ họng linh cẩu phát ra một tiếng, trầm thấp, tựa hồ đang nuốt bọt máu, cuối cùng cổ vừa nghiêng, ngay cả rên rĩ cũng  không biện pháp truyền ra.

Người đàn ông đầu đinh sắc mặt lạnh lùng tàn khốc, giơ tay lấy ra tơ lụa trong ngực, cẩn thận lau lau dao găm, thẳng tới chơi đùa vũ kỹ của chính mình tới quang khả giám nhân*, mới cúi đầu mắt nhìn linh cẩu, “Con thứ hai mươi bảy”.

*quang khả giám nhân: nghĩa là múa dao găm nhanh  tới người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng phản chiếu ánh sáng của con dao găm.

“Thu hoạch của hôm nay cũng không tệ lắm”. Gã cắt lấy hai cái răng nanh từ trong miệng linh cẩu, xem như chiến lợi phẩm thu vào trong ba lô đeo trên lưng, “Gom năm mươi cái răng nanh linh cẩu này đã có thể giành được không ít phàn thưởng cho mình rồi, đáng tiếc thể năng của mình còn chưa đạt tới trình độ của đội trưởng, nếu không đừng nói là đàn linh cẩu, cho dù là bầy sói, một mình mình cũng đủ để giải quyết”.

Gã cười cười.

Lúc này gã xoay người lại, sắc trời có hơi chút ảm đạm còn ẩn ẩn xuyên thấu qua khe hở của rừng rậm chiếu tới trên thân nam nhân gã, chỉ thấy trên áo vận động màu trắng của gã đã vết máu loang lổ, có thậm chí bắt đầu khô thành màu rượu đỏ.

Nếu có người nhìn qua tràng cảnh gã một đường đi tới, nhất định vô pháp bảo trì bình tĩnh, bởi vì dọc theo đường đi này tất cả đều là xác chết của linh cẩu, khoảnghai mươi bảy con, có thể nói linh cẩu là một cái quần thể khổng lồ nhất trên núi nhỏ này, thậm chí khứu giác cùng với năng lực chiến đấu của chúng nó hoàn toàn không thua lực lượng binh lính trong quân đội, thậm chí so sánh thực lực tổng hợp lại của linh cẩu còn vượt trội mạnh hơn.

Người đàn ông đầu đinh này có thể làm tới loại tình trạng này, rõ ràng là có thân thủ cực cao, gã tại nghỉ ngơi phút tại chỗ, máy liên lạc trên tay đột nhiên vang một tiếng, gã nhấn mở nhìn nhìn, lập tức cất dao găm đi, bước chân tại trên núi đá một bước lên một bước xuống nhảy vọt lên, mượn cổ lực đạo này, lấy một loại tốc độ chạy băng băng hoàn toàn vượt qua vận động viên quốc gia, chỉ chốc lát sau  bóng dáng liền biến mất.


Trên một mảnh đất đất bằng phẳng của khu vực này đậu mười chiếc xe màu kim loại, nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể phát hiện, trên chiếc xe này sử dụng tất cả đều là tài liệu cao cấp, cả thân xe đều cực kỳ chắc chắn.

Nơi này đã có rất nhiều người chạy tới rồi, người đàn ông đầu đinh săn giết hai mươi bảy con linh cẩu cũng từ trên núi chạy xuống dưới, răng nanh cầm trong tay giao cho một người thanh niên khí thế mười phần.

“Hai mươi bảy con linh cẩu, không tồi”. Người thanh niên đếm một chút, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng, chỉ có một buổi chiều là có thể săn giết hai mươi bảy con linh cẩu, thực hiển nhiên đội viên này ở trong núi rừng có phương thức ẩn giấu giết chóc độc đáo của chính mình.

“Các người cộng lại tổng cộng giải quyết ba trăm chín mươi con linh cẩu, nhiệm vụ thanh lý lần này đã đạt tới trạng thái hoàn thành viên mãn, chúng ta có thể quay về rồi”. Người thanh niên khoanh tay, một bộ bộ dáng bày mưu nghĩ kế: “Chỉ cần đều thanh lí sạch động vật cỡ lớn  bên thủ đô này, đợi tới chuyên gia kiểm tra ra do vấn đề nào gây ra, chúng ta cũng có thể bớt chút sức lực”.

“Rõ, đội trưởng”.

Lúc này người thanh niên xoay người, ngồi ở ghế sau của một chiếc xe, gương sau soi ra bộ dáng của gã, chính là Hạ Lợi Chính đội trưởng tiểu đội thần bí gặp ở sân bay. Lúc này gã sắc mặt bình thản, nhưng có thể  nhìn ra không hề bộ dáng thoải mái vừa rồi khi đối mặt mọi người.

Hạ Lợi Chính cúi đầu lẩm bẩm nói: “Bên nước Mỹ, ngoại trừ có quân đội bảo vệ thành phố lớn, một ít địa phương nhỏ khác, đã sắp bị chiếm đóng……”.

Chiếc xe một đường đi qua đường cao tốc của thủ đô, quẹo mấy vòng đi vào bên cạnh một kiến trúc to lớn, Hạ Lợi Chính đi xuống từ trên xe, hai tay để ở máy cảm ứng ở cửa, phân biệt đồng tử và giọng nói một phen, mới nhìn tới cửa lớn mở ra, người đằng sau một hàng thẳng đi vào, bên trong liền tương đương với một cái phòng chăm sóc y tế cỡ lớn, các loại máy móc làm vận động đều có, thậm chí còn bay bay một cỗ mũi thuốc Đông y.

“Thủ trưởng”. Đi qua từ trong mấy trạm kiểm soát, sau khi nhận được quyền hạn chấp nhận, Hạ Lợi Chính đi vào một gian văn phòng, thấy người ở bên trong hơi hơi gật gật đầu.

Trong văn phòng cực kỳ đơn giản, chính là một cái bàn một cái sô pha, rất nhiều tài liệu, cùng với một cái ghế da màu đen, nhưng nhiệt độ trong phòng vừa phải, mới vừa trải qua một phen chiến đấu, đi vào nơi này Hạ Lợi Chính chỉ cảm thấy thả lỏng một ít.

Người trên ghế da là người cầm quyền thứ hai của nhà họ Phù, con trai Phù Nhất vi của lão Phù, bởi vì ưu việt của khiến cho gã công trạng hùng hậu, cho nên vị trí trước mắt, có thể điều động nhân viên đặc thù trong nước.


“Đây là hai trăm viên Dũ thương đan”. Phù Nhất Vi cầm lấy một cái hộp giấy trên bàn, khiến cho ánh mắt Hạ tiên sinh hơi hơi di chuyển, gã cũng nghe nói qua dũ thương đan này, một viên hai mươi vạn tệ, chẳng qua mớ tiền này liền ngay cả nhà họ Hạ gã cũng lấy ra được, trong nghành khẳng định càng lấy ra được, chính là lần này làm nhiệm vụ mặc dù đích xác có mấy người bị thương, nhưng dùng dũ thương đan chữa trị loại vết thương nhỏ này, thật sự có chút chuyện bé xé ra to rồi.

“Thủ trưởng này…….”.

“Này xem như một bộ phận thù lao cho các cậu”. Phù Nhất Vi trong mắt hiện lên một tia mờ ám: “Tên Lê Chanh đó, còn có người nhà cậu ta, nếu như có thể tại khi chiến đấu cùng thú quần (một đám động vật tụ họp thành một quần thể lớn) xảy ra bất trắc, liền không thể tốt hơn”.

“Đợi tới lúc đó, các cậu cần bao nhiều dũ thương đan, nghành đều có thể tùy ý cung cấp”. Phù Nhất Vi xua xua tay: “Đám này liền không là gì cả”.

Hạ Lợi Chính giật mình.

Lúc trước gã khi ở sân bay liền nhận được ý tứ của thủ trưởng, định phá hỏng hình tượng diễn viên đại chúng của Lê Chanh, nhưng không có thành công, thẳng tới lúc này Hạ Lợi Chính mới hiểu rõ ý tứ của thủ trưởng, rõ ràng chính là ngành hy vọng có thể tiếp thu sản nghiệp của Cống dược phường, cũng đúng, bất kể là hồi huyết hoàn hay là dũ thương đan, đều là thứ cứu mạng, cái gì đều không bằng nắm giữ ở trong tay chính mình.

Chính là làm như vậy……. Rõ ràng chính là mưu tài giết người, cùng lý tưởng cơ bản của người sáng lập nghành đều tương phản rồi.

Tuy nói nhân viên làm việc trong nghành vì đạt được mục đích có thể dưới tình huống thu nhỏ mức bị bại lộ làm một ít chuyện trái pháp luật, nhưng vì dược vật trong tay người ta, chế tạo chế tạo một cái tình cảnh cả nhà chết ở trong tay dã thú, thật sự rất  mất trí một chút rồi.

Phù Nhất Vi tựa hồ hiểu rõ Hạ Lợi Chính suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu: “Cậu sẽ không suy đoán tôi đối phó một nhà là vì xả giận cho người của gia tộc chứ?”.

Hạ Lợi Chính chớp chớp mắt, gã không đoán như vậy, gã căn bản là cho rằng như thế.


Phù Nhất Vi cười khổ một tiếng: “Tôi quả thật gai mắt tên nhóc đó, nhưng mà dù sao cũng là ở trên việc công, nếu không phải vì phát triển của nghành, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý một nhà cậu ta, dù sao nghành có đầy đủ ngàn vạn tiền mặt, nhưng không có bao nhiêu hàng triệu tiền mặt, tài chính dùng hết rồi, như vậy dũ thương đan cũng luôn có một ngày dùng hết, nhưng Cống dược phường cũng không nguyện ý miễn phí tặng đan dược cho nghành, tôi chỉ có thể dùng cách làm này”.

“Hiện tại chính là lúc đại loạn, những người các cậu đều là trụ cột, không thể bị chút thương tổn nào, bằng không chính là tổn thất của quốc gia”. Phù Nhất Vi nói có tình có lý, thiếu chút nữa ngay cả chính mình đều cảm động khóc rồi.

Gã vỗ vỗ bả vai của Hạ Lợi Chính.

“Cậu phải biết rằng, toàn bộ đều là vì quốc gia”.

Lời đã nói xong, Hạ Lợi Chính lại nhịn không được ở trong lòng thở dài theo, nhìn tới tình huống bên châu Mỹ, châu Á này tuy rằng coi như rất nhỏ, nhưng cũng vô cùng có khả năng bước theo gót châu Mỹ, đạt tới tình trạng thú dữ tàn sát bừa bãi.

Thủ trưởng nói cũng  đúng, không có bọn gã, cho dù một nhà Lê Chanh có bao nhiêu Cống dược phường chăng cũng không giữ được mạng sống của bọn họ (bọn họ = cả nhà Lê Chanh), thật còn không bằng để bọn họ trực tiếp dâng ra Cống dược phường, về phần mưu tài giết người…….Hạ Lợi Chính còn tạm thời làm không được.

Gã có thể lý giải cách làm của Phù Nhất Vi, diệt cỏ tận gốc hoàn toàn nắm giữ Cống dược phường, hoặc là còn có một bộ phận là thù riêng đối Lê Chanh. Nhưng lý giải thì lý giải, mấu chốt làm người, gã vẫn phải có.

Hạ Lợi Chính trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, sau đó nghe được Phù Nhất Vi thở dài, “Đi đi”.

“Rõ”.

Hạ Lợi Chính đi ra văn phòng, Phù Nhất Vi sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt, gã cầm điện thoại gọi thông một dãy số, liền nghe tới bên trong truyền tới một cái âm thanh quen thuộc, đây là một thuộc hạ gã phái đi điều tra Lê Chanh, tư liệu gần đây về Lê Chanh cũng lập tức từ trên máy tính được truyền tới.

“Thu mua trại chăn nuôi”.  Phù Nhất Vi không có đọc tư liệu, chỉ tỉ mỉ hỏi người trong điện thoại: “Đều có cái gì?”.

“Heo?”. Phù Nhất Vi khó khăn phun ra chữ này, sau đó nhíu mày thật sâu: “Còn có trâu và dê? Trâu và dê cũng bị chở đi rồi?”. Phù Nhất Vi nhíu mày, bảo bọn họ theo sõi hành động gần đây của Lê Chanh, tư liệu này đều thu thập dùng làm cái gì chứ?

“Tốn cái giá lớn như vậy mua một ít gia cầm?”. Phù Nhất Vi tự nhận là nắm giữ rất thấu đáo đối bối cảnh của nhà họ Lê, nhưng gã vẫn biết công ty Cực địa Lan Phương thu mua gia cầm bên ngoài, hơn nữa sưu tầm rất nhiều đầu bếp nấu đồ ăn đặc sắc, nhưng thẳng tới một năm sau đối phương cũng không có ý muốn mở khách sạn hoặc là nhà hàng, tựa hồ thu mua thịt ăn đều cung cấp nhân viên nội bộ dùng ăn, nhưng này có thể sao?


Nhiều thịt ăn như vậy, cộng lại đều là cái giá trên trời, cho dù nhân viên của công ty Cực địa Lan Phương, mỗi người mỗi ngày có thể ăn một con, cũng không đạt tới số lượng thu mua.

Phù Nhất Vi tư duy tạm dừng một chút tại trên người đám gia cầm, não bổ các loại sử dụng gia cầm, nhưng hắn gã đời này sống câu tâm đấu giác* cũng không lên mạng xem qua tiểu thuyết huyền huyễn, cơ bản không não bổ ra thú gì có ý nghĩa, “Tiếp tục nhìn chằm chằm”.

*câu tâm đấu giác: mưu mô đấu đá tranh giành quyền lực cùng người khác

“Rõ, thủ trưởng”. Đối diện ngã tư đường của một trại chăn nuôi ở thủ đô, người đàn ông trung niên mặc áo da đen ăn hoành thánh ánh mắt nhìn cổng lớn rộng mở đối diện, chỉ chốc lát sau liền nhìn tới bên trong chạy ra hai cái máy cày, trên mỗi chiếc đều phủ mảnh vải đen, nhưng từ âm thanh vọng lại bên trên có thể đoán ra được, lúc này trên xe vận chuyển khẳng định là một ít heo con.

Gã lái xe gắt gao theo sau, sau đó nhìn tới Lê Chanh lái máy cày vào một kho hàng ngầm kiểu bịt kín, sau đó một phút đồng sau chiếc xe chạy ra từ bên trong, bên trên như cũ che miếng vải đen, nhưng hiển nhiên heo con đã bị đặt ở trong kho hàng.

Lê Chanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm giác càng lao động tinh thần càng tốt, “Bây giờ  trại chăn nuôi đều nên đóng cửa rồi, xem ra đợt tiếp theo thật phải đợi ngày mai”.

“Hả?”.

Cậu cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn tới một cái xe bánh mì màu đen đi ngang qua đầu đường, chiếc xe này thoạt nhìn khá nhìn quen mắt, giống như gặp qua một lần ở bên trại chăn nuôi kia.

Nhưng mà đường cũng không phải của chính mình, liên tục gặp mấy lần cũng không có gì, chính là Lê Chanh còn tại ở trong lòng nói thầm một chút, quyết định lần sau hành động càng bí mật một chút, ít nhất máy cày chạy vào trong kho hàng còn phải thỉnh thoảng đổi mấy cái. Vốn cậu quyết định dùng một cái kho hàng che dấu tới cùng, nhưng hiện tại ngẫm lại như vậy không ổn, nếu đổi thành một ít người chuyên môn chú ý chính mình, nhưng liền phải có điều hoài nghi rồi.

“Ài”.

“Đáng tiếc hiện tại chỉ có Trầm Du một người lao động thôi, này cũng là bởi vì đối phương biết tồn tại của chiếc nhẫn, chính mình cũng không hề tại trước mặt anh ta che dấu cái gì”. Lê Chanh thở dài, lại vừa nghĩ, có thể thêm một cái sức lao động, hiển nhiên so với ban đầu chính mình một người hự hự làm việc tốt nhiều lắm, ít nhất người này lớn lên cao to khỏe mạnh, lại làm được việc nặng vừa ra mặt chấn trụ người khác được.

Lê Chanh thổi một hơi gió lạnh, thấy sắp vào nội thành thành phố rồi, lập tức dùng kiếng râm và nón che lại nửa khuôn mặt của chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.