Đọc truyện Song Đôi Kỳ Tài – Chương 29: Động phòng hoa ‘trốn’ (2)
“Ù uôi, soái caaaaaaaaaaaaa….”
Nghe nàng kêu lên, tên nào đó đắc ý cười cười, y phe phẩy quạt đến chỗ nàng:
“Mỹ nhân, có biết ta là ai không?”
“Là người.” Thất Nguyệt Hồng chép chép miệng.
“Thế chẳng lẽ ta không phải người?” Tên kia nhíu mày.
“Ồ, thì ra người không phải người.” Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ bừng tỉnh.
“… …” Nữ nhân này, y không nên đấu khẩu với nàng mới đúng.
Tên nào đó hít sâu một hơi, quay lại bộ dáng lẳng lơ mà nói:
“Tại hạ Tiết Phong Hoa, hân hạnh được làm quen với mỹ nhân.”
“Tiết Phóng Hỏa?” Thất Nguyệt Hồng nghiêng đầu đầy nghi ngờ.
“Là Tiết Phong Hoa, Tiết trong dòng họ Tiết lâu đời, Phong trong Gió lớn, Hoa trong Thảo dược.” Tên nào đó nghiến răng.
Thất Nguyệt Hồng vỗ tay cái đét:
“Thì ra tên ngươi có nghĩa là Tiết chế ham muốn.” [ tiết: tiết chế, phong hoa: trong phong hoa tuyệt đại, nhưng thất nguyệt hồng cái hiểu cái không bảo Phong Hoa là lẳng lơ, ai ai cũng yêu, bàn tay ôm ngàn mỹ nhân. Ghép với chữ Tiết có thể hiểu na ná là Tiết chế ham muốn.]
“… …….” Nữ nhân đáng chết, không được, phải giữ hình tượng. Tiết Phong Hoa nghiến răng kèn kẹt, sau đó cười cười nói với Thất Nguyệt Hồng:
“Tiểu mỹ nhân, nàng đi đâu giờ này mà mặc nguyên nội y, lại đến nơi dành cho khách nhân như này? Hay là…. …” Hắn nhếch miệng đầy mờ ám.
Thất Nguyệt Hồng nghe cái hiểu cái không, nàng cúi đầu nhìn cả người:
“Nội y? Chẳng qua là bộ quần áo mỏng mặc cho mát thôi mà, nội y cái đầu ngươi.”
Tiết Phong Hoa còn đang định nói gì đó, bất chợt một giọng nói lười biếng vang lên từ sau lưng khiến cả hai người giật mình:
“Hai người đang làm gì ở đây?”
Thất Nguyệt Hồng theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt nàng là bạch y nam tử đang lạnh nhạt đi đến, khuôn mặt của hắn từ trong bóng tối hiện ra, đôi huyết mâu tà mị lười biếng, bạc môi mỏng nhếch lên như có như không, cái mũi, cái mắt, cái lông mày…
Thất Nguyệt Hồng giật mình, nàng ngay lập tức chạy ra sau lưng Tiết Phong Hoa, chỉ để lộ hai đôi mắt, sợ hãi nhìn người vừa đến.
Lăng Dương Vũ nhìn thấy nàng, khẽ giật mình, con ngươi bỗng chốc tối sầm lại. Hắn nhìn Tiết Phong Hoa, cất giọng:
“Tiết thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Tiết Phong Hoa gật đầu:
“Chào Nhiếp Chính Vương, lâu rồi không gặp.”
Hai người lại đứng hàn huyên một chút, chẳng ai còn để ý đến Thất Nguyệt Hồng, nàng nhân cơ hội đó, lủi nhanh về phòng.
— —
“Người đâu?”
“Thưa chủ nhân.”
Một hắc y nhân nhanh như cắt quỳ xuống đất.
“Điều tra tung tích vị hôn phu của bổn vương, điều tra xung quanh Vân vương phủ, có lẽ nàng ta ở đây.” Lăng Dương Vũ lạnh nhạt nói.
“vâng thư Vương gia.” Dứt lời, trong phòng chỉ còn lại mình Lăng Dương Vũ. Hắn nhìn ra cửa sổ, đôi mắt tà mị lúc này phủ một tầng sương mờ khiến hắn trở nên khó đoán.
——
Lệ Khuôn Viện.
Trong Khuê phòng của Lệ Trắc phi vang lên từng hồi thở dốc, tiếng rên rỉ đan xen tiếng gầm nhẹ của đàn ông.
“Ưm…Vương gia, á….người nhẹ chút, nhẹ chút….” Tiếng phụ nữ õng ẹo vang lên.
“Lệ nhi, bổn vương để lại Tân Vương phi đến sủng ái nàng, nàng nên biết cách làm cho bổn vương hài lòng.” Hiên Viên Vân Cuồng hổn hển nói.
“Vương gia ~~~~~” Lệ trắc phi rất biết ý mà kêu lên.
Hiên Viên Vân Cuồng nắm lấy hai gò bồng đảo của Lệ trắc phi, khẽ nắn bóp, thân dưới điên cuồng luật động.
Khắp căn phòng tràn đầy mùi hoan ái, một đêm cứ thế trôi qua.
… …