Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 121: Ba trăm vạn đi đâu vậy?


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 121: Ba trăm vạn đi đâu vậy?

Thu Chí Khang được suốt đêm đưa vào bệnh viện, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng một thân xanh tím xem như che không được, hôm sau lúc đi làm, thời gian một cái buổi sáng trong tòa nhà cơ hồ tất cả mọi người nghe nói chuyện này rồi.

“Đáng đời!”. Trưởng phòng của một văn phòng trong trấn Võ Viên nghe nói tin tức này, phun vỏ hạt dưa, lập tức phát biểu ý kiến của chính mình.

Bên đó không có camera, cho nên mọi người tán gẫu chút gì cũng sẽ không quá mức chú ý,  chuyệnThu Chí Khang không ai không biết, nhưng cố tình lại không ai có thể quản được gã, đoán chừng người đánh gã cũng là dân trong huyện bị bức ép.

Phải biết rằng có một bí thư huyện ủy tham tiền như vậy, bình thường làm chuyện này cũng không chỉ là hãm hại học sinh của trấn Võ Viên, mọi người của huyện Tân Tri bị gã hãm hại không biết bao nhiêu lần rồi, oán khí tích tiểu thành đại nói không chừng ngày nào đó bộc phát ra tới trùm bao tải đánh bí thư.

Đánh tốt lắm!

Ngày này nhân viên tới báo cáo công tác với Thu Chí Khang đặc biệt nhiều,  xem xong liền đi, làn gió bát quái của huyện Tân Tri càng lúc càng thịnh hành.

Trong lòng Thu Chí Khang tức giận, rõ ràng đã giao cho công an huyện đi truy xét, lại vẫn là tìm không thấy hung thủ đánh gã, chỉ có thể ôm một bụng lửa, cũng may sáu mươi vạn đầu tiên cũng vào tay rồi, đợi tới ba trăm vạn thêm vào tay, cũng coi như không có uổng công làm quan chức một hồi.

Lúc này Chu Chính Khải của trấn Võ Viên đang nóng ruột chờ ở trong nhà chính mình, chân gã sau khi tiêu độc vết thương liền về nhà rồi, vì vẫn là xem Lê Chanh xử lý Thu Chí Khang như thế nào, mấy người của trấn trên cũng ngồi ở trong nhà gã chờ tin tức, không bao lâu một cái dân công chạy tới, gõ cửa sau đó uống một ngụm nước, giơ tay liền khoa tay múa chân ngay tại chỗ: “Ha ha ha ha tôi đã bảo vợ đi ủy ban huyện hỏi rồi, một người chị của vợ tôi làm việc ở đó, nói là hôm nay thằng khốn đó lúc đi làm mặt mũi bầm dập, hiện tại ngay cả trong ủy ban đều đang bàn tán chuyện này đó, nói tối hôm qua gã bị đánh, đều đánh thành đầu heo, ha ha ha ha!”.

“Ra sức như vậy?”. Từ sau khi một chương trình giải trí phát sóng, cư dân cảu trấn Võ Viên cũng học xong một từ “ra sức”, cảm giác cực kỳ phong cách.

“Không hổ là người từng lên mặt báo, thủ đoạn chính là khác biệt, cư dân bình thường chúng ta nào dám đánh bí thư huyện ủy một trận! Trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Hiện tại nhìn đến có người làm, cảm giác trong lòng xả giận ghê!”.


Chu Chính Khải cũng cười lên: “Không gnhe người đó nói sao, chuyện này còn không chưa xong đâu”.

Chớp mắt khoảng mười ngày rồi, trường tiểu học đã xay xong dãy nhà chính và nửa cái sân thể dục, lúc này Thu Chí Khang bắt đầu hỏi vốn đầu tư tiếp theo của công ty Tân Khoa, đối phương cũng lưu loát giao tiền.

Thu Chí Khang rốt cục hài lòng thỏa dạ thu ba trăm vạn vào trong tay, đương nhiên gã cũng không quên lấy ra một phần đi hiếu kính anh cả của nhà vợ mình, nói tới cùng gã có thể yên tâm làm những việc này như vậy, còn không phải bởi vì có anh vợ cả chống ở trên sao?

Lại nói anh vợ cả Phù Chính Dương của Thu Chí Khang này, này cũng là người có thân phận, người này không chỉ là thị trưởng của thành phố Phong Giang, quan trọng nhất là gã họ Phù.

Có lẽ người chưa đi qua thủ đô còn không thể biết rõ dòng họ này đại biểu cái ý nghĩa gì, nhưng mà chỉ cần hơi chút hiểu biết giới quan chức, liền nhất định biết rõ nhà họ Phù là một đại thế gia như thế nào, nói là mánh khoé thông thiên cũng không đủ.

Mà thị trưởng Phù chính là một người em họ dòng chính của nhà họ Phù.

Thu Chí Khang vẫn là khá hiểu biết đối những cái này, cho nên biết chính mình chỉ cần trên mặt mũi ngụy trang tốt, xuống tay không kiêng nể gì như thế nào cũng không thành vấn đề.

Về phần khát vọng trước khi làm quan chức?

Đó là cái gì?

Đàn ông nên theo đuổi nhất chính là có quyền có tiền, hai cái này đều có, gã còn làm công chức nhà nước gì nữa, có lẽ gã từng cũng một lòng nên vì dân chúng làm chút chuyện tốt, chính là lăn lộn vòng chính trị này mười mấy năm qua, hiện thực rốt cục mài mòn gai góc của gã, cũng mòn sạch ý chí chiến đấu của gã.


Con đường này rất hiểm hóc, cũng quá xa, gã tình nguyện vĩnh viễn trốn ở cái góc này, tiếp tục cuộc sống sống mơ mơ màng màng.

Thu Chí Khang dựa cửa sổ hút thhuốc lá, há mồm phun hơi thuốc, mơ hồ cả tấm kính, làm tầng trệt bên ngoài cũng đều mơ hồ tại trước mắt, Thu Chí Khang lạnh lùng nhìn thoáng qua xuống phía dưới, gởi một trăm vạn cho Phù Chính Dương, cũng kèm theo một cái tin nhắn ẩn ý.

Tin nhắn và gọi điện thoại hai thứ này, Thu Chí Khang kiến thức qua lợi hại của hệ thống công an, biết chân chính muốn điều tra, nội dung bên trong vẫn là có thể tra được, cho nên nói trong nói ngoài đều không có ý cho tiền, nhưng hơi nhắc nhở một chút, đối phương sau khi nhận được tiền có thể nghĩ tới là chuyện gì.

Lúc mười ngày lần thứ hai, ba vạn tệ Thu Chí Khuyên rót xuống đã từ một công ty vỏ bọc như cũ làm thành công trình bã đậu tọa lạc tại mảnh đất vốn sập xuống rồi của trấn Võ Viên, lần này thi công còn phải càng thoải mái hơn một chút so với trước đó, ngoại trừ xây dựng thêm ở ngoài, kiến trúc khác đều là dùng vật liệu ban đầu sập xuống, cư dân của trấn Võ Viên mắt thấy một ngôi trường tiểu học bề ngoài xanh vàng rực rỡ bên trong làm ẩu như vậy, trong lòng là đủ loại cảm giác.

Về phần người ta trong nhà có con, lại không dám đưa con mình vào đó học.

Nếu không còn có thể là cha mẹ ruột sao?

Hai mươi mốt ngày, mấy người đàn ông vạm vỡ của công ty Tân Khoa đi tới công trường xây dựng xem xét, lúc này trường tiểu học cơ bản đã xây xong rồi, Thu Chí Khang thật cũng không sợ bọn họ tới xem, vì thế hào phóng dẫn nhóm người này tham quan.

“Ông chủ chúng tôi nói, phải là vật liêu tốt xây, trước đó các người đã làm cam đoan rồi, nhưng có thể để chúng tôi kiểm tra hay không?”. Một người đàn ông vạm vỡ liếc mắt nhìn Thu Chí Khang một cái, giọng điệu nói chuyện cũng không khách sáo lắm.

“Cái này dễ thôi”. Thu Chí Khang đưa một phần nhỏ vật liệu tốt chuẩn bị sẵn trước cho người của công ty Tân Khoa xem, gã đã sớm đề phòng một chiêu này của đối phương, trường tiểu học xây rồi bọn họ cũng không đập ra để xem, lừa gạt qua liền không vấn đề.


“Là vật liệu tốt”. Người đàn ông liếc mắt nhìn qua một cái, quay đầu lại lướt nhìn tòa nhà tiểu học, “Nhưng mà ông chủ chúng tôi nói, mắt thấy là thật, các anh em làm việc đi, trước đập một vách tường xem xem!”.

“Được!”. Từ xa xa chạy tới hơn một trăm người đàn ông to khỏe, dùng cây búa đập một chút vào một mặt tường, còn chưa dùng lực, vách tường cũng đã ầm ầm sập, Thu Chí Khang trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong đầu còn chưa phản ứng lại động tác của nhóm người này, đợi tới lúc ý thức được, cùng với mặt tường sập này, cả tòa nhà tiểu học đều bắt đầu nứt ra những cái khe, ở bên ngoài đã có thể nghe được thanh âm xì xì rơi xuống của đồ vật bên trong tòa nhà tiểu học, giống như là cầu thang sập.

“Liền loại tòa nhà dạy học rách nát bã đậu của ông cũng dùng ba trăm vạn? Ba vạn đều không xài tới? Ông đứng ở đây lừa quỷ hả?”. Người đàn ông trừng mắt, trực tiếp chụp hình chính diện phản diện bên trong tòa nhà dạy học, còn quay một đoạn video, hừ lạnh một tiếng: “Bí thư Thu, tình huống nơi này, tôi sẽ nói chi tiết cho chủ tịch chúng tôi biết”.

Nói xong hơn một trăm người chậm rãi đi ra ngoài.

Thu Chí Khang chân mềm nhũn té trên mặt đất, sau một lúc mới phản ứng lại, vội vàng mở di động cho anh rể cả của mình, nói…….”Anh cả ơi, bên em xảy ra chuyện lớn rồi!……..Anh cả có thể giúp cảnh cáo một chút cái công ty Tân Khoa kia không, chính là đối phương không hài lòng lắm đối tài liệu xây cái trường tiểu học bên em, còn đạp sập vách tường, dùng thiết bị quay lại…….Đúng chính là như vậy, dạ dạ dạ, lần sau em nhất định cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị bắt thóp, dạ dạ, vậy, em liền chờ tin của anh……”.

Công ty Tân Khoa quả nhiên nhận được cảnh cáo, nhưng mà cảnh cáo này đều không phải là tới từ trong miệng thị trưởng của thành phố Phong Giang, mà là tới từ trong miệng một viên chức họ Vương của thủ đô, trong lời nói của đối phương nói công ty Tân Khoa chọc người không nên dây vào, trong khoảng thời gian này tốt nhất thành thật một chút, đừng nói lung tung loạn làm.

Ngày hôm đó Lê Chanh không có đăng hình ảnh, mà là đăng một cái Weibo cực kỳ kỳ quái.

[a, ba trăm vạn đi đâu rồi?]

—— có người bạn mở một công ty, kêu công ty Tân Khaoa, kinh doanh nghề bảo vệ, một năm qua kiếm bao kiếm nhiều kiếm ít có thể nuôi sống mấy trăm người, ngay tại mấy ngày trước nghe nói một cái trường tiểu học của trấn Võ Viên của huyện Tân Tri mới xây xong liền sập rồi, việc này khiến người bạn của tôi động lòng trắc ẩn, trường tiểu học này sập cũng liền có nghĩa cơ hội đi học của trẻ con đều không còn rồi, vì thế bạn tôi liền chuẩn bị quyên góp trợ cấp chính quyền huyện ba trăm vạn……

—— đáng tiếc lần này quy mô của trường tiểu học ngược lại lớn gấp đôi so với lần trước, lúc người của công ty bạn tôi đi kiểm tra, lại phát hiện vách tường kia đều là một nắm đấm đấm lên cảm giác muốn nứt ra rồi, bạn tôi không hiểu, ba trăm vạn của anh ấy đi đâu rồi? Mua đều là những thứ gì?……

—— chuyện này cũng không có được giải quyết, vẫn khiến bạn tôi cực kỳ buồn bực, bởi vì ngay tại gần đây, anh ta nhận được một cái cảnh cáo tới từ viên chức họ Vương: cậu chọc người không nên dây vào, làm việc cẩn thận một chút hình ảnh ][ hình ảnh ]

[ghi âm]


Đồng thời, công ty cực địa Lan Phương tag bài viết này, trong nhất thời dân mạng chú ý công ty cực địa Lan Phương của Lê Chanh đều lập tức đọc được Weibo này.

“2333333* anh chọc người không nên dây vào, làm việc cẩn thận một chút, loại giọng điêu jnày sao hơi giống long tổ Trung Quốc của tiểu thuyết vậy ha ha ha!”. (*2333333: không biết nó có nghĩa gì, ai biết thì giúp tui)

“Nếu tin tức này là thật, tui đây chỉ muốn nói một câu đối những quan liêu hãm hại trẻ em hãm hại nhân dân: các người xong rồi!”.

“Này là cái thứ gì vậy, lãnh đạo các người mau xuống dưới xem xem, bí thư huyện của một khu mà cũng không quản được à!”.

“Tôi chính là người của thành phố Phong Giang, Chanh tử nói những cái tên này đều đúng, trấn Võ Viên cũng có chuyện trường tiểu học sập, có vẻ là thật……Nhưng mà Chanh tử đăng lên Weibo như vậy sẽ không bị Thu Chí Khang đó công kích sao, tui vẫn cảm thấy được làm cán bộ rất có bản lãnh, rất sợ hãi Chanh tử đắc tội bọn họ bị phong sát* nha!”.

*phong sát: bi đóng băng mọi hoạt động, không được xuất hiện trên truyền hình, các chương trình…….

“Có thể công bố trực tiếp ra thực thích!”.

“Tui nghĩ rất nhanh liền có thể có kết quả rồi, không biết mấy người có chú ý tới hay không, lần này anh vợ cả của Thu Chí Khang cũng họ Phù đó, không biết cùng người trước đó bị bãi chức có quan hệ gì?”.

Lê Chanh đăng Weibo xong liền an tâm đi ngủ.

Mà ngày hôm sau.

Tống Giai cảm giác chính mình muốn điên rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.