Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 37: Hiến Tế Máu7
Chương 33:
*
KaLa mơ một giấc mơ ngắn ngủi.
Ừ đúng vậy.
Cô nằm mộng giữa ban ngày.
KaLa cảm thấy thần trí mình bị kéo lên rất xa, rời xa vực thẳm sâu thẳm, trở lại nơi bộ tộc nhân tộc nơi mà Evan và Anna sinh sống.
Nhưng nơi này hiện tại giấc mơ của cô, thấm đẫm máu tươi và xác chết.
Nhân tộc, nhân tộc thương vong dưới móng vuốt sắc bén nào đó.
“Tội nhân!! Cô là tội nhân! Vì sao cô không chết đi!!” Cô “nhìn” thấy Anna căm phẫn gào thét nhìn mình.
KaLa chỉ lạnh mặt xem, ảo ảnh Anna trước mắt lặp tức biến mất trước mắt nhìn.
Hình ảnh tiếp theo, đó là Kai Ten của cô dẫn một nửa bộ tộc LIỆP VŨ đến tấn công nhân tộc.
Nam nhân nhân tộc cường tráng lại có vũ khí, bạch dực đánh đến tổn thương cả một thân lông chim trắng muốt.
Không thể nào..!
KaLa chấn động, cô đưa tay với lấy, muốn nói, muốn gào thét hắn là đồ ngốc, KaiTen!!!
Cô không để ý hắn có phải vì cô mà đến hay không.
Nhưng vô số vết thương trên người hắn và những bạch dực khác khiến KaLa rất đau đớn…
KaLa đột nhiên thống hận bản thân mình.
Là tại vì……
*
“Rầm, ầm!!!”
KaLa hoảng loạn tỉnh táo lại vì âm thanh điếng tai kia, cô tung lớp lông thú ra bật ngồi dậy, lăn người nấp sau một phiến đá lớn.
Ý thức đã trở lại, giấc mộng vừa rồi tạm thời để đấy, Cổ Lạp vừa rời khỏi thì cửa hang lại bị cái gì va chạm mạnh rầm rầm vậy.
“Rầm!”
Quá nguy!
Tim KaLa đập nhanh, nấp kỹ im phăng phắc không phát ra một chút tiếng động nào.
Cửa hang liên tiếp vang lên âm thanh, có lẽ, là dã thú dưới đáy vực này mò đến!
Cô đưa tay xoa xoa bụng dưới còn đau của mình, sức chiến đấu hiện tại của cô chỉ có một con số.
“ẦMMM!!”
Đá tảng vang lên tiếng vỡ nát, vụn đá văng tứ tán trong giữa hang.
Cái bóng đen lớn chui vào cửa đá vừa bị phá nát, âm thanh sàn sạt kéo lê vang lên rõ ràng trong động, một dã thú đang nặng nề lê thân đến.
“Khèzz!!!”
“!!!”
KaLa ngớ người, là rắn, nhưng âm vực quen thuộc này…
Thời gian kéo trở lại khi cô vừa xuyên đến dị thế giới này, lúc đó cô vô lực nằm giữa nơi rừng sâu ngắm bầu trời, con rắn lớn xuất hiện.
Lần đầu nó hiện ra với thân hình dài ngoằn to lớn với lớp vảy tím bạc lấp lánh.
KaLa vẫn còn nhớ như in nó – sinh vật sống đầu tiên mình gặp tại nơi đại lục xa lạ này.
Tử xà!
KaLa kêu lên nghẹn ngào, lung lay đứng dậy đi tới ôm lấy cái đầu rắn lớn của nó, nước mắt đính trên hàng lông mi nhắm lại.
“Khzzz…” Con rắn lớn liên tục kêu lên an ủi, thân rắn cũng nhẹ nhàng lay động cọ vào người cô.
Rõ ràng mấy hôm trước vừa mới lột da, lớp da mới đẹp đẽ lấp lánh.
Nhưng bây giờ bởi vì trườn từ trên vách dốc, khi rớt khi bám.
Lớp vảy có vân màu tím đậm mà KaLa yêu thích đã bị bung tróc trầy xước hết mấy phần, có vài chỗ còn lộ ra phần da do đâm vào thạch đá cứng rắn.
Tử xà lại có thể vì cô mà liều mạng trườn xuống từ trên đấy, nó không sợ bản năng nhắc nhở dưới vực thẳm này hiểm ác như thế nào, cũng không ngại thân rắn nặng nề mà bò xuống, chứng tỏ nó yêu thương KaLa đến mức nào.
Truyện bổn tọa chỉ đăng trực tiếp trên Watt và nhé!
“Khzzz!!”
Cảm xúc hồi phục lại, tử xà thè chiếc lưỡi chẻ nhánh liếm liếm rồi đẩy KaLa.
Cô chợt sực nhớ đến việc KaiTen sẽ vì mình mà xuống đây, trong lòng lặp tức bất an và sợ hãi.
KaiTen của cô không thể xảy ra nguy hiểm được!!!
Cơ hồ KaLa lo lắng đến loạn lên, cũng may là con rắn lớn đẩy dời đi sự chú ý của cô.
Tử xà gấp gáp dùng ngọn đuôi đẩy nhẹ KaLa, cô chợt nhận ra tử xa đang muốn cô cùng nó rời khỏi.
Con rắn lớn dụi đầu vào lưng KaLa đẩy cô di chuyển ra cửa động.
Nó hạ thân rắn xuống ý muốn cô ngồi lên đó.
KaLa do dự năm giây, nghĩ đến Cổ Lạp…
Nhưng tử xà không muốn cô nghĩ ra, nó dùng cái đuôi dài tráng kiện của mình quấn lấy eo KaLa, che chở cô không bị đất đá nhành cây làm trầy xước, tự nó cũng cẩn thận không siết quá lấy eo cô.
Trong phút chốc, KaLa lặp tức được Tử xà quấn di chuyển xa ra hang động của Cổ Lạp.
Lần đầu tiên, suy nghĩ của KaLa hỗn loạn, Cổ Lạp đã cứu cô cũng vẫn chưa nặng tay đối với cô, hơn nữa thì cả hai cũng đã thân mật với nhau.
Cô cảm nhận được hắn rất quan tâm mình.
Trái tim cô không phải bằng đá.
Trong đầu bỗng thoáng qua một ý nghĩ, có lẽ Cổ Lạp đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô rồi.
Nhưng tử xà xuất hiện đến muốn đưa cô trở về.
Dù thế nào đi chăng nữa, KaiTen đối với KaLa là quan trọng hơn cả.
Lặng lẽ rơi nước mắt, KaLa quay lại nhìn nơi cô và Cổ Lạp cùng chung sống một thời gian ngắn, nhìn nó ngày càng xa dần.
Rồi, lấy tay lau sạch nước mắt trên má, tâm trí KaLa lại kiên quyết một lần nữa.
Cô ôm lấy thân rắn giữ vững thăng bằng để Tử xà tăng tốc.
*
Non nửa giờ, nhân thú huyết biên bức vui vẻ chao lượn trở về.
Từ xa khi nhìn thấy một điểm sáng hướng hang động của mình, đôi mắt buồn ngủ của Cổ Lạp lặp tức mở to ra muốn nhìn rõ.
Nhưng dù trong bóng tối không cần mở mắt, huyết biên bức vẫn có thể xác nhận được nơi đó xảy ra chuyện gì.
Cổ Lạp lặp tức hoảng sợ, điên cuồng vỗ cánh đến gần và nhìn thấy cửa đá tan hoang của mình, hắn giận giữ thả cánh vọt thẳng vào bên trong.
Thừa hơi nhận ra cô gái không ở bên dưới, lượn cả một vòng lên các phiến đá trên cao xem xét.
Chỉ giấy lát, Cổ Lạp hạ cánh lần nữa, hắn nhào tới ôm lấy tấm da lông vẫn còn giữ lại một chút ấm áp, đó là hơi thở của cô, là bảo bối của hắn.
Khuôn mặt nam tính diễm lệ của Cổ Lạp giống như tái xám đi, suýt nữa đã phát điên lên.
Hắn ôm chặt tấm da lông màu đỏ sẫm mà KaLa thường quấn lấy, nhắm mắt lại dùng mọi giác quan tinh tế cảm nhận.
Huyết biên bức là loài vật truy tìm tung tích bậc nhất.
Thính giác có thể nhận bất kỳ phản xạ lạ thường nào ở mọi ngóc ngách, cộng thêm cái mũi linh hoạt.
Cơ hồ phạm vi cả một khu vực rộng lớn, hắn đều có thể “nhìn thấy” và “phát họa” ra.
Truy tra xong dấu vết để lại tại hang động này, Cổ Lạp mới bay ra ngoài đậu lên một nhành cây giữa vách đá.
Cổ Lạp bung cánh.
Đôi cánh dơi trong suốt, vươn rộng ra hết cỡ, móng vuốt bậc ra.
Cổ Lạp đập cánh hòa với âm thanh kì lạ từ trong cổ họng phát ra, liên tục theo quy luật.
Cho đến khi, mọi vách đá dưới vực thẳm đều vọng đến thứ âm vang này.
Đôi cánh chao lượn, mái tóc đỏ, và đôi mắt đẹp tựa ngọc thạch lựu đỏ thẫm ẩn sâu vào bóng tối.
Từ xa xa, vô số âm vang vọng đến đáp lại lời kêu gọi, truy bắt kẻ xâm nhập tộc huyết biên bức.
#