Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 119: Nhìn thấy anh thật tốt


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 119: Nhìn thấy anh thật tốt

Đạo diễn Khương nói ra ý định của mình với Tống Giai, nhận được đáp án có chút lệch cùng trong dự đoán.

Tống Giai: “Anh ta không phải diễn viên, tôi có thể đi hỏi một chút giùm đạo diễn, nhưng không thể cam đoan anh ta nhất định có thể sẽ ở lại đoàn phim”.

Đạo diễn Khương: “!!!”

Đạo diễn Khương: “Không phải diễn viên?”.

Tống Giai phát ra một đạo thanh âm hơi lộ vẻ nghi ngờ: “Không phải đều nói đạo diễn hiễu rõ nhất đối kí năng diễn xuất sao? Trước đây đối phương diễn hay chưa diễn qua, tôi cho rằng anh có thể nhìn ra?”.

Đạo diễn Khương: “……..”

Nếu lão tử nếu có thể nhìn ra liền chẳng phải hỏi rồi!

Cúp điện thoại gã nghĩ như vậy, nếu như là người mới, vậy cũng thật khủng bố, hơn nữa quan trọng nhất là bộ phim đầu tiên của người mới xuất đạo (mới debut, mới vào nghề diễn viên), thù lao thấp! Người như thế không gắt gao nắm ở trong tay thì rất có lỗi đối danh hiệu keo kiệt của đạo diễn Khương?

Bên này Khương Ngọc Sinh xoa tay vọng tưởng xuống tay đối Trầm Dương, bên kia trong bệnh viện nhân dân số 2, hơn mười đôi mắt trông mong của bọn trẻ con đứng ở ngoài phòng phẫu thuật từ cao tới thấp xếp thành một hàng, trên tay bọn nó đang cầm một xâu kẹo hồ lô ăn ngon lành.

Con nít không nghĩ ngợi nhiều, trước đó lúc Hổ tử tiễn cha vào trong phòng phẫu thuật, mọi người là cùng nhau khẩn trương thay Hổ tử, hiện tại trong tay có đồ ăn vặt phân tán lực chú ý, phần lớn đều đang hết sức chuyên chú gặm vỏ kẹo, thi thoảng cắn được sơn tra bên trong đều chua tới nhếch miệng, hít hà hai cái, lại cắn một miếng vỏ kẹo.


Lê Chanh liếm vỏ kẹo, gặm vòng quanh vỏ sơn tra rồi phun ra hết, chỉ ăn thịt quả tong trắng lộ hồng, bộ dáng giống con sóc gặm hạt thông, Trầm Du nhìn nhịn không được nhếch khóe miệng.

Bây giờ y ngồi trên cái ghế bên cạnh, cả người tản ra khí thế người sống chớ tới gần.

Ngay tại gần chạng vạng, lúc Lê Chanh gặm tới trái sơn tra thứ hai đếm ngược, cửa phòng phẫu thuật rốt cục mở ra, người ở bên trong đẩy ba Hổ  tử ra, tất cả dân làng núi Đại Đoan đều vây lên mồm năm miệng mười, các y tá bảo người đằng trước tản ra, bác sĩ Trương đi ra từ bên trong, cho mọi người uống một viên thuốc an thần: “Đã không sao rồi, được rồi, được rồi, đừng bao vây ở đây nữa, chuyển bệnh nhân tới phòng bệnh trước đã”.

Gã nhìn quét một vòng, nhìn Lê Chanh một cái, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Lê tiên sinh, cậu còn thật tới rồi?”. Thật ra trong lòng gã cũng rất bội phục thiếu niên này, tuổi không lớn liền có thể phát triển công ty cực địa Lan Phương tới thành tựu hiện tại, tuy rằng không loại bỏ có do tài chính ban đầu của anh rể cậu ta cho cậu ta, này cũng không thoát khỏi cùng quan hệ quản lý của công ty.

Càng hiếm có là kiếm tiền dễ tiêu tiền khó, có thể tại sau khi chịu đối xử bất công chuyển dời sản nghiệp tới nước ngoài, còn có thể vươn tay giúp đỡ đối trong nước, này đã là vấn đề cảnh giới rồi.

Lê Chanh rốp một cái ăn trái sơn tra cuối cùng vào miệng, dùng răng nghiền sạch vỏ kẹo, một bên má đã phồng như cái bọc nhỏ, ậm ờ nói: “Tôi liền tới xem một chút”.

Một nhóm người vội vàng đưa cha Hổ tử vào phòng bệnh, lúc này phòng bệnh đã có một người mới tới rồi, im lặng không lên tiếng nằm ở trên giường, trên tay cắm dây truyền dịch, Lê Chanh đứng ở cửa liếc mắt nhìn một cái, mắt thấy người này ngay tại động tĩnh của mọi người chớp chớp mí mắt, mờ mịt mở mắt ra, trong cổ họng phát ra một thanh âm khô khốc.

Người đàn ông ngồi ở bênh cạnh gã chạy nhanh qua xem, chống tay tại mép giường dắn mắt lên mặt gã, biểu cảm trên mặt cùng chợt nở rộ như hoa hướng dương, luông miệng nói: “Thầy Chu thầy tỉnh rồi? Thật tốt quá, thầy Chu thầy yên tâm, chúng ta đã quyết định tố cáo chuyện này lên chính phủ rồi, lần này tuyệt đối không thể để tên rùa đen đó như ý!”.

“Khó nắm chắc”. Thầy Chu lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Chuyện này không phải như bề ngoài của nó đâu, chỉ sợ khó nắm chắc, hay là đừng chống lại họ nữa, bản thân các anh lại rước một thân tai ương”.

“Không phải đã nói rồi sao, hiện tại là một cấp đè một cấp, trong huyện làm cán bộ không làm tử tế, tôi liền tìm trong thành phố, thầy Chu tuy rằng đám nông dân chúng tôi đều thất học, nhưng mà cũng biết, cán bộ trong thành phố vẫn lớn hơn so với trong huyện mà?”.


Thầy Chu ngồi dậy, gã bị thương chính là hai chân, nửa người trên ngược lại không bị gì, người bên cạnh vội vàng cầm cái gói lót cho gã.

Thầy Chu: “Đại Hoa tử, các anh biết vợ của bí thư huyện ủy Chu Chí Khang là ai không?”.

“Không phải nói là một trưởng phòng của cục Thủy lợi sao? Bình thường liền thích đánh bài, trong cục việc gì cũng không làm, đây đều là danh tiếng truyền ra”. Đại Hoa tử hơi hơi sửng sốt, lập tức mở miệng nói: “Chẳng lẽ một người phụ nữ làm biếng như vậy còn có thân phận khác?”.

“Tôi cũng nghe người ta nói vậy, Thu Chí Khang là một bí thư huyện ủy, nếu không có người chống lưng? Không có ô dù? Cho dù cho gã tám lá gan cũng không dám tham ô toàn bộ tài chính bên trên rót xuống!  Nhưng ít nhiều gã có bà vợ, tuy rằng mặt mũi xoàng xĩnh, thân phận cũng không đơn giản —— chú chồng bà ta chính là thị trưởng của thành phố Phong Giang này.

Thầy Chu thở dài: “Thu Chí Khang khẳng định chính là bởi vì điểm này mới càng lúc càng không kiêng nể gì, năm nay chính là lúc nhiệm kỳ mới, thị trưởng thành phố Phong Giang ngồi ở chức vị này hai năm rồi, lần này nói không chừng liền trực tiếp lên tới chủ tịch tỉnh, tới khi đó cả thành phố Phong Giang chính là thiên hạ của Thu Chí Khang, anh đi tố cáo? Tố cáo ai? Tố cáo cháu rể người ta? Đi đâu tố cáo đây?”.

Đại Hoa tử nghe tới líu lưỡi: “Vậy……. Chẳng lẽ liền bỏ qua như vậy sao?……..Trường học sụp rồi làm thế nào đây? Bọn trẻ con đi học thế nào đây? Còn có thương tích của thầy Chu, cũng không có thể bị suông như vậy!”.

Thanh âm của hai người nói chuyện với nhau cũng không lớn, bọn Hổ tử đều vây quanh ở bên giường ba Hổ tử không có tâm tư hóng chuyện của nhà người khác, nhưng thật ra hai người Lê Chanh và Trầm Du, cho dù không cố ý nghe, thanh âm cũng liên tiếp rót vào trong lỗ tai.

Lê Chanh ở trong miệng tiêu hóa một lớp vỏ kẹo mỏng, sau đó hàm răng nhai một chút vỏ mỏng còn lại, trong miệng lại phát ra một trận thanh âm răng rắc răng rắc. Sau một lúc lâu, liền giống như làm ảo thuật, trong miệng cậu giật giật, sau đó phun vào trong thùng rác một đống vỏ sơn tra màu đỏ, lại qua một lúc lâu, bốn cái hạt sơn tra cứng như bốn cục đá cũng phun ra.

Các bạn nhỏ bên cạnh xem xong toàn bộ quá trình Lê Chanh ăn kẹo hồ lô, cách ăn giống như chơi đùa này giành được theo đuổi của các bạn nhỏ, cảm giác miệng của anh Lê Chanh thật là lợi hại……….


“Anh Lê Chanh, anh làm sao phun ra được vỏ sơn tra từ trong miệng vậy?”. Tiểu Vân buộc tóc đuôi ngựa vươn đầu lưỡi phấn nộn thử làm một chút, đầu sơn quá lớn, miệng cô bé lại quá nhỏ, nếu toàn bộ cứng rắn nhét vào, vỏ kẹo dễ dàng làm đau miệng, chỉ là một lớp vỏ bên ngoài là đủ rồi, càng đừng nói giống như Lê Chanh cũng lột được lớp vỏ bên ngoài ra.

Tiểu Vân mặt buồn rười rượi: “…….”

“Anh Lê Chanh, dạy em……”. Liễu Liễu của nhà dì Vương kéo kéo ống quần của Lê Chanh, cô bé này mới năm tuổi rưỡi, còn nhỏ hơn nhiều so với tiểu Vân, lúc này mềm mại kêu một cái, giơ kẹo hồ lô khuôn mặt đỏ bừng.

Liễu Liễu vừa ra ngựa, mấy đứa trẻ con khác lập tức cũng phản ứng lại, xúm lại cùng nhau kêu lên, trẻ con đều thích chơi cùng thiếu niên, trong phòng bệnh tất cả đều là người lớn, liền một mình Lê Chanh giống như vua trẻ con ấy, không quấn lấy cậu mới quái.

Thầy Chu vốn là cực thích trẻ con, nhưng trẻ con đi học bình thường cũng đều cực hiểu chuyện, đối với thầy cô vẫn mang theo một loại tâm lý kính sợ, cho nên cho dù là tan học cũng rất ít sẽ vây quanh thầy cô ồn ào nhốn nháo, hiện tại thầy Chu liền cảm thấy trên đỉnh đầu ong ong như muỗi bay loạn, khiến tư duy ông đều bắt đầu hỗn loạn, ngay tại phía sau, thầy Chu nghe được xưng hô của đám con nít này ——

Ông ngồi thẳng người từ trên giường, đôi mắt đã trước một bước nhìn qua.

Thiếu niên đứng ở cửa nhìn qua chẳng qua hơn mười tuổi, có được tướng mạo cực kỳ xuất sắc, có lẽ là do với vừa ăn kẹo hồ lô, khóe miệng còn dính vỏ kẹo vụn vặt, như là thiếu niên ăn vụng kẹo. Quần áo trên người cậu ta đã bị bọn trẻ con biến thành lộn xộn, làn da màu trắng ngà còn đẹp hơn so với người thành phố, tựa như một cái kẹo sữa hình con thỏ đơn thuần vô hại.

Nhưng Chu Chính Khải biết cậu nhóc này cũng không phải đơn giản như sinh viên bình thường.

Cho dù ở trong một thị trấn phụ thuộc của thành phố Phong Giang, Chu Chính khải cũng từng ở trên báo chí liên tục thấy qua thiếu niên này ba lượt, trong đó hai lần là báo thời sự ông xem hằng ngày, một lần khác là lúc vào trung tâm huyện mua một tờ báo giải trí, nhưng cố tình hai tờ báo không khẳ năng liên nhau lắm này lại đồng thời đều viết bài về thiếu niên này.

Thậm chí gần đây lúc Chu Chính Khải đi trong thành phố tham gia họp lớp thời đại học, nghe bọn hắn nghe bọn họ nói qua, công ty cực địa Lan Phương bởi vì nhân viên công tác cục kiểm tra thương mại làm lỡ việc xuất khẩu đi nước ngoài, khiến cho quốc gia nghiêm trị một cán bộ họ Phù, mà chủ tịch của công ty này cư nhiên chính là Lê Chanh tham gia giới giải trí chưa được một năm, đủ có thể khiến người ta hiểu rõ: “cuộc sống của thiên tài không cần giải thích.

Nhưng mà đối Chu Chính Khải mà nói, quan trọng nhát là, tại trong động đất của thành phố Lang tính cách của Lê Chanh biểu hiện ra ngoài ——

Có thể suy ra, đây là một người cực kỳ tốt bụng.


Chu Chính Khải khẽ nhếch miệng, gã cảm thấy nếu thuyết phục được người này giúp đỡ, bí thư huyện ủy cái gì, chủ tịch thành phố Phong Giang cái gì, đêu không cần sợ rồi……. Tiếp theo gã nghe được thiếu niên kia nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng nên đi rồi”.

“Có việc đi tìm bác sĩ Trương”.

“Không cần báo đáp gì cả, chỉ cần trong làng trồng khoai lang thật tốt liền cũng đã là giúp đỡ lớn nhất đối tôi rồi”.

“‘Không cần  tiễn, tự chúng tôi đi xuống là được”.

Chu Chính Khải vừa nghĩ thông, mạnh vươn tay một chút, như là muốn túm cái gì đó trong không khí, gã cũng không có chú ý tay của chính mình dừng tại không trung, mà là trợn tròn mắt hô một tiếng thật lớn: “Chờ một chút ——”.

—— ai cũng không nghĩ tới một người trí thức yếu ớt bệnh tật có thể phát ra một tiếng trung khí mười phần như vậy.

Cha Hổ tử mới vừa nhắm mắt lại, nhất thời bị giật mình tỉnh giấc luôn.

Đại Hoa tử cũng bị thầy Chu chấn kinh.

“Đại Hoa tử, nhanh đi gọi người lại!”. Chu Chính Khải cảm giác trong ngực mình đang đập điên cuồng, máu ấm áp từ trái tim ầm một tiếng phát tán toàn thân, dưới kích động không hiểu thêm một dòng mị ý mãnh liệt.

Gã bất chấp cảm giác lúc này muốn đi WC, bất chấp chân bị thương nặng, lập tức buớc xuống giường bệnh, lúc này một bàn tay đè lại bờ vai gã.

Đây là một bàn tay thon dài màu trắng, khớp xương rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.