Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 128: Mang cậu bay lên


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 128: Mang cậu bay lên

Niel quả thật không đặt Lê chanh ở trong lòng.

Thân là học sinh vua sư tử Billy, đầu tiên thân phận của gã cũng đã khiến gã vượt trội hơn đa số người rồi, càng quan trọng hơn là thiên phú của gã còn cao hơn sự mong đợi của vua sư tử, có thể dự đoán tương lai Niel chính là người kế thừa của Billy, trở thành một thế hệ vua sư tử mới.

Sức bật của gã mười phần, gã lý giải cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc đối âm nhạc, gã có thể đem không khí bình thản lập tức lên tới sôi trào, đúng vậy, gã chính là có ma lực như vậy, nhìn số 27 trong tay chính mình, Niel lộ ra một tia mỉm cười.

Thi đấu trận đầu là đàn piano, Niel lập tức đi lên sân khấu, Lê Chanh cũng đi theo đi lên, ở nháy mắt xoay người, nghe được Ivan ở phía sau nhỏ giọng nói câu cố lên, Lê Chanh cười lên, trong lòng không khỏi ấm áp.

Trước cái bục có một cái sân khấu cực kỳ lớn, dưới là  cái vị  cái bục đầu tiên bày cái bàn để nhà âm nhạc cấp quốc gia có tư cách cho điểm, bục thứ hai thứ ba là các thầy cô hướng dẫn cấp bậc thầy, đằng sau đen kịt đều là khán giả  mua vé hạng sang vào giữa sân xem.

Lê Chanh nhìn lướt qua đoán chừng có thể phán đoán ra, ở đây ít nhất có năm nghìn người, đây là một cái con số đủ để người mới khẩn trương.

Số 1 chọn là “Fantasie Impromptu” của Chopin, có lẽ là bởi vì này thầy cô hướng dẫn của những người này cũng không là người thường, trinh độ của số 1 cũng cực kỳ cao siêu, không có sai đàn sai tình cảm cũng cực kỳ ăn khớp, sau khi kết thúc giám khảo cho điểm là 96.35 điểm.

Sau khi số 1 kết thúc, đám người Lê Chanh chờ kế tiếp liền đi vị trí chờ của đại sảnh.

Bên dưới Duke và Spike không có chỗ nào mà không phải là sửng sốt một lát, đều nhíu mày, không rõ Lê Chanh một thiếu niên thổi sáo tại sao sẽ lựa chọn tham gia thi đấu đàn đàn piano, không thể phủ nhận trình độ tiếng sáo của cậu ta cực kỳ cao siêu, nhưng đàn piano và cây sáo hai loại đồ vật này, cái trước là thông qua lực độ mạnh yếu và tốc độ tốc độ tay tới khống chế tình cảm, cái sau nhưng là dùng hơi thở khoang miệng, căn bản vô pháp nhập một mà nói.

Duke thở dài, nếu lựa chọn của cậu ta không phải trò đùa như vậy, có lẽ hạng nhất lần này chính là của cậu ta, đáng tiếc cậu ta còn chưa nhìn rõ đường đi của chính mình……..Duke thậm chí đã nghĩ xong sau này dùng chuyện Lê Chanh dạy học sinh mình, bảo bọn nó suy nghĩ cẩn thận lựa chọn mới là thông minh nhất, trong đầu ông suy nghĩ một  chút, tiếng âm nhạc giữa sân khấu vang lên.

Thiếu niên “số 13” thách đấu Niel lên sân khấu, cuối cùng đạt 98.13 điểm.

…..”Số 27″.

Lê Chanh nhạy bén cảm giác bên người phát lạnh, cậu ngước mắt lên, Niel đứng dậy, liếc ngang chính mình một cái, ý vị khinh thường trong ánh mắt rất đậm, cũng không thiếu ý vị khiêu khích…….Rất rõ ràng là muốn dựa vào nghiền nát Lê Chanh để giảm bớt tâm tình chính mình từng bị học sinh của Spike đánh bại.


Lê Chanh: “……”

Hai tay Niel giơ lên đặt ở trên đàn piano, thuận lợi tìm được xúc cảm, sau đó, một loạt nốt nhạc lưu sướng từ dưới tay gã phát ra, [Croatian Rhapsody], Lê Chanh biết bài này, có một trò chơi trên di động tên là bậc thầy tiết tấu có bài này xuất hiện, lúc ấy Đường Hà chơi rất dở, ngón tay ú nu làm cậu ta ngay cả đơn giản nhất đều không qua cửa được, Lê Chanh chơi vài cửa giúp cậu ta, chơi tới cấp cao 3S luôn.


Lúc Niel đánh đàn biểu cảm đều cực kỳ đầu nhập đều đã ghi tạc trong lòng, này, tóc mái trên trán hơi nghiêng rơi xuống tới một bên mắt gã, cằm gã hơi hất lên, không có nhìn nhạc phổ, giống như phím đàn đen trắng cũng là sức mạnh của người thanh niên đánh đàn gần hai mươi năm, đoạn cao trào tự như súng laser liên tục chấn động tăng cường lực độ.

“Thật nhanh!”.

“Không hổ là vua sư tử bé, liền kỹ xảo diễn tấu mà nói, đã thuộc về bậc thầy nghệ sĩ piano rồi”.

“Lúc cậu ta đánh đàn biểu cảm thật đầu nhập……..”.

“Nếu một người đẹp trai, vừa vặn anh ta nhiệt tình yêu thương âm nhạc của anh ta, như vậy anh ta nhất định là người hấp dẫn”.

“Tinh thần vĩ đại nhất của loài người chính là chuyên chú”.

Niel bằng ba trọng tâm sau làm kết thúc, tóc mái trên trán của gã đã bị hất bay ra sau đầu, trên đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng, trên thính phòng im lặng mấy giây, đột nhiên bộc phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Giám khảo cho điểm là 99.1 điểm.

Đối với người thanh niên mà nói, không có cần thiết lấy trình độ cấp quốc gia tới yêu cầu bọn họ, Niel hiện tại làm được đã vượt xa bọn họ năm đó, cho nên 99.1 điểm là hoàn toàn xứng đáng.

Lúc đi ngang qua Lê Chanh, trên mặt bị mồ hôi ẩm ướt của Niel lộ ra một cái biểu cảm cười như không cười, gã bĩu môi, tựa hồ cho rằng chính mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.


Lê Chanh cầm bảng tên số 28 đi lên trước, ngồi ở tước đàn piano, ngón tay cậu chạm đàn piano một chút, phát hiện phím đàn vẫn là đang hơi hơi rung động, đủ có thể thấ lực độ vừa rồi của đối phương có bao nhiêu lớn.

Lê Chanh chờ đợi phím đàn lạnh lại, ngón tay bắt đầu nảy lên trên phím đàn, mà bài hát vang lên lại vừa khéo giống như Niel, đúng là [Croatian Rhapsody] của trước đó, ngón tay cậu giống chú sóc nhảy nhót giẵ đám cây cối, linh hoạt mà tràn ngập mỹ cảm.

Spike chú ý tới động tác của cậu, hơi hơi gật gật đầu, xem ra cậu ta cũng là biết đàn đàn piano, trình độ còn không thấp, ông nghe bên tai truyền tới thanh âm, ánh mắt nửa khép, trong nhất thời tư duy múa may theo nốt nhạc.

Giá trị tín ngưỡng màu trắng rất nhỏ xuyên qua ở trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, phảng phất muốn dệt một giấc mộng hoa lệ vì mỗi người khán giả, mấy giám khảo ngón tay xiết chặt viết máy, bọn họ đều là người già tuổi khá lớn, trình độ diễn tấu của bản thân mình cũng đã là trình độ siêu cao, lại không nghĩ rằng hiện giờ còn có thể có âm nhạc khiến bọn họ từ đầu liền bắt đầu động dung*, giám khảo thứ ba Randolph cúi đầu nhìn dòng cho điểm, viết máy trong tay tạm dừng ở bên trên, nửa ngày chỉ nhỏ một giọt mực nước.

*động dung: chỉ cảm xúc bộc lộ trên khuôn mặt

Ngón tay thon dài của Lê Chanh, dùng lực độ đồng dạng ấn xuống ba phím đàn cuối cùng, rõ ràng là cùng bài nhạc như nhau, lực độ ngón tay nhanh như nhau, tại sao thanh âm của hai người sáng tạo ra lại hoàn toàn khác nhau chứ?

Giám khảo thảo luận một phút, tròn điểm là không có khả năng, trên loại hội âm nhạc này còn chưa từng xuất hiện tiền lệ tròn điểm, hơn nữa là cho một thiếu niên hơn mười tuổi, cuối cùng kết quả thảo luận là cho Lê chanh 99.87 điểm, thành tích cao nhất hiện nay.

Duke và Spike khẽ nhếch miệng, Niel đã biến sắc đằng sau bục rồi, khi chân chính ý thức được thành tích của Lê Chanh, toàn khán phòng đều ồ lên.

“Thành tích cậu ta cư nhiên còn cao hơn của vua sư tử bé…….nhiều như vậy?”.

“Tôi nghĩ trên đời này lại xuất hiện một thiên tài mới”.

Trong đầu Niel nhớ lại từng đoạn từng đoạn âm nhạc của Lê Chanh, rất khó nói kỹ xảo và tình cảm chính mình rốt cuộc kém ở đâu, nhưng cho dù là chính mình nghe cũng hiểu được, bài nhạc của hai người căn bản là không phải cùng một trình độ: “Làm sao có thể?”.

“Chẳng lẽ ngoại trừ biểu cảm, tốc độ tay cùng tốc độ, còn có cách khác hòa tình cảm vào bản nhạc?”. Giữa mày gã nhăn lại thành một đường thẳng, cao ngạo và tự tin vừa rồi đều bị đả kích tới trong bụi  bặm rồi, gã mệt mỏi ngồi ở phòng tiếp khách, nghĩ thế nào cũng không thông.

Thành tích  tốt của Lê Chanh và thất bại của Niel không có ảnh hưởng tới so tài tiếp theo, màn biểu diễn sau là đàn violin, Ivan kéo Lê Chanh dong dài sùng bái nửa ngày, thật lâu sau mới nhận ra tới lượt mình lên biểu diễn rồi.


“Lần này tôi thua chắc rồi”. Ivan cười nói: Kỳ thật bản thân tôi thua thật không có gì, nhưng lúc này nếu thật sự thua bởi Roger học sinh người đối đầu của thầy, chỉ sợ sau này thầy liền không ngẩng đầu lên được trước mặt người đó”.

“Roger ông ta thiên tài giống như Niel, Niel gặp phải cậu sẽ thất bại, nhưng Roger gặp tôi, chỉ sẽ như là đạp lên một hòn đá kê chân”. Ivan nói xong thần sắc cũng hơi suy sụp.

Lê Chanh bị anh ta làm ồn cực kỳ.

Nhưng hiển nhiên Ivan loại người tính cách này cậu cũng không ghét.

Vì thầy mình mà hăng hái cố gắng, chính là vì loại chuyện không để thầy mình thất vọng, ngẫm lại kỳ thật rất đáng yêu, tin tưởng thầy giáo nào đều sẽ sẵn lòng gặp gỡ một học sinh như vậy.

Lê Chanh tin tưởng thầy của Ivan đã cực kỳ hài lòng rồi.

“Không cần phải mất mát”.

“Ài……”.

“Nếu thật sự hết cách……..”.

“Hửm?”.

Người thứ nhất là Roger lên sân khấu, cậu ta ở phòng tiếp khách vẫn cực kỳ có lễ độ, tới trước mặt Ivan lại thay đổi một bộ thái độ, có lẽ là thầy của hai người thật sự nhìn nhau không vừa mắt, cho nên khí tràng giữa học sinh cũng rất khó hòa hợp.

Bài nhạc của Roger chọn có độ khó nhất định, một bài đàn xong sau đó mấy bậc thầy violin cũng gật đầu theo, học sinh của George quả thật có máy phần bản lĩnh, vừa nhìn chính là thiên phú cực cao, cũng từng học tập khổ luyện chăm chỉ.

Ivan còn đàn lầm bầm vụn vặt đối ngón tay lần này làm sao bây giờ, lần này chết chắc rồi nhất định phải thua rồi.

Lê Chanh không nói gì nhìn anh ta, rốt cục thở dài.


“Bỏ đi”. Cậu giữ chặt Ivan một cái đi lên sân khấu trước, người sau thất kinh bước đi theo cậu: “Lê, cậu muốn làm gì?’.

“Làm cái gì?’.

Lê Chanh cười một tiếng, dùng ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Dẫn anh trang bức, dẫn anh bay lên”.

*trang bức: có hai nghĩa

Một là có tài năng, giàu có nhưng giả vờ mình là người bình thường.

Hai là kẻ ngu ngốc chả có tài năng gì nhưng làm ra vẻ ta đây cái gì cũng giỏi.

Trong truyện này thì có nghĩa là bạn Chanh sẽ làm cho bạn Ivan tỏa sáng cho đám người bên dưới khán đài lé mắt, giả ngầu lòi nhưng ngầu lòi thật nha.

“…….”. Ivan.

*

Ivan không hiểu cái gì kêu trang bức và bay lên, nhưng lúc gã thấy Lê Chanh xuất hiện cùng mình, giám khảo và giáo viên hướng dẫn đằng sau đều đặt ánh mắt lên trên người thiếu niên trước mặt gã.

“Này không phải thiếu niên đàn đàn piano được hạng nhất sao?”.

“Cậu ta sao lại lên đó rồi?”.

“Có lẽ nào cậu ta muốn tiến hành diễn tấu violin? Nhạc cụ ở trước mặt cậu ta đều là cải trắng sao?’.

Dưới sân khấu  trái lại Duke khá trấn định, ông tin tưởng hai người này không phải không có nguyên do, tuy rằng bây giờ trong lòng ông còn đang buồn bực: “Ivan…..Sao lại cùng lên sân khấu cùng cậu ta vậy?”.

Sau đó ông thấy thiếu niên khom người chào đối với giám khảo, một khuôn mặt của người Trung Quốc, dùng thanh âm sạch sẽ mà réo rắt phun ra giọng Luân Đôn tiêu chuẩn: “Các vị thầy cô, xin hỏi so tài đàn violin em có thể hợp tác cùng Ivan không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.