Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 107: Trả thù
“Tình huống gì thế này…….”.
“Như thế nào lại nhắc tới chuyện đồng tính luyến ái?”.
Là người của tuần san Thanh Bình, tòa soạn báo nhỏ mới ra, không danh tiếng gì, lần này không phải bị người khác dùng làm mũi nhọn công kích chứ?
Phóng viên xung quanh còn có chút không thể tiếp thu, dù sao hiện tại người đứng ở trước mặt đã bị đổ oan rất nhiều rồi, căn bản không nên lại bị dư luận lên án, đây là tòa soạn báo của ai vậy, sao không chút lương tâm vậy chứ?
Nhưng mà theo đám người tản ra, mọi người vẫn là nhắm ống kính ngay người xuất hiện kế tiếp.
Chỉ thấy phía sau một nam phóng viên áo xám, một nam sinh cao cao nhắm mắt theo đuôi đi theo tới, xem bộ dáng cũng bất quá là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thân thể gầy yếu, tóc nhuộm màu vàng, đuôi tóc vẫn là đen, như là một bộ lông hỗn tạp của mộ con sư tử suy dinh dưỡng.
Thanh niên tựa hồ còn chưa hiểu rõ tình huống, bộ dáng mê muội giống như Lê Chanh, đợi tới lúc phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi mới biến sắc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lê Chanh một lát, mà thiếu niên đối diện hơi híp mắt lại, ánh mắt sắc bén cũng nhìn qua đó.
Phóng viên của tuần san Thanh Bình cười cười: “Trần Tử Thanh tiên sinh, bạn của cậu đều nói cậu và Lê Chanh từng là người yêu, cậu không phủ nhận sự thật này chứ?”.
Trần Tử Thanh hơi hơi chấn động, khó trách gần đây người tới tìm gã càng ngày càng nhiều, thì ra đúng là nguyên nhân này.
Gã biết Lê Chanh đậu thủ khoa đại học, cũng biết rõ thân phận hiện tại của đối phương là ngôi sao của giới giải trí, một khi chính mình đứng ra chứng minh từng là bạn trai cũ, mặc kệ người khác tin hay không tin, tính hướng của Lê Chanh là đồng tính luyến ái liền bị nhận định rồi, mà việc này, hiển nhiên có ảnh hưởng rất lớn đối Lê Chanh.
Nghĩ tới việc này, trong lòng gã nhưng thật ra cực kỳ chua xót, tựa như rất nhiều đồng loại thích đàn ông, bản thân gã cũng chỉ có thiện cảm đối đàn ông, loại chuyện này là không nhầm lẫn được, gã vừa ra sinh ra liền có gien của đồng tính luyến ái.
Nhưng trên xã hội lại cực kỳ bài xích đối cái này.
Cho dù nước ngoài đã hợp pháp rồi, ở trong nước lại vẫn như cũ bị cho là làn gió độc.
A.
Lúc này Trần Tử Thanh nghe được người phóng viên của tuần san Thanh Bình nói nhỏ ở bên tai mình: “Nói sự thật ra đi, năm mươi vạn tệ chính là của cậu, bảo cậu nói đều là chuyện từng xảy ra, cho dù nói ra, cậu cũng không có làm sai cái gì”.
Trần Tử xiết chặt nắm đấm, năm mươi vạn rất nhiều, thật sự rất nhiều. Cho dù gã từ chỗ Ân Hoa Dung có được danh ngạch vào một trường đại học, sau khi tốt nghiệp trở thành một thành phần tri thức làm công mới, cũng phải phấn đấu rất nhiều năm mới có thể kiếm được năm mươi vạn. Hơn nữa Lê Chanh khẳng định sẽ không quay lại với mình, tại sao không thể nói ra chứ.
Trong thân thể gã thêm mấy phần hăng hái, giống như tại trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cần một câu của chính mình, là có thể vận mệnh sau này của thiếu niên này.
“Tôi…….”
Gã phun ra một chữ, ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đối diện, trên khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đã có chút xa lạ, nhưng hiển nhiên càng xinh đẹp. Gã biết dùng từ xinh đẹp này miêu tả con trai cực kỳ không thỏa đáng, nhưng đối với Lê Chanh, gã thật sự chỉ có thể nhớ tới hai từ này, tựa như búp bê trong tủ thủy tinh. Nhớ rõ ở lúc sơ trung, ánh mắt đầu tiên gã nhìn thấy liền không dời đi được, nhiều cô gái ăn mặc rực rỡ cười với chính mình, trong mắt gã chỉ có giữ lại một cậu nhóc tóc nắp nồi, quần áo giặt tới hơi ố vàng.
“Phóng viên tiên sinh nói cũng không toàn diện, quả thật, tôi vẫn rất thích Lê Chanh”. Gã nhíu mày, nói tiếp: “Có lẽ các người không biết, mới hồi nhỏ Lê Chanh càng đáng yêu một chút, khi đó tôi còn rất đơn thuần, cảm thấy cậu ấy đẹp mắt, sau này có thể làm anh em tốt”.
“Chính là sau đó loại tình cảm này không biết khi nào thì biến chất, tôi bắt đầu lặng lẽ chú ý cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy càng lớn càng cao, từ một cậu nhóc trưởng thành thành thiếu niên…… Rất nhiều người nói đàn ông phải yêu đương sinh con cùng phụ nữ, cha mẹ cũng là dạy tôi như vậy, nhưng khi ánh mắt đặt ở trên người Lê Chanh một thời gian dài, tôi mới khủng hoảng phát giác tư tưởng của chính mình, sớm đã không phải bộ dáng mới vừa quen biết trước đó”.
“Tôi bắt đầu hiểu rõ, tôi yêu thầm cậu ấy, nhưng cực kỳ bi ai chính là, loại yêu thầm này cũng không thể nói ra, tôi chỉ có thể dùng hành động bày tỏ, rồi lại sợ bị nhìn ra, thẳng tới sau một lần say rượu nói chuyện này cùng bạn bè của tôi, nhưng thực hiển nhiên, cho tới nay mới chỉ chậm rãi gia tăng khoảng cách giữa chúng tôi, ý niệm không nên có chính là một cái khao khát hư vô mờ ảo thôi, có lẽ phóng viên tiên sinh chính là từ trong miệng bạn bè của tôi nghe nói chuyện này”.
Trần Tử Thanh rủ mắt: “Đáng tiếc tới bây giờ tôi chưa kịp nói lời thổ lộ ra khỏi miệng, nếu hôm nay có cơ hội như vầy, tôi liền nhân cơ hội nói ra điều từ trong tim, cậu ấy có đáp lại hay không đều không sao”.
Tình thế đảo ngược.
Ngay cả Tống Giai ngay từ đầu sớm làm tính toán muốn đuổi đám người Trần Tử Thanh đi, cũng tố cáo bọn họ phỉ báng, đều có loại dở khóc dở cười, cảm giác không biết nên khóc hay cười, nếu hiện tại không phải ở trường hợp công chúng, chỉ sợ cô hiện tại đã cười chảy nước mắt tại sô pha rồi.
Tuần san Thanh Bình là tìm tìm kẻ giúp đỡ hay là đồng đội heo vậy? Người ta căn bản ngay cả một chút phối hợp đều không có, chuyên môn bắt lấy cơ hội tới thổ lộ (= tỏ tình), này sẽ có cái ảnh hưởng gì đối Lê Chanh sao?
Nhưng mà là trong cuộc sống thêm một người theo đuổi mà thôi, cho dù người theo đuổi là một người nam, lại hoàn toàn không thể đủ chứng minh tính hướng của Lê Chanh không bình thường.
Dù sao Trần Tử Thanh còn đang một bên đơn phương.
Giờ phút này không riêng gì phóng viên của tuần san Thanh Bình sững sờ rồi, phóng viên khác cũng đều trợn tròn mắt. Một cái cameras thu lại sự chân thành của Trần Tử Thanh…….Thổ lộ của đối phương, tin tưởng đợi tới cái kết của câu chuyện, chẳng qua là trợ giúp Trần Tử Thanh tuyên truyền một chút thâm tình của chính mình, không có yêu sách lớn gì.
“Xin lỗi, bây giờ tôi còn chưa có ý định yêu đương, cám ơn thổ lộ của cậu”. Lê Chanh nhưng thật ra không nghĩ tới Trần Tử Thanh sẽ đột nhiên thay đổi lập trường, nhưng mà đối phương vừa nói như vậy quả thật là bớt không ít võ mồm của cậu.
Bảo vệ do Tống Giai gọi tới đã ngăn lại phần lớn phóng viên, thiếu niên mặc áo bành tô quân dội và người đại diện biến mất ở trong tầm mắt mọi người, một tên mập và con chó nhỏ màu trắng đằng sau theo sát đi vào đại sảnh Kim Điển.
[Tình thế đảo ngược của sự kiện đồng tính luyến ái: Lê Chanh tại trước cửa công ty bị bạn cùng lớp cao trung trước mặt mọi người thổ lộ, tỏ vẻ trước mắt không định yêu đương], [ anh hùng trở về: Lê Chanh đi trước khu tiên tai hiến tặng hơn một ngàn bình dược hoàn đắt đỏ trở về thủ đô], [tin mới toanh: mấy ngôi sao nữ tiến vào khu thiên ai, nhất tỷ Thụy Tinh vừa làm cha vừa làm mẹ, chăm sóc bé gái may mắn sống sót], [Mục tử Kì nghệ sĩ Kim Điển đi theo bước chân Lê Chanh, trần thuật lại hành trình ở thành phố Lang, rất cảm động]
“Xem xong cái gọi là thổ lộ kia, nhưng thật ra rất thâm tình, nhưng mấu chót là!! Cậu ta người như vậy! Loại xẻng xúc phân cũ này làm sao xứng đôi Chanh tử chúng ta!”.
“Không trách người nam kêu Trần Tử Thanh này cũng thích Lê Chanh, trên xã hội này, ngốc manh (ngốc nghếch nhưng đáng yêu) lại thiện lương thật đúng là hiếm có, nếu là tôi, tôi cũng thích”.
“Cười nghĩ mông đẹp của Chanh tử chúng ta đều là phân!!!!!”.
“Mới nãy vừa xem tin tức, tôi cũng muốn điên rồi, gần đây truyền thông của giới giải trí đều bị gì vậy, chuyên nhìn chằm chằm sinh hoạt cá nhân của Lê Chanh không buông, một hồi thì đồng tính luyến ái một hồi thì lại là người yêu đồng tính cũ, chẳng lẽ đây là cái giá phải trả của làm chuyện tốt sao?”
“……..”.
Lê Chanh tiếp nhận xong giáo dục ôn hòa của công ty, học một chút mấy điểm quan trọng ứng phó câu hỏi của phóng viên cùng Tống Giai, liền chạy về nhà ngủ, cậu ở tại khu thiên tai nhiều ngày như vậy, đại thể mỗi ngày đều rất khuya mới ngủ rất sớm liền thức dậy, thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, thời gian thả lỏng càng ít, vừa ngủ liền trực tiếp ngủ thẳng tới buổi tối rồi, còn chưa muốn tỉnh dậy.
Lê Đại mao ngậm notebook vào phòng khách ké ánh sáng, duỗi chân mở trang web, cẩn thận tìm tòi tin tức của hôm nay, rất nhanh liền nhìn thấy một loạt bình luận táo bạo, chung quy nguyên nhân vẫn là Trần Tử Thanh lâm trận phản chiến (cắn ngược lại đội nhà), điều này khiến trong lòng Lê Đại Mao có chút khó chịu.
Khi Lê Chanh nhìn thấy người tới trong nháy mắt cứng ngắc vẫn là khiến nó phát hiện, nhắc tới quan hệ hai người thật không vượt qua hai đứa bé vô tư, nó không tin, nhưng nếu đã qua rồi, Trần Tử Thanh liền đừng tơ tưởng tới vợ nó.
Nếu như đoán không sai, chuyện hôm nay kết thúc rồi, Trần Tử Thanh còn sẽ tìm cơ hội tiếp cận Lê Chanh.
Này sao mà được chứ?
Lê Đại Mao suy nghĩ tới nửa đêm cảm thấy không thể nhận nhịn, thở hồng hộc, vì thế chuẩn bị mở ra tài khoản QQ của chính mình, từ bên cạnh của giao diện trang chủ bình thường tìm được một mớ icon xám xịt (= không online hoặc online ẩn), lựa chọn một cái trong đó.
22: 23: 15 [Trầm]: xuất hiện đi.
22: 24: 01 [cải thìa]: Lão Đại!
22: 24: 33 [Trầm]: Cho ngươi một nhiệm vụ, tống tên này ra nước ngoài, thích đưa tới nước nào thì đưa tới nước đó, đừng để gã xuất hiện ở trước mặt lão tử, cũng đừng để hắn bịa đặt sinh sự lung tung, hiểu rồi chứ. [hình ảnh]
22: 24: 35 [cải thìa]: hiểu rõ!
Lúc này trong một khách sạn cao cấp tỉnh Nam Giang, nam áo ngủ tên trên mạng là cải thìa tiến hành quét hình đối hình ảnh trên QQ, thình lình nhìn thấy tin tức bên cạnh, gã vừa mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy người trên hình thật là hình ảnh lão Đại gởi tới.
Cải thìa xem tin tức một lần, ánh mắt tạm dừng một lát trên tên của Trần Tử Thanh, thật sự là tới đây hoàn toàn không uổng công. Chính là có chút đáng tiếc, lão Đại vẫn liên lạc cùng gã trên QQ, ngoại trừ cao tầng trong bang, đám tiểu đệ bọn họ còn không có mấy người chân chính gặp qua đại thủ lĩnh.
Cải thìa đáng thương hoàn toàn không biết, bên kia máy tính, đã không phải là một con người.