Đọc truyện Song Đôi Kỳ Tài – Chương 12
So với Dạ Tuyết Liên học khoa Tự nhiên thì Thất Nguyệt Hồng học khoa Xã hội, lại tốt nghiệp Học viện nghệ thuật nên khả năng hát và đánh đàn của nàng hơn hẳn Dạ Tuyết Liên.
Giọng nàng không còn lanh lảnh như trước kia nữa mà là chất giọng ngọt ngào truyền cảm.
Giai điệu trầm ấm đặc trưng của đàn ghi-ta kết hợp với giọng hát đầy cảm xúc của Thất Nguyệt Hồng khiến cho người ta cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới hư hư ảo ảo.
Thất Nguyệt Hồng khẽ nhắm mắt, tay trái ấn lên phím đàn, tay phải cầm miếng gảy gảy đàn theo nhịp điệu đều đặn. Đôi môi chúm chím khe khẽ hát lên giai điệu buồn buồn kết hợp với dung nhan xinh đẹp như tiên nữ không nhiễm bụi trần khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc và thán phục, nhất là vị Nhiếp Chính Vương kia, trong mắt hắn tràn đầy kinh diễm và hứng thú.
Còn Thất Nguyệt Hồng, nàng vẫn đắm chìm trong bài hát, gửi cả cảm xúc của mình vào đó. Tuy nàng chưa bao giờ trải qua ái tình nhưng nàng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình. Đối với nàng, tình yêu chỉ khiến cho con người ta hạnh phúc thì ít, còn đau khổ thì nhiều mà thôi.
Giọng hát dịu dàng kèm theo chút buồn buồn như mật ngọt nhẹ nhàng chảy vào tai người nghe. Có khi thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng chưa chắc đã có thể so sánh với nàng.
Bài hát kết thúc, Thất Nguyệt Hồng nhẹ nhàng mở mắt. Trong con ngươi hắc bạch phân minh tĩnh lặng như đóa U Lan không một tia cảm xúc. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, hành lễ một cái, ôm đàn về chỗ của mình. Đây là thói quen của nàng, sau mỗi lần động chạm đến âm nhạc, khuôn mặt nàng luôn lạnh tanh. Đây không phải là nàng tự cao, mà là nàng đang tranh thủ khôi phục cảm xúc.
Mọi người lúc này dường như mới tỉnh khỏi giấc mộng, trong con ngươi màu tím huyền bí của Dạ Tuyết Liên tràn đầy nể phục.
Lão hoàng đế lúc này mới khôi phục tinh thần, trong mắt lão tràn đầy đắc ý, cứ như người vừa biểu diễn là lão vậy. Lão đang định mở miệng nói gì đó thì một tên thị vệ chạy vào:
” Thưa hoàng thượng, có người ở Thánh cung đến bẩm báo, nói là có chuyện rất quan trọng về Thánh thảo muốn bẩm báo.”
” Mau cho vào.” Lão Hoàng đế sốt ruột nói.
Không lâu sau, một cung nữ hớt hải chạy vào, chưa kịp hành lễ a hô to:
” Hoàng thượng, Thánh thảo đã nở rồi, đã nở rồi ạ.”
” Thánh thảo nở rồi?”
Mọi người kinh ngạc thốt lên. Lão Hoàng thượng chẳng kịp suy nghĩ, đứng bật dậy phất tay áo đi hớt hải đi về phía Thánh cung.
Thánh thảo? Dạ Tuyết Liên khẽ nhíu mày. Thánh thảo là Thánh vật của Long Diệu, mỗi nước đều có Thánh vật khác nhau. Thánh thảo của Long Diệu đã ba trăm năm chưa nở, sao bỗng dưng hôm nay lại nở?
Đang suy nghĩ thì đã đến Thánh Cung, mọi người cùng đi vào, chạy đến bên hồ nước. Thánh thảo chính là đóa Bạch Liên (đóa sen trắng). Khi mọi người đến nơi, chỉ thấy đóa sen trắng gần như trong suốt đang từ từ khép cánh.
Dạ Tuyết Liên rất kinh ngạc, sao đóa sen này lại từ từ khép lại như vậy? Đóa sen trong suốt như thủy tinh đã kì lạ rồi, mà đóa Bạch Liên này còn đang từ từ khép lại nữa.
Mọi người ở đây đều nín thở chiêm ngưỡng Thánh thảo nở rộ đang từ từ khép cánh. Họ có tích đức mấy kiếp cũng khó mà được nhìn thấy Thánh thảo nở.
Còn Dạ Tuyết Liên, vì mắc bệnh nghề nghiệp nặng nên nàng chẳng thèm để ý mọi người đang ở đây đang hết sức chăm chú ngắm hoa, lấy giấy bút từ trong ống tay áo ra. Vừa đi lại xung quanh cái hồ, vừa quan sát đoá Bạch Liên vừa ghi ghi chép chép, miệng còn lẩm bẩm:
” Tần suất thu cánh của hoa là 90 giây 1mi-li-mét, cánh hoa trong suốt như thuỷ tinh, lấp lánh tựa pha lê, nhụy hoa màu đỏ ối,….thật kì lạ, chẳng có cơ sở khoa học nào để lí giải điều này.
“Dạ Tuyết Liên….!” Lúc này, một đồng môn chạy đến kéo Dạ Tuyết Liên đang lẩm bẩm đi về phía sau.
Thấy có người kéo mình, Dạ Tuyết Liên mới nhận ra vừa rồi mình đã luống cuống. Đành ngoan ngoãn đứng cạnh các đồng môn, tuy nhiên ánh mắt vẫn chăm chú quan sát đoá Bạch Liên.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Sở Hán Phong xẹt qua một tia cảm xúc.
Lúc này, lão Hoàng Thượng mới nghi hoặc mở miệng:
” Sao Thánh thảo đã ba trăm năm chưa nở bỗng nhiên hôm nay lại nở hoa?” Thắc mắc của lão cũng chính là nghi vấn trong lòng mọi người.
Một cung nữ phụ trách việc chăm sóc Thánh thảo quỳ xuống, cao giọng thưa:
” Bẩm Hoàng thượng, lúc nãy nô tỳ đang nhổ cỏ dại bên bờ hồ bỗng nhiên nghe được tiếng hát ngọt ngào truyền đến. Nô tỳ bất giác ngẩng đầu lên nhìn nơi tiếng hát truyền đến bỗng phát giác Thánh thảo đang nở rộ ra từng cánh một theo giai điệu của bài hát. Nô tỳ chưa kịp nghĩ nhiều bèn sai người đi bẩm báo Hoàng thượng, còn mình thì ở lại trông nom Thánh thảo.Mong Hoàng thượng trách phạt!”
HẾT