Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 126: Cho cậu một đôi cánh
Mười một giờ sáng, hai người trước giữa trưa rời đi, so với tiếng sáo bài hát Trung Quốc của ngày đầu tiên, hôm nay bài hát nổi tiếng của nước ngoài dùng sáo thổi ra mới chính thức bữa tiệc thính giác lớn.
Mấy người trẻ tuổi bân cạnh xô xô đẩy đẩy, lúc này một thiếu nữ xông lên chặn hai người lại, không biết nói câu gì đó, thiếu niên cười lắc đầu, cô gái lưu loát thối lui, ánh mắt nhìn bóng dáng của thiếu niên, trên mặt tuy có vài phần mất mát, cũng không hề nổi giận, ánh mắt giống ngọc bích cực kỳ sáng, giống như tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cô gái này là cô gái đáng yêu tóc ngắn màu nâu, không phải là Leah, nhưng hiển nhiên cũng cùng tâm tư giống như Leah.
Mắt thấy bóng dáng đối phương biến mất, Duke cũng đứng lên theo, ông chần chờ ở tại chỗ một chút, cũng không có đuổi theo, mà là một mình xoay người rời khỏi nơi này. Hội âm nhạc lần này chọn người tham dự, nói trắng ra chính là đề cử người mới, từng nhà âm nhạc cấp bậc thầy đều có một vé đề cử học sinh của mình.
Này rất quan trọng.
Nếu đưa nó cho một người lạ thổi sáo trên đường, đối Duke mà nói không có gì tổn hại, nhưng đối các học sinh của ông là không công bằng, bởi vì phần lớn bậc thầy đều sẽ đề cử học sinh của chính mình.
Đây là trợ giúp lớn nhất thân là thầy hướng dẫn có thể cho.
Duke càng lo lắng chính là, nghe nói trình độ một học sinh chơi violin của George đã đạt tới trình độ chuẩn của hội âm nhạc rồi, mà một học sinh lớn nhất của mình chẳng qua mới hai mươi tuổi, căn bản không có khả năng lúc thi đấu có thể giành phần thắng, lại không bằng giao suất này cho tên nhóc này, để cậu ta có thể giúp ông giành lấy thắng lợi từ trên tay George.
Duke híp mắt lại, nhất thời khó mà cân nhắc.
Cho cậu ta một suất, nhất định có thể thắng.
Đôi khi, lý trí và tình cảm của con người là mâu thuẫn, có đôi khi cho dù là đã biết kết quả cuối cùng là thua, cũng không bằng lòng giao cơ hội cho người lạ, cái này vốn không sai.
*
“Lại tải lên rồi, lại tải lên rồi!”. Mười một giờ vừa qua, còn chưa tới một chút, dưới đoạn ghi âm bị đẩy lên trên hot topic, xuất hiện một cái video hình ảnh rõ ràng, rất dễ dàng nhìn ra người quay video nhất định chọn vị trí cao nhất lại gần nhất trước rồi, đều quay lại chung quanh toàn bộ cái ghế dài.
“Lần này cư nhiên là video…….”.
Âm nhạc có hình ảnh bản thân liền khiến nhóm người cảm xúc càng mạnh hơn so với ghi âm đơn thuần, càng đừng nói Lê Chanh vốn chính là xuất thân diễn viên, ở trong video càng ăn ảnh, người xem cảnh đẹp ý vui.
Sau đó mọi người xem video phát hiện, cho dù là đang thổi, khuôn mặt cảu thiếu niên cũng là biến hóa theo tiếng sáo, ví dụ lúc [Sereneda] là tình cảm mà ôn nhu, nhưng mà lúc ở đoạn sắp kết t húc, trong con mắt nửa mở của thiếu niên tràn ngập một đoạn thần sắc khát cầu cùng chờ mong, giống như đang giao hòa cùng bài hát.
chỉ có hòa tấu bằng piano thôi nhá, ko có ai thổi sáo đâu
Một dân mạng tên là [tenkins] bình luận nói: tôi cho rằng ở phương diện âm nhạc, nước nhà của chúng ta mới là nơi tinh hoa chân chính, không nghĩ tới Trung Quốc một nơi như vậy cũng có thể có được ý cảnh khá tuyệt vời. Cho dù là một đoạn của video này lòng tôi vĩnh hằng, mọi người đều cho rằng kỹ xảo diễn tấu của tiên sinh đạt tới đỉnh cao, tôi cũng cho là như vậy, nhưng mà bây giờ tôi lại tại trong một video nhỏ nhỏ này, cảm giác được một loại diễn tấu còn khiến cảm động hơn so với tiên sinh T, này chẳng lẽ chính là cảnh giới thăng hoa? Lúc thanh âm kia réo rắt giống như có thể làm cho thần kinh tôi thả lỏng, tâm tình khoan khoái, lúc âm điệu trầm thấp, tôi cũng khát vọng làm bạn cùng ban đêm dày đặc triền miên này.
Trong bình luận kế tiếp, những người khác nhau biểu hiện ra mức kinh ngạc khác nhau.
Cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt hiện tại, vẫn đang không hề không hề người nước ngoài nghĩ sai người Trung Quốc đều sinh hoạt tại trong nhà đất ở nông thôn, mỗi ngày trồng trọt làm ruộng, lo lắng vì cái ăn, ngẫu nhiên hướng tới một chút tình cảm lãng mạn.
Liền giống như Trung Quốc luôn luôn có một bộ phận người ôm cái nhìn như vầy đối người châu Phi —— mỗi một gia đình của bọn họ đều đẻ rất nhiều con, người một nhà lại đói gầy như que củi bụng trướng lớn.
Cho nên mỗi khi một người Trung Quốc mang theo tiềm lực thật lớn xuất hiện vẫn sẽ khiến cho một mảnh kinh hô.
“Tôi nghĩ nghệ sĩ đường phố trên con phố này liền bị cướp sạch mối làm ăn”. Có người ở trên mạng trêu ghẹo: “Nếu đã không cần tốn tiền có thể nghe được âm nhạc cấp bậc thầy, làm sao còn có thể lựa chọn tốn tiền đi nghe âm thanh khác trên con đường đó chư”.
Buổi chiều sau khi Lê Chanh trở lại khách sạn, lướt mạng xem mấy trang web của hai ngày nay, quả nhiên mặc dù là trang web âm nhạc khác nhau cũng đều có tiếng sáo của cậu, nhưng hiển nhiên các đoạn âm nhạc ghi âm trên mạng này đều là miễn phí.
Cậu lướt mục bình luận, chắn chắn không phải khen ngợi hoặc phán đoán đối trình độ diễn tấu của cậu, cũng chính là đoán thân phận của cậu, bỗng nhiên, mắt cậu dừng lại, kéo xuống một nửa bình luận đây là bình luận của một người tên [Daisy] phát biểu, người này trực tiếp chỉ ra mặt mày tương tự của thiếu niên trong video và Eddie trong tiểu đội trưởng của [Hạm đội ngân hà], vai Eddie là người Trung Quốc, cho nên không thay đổi màu tóc và màu mắt.
Người xem phim chân chính chú ý tới Eddie chỉ sợ ánh mắt đầu tiên có thể nhìn ra vài phần tương tự, nhưng mà bởi vì thời gian chiếu [Hạm đội ngân hà] khá sớm, bạn dân mạng này cũng là xem thêm mấy lần mới nghĩ ra.
Dưới bình luận này đã có ba bốn mươi reply rồi, xem ra còn có xu thế tiếp tục tăng nhiều.
Lê Chanh sờ mũi hai cái, đã có thứ có thể tạo danh tiếng bị đào móc ra, này liền càng tốt, ở trong nước có lẽ sẽ bị nhà họ Phù chèn ép, nhưng một khi đi khỏi trong nước, cậu liền không cần cố kỵ nữa.
Ồn ào tới càng lớn càng tốt.
Cậu cập nhật trang web, sau đó nhắm mắt lại nằm dựa vào trong ghế dựa, giá trị tín ngưỡng xung quanh thân thể còn đang liên tiếp liên tục nhét vào trong đan điền, con phố mua sắm nhiều nhất chỉ có thể đứng đầy một ngàn người, cho nên Lê Chanh mỗi buổi thổi sáo không có thu hoạch lớn như lần concert lần đó của Nghê Chỉ Nhạn, nhưng buổi sáng buổi chiều cộng lại, cũng xấp xỉ gần cái mức đó.
[Tích tích]
Lúc này một tin nhắn gửi tới.
Lê Chanh mở mắt ra, mở di động, chính là Thọ Linh, vị ngôi sao điện ảnh đang nổi này chỉ nhắn mỗi một câu: “[Ở New York?], [Em xem rồi chứ?]
[Em có biết chị khá thích lướt web chứ, lúc nhìn thấy chị đều sợ ngây người —— chị nghĩ chị hiểu rõ rồi, chò ngày nào đó lúc em trở về, những người đó chỉ sợ cũng không có năng lục làm gì nữa].
Lại nói tiếp chị gái nổi tiếng và có thế lực này ngoại trừ lúc hợp tác lần đầu thái độ hơi giữ kẽ đối Lê Chanh, sau đó gặp lại quan hệ hai người lại càng lúc càng thân thiết, tuy rằng còn chưa tới loại trình độ như Đường mập, nhưng cũng là hợp tác ăn rơ hiếm có trong giới giải trí.
Lúc này chị ấy hiểu được ý tứ của chính mình, trong lòng Lê Chanh cũng thoải mái rất nhiều.
[Vậy liền mượn cát ngôn của chị]
*cát ngôn: lòi nói tốt đẹp, may mắn
Gửi xong tin nhắn này, cậu tắt điện thoại, ánh mắt sâu kín hướng về màn hình máy tính, hiện tại cậu bốc đồng mười phần bận sự nghiệp bận tu vi, vốn còn chuẩn bị cứ cô đơn như vậy sống tiếp quãng đời còn lại, nhưng sau đó cảm thấy dựa vào cái gì, lấy lừa gạt của người khác tới trừng phạt chính mình? Vì thế nghĩ một chút tới Thọ Linh, thật ra con gái cũng không có gì không tốt, cùng lắm thì chờ sau này sự nghiệp thành công, nghe lời mẹ tìm một cô gái thích hợp rồi cưới là được.
Về phần những người khác……
A
*
Ở trong tính toán của Lê Chanh, thổi sáo chính là một cái quá độ, cậu vốn dự toán chính là thổi bảy ngày, bảy ngày sau nhờ chính mình nổi như cồn trên mạng trở mình ca hát tạo thế, sau đó liền rời khỏi con phố mua sắm.
Tiếng hát dù sao càng có độ phân biệt tốt hơn so với thuần âm nhạc, Lê Chanh cần chính là mọi người đều biết tên của cậu, mà không phải là mọi người đều nghe được âm nhạc, đây là hia khái niệm khác biệt.
Ví dụ bạn xem một bộ phim, cảm thấy một vai phụ diễn hay quá, vì thế bạn nhỡ kỹ tên của người đó trong phim, nhưng không hề biết tên thật của người đó, này đối Lê Chanh là không có ích gì.
Hiện tại cậu tiếp thu giá trị tín ngưỡng đều là trực tiếp tác dụng với bản thân cậu, mà đều không phải là một vai diễn trong phim, hoặc là thính giả đơn thuần yêu thích đối âm nhạc.
Nhưng mà kế hoạch của cậu tại ngày thứ ba tuyên bố phá sản.
Ngày này con phố mua sắm chào đón một ông lão không ngờ tới được, Dan Spike. Ông lão này ở trong giới âm nhạc có ảnh hưởng rất lớn, nửa đời trước ông là trôi qua trong nghiên cứu nhạc phổ, tuổi già là ở trôi qua trong từ thiện công cộng, mà ở trong tuổi già, thỉnh thoảng sẽ sáng tác một hai bài âm nhạc tới từ miêu tả tầng dưới chót cảu xã hội khiến cho giới âm nhạc nước Mỹ oanh động, [Starry sky] của ông thậm chí vừa xuất hiện liền được tổ chức từ thiện quốc gia dùng làm âm nhạc tuyên truyền, vang vọng ở các loại khu nghèo khó.
Ông ở cái góc không ai chú ý tới, nhắm mắt lại lắng nghe.
Spike có rất nhiều học sinh đó là ở lúc ông còn trẻ, hiện tại bọn nó đều trưởng thành rồi, có thân phận và địa vị của chính mình. Quan trọng nhất là, lúc này bên cạnh ông không có học sinh được ông giảng dạy.
……… Này có lẽ là nguyên nhân ông càng có thể hạ quết tâm hơn so với Duke.
Sau khi trải qua diễn tấu buổi sáng, Lê Chanh
Rời đi đám người mới vừa đi khỏi con phố mua sắm, liền nhận được một tờ giấy không thể tưởng tượng nổi.
Tông nền màu đỏ tươi rói, hoa văn chìm màu đen sẫm đại biểu sáng sớm châu Âu cao quý, cùng với chữ to mạ vàng làm cho cả trang giấy đều có vẻ trọng lượng mười phần: “Chân thành mời ____ tham tham gia thi đấu hội âm nhạc châu Âu tuyển chọn.
Nhà tổ chức: Lauren Nike Mu
Rất hiển nhiên đây là một tờ thiệp mời.
Chỗ chỗ trống có thể tùy ý điền tên.
“Cho cậu một đôi cánh”. Spike hé miệng lộ ra một tươi cười, như là đã chắn chắn Lê Chanh sẽ nhận phần đề cử này, thực tế hiện tại v còn không có ai có thể từ chối nó, “Cậu sẽ bay rất xa?”.