Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 140: Thiếu niên xuất anh hùng
“Lạc đà nó cư nhiên sẽ chạy…….”. Một sao nữ tóc đỏ đứng ở tại chỗ nửa ngày không phản ứng lại, bình thường ở trong TV xem thế giới động vật, lạc đà loại động vật này luôn nhàn nhã ăn cỏ hoặc là chậm rãi đi đường, chưa từng có lúc chạy đi, nhưng hiện tại hình ảnh xuất hiện ở trước mắt là: lạc đà chạy như điên giống như ngựa, thậm chí ở trong quá trình chạy như bay, lông trên người đều dựng lên.
“Lạc đà loại động vật này, ở trong sa mạc chạy còn nhanh hơn ngựa tốt, làm sao sẽ không chạy chứ?”. Một nam diễn viên tóc nâu đưa lưng về phía cô ta vừa phổ cập tri thức bách khoa cho cô ta, vừa còn chậm rì rì uống ngụm nước đá.
“Không phải a……”. Sắc mặt vốn trắng nõn của sao nữ càng tái nhợt một chút: “Ngay tại phía sau anh kìa…….”.
“Cái gì ở phía sau tôi? A, Chúa ơi!”. Nam diễn viên tóc nâu không chút để ý nhìn ra đằng sau, một ngụm nước đá liền từ miệng phun ra, gã luống cuống tay chân đứng lên từ ghế ngồi, miệng đã tức giận mắng thành tiếng rồi: “Oh, shit!”.
“Hai tên ngốc kia đang làm gì vậy? Dẫn lạc đà tới khu vực quay phim?”. Patrick cách đó khá xa, mơ hồ cũng có thể nhìn ra bên khu nghỉ ngơi đã xảy ra cái gì, nhất thời gấp đến độ giơ chân: “Nhân viên công tác của khu này đâu rồi, có mặt ở đây hay không?”. Gã dùng vải chắn sáng che cameras lại, ánh mắt nhìn về phía nhân viên công tác vẫn đứng ở khu quay phim, “Lạc đà của các người rốt cuộc sao lại thế này? Không phải nói an toàn bên trong có đảm bảo sao, chính là đảm bảo như vậy?!”.
Trong lòng gã còn kỳ quái đây, rõ ràng lạc đà là động vật dịu ngoan, làm sao tới bên vườn bách thú sinh thái này, liền chạy giống như điên rồi vậy?
Mấy nhân viên công tác của khu công viên này chạy tới thổi thổi cái còi đeo trên cổ, một tiếng còi ngắn tiếng vang thấu phía chân trời, lạc đà chạy điên cuồng đều dừng bước một chút.
Patrick vừa thấy có hiệu quả, trên mặt hơi chút lộ ra quả thần sắc vui vẻ, nhưng ngay sau đó liền thấy đàn lạc đà này dừng lại đồng loạt ngửa đầu phát ra một đạo tê rống, giống như là đồng tâm hiệp lực đột phá gông cùm xiềng xiếc gì đó, tiếp tục bắt đầu vui sướng vùi đầu đuổi thẳng theo.
Nhân viên công tác tiếp tục thổi mấy tiếng còi ngắn, mỗi lần tuy rằng cũng có thể làm cho lạc đà hơi do dự một chút hoặc là chậm lại tốc độ, cũng rốt cuộc không thể ra lệnh bọn nó dừng lại.
Mấy nhân viên công tác của khu công viên nhìn lẫn nhau một cái, cùng nhìn ra sợ hãi giữa thần sắc của đối phương…….Đàn lạc đà này, tựa hồ đã vượt qua khống chế rồi, đây là từ lúc tiếp quản khu sinh thái tới nay chưa bao giờ phát sinh qua!
“Vô dụng rồi”. Một nhân viên công tác buông cái còi, cánh tay cũng thả xuống theo, gã hồn bay phách lạc cúi đầu, đột nhiên lại lập tức ngẩng lên, quơ hai tay hô to một tiếng: “Nhanh chóng sơ tán đoàn người!”.
Một loạt động tác này chỉ phát sinh tại trong vòng hai phút, lúc này lạc đà đã cách khu nghỉ ngơi chưa tới trăm mét, mà hai cái người chạy trốn đã chui vào khu nghỉ ngơi, như là tìm được người tâm phúc vậy, trốn ở bên trong đám người, mới thở ra một hơi.
Hai người này đúng là một gã vai phụ tham gia đóng [gien truyền thuyết ] và trợ lý, đồng dạng cũng là hai người vừa rồi nói muốn đi xem lạc đà, không nghĩ tới chỉ qua một lát sau, liền khiến bọn họ dẫn lạc đà tới khu quay phim.
Người của khu nghỉ ngơi không khỏi dùng ánh mắt hung hăng liếc xéo hai người một cái, nhưng phần lớn người lại biết, giờ phút này còn chưa phải lúc truy cứu trách nhiệm.
“Chị Tống, chị lui ra đằng sau một chút”. Lê Chanh kéo kéo Tống Giai trợn mắt há hốc mồm bên cạnh ra đằng sau, Tống Giai cả người chấn động, mới chậm rãi hít sâu một hơi, nếu một đám đối diện chạy như điên chính là một đám lạc đà cừu, cô còn có thể không thèm để ý cười cười nói hai tiếng thật đáng yêu thật dễ thương, nhưng lúc này vừa nhìn đám kia lạc đà cao lớn khỏe mạnh kia, trong đầu cô hoàn toàn không liên tưởng tới cái từ “đáng yêu”, chỉ cảm thấy nếu rơi vào dẫm đạp của đàn lạc đà này, mạng nhỏ chính mình liền nhanh không còn rồi.
lạc đà cừu
Cô theo lực độ của Lê Chanh lui lại mấy bước ra đằng sau, định thuận tiện kéo Lê Chanh cùng nhau chạy, lại không nghĩ rằng đối phương nhúc nhích cũng không nhúc nhích, Tống Giai bỗng nhiên xoay đầu lại, thắc mắc nói: “Chạy nhanh, chạy nhanh nha, em còn ở lại đây làm gì?”.
“Giải quyết sạch bọn nó”. Lê Chanh cười cười, gỡ cái tay của Tống Giai đang giữ chặt tay áo của cậu ra, sau đó dưới chân mượn lực một cái liền chạy tới hướng lạc đà, lúc này lạc đà cách khu nghỉ ngơi cũng chẳng qua khoảng cách năm mươi mét.
“……”. Tống Giai trợn tròn mắt, quả thực muốn dọa điên rồi, chỉ có người đầu óc có bệnh mới tại loại thời điểm này tới gần lạc đà nổi điên, Lê Chanh là đầu óc có bệnh sao, rõ ràng không phải nha!
Tống Giai đột nhiên nhớ tới cái loại này cảm giác bất đắc dĩ khi chính mình giương mắt nhìn động đất của thành phố Lang trước đó.
Nhưng hiện tại này có thể cũng như khu thiên tai động đất sao? Ít nhất động đất nghiêm trọng nhất của khu thiên tai cũng đã trôi qua rồi, sau đó tuy rằng có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng miễn là không tìm đường chết liền sẽ không chết nha, nhưng đàn lạc đà lại khác nha, loại thời điểm này là lúc làm anh hùng sao?
Hơn nữa lúc này Tống Giai còn cực kỳ sốt ruột nhìn chó yêu của Lê Chanh, Lê Đại Mao con chó nhỏ trắng tinh kia cũng dám vọt lên theo, một người một chó này giống như một cái chỉnh thể ……. Làm cái gì đều phải cùng một chỗ.
Loại thời điểm này, ngoại trừ người thân, chỉ sợ cũng chỉ có động vật, mới đơn thuần nhất, mới sẽ không bởi vì e ngại nguy hiểm mà vứt bỏ chủ nhân một mình xông lên phía trước.
Tống Giai cái mũi chua xót, cũng nhịn không được chạy về phía trước, mặc kệ thế nào……. Dù sao đều là nghệ sĩ dưới trướng mình.
Ánh nắng sáng ngời chói mắt, Tống Gia nâng tay xoa nhẹ dưới mắt.
Đúng vào lúc này, xa xa một tiếng ầm vang lên cùng với thanh âm đập vào cát thật lớn vang lên ở bên tai, Tống Giai chỉ cảm thấy mặt đất đều chấn động theo, lại ngẩng đầu một cái, Tống Giai kinh ngạc há miệng
——
Thiếu niên mặc trang phục chiến đấu, giống như chiến thần của tinh tế tiến đến, cánh tay cậu còn vẫn duy trì động tác ném thứ gì đó, cả người đứng ở trong cát giống như một pho tượng, mà ở vị trí trước người của cậu, một con lạc đà thật lớn cả người đều bị vùi vào trong cát, bày ra một loại tư thế kỳ quặc đầu dưới chân trên.
Có lẽ là ăn hạt cát đầy miệng, lạc đà ra sức giãy dụa, lại khiến cái hố này càng đào càng lớn, lạc đà đầu hướng dưới nức nở tê gào một tiếng, nghe lên thật sự thực đáng thương.
Tống Giai: “…….”
Patrick còn vẫn duy trì tư thế rung động: “……”
Nhân viên công tác khu công viên này: “…….”
Người có phản ứng nhanh chóng đã lấy ra di động hoặc là cameras của chính mình quay lại tình huống này.
Lê Chanh vỗ vỗ tay, mượn sức lực của chạy lấy đà, nắm đấm đã tới trên người của một con lạc đà rồi, một quyền khiến động vật khổng lồ đầu lộn ngược, sau đó một chân đạp vào trong cát, lúc Lê Chanh giết yêu thú nhưng cho tới bây giờ không có nương tay qua, đối với cậu mà nói, đàn lạc đà này kỳ thật sớm đã sơ bộ có đặc chất của yêu thú rồi —— ngoại hình không giống người.
Đánh giết không áp lực.
Nhưng bởi vì nơi này là vườn bách thú sinh thái, coi trọng chính là bảo vệ động vật, cho nên Lê Chanh không có đuổi tận giết tuyệt, mà là đánh chúng nó một chút nửa chôn trong cát không đứng dậy được, cũng không tới nỗi có thể đứng lên đi gây họa cho người thường.
Bên kia Lê Đại Mao tuy rằng bước chân ngắn nhỏ lại vẫn như cũ chạy như bay, nó anh dũng nhào lên cổ một con lạc đà cắn một cái, lạc đà ầm ầm té xuống đất, nó mượn thân thể của lạc đà này bay đi ra ngoài, cái đuôi vung một cái, một con lạc đà liền giống như trúng tà, bị cái đuôi chạm nhẹ một cái, trên cổ liền hiện ra một vết cắt, lạc đà rên rĩ một tiếng, cũng té xuống đất.
Một người một chó giống như đóng phim quật ngã bảy tám con lạc đà xuống đất, ánh mặt trời mạ ở trên người, giống như phát ra ánh sáng vàng kim lòe lòe.
“A, đó là cái lực lượng gì……”. Một thanh niên ngoại quốc miệng phát ra thanh âm “Wow, wow, wow”, trên tay còn mềm nhũn khoa tay múa chân động tác đẹp trai của Lê Chanh, nhưng thoạt nhìn luôn luôn có chút giống quyền anh.
Gã tựa hồ cũng cảm thấy ra bản thân không giỏi bắt chước động tác của Lê Chanh, vì thế chiêu thức trên tay cũng chầm chậm ngừng lại, “Thật là lợi hại”.
Tống Giai yên lặng nhìn gã, lòng nói không hiểu ha, không hiểu liền đúng rồi, cô thân là người đại diện của Lê Chanh tới bây giờ còn không hề biết cậu nhóc này biết võ thuật, cô bình tĩnh làm bộ bộ dáng rất thấu hiểu, nhướn mày nói: “Đó là võ thuật Trung Quốc”.
Thanh niên ngoại quốc vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, gã ở nước Mỹ thường xuyên nghe tới có người đề cập qua võ thuật Trung Quốc, cũng rất hiếm thấy qua người Trung Quốc có bản lĩnh, khiến gã cho rằng võ thuật gì đó đều là tin nhảm nhí, không nghĩ tới hiện tại một thiếu niên nho nhỏ này liền có cái võ thuật Trung Quốc kia, lấy lực lượng của thân thể chống lại lạc đà chạy băng băng còn chiến thắng rồi, liền giống như đầu đập lên trên trái bóng sắt còn đập trái bóng sắt thủng một lỗ, cái này khiến gã rất chấn kinh rồi.
“Con chó đó có phải cũng biết võ thuật Trung Quốc hay không?”. Thanh niên ngoại quốc xoa xoa tay, trong lòng không ngừng cuộn trào, cảm thấy Trung Quốc rất thần bí, ngay cả chó đều có thể học võ thuật: “Này rất thần kỳ”.
“……”. Tống Giai nghiêm túc nhìn gã từ đầu đến chân một cái, lén cho một cái ánh mắt xem thường, đột nhiên cái gì cũng không muốn nói.
Nếu như không đoán sai, Đại Mao chính là một loại chó ngao, nếu là chó ngao hung mãnh, vậy Tống Giai một chút cũng không cảm thấy nó có thể giết chết lạc đà rất kỳ quái, nhiều lắm là huyết thống nhất định càng hiếm có càng tinh thuần thôi.
Đại Mao giống em Ngao tây tạng này nè
Dù sao ở hiện đại chó ngao đều bị thuần hóa hết rồi, nhất là có người còn nói, chó ngao huyết thống càng tinh thuần sẽ được thần miếu chúc phúc, cho nên Tống Giai hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thanh niên ngoại quốc này ngay cả não đều không có, con chó làm sao biết võ thuật Trung Quốc?
Bảy con lạc đà bị nhân viên công tác tới sau nhốt tại trong lồng sắt, về phần đám động vật này tại sao sẽ đột nhiên cuồng hóa còn phải chờ phân tích, mọi người đối việc này cũng không có hứng thú lắm, ngược lại là cảm thấy được ngày này chấn kinh nhiều quá rồi, kinh hỉ cũng không ít.
Video võ thuật Trung Quốc xuất hiện kinh động trên trường quay đã bị đăng lên mạng rồi, đương nhiên trở thành một cái mánh khóe tuyên truyền cho [Gien tuyền thuyết] trong thời gian này.
Lê Đại Mao con anh hùng nhỏ này thậm chí thu được không ít dấu son môi đỏ mọng của không ít sao nữ điện ảnh, sợ tới mức y thiếu chút nữa không khống chế được một vuốt đập chết mấy người phụ nữ này, sau đó dùng bộ não thông minh của chính mình ngẫm lại, nếu thật đập chết những người này, đoán chừng Chanh tử ngay cả tâm tư bóp chết chính mình đều phải có, vì thế Lê Đại Mao nhịn sóng gió nhất thời, nhất thời trên lông đều là dấu son môi, sau khi nó liều mạng thoát đi ma trảo của mỹ nữ ngoại quốc, hơớ ha hớn hở chạy tới trước mặt Lê Chanh tranh công.
Lê Chanh nhìn nó một cái, không biết khi nào thì chó trăng nhỏ đã thành thể hỗn hợp các loại màu sắc rồi, Lê Chanh hai mắt đều trợn tròn rồi.
Lê Chanh:”Phụt”.
Trầm Du: “?”.
Lê Chanh vỗ dưới chân, cố gắng kìm nén, không nhìn được: “Ha ha ha ha ……Cười chết mất!”.