Sống Cùng Thú Nhân

Chương 7: Thế Giới Trên Đôi Cánh 7


Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 7: Thế Giới Trên Đôi Cánh 7


Chương 7: Thế giới trên đôi cánh 7
***
**
*
KaLa ngủ một giấc rất sâu, cơ hồ không có cảm nhận hay mộng mị gì.

Cho đến khi trên cơ thể cảm thấy có cái gì đó lành lạnh, ướŧ áŧ phủ qua khắp người.

Cơ thể nhẹ nhõm hẳn lên,  thoải mái rất nhiều so với cảm giác lúc bị con sâu kia truyền độc.  Cô ngơ ngác mở mắt.
Thình lình, cả khuôn mặt bị một tấm lưỡi mềm mại lướt qua, hai chân cô, từ đùi đến bàn chân đều được một cái thân da rắn dẹp dẹp đắp lấy, mát lạnh.

Vảy có vân màu tím đậm quen quen.
“Khzzz….~”
KaLa ngu ngơ nhìn qua, cái đầu tròn dẹp của con rắn phóng lớn trước mắt, lưỡi vươn ra một âm tiết như muốn hỏi cô tỉnh sao.

Cô kinh hô:
“H…ha??”
Tử xà nghiêng đầu, KaLa mới nhớ lại…!Nó là con rắn khổng lồ nọ, cô thở phào.

Được cứu rồi…
KaLa nhìn nơi mình đang tạm nghỉ, là một cái hang đá rất lớn.
Thân hình tử xà to lớn như thế cũng có thể chứa được.

Phía bên có một tảng đá cao hai mét, trên có ánh sáng nhàn nhạt lóe qua, như cái bậc thang dẫn đến cửa động vậy.

Con rắn nằm cuộn tròn, phần đuôi quấn quanh KaLa, híp híp mắt, đầu dụi sát bên cô.
KaLa đột nhiên thấy lạnh lẽo, cô nhìn xuống thân mình.

“…”
Tốt,
ngoại trừ đồ lót, áo choàng này nọ đã biến đi đâu rồi.

Cộng thêm lúc bị con sâu kia cắn, cô xé một bên áσ ɭóŧ, thành ra bây giờ bán khỏa thân.

Tử xà vừa nãy có lẽ giúp cô hạ sốt, nên giờ cả cơ thể vừa ướt vừa dinh dính.
KaLa hít sâu,
lại hít sâu.
Ân nhân của mình mà, không thể nổi cáu, không thể …
“Chxz…”
Chợt một âm thanh quen thuộc vang lên, KaLa mừng rỡ:
“KaiTen!!”
KaLa vừa xấu hổ vừa lo lắng nhìn tử xà, liệu bọn họ có lao vào đánh nhau hay không.


Dù sau chim chóc với rắn này nọ là thiên địch.

Song, tử xà không có vẻ gì là lo sợ.

Ngược lại dùng cái đuôi tráng kiện của nó, từ chân KaLa vung ra, dời đi tảng đá.

Cửa động gần năm mét hiện ra.
Mùi hương thanh mát của cây cỏ ùa vào, KaLa thở ra thoải mái.
Trước ánh sáng nhẹ nhàng đó là một hình bóng trắng muốt, như thiên thần Lucifer.

Ánh sáng lần nữa rọi vào, KaiTen bước tới với hình dạng người chim, đôi cánh thoáng thấy vẫn còn băng bó với lớp da thú trắng tuyết.

Đôi cánh lay động theo bước đi, vài sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
KaLa nhìn đến thất thần, tâm bỗng nhiên rung động mạnh mẽ khi nhìn thấy màu trắng như thiên sứ ấy.
KaiTen áp gọn đôi cánh vào sau lưng, vì vết thương vẫn còn nên hắn không biến thân hoàn toàn.

Đôi mắt hắn yên tĩnh nhìn chằm chằm KaLa, cô chột dạ cúi đầu không nhìn hắn.

Những tưởng KaiTen sẽ giận dữ trách cứ.
Bỗng một cái ôm tiến tới đầy ấm áp khiến cô thừ người ra.

Hắn ôm cô.
“Xinn lỗi..”
KaiTen nhỏ giọng nói, hai tay ôm chặt KaLa, đầu củng vào bên vai và cổ KaLa.

Thậm chí muốn giang cả đôi cánh sau lưng bọc chặt KaLa vào.
Hôm qua, hắn ngủ say do cực kỳ mệt mỏi.

Sau đó bất an bừng tỉnh dậy, không thấy nàng, hắn sợ hãi vô cùng.
Hắn không hiểu sao mình có cảm giác sợ hãi như vậy, chỉ là, sâu trong tâm hắn khi ở bên nàng xuất hiện từng trận từng trận xúc động.

Không ở bên nàng, hắn bị cảm giác trống rỗng áp bách làm lo lắng, sợ hãi.
Hắn lê thân thể vừa mới hồi phục một tí ra khỏi tổ, mọi người trong bộ tộc cuống quýt ngăn hắn lại.
Hắn nổi điên cho đến khi trời chiều, tử xà truyền âm cho hắn.img
*
KaiTen, thật ra hắn và tử xà đã làm đồng bọn với nhau từ khi sinh ra.

Sau một trận lưu lạc rất lâu.

Dực tộc nổi bạo động.


Hắn (KaiTen) lập nên bộ tộc Liệp Vũ, một phần công lao rất lớn là nhờ tử xà.

Cả khu vực mấy trăm dặm này chính là lãnh địa của tử xà.

Hắn chỉ mượn ở nhờ và giao dịch cùng người ta mà thôi.
Chuyện này chỉ có bốn thủ lĩnh Liệp Vũ biết.

Liệp Vũ bảo vệ lãnh địa cho tử xà, ngược lại bộ tộc Liệp Vũ sẽ chọn nơi này là nhà ở.
*
KaLa bị trùng cắn gây sốt rất nặng.

Hắn lo đến cuống cuồng, bất chấp sức còn yếu, bay một mạch đến đây, may mắn gần hang ổ của tử xà.

KaLa mặt dù đã hạ sốt, nhưng hắn cần phải tìm thêm thảo dược loại bỏ độc tố cho nàng.

Nên đến tận một ngày mới bay về.
Nhìn KaLa ngơ ngác hắn tưởng cô vẫn còn sợ hãi, hắn mới đau lòng ôm lấy cô.

Cho đến khi tử xà bên cạnh thấy chướng mắt, lè lưỡi “khèzz…” vài tiếng, hắn mới bực bội nhẹ nhàng vỗ lưng cô, luyến tiếc buông cơ thể mềm mại của cô ra.
KaiTen vừa buông ra, hơi thở lạnh băng của tử xà phả đến làm cơ thể KaLa hơi run nhè nhẹ.

KaiTen tinh mắt nhìn thấy, hung dữ trừng con mắt đang mở tròn vô tội của tử xà:
“Đồ máu lạnh nhà mi né ra một chút!!”
KaLa:”…”
Tử xà lè lưỡi hừ lên như muốn chọc tức, thừa biết KaiTen cũng không có ác ý gì.

Đương lúc KaiTen lôi từ đâu ra vài ngọn cây thân thảo, vươn đầu tròn dẹp dụi dụi vào má KaLa như an ủi.

Chậm rì rì kéo cái thân dài mềm dẻo ra cửa động.

Nằm trên tảng đá dài, cuộn dưới bóng râm híp mắt ngủ trưa.
KaiTen khẽ khàng nâng bàn tay có hai dấu vết nho nhỏ của KaLa.
Cô an tĩnh nhìn hắn tỉ mỉ nghiền nát vài ngọn cỏ mềm là lạ, vắt nước màu xanh lục nhạt rửa lên tay cô.

Sau đó khẽ thổi, lau sạch sẽ.

Đắp lớp lá đã được nghiền nát lên hai vết nhỏ xíu, nhẹ nhàng cọ xát.

Khuôn mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt ưng sắc bén và bình tĩnh thường ngày cực chăm chú, nhìn cứ nghĩ hắn muốn dùng ánh mắt đó để moi ra bằng được mớ độc trùng kia.


Bàn tay to mang vết chai màu nắng bao trọn bàn tay cô, khẽ nắm.
Tâm KaLa yên bình theo sự dịu dàng này.

Khoảng cách của cả hai rất gần, cô cảm nhận rõ hơi ấm từ người hắn truyền tới.

KaLa vừa kinh ngạc vừa say mê nhìn mày rậm của KaiTen, là đồng màu trắng bạc với mái tóc.

Trước tóc KaiTen tuy ngắn nhưng mái tóc lại dài che khuất lông mày, giờ nhìn thấy ko có cảm giác hung ác, ngược lại cảm thấy rất hợp với hắn.
Tử xà (nếu) nghe thấy tiếng lòng KaLa, (lần nữa) ôm vai lắc lư:
Không hung ác???

Không hung ác??!

Không ….!???

Cho tử xà ảo não một chút.
Bộ tộc Liệp Vũ do KaiTen cùng ba tên kia lập nên, do chính KaiTen dùng cái tên này.

Bộ tộc này này, từ giống cái đến giống đực đều ăn tạp (điều này là đương nhiên đi).

Ai cũng sở hữu bộ cánh cường lực, mỏ quặp sắc bén như chim ưng, tốc độ như chim cắt, mắt tinh và bộ móng vuốt sắc nhọn như đại bàng -kẻ thống trị, thân hình thì khỏi nói đến.

Bộ lông trắng hòa với bầu trời dễ dàng che mắt kẻ thù.

Tổ chức đội đi săn cũng cực kỳ hoàn hảo.
Quả nhiên là “liệp” vũ!!!
KaLa đợi ở trong hang ổ của tử xà cùng với KaiTen.

Hắn ôm cô dựa vào đá tảng, đầu gác lên vai cô ngủ mất, cánh và cả hai tay đều ôm trọn cô.
KaLa thở dài, xấu hổ.

Hang của người ta (tử xà) mà hai người lại tùy tiện ngủ như thế này.

Lúc nãy KaiTen còn kêu tử xà đi săn thực vật giúp nữa.

Này..

này thật là hết nói nổi.

Nhưng tử xà vẫn nguyện ý đi.
Trời chuyển xế chiều,
KaLa nghe có âm thanh kéo lê bên ngoài.
KaiTen cũng sâu kín tỉnh lại, ánh mắt không pha nửa điểm buồn ngủ, đồng tử tỉnh táo mà trong trẻo.

KaLa nghiêng đầu muốn nhìn tóc mái hắn, vừa lúc hắn quay qua nhìn cô, môi chạm vào má…
…~
KaLa tâm khẽ rung lên, mặt cũng hồng hồng.

KaiTen không vì thế mà để cô tránh, ngược lại nhấn đầu một chút hôn sâu lên má cô.

“Thật thơm…!KaLa “.

Hắn nhỏ giọng, hơi thở ấm nóng phả bên tai thấy ngưa ngứa.
KaLa ngượng hơi mím môi.
Cô lảo đảo đứng dậy,
KaiTen lại nghĩ cô vẫn chưa khỏe hẳn, cuống lên đỡ lấy vai cô, thân hình cao to của hắn dễ dàng ôm gọn cô.
“Không sao chứ..?”
“K..không..”
KaLa bắt gặp ánh mắt lo lắng đó, nhẹ lắc đầu.

KaiTen cởϊ áσ choàng lông vũ của hắn ra quấn lên cơ thể cô, KaLa ngượng ngùng nhận lấy, thấy hắn chỉ còn tiết khố da thú, cô thở phào.

Hai người cùng nhau bước ra cửa hang.
Tử xà phơi bụng dưới tán lá cây, bên cạnh nó là một con thú to lớn như voi, nhưng da không dày như vậy, có hai sừng rất giống linh dương đầu bò, lớp lông ngắn màu nâu pha trắng.
Không có vết thương nào ngoài vết cắn rách cả thịt ở bắp đùi.

Xem ra là bị siết đến chết.
Tử xà đột nhiên lại gần KaiTen.
KaLa nhìn nhìn, có vẻ như họ đang nói ngôn ngữ thú.

Chỉ thấy tử xà khèz khèz vài âm tiết, sắc mặt KaiTen bỗng trở nên nghiêm trọng.
KaiTen bước đến ôm KaLa, vỗ vỗ lưng cô, nói nghiêm túc:
“KaLa.

Nàng ở lại đây vài ngày, yên tâm đừng sợ.

Bộ tộc đang có chuyện nghiêm trọng, e là có thể xảy ra tranh đấu lần nữa…”
KaiTen nói lúc sau với vẻ mặt bất đắc dĩ, ôm chặt KaLa lần nữa, mới chầm chậm buông ra.
KaiTen tha thiết nhìn cô, như muốn cô hứa không được chạy lung tung nữa, cô bị ánh mắt hắn khẩn cầu như vậy rung động, gật đầu cho hắn an tâm.

Cô bước tới nhẹ sờ sờ cánh hắn.

KaiTen run rẩy một chút nhưng vẫn cắn răng cho phép cô sờ vào, gắng gượng đến hơi đỏ mặt.
KaLa nhìn hắn có vẻ gượng ép, tâm cô hơi chùng xuống.

Chẳng lẽ hắn vẫn không tin tưởng vào cô sao..?
Tử xà đột nhiên ngóc đầu, vươn thân rắn đẩy KaLa lùi lại, cô bị nó gây sự chú ý nên không thấy được vẻ mặt tiếc nuối của KaiTen.

Tử xà lần nữa bị KaiTen hung ác trừng đôi mắt sắc bén.
Tử xà vẫn vênh váo híp mắt.
“Chzzz…”
KaiTen biến thân thành bạch dực, một lần nữa nhìn KaLa, vung đôi cánh hữu lực bay lên cao, ngọn gió từ đôi cánh thổi bay tà áo choàng màu trắng.

KaLa nhìn bạch dực mạnh mẽ hòa vào trời xanh.
Thân hình cô gái toàn thân trắng muốt cùng với lông vũ bị gió cuốn bay lả tả, bên cạnh một con tử xà lớn ở phía sau.
(*Còn tiếp…)
***mykim***
Thế giới trên đôi cánh, lấy cảm hứng từ chương trình thế giới động vật: Những đôi cánh p1, p2, p3,….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.