Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 1: Máng máu của người địa cầu quả thật đủ dùng
Trong hệ mặt trời loài người ngắm nhìn mặt trăng chuyển động theo quỹ đạo trong vũ trụ, trời sao rộng lớn và yên tĩnh, một dải ánh sáng bạc lóng lánh từ khu vực bên ngoài xuyên qua, lấy tốc độ 399779.458 km mỗi giây từ hệ ngân hà xông qua vỏ ngoài mặt trăng, rồi sau đó rất nhanh từ dưới đáy chui ra, ở trong đất cát thiên thạch tùy ý xuyên qua giống như không có nửa điểm lực cản.
Vệ tinh nhân tạo trong quỹ đạo tận chức ghi lại hình ảnh nhiễu sóng cực thấp truyền về quốc gia.
“Cái gì kia! A, sao băng? Hay là ánh sáng vũ trụ!”.
“Tạo vật thần kỳ, tồn tại vận tốc ánh sáng siêu việt…….. Trước mắt hoàn toàn không thể chụp được hình dạng của nó”. Nhà thiên văn học của viện nghiên cứu nước Mỹ khẽ trao đổi. Michael Aziz nheo đôi mắt màu xanh lam lại, thân là nhà thiên văn học năng lực nhất của nước Mỹ, lưu lượng não của gã nhanh chóng tính toán cảnh tượng trước mắt gã, ngón tay xẹt qua trên màn hình, gã vẽ đúng là quỹ tích của ánh sáng bạc.
“Nhưng có thể khẳng định chính là nó còn đang đi tới, nó không có dừng lại……. Như vậy kết quả có khả năng nhất là tiến vào địa cầu, mà địa điểm rơi xuống……..”. Michael Aziz tách hai tay ra, lại chụm lại một chút, hạ thấp giọng nói: “Trung Quốc, Vĩnh An”.
Cùng lúc đó, trên màn hình màu xanh biếc con số hiện lên loạn xạ, rất nhanh tầm mắt của cả đại sảnh ngắm nhìn một cái khu vực hình cái nồi trên bản đồ gà trống của Trung Quốc, chỉ thấy ánh sáng kia trong trong quá trình tăng tốc rớt xuống bỗng dưng tạm dừng ở trên tầng khí quyển, đột nhiên trong màn hình vang lên tít tít tít, hình ảnh tối sầm, trong không khí nặng nề truyền ra một giọng nữ máy móc.
“Tín hiệu biểu thị mục tiêu biến mất, mời nhập lại lần nữa”.
——
Trung Quốc, tỉnh Nam Giang.
Thành phố Vĩnh An, bệnh viện Hiệp Hòa phòng bảo trợ tầng ba đối diện WC nam của cao trung Hữu Nghị.
Lê Chanh mặt không biểu cảm ngồi chồm hổm trên bồn cầu, tay đang cầm Nokia hai mắt gắt gao nhìn video đang chiếu cảnh kẻ trộm đánh nhau cùng người ta, tựa hồ đang ngây người, tên trộm co chân phải, chân trái tiến lên, thay đổi tư thế tung chiêu.
Bên ngoài WC nhỏ hẹp trong hành lang quanh quẩn tiếng hôn môi phập phồng liên tục và tiếng thở dốc, Trần Tử Thanh mặc đồng phục nam sinh ghé vào trên người Ân Hoa Dung gặm cắn loạn xạ là con trai của hàng xóm nhà đối diện của cậu, cũng là bạn trai hiện nay của Lê Chanh.
Nhưng mà xét theo phong cảnh đột biến trước mắt, bạn trai hiện tại đã đột nhiên biến thành bạn trai cũ, giống như mẹ Lê liền giải thích chuyện ly hôn với nhà bên ngoại: hễ là gặp phải thứ đàn ông ăn vụng, đừng để hắn ta lại một lần nữa có cơ hội tổn thương mình, thấy liền đạp!
Mẹ già nói rất đúng.
Trần Tử Thanh theo đuổi cậu ba năm, nghe nói là từ ngày khai giảng năm nhất sơ trung liền đối cậu nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), đầu tháng ba tốt nghiệp mới cố lấy dũng khí tỏ tình, đừng nói là diễn kịch, chính là cái này nghe vào tai đều thấy nam sinh này rất ngây thơ, sau đó càng lâu càng sai lệch?
Lê Chanh liền không có ôm ấp tình cảm ngây thơ gì với nữ sinh, nhưng mà không thừa nhận chính mình sẽ thích con trai, nhưng mà mỗi lần Trần Tử Thanh đứng ở trên đường cái đối diện cửa sổ làm đèn đường, trong giờ học đưa trà sữa, tan học đưa bài học dụng tâm ghi chép, những việc làm ấm lòng này cũng rất khó làm cậu không thể không sinh ra thiện cảm. Cứ như vậy mãi hai người liền thuận lý thành chương (hợp lý, hợp lẽ) cùng một chỗ, ngoại trừ bởi vì bệnh sạch sẽ của Lê Chanh không cho hôn miệng, không cho ngủ cùng giường, mặt khác ôm ôm ấp ấp nắm tay cũng không là vấn đề, thậm chí ăn cơm đi học cũng cùng nhau đi, cho dù là sói con cũng nên trộn lẫn quen thuộc rồi.
Không đề cập tới cũng được.
Lê Chanh cảm thấy chính mình vẫn bình tĩnh chán, bỏ qua trái tim trong ngực mãnh liệt khó chịu và xúc động đi ra ngoài hành hung tên con trai cặn bã kia một chút, cậu vẫn đang là một người yêu người thân, yêu đời, yêu đảng, yêu nhân dân, thiếu niên ba tốt.
Lê Chanh sắp xếp lại suy nghĩ, bình tĩnh xả bồn cầu, chỉnh lý ba lô bị lệch trên vai đẩy cửa ra, phía sau bồn cầu tự hoại điên cuồng xoáy nước.
Tiếng vang thật lớn làm cho hai người làm loạn ở hành lang đều hoa cúc căng thẳng, tan học hơn một tiếng rồi mà có người chưa về nhà sao? Cho dù đau bụng khó nhịn ở lại đại tiện cũng nên đi rồi chứ? Trước khi bọn họ tới đây căn bản không nghĩ tới trong WC sẽ có người!
“Tử Thanh, tiếng động gì vậy?”. Ân Hoa Dung kéo đồng phục xanh nhạt trượt xuống khuỷu tay, sắc mặt có chút kinh nghi bất định (kinh ngạc khó hiểu).
Giọng Ân Hoa Dung mềm mỏng, trái ngược tướng mạo dương quang* của Lê Chanh, Ân Dung Hoa chính là thật thật sự sự là hoàng tử bé u buồn, kèm theo xuất thân tốt, cha chú có công ty lớn gia tài bạc triệu, là cậu ấm số một số hai của cao trung Hữu Nghị, đối lập gia thế nghèo khó của Lê Chanh, Trần Tử Thanh sẽ lựa chọn cùng một chỗ cùng Ân Hoa Dung, cũng không khó hiểu.
*dương quang: Thuộc dạng tính tình phóng khoáng, năng nổ, tự tin, dồi dào năng lượng sống, luôn lạc quan yêu đời
Lúc này so sánh với Ân Hoa Dung sợ hãi bối rối, Trần Tử Thanh lại suy nghĩ càng nhiều một chút, gã và Lê Chanh vẫn còn quan hệ, nếu chuyện này truyền ra, không chừng tiểu thanh cao theo đuổi ba năm mới tới tay quay đầu liền không để ý mình nữa! Gia thế của Ân Hoa Dung có thể giúp gã đạt được danh ngạch trúng tuyển đại học A, nhưng Lê Chanh cũng là người đầu tiên gã thích, ai cũng không so được với cậu ấy.
“Ai ở bên trong…….”. Trần Tử Thanh ý niệm trong đầu vừa động, căng thẳng nhìn chằm chằm cửa WC quát chói tai một tiếng: “Đi ra!”.
Mắt gã đảo quanh, thầm nghĩ người trong WC này, bất luận đe dọa dụ dỗ hay là phí bịt miệng, đều phải nghĩ cách chặn họng hắn ta lại, không thể để hắn ta rêu rao ra ngoài.
Nghe thấy phản ứng của Trần Tử Thanh, Lê Chanh cười lạnh một tiếng, đang muốn y lời đi ra ngoài, đột nhiên bên tai phập một tiếng.
Cậu tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ thủy tinh một viên hình tròn gì đó phía sau kéo theo dải ánh sáng “bập” một tiếng lõm vào ngực cậu…… Sau đó ngực trái bị chọc thủng.
Lê Chanh: “……..”
Ngao, đau đau đau đau, cảm giác máu chảy ra rất nhiều lại bị cái gì hút đi! Tựa hồ có chút choáng váng!!
Không lẽ mình sắp chết sao? Từ từ, giống như vẫn có ý thức.
Dưới người là chất lỏng dính nhớp ẩm ướt, Lê Chanh cố lấy dũng khí hé mắt thành một khe nhỏ, trước mắt tường vân thất thải (mây 7 màu may mắn) bay tới bay lui giống như cõi tiên, chẳng lẽ trong truyền thuyết thật là người tốt lên thiên đường, người xấu xuống địa ngục là thật? Ai, thật sự rất tốt, nhưng mà thiên sứ dẫn dường cho cậu sao lại không tiện thể trị thương cho cậu chứ………
Lê Chanh bụm ngực lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất, mới phát hiện chính mình té vào một mảnh bông vải màu sắc rực rỡ trên mặt đất, trên đường đất bên cạnh mấy thiếu niên mặc áo choàng vải bố tóc đen dài thẳng bình bịch giẫm giầy rơm vùi đầu ra sức chạy đi phía trước.
Thỉnh thoảng ở giữa còn mang theo một hai câu than thở ao ước:
“Hôm nay là ngày Ngọc Hoàng tông tuyển nhận đệ tử, không biết tiên sư tới đây có thể dời núi lấp biển như trong tin đồn hay không…….?
“Người của Ngọc Hoàng tông tới thu đệ tử nhưng mà là đệ tử ngoại môn (chưa chính thức í), làm sao đạt tới cảnh giới đó chứ! Nhưng mà giới tu sĩ Đại Châu ngàn ngàn vạn, dù sao luôn có tu sĩ lợi hại, chớ nói dời núi lấp biển, kể cả xé nát hư không phi thăng thành tiên cũng không phải việc khó……..”.
“Ngươi liền khoác lác đi, mấy ngàn năm qua còn không có mấy người có thể phi thăng tiên giới……..”.
“Có a!”.
“Ai?”.
“Chính là ta! Chờ Lưu Thảo Căn ta với thiên tư ngút trời được chọn làm tông môn đệ tử (học trò chính thức), đoán chứng qua mấy trăm năm là có thể phi thăng! Aha ha ha ha ha!”.
“……. Cút xéo! Lại nói bậy liền tố cáo phụ thân (cha) ngươi ngươi lại phát bệnh!”.
Đại Châu giới, Ngọc Hoàng tông, tiên sư……..Dời núi lấp biển! Xé nát hư không!!!
Mịa nó.
………Mới nãy cậu không phải còn tại WC trong trường hay sao?
Mịa nó vừa nhắm mắt lại mở mắt ra liền thay đổi cái thế giới nha!
Ngay tại lúc nội tâm Lê Chanh mênh mông huyết hoamãnh liệt, một chiếc xe ngựa bụi mù theo trước mắt Lê Chanh dừng lại, thiếu niên thanh sam lộ ra nửa thân mình, ôm quyền, nghi hoặc nói: “Tại sao huynh đài đứng ngốc ở chỗ này? Cách đó không xa chính là nơi Ngọc Hoàng tông thu đồ đệ, cho dù tư chất kém không được lựa chọn, xem một chút cũng tốt mà”.
Đứng ngốc ở chỗ này…….Hỏi chính là cậu sao?
Lê Chanh khép lại cái miệng khẽ nhếch, học bộ dáng ôm quyền của đối phương: “…….Việc này, xin hỏi……. Huynh đài, đây là nơi nào?”. May mắn cao trung có học tới văn học cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ cổ của Trung Quốc), nhưng mà trau chuốt từng chữ như vậy thực sự mệt ghê.
“Ứng Long Thành”. Thanh sam thiếu niên liếc Lê Chanh một cái, đột nhiên hiểu ra cười lên, lập tức ôn hòa vươn tay, “Huynh đài nhất định là lạc đường? Vô phương (không sao cả), liền để Tống Mục đưa huynh đài một đoạn đường”.
Lê Chanh lập tức kinh ngạc, người không quen biết căn bản không muốn tùy tiện qua lại, nhưng mà cũng không tốt từ chối ý tốt cùng lời mời của đối phương, hơn nữa cậu thật ra có chút tò mò với Ngọc Hoàng tông trong miệng của mọi người, vì thế suy nghĩ một hồi, Lê Chanh lễ phép vịn tay của thiếu niên nhảy lên xe ngựa, “Đa tạ (cám ơn), tại hạ Lê Chanh”.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tống Mục nhìn nhìn xiêm y (quần áo) kỳ lạ trên người của Lê Chanh, ánh mắt dừng ở trên mái tóc cắt ngắn có vẻ bông xù của Lê Chanh, “Lê huynh chắc còn chưa cập quan đi*”.
*Cập quan: lễ đội mũ – lễ trưởng thành của người Trung Quốc cổ đại
“……17 tuổi”. Thở dài. Tuổi còn trẻ bị gây sức ép như vậy chính mình đều còn chưa có chết, vừa thấy chính là mạng vai chính.
“Ha hả, quả nhiên, vẫn là một hài tử (trẻ con, con nít)“.
Như thế nào cậu liền thành hài tử rồi?
……..Tuổi hắn ta cũng xấp xỉ mà?
Lê Chanh vừa muốn tranh biện, lại nghe Tống Mục cười nói: “Vi huynh đã 80 rồi”.
“…….”. Tai điếc rồi, xác định không phải 18 mà là 80?
Trong đầu Lê Chanh hiện lên khuôn mặt của các ông cụ bảy tám mươi tuổi, trong lòng nhất thời vô cùng khâm phục lại cảm thấy ngưỡng mộ. Tống huynh ngươi bảo dưỡng thành như vậy, thả ở hiện đại ai có thể nhìn ra là vai vế ông nội chứ?
Tống Mục tiếu ý ôn hòa, không bao lâu tầm mắt di chuyển, đi đầu vén rèm xuống xe ngựa, “Lê huynh, tới rồi”.
Lê Chanh đi sau thả rèm xuống, trước mắt giữa cái sân rộng lớn chen chúc một đống người, một đám Trương huynh Lý huynh chào hỏi, cơ hồ đều là bộ dáng thiếu niên, nhưng mà lúc này Lê Chanh cũng không dám suy đoán lung tung, bên người còn có một thiếu niên “80 tuổi” mà, đằng trước còn không biết có bao nhiêu người nữa.
Cậu nhìn một vòng chung quanh, sờ sờ bụng, kết quả mất máu rất nhiều chính là cảm thấy bụng hơi đói. Lê Chanh móc móc trong ba lô ở sau lưng, mở một túi xúc xích buổi sáng mẹ nhét vào trong túi ra ăn, tiện tay còn chia cho Tống Mục một cái, cho hắn ta ý bảo cách ăn.
Hương vị ngọt ngào thơm nức của xúc xích khuếch tán ra phía ngoài. Hương vị thật là thơm, nói thừa bỏ thêm hương liệu có thể không thơm sao?
Không ít người ánh mắt như có như không nhìn về phía Lê Chanh cùng Tống Mục.
Vốn vóc dáng Lê Chanh không cao lắm, thân hình cũng nhỏ gầy, đứng ở trong đám người cũng dễ dàng bị che mất, lúc này ánh mắt của mọi người lại đều bị cậu hấp dẫn đến đây, trang phục kỳ lạ không nói, tóc còn ngắn giống như lông thú, cầm trong tay chính là thứ gì vậy, còn có thể ăn?
“Đây là thịt gì? Màu đỏ nhạt, có thể ăn hay sao?”.
“Chẳng lẽ là thịt hải trư? Nhưng mà thịt hải trư vừa mặn lại cứng, nào có mềm như vậy?”.
Nửa nén hương, liền có người nhịn không được.
Đi đầu chính là ma y (quần áo dệt = cây gai) thiếu niên, thèm ăn tới nuốt nước miếng ừng ực, “Huynh đài, ta có thể dùng trân châu đổi thức ăn ngươi hay không?”. Y sợ hãi hỏi một câu, tay đã từ trong hà bao (= cái túi tiền, cái ví, cái bóp) lấy ra trân châu bự bằng một ngón cái, hạt châu kia trong suốt không nói, quả thật vừa trắng lại sáng bóng, do dự nói, “Nếu như không đủ, ta đều cho người cả cái túi này”.
Y liền cầm hà bao bên hông, bên trong hình như ít nhất còn có 14, 15 viên.
Cái này có thể từ chối hay sao?! Lê Chanh vội liên tục gật đầu: “…….. Có thể, có thể! Đừng lo lắng, thật sự có thể!”.
Bề ngoài người thiếu niên này ngụy trang nghèo túng như vậy, kỳ thật bên trong là 1mộtthổ hào (= nhà giàu) thâm tàng bất lộ đúng không!