Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 28: Vô Đề
Chương 26:…
Thế nào là vừa gặp đã yêu thích?
Như nào là vừa nhìn thì đã không thể rời mắt?
Không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ, ngay lúc này…
Tế Nguyệt nghĩ,
bản thân hắn nhận thức được điều đó.
Hắn thích nhân loại đó rồi!
*
Thần trí Ka La mơ mơ hồ hồ, dựa vào trực giác mà chạy một đoạn xa.
Dù vậy, đối với khúc rừng này cũng chỉ là di chuyển được một chút.
.
Thứ thuốc kia, tám chín phần giống như thuốc kíƈɦ ɖụƈ, chỗ tốt duy nhất là máu trong đó: mùi máu đó khiến động vật gần bộ tộc Tru-Uyên chủ động tránh xa hoặc không công kích Ka La.
Nhưng càng đi xa bộ tộc, dã thú xung quanh bắt đầu rục rịch, chúng nhìn cô với ánh mắt nhìn con mồi.
Ka La mao cốt tủng nhiên, chật vật lắm mới trốn vào một phía cây rừng tươi tốt có sương trắng bao quanh, sau đó thì nhảy xuống một con suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ róc rách chảy,
nước mát trong lại sạch sẽ, ánh nắng mặt trời tản xuống dòng suối ánh lên màu cầu vòng.
Dòng suối như phát sáng, ánh sáng trắng dịu nhẹ, một vài loài cá nhỏ quẫy đuôi bơi ngang.
Bây giờ, nửa người Ka La ngâm dưới nước suối, ý đồ làm dịu đi cơn nóng đói khát.
Nửa người trên ngoi lên bờ, đầu nằm nghiêng dựa trên một tảng đá.
Người cô nóng bừng được nước suối mát lành vỗ về, tấm da thú dày mềm mịn ướt sũng làm cơ thể đeo nặng, cô liền cởi ra vứt nó lên đá tảng phơi nắng.
Thân thể yêu kiều mềm như nước, không có cả sức lực để nhấc tay, đầu óc hỗn loạn, da thịt đã sớm nổi lên màu hồng hồng mê người.
…!Khó chịu quá, anh rốt cuộc đang ở đâu…
Ka La cảm thấy cơ thể nóng quá, nước suối có mát lạnh như thế nào cũng không đủ.
Hạ thân ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lôi cánh trắng của bạch dực đến ngay lặp tức.
Ngay lặp tức giúp giúp cô thoải mái.
.
Suy nghĩ cái gì đều gì cũng bị chặn lại, khát vọng dần che lấp đi lí trí, hạ thân ngứa ngáy khiến cô thở dốc, hơi thở tỏa ra nóng bừng, chỉ muốn…,
muốn…
Trong hạ thể có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuôi, nơi mềm mại nhất liền rối tinh rối mù.
.
Ka La cắn cắn môi dưới, trước mắt chỉ thấy cảnh vật bờ suối sáng mông lung.
Cô cọ xát hai đùi mịn vào nhau, miệng nhịn không nỗi bậc ra tiếng rêи ɾỉ, từng âm tiết kiều suyễn đều bị tiếng suối chảy che lấp.
_____Đối diện, ẩn trong sương trắng mông lung cạnh con suối,
Tế Nguyệt do dự nhìn nhìn một lát, mũi đột nhiên ngửi ngửi thấy được mùi hương ngọt ngào…!
Kinh ngạc qua đi, liền nhấc chân…
_____Một con báo đen từ nhánh cây cao bên phía cô gái nhảy xuống, cản lại cái nhấc chân của kẻ nào đó.
Báo đen ung dung sải bốn chân về phía Ka La.
Bộ lông đen ngắn sáng bóng, quanh cổ và trên lưng đều có hoa văn tinh diệu màu đen huyền cao quý.
Thân hình thon dài cường lực, bước chân lại nhẹ nhàng giẫm lên cỏ như lông vũ.
Báo đen lạnh nhạt liếc mắt, nhìn thấy nhân loại mềm nhũn nửa người ngâm dưới nước mát, nửa lưng trên hoàn toàn lõα ɭồ tựa vào đá tảng.
Tấm lưng trần trụi sáng bóng như bạch ngọc, pha lẫn màu hồng tìиɦ ɖu͙ƈ.
Bộ ngực no đủ và hạ thân yếu ớt vẫn còn tấm da thú mềm ngắn bảo vệ, đã thấm ướt, cả mồ hôi lẫn nước suối.
Chỉ đứng gần một bước đã cảm nhận được hơi nóng hừng hực và mùi vị động tình của giống cái.
Tóc dài ướt nhẹp, vài sợi lưa thưa dán lên bên má, miệng nhỏ thỉnh thoảng hé ra âm thanh ngọt lịm, khiến bất cứ kẻ nào vô tình nghe liền sinh tâm ngứa ngáy.
Đôi mắt vàng của dã thú gắt gao theo dõi từng cử động của “con mồi”, qua một lúc, báo đen cử động, ghé cái đầu to tới.
“…”
Ka La mơ hồ, giác quan thứ sáu cảm nhận được nguy hiểm tiếp cận.
Nhưng vô lực, thân người thật sự tê liệt.
Cô nhúc nhích hai cánh tay, chuẩn bị vận một chút lực cuối cùng ngã vào dòng suối, tối nhất là trôi theo con suối, không hề muốn bị dã thú nhai xương tại đây đâu.
Nguy cơ lại gần bỗng dưng giảm bớt, tấm lưng trần trụi bị một đầu lưỡi liếm qua, mang theo xước mang rô vừa đau vừa tê.
Cơ thể liền sinh ra cảm giác kì dị, Ka La hé môi “ưm” nhẹ.
Đầu lưỡi nóng nóng, nhưng chạm vào thân mình nóng rực lại chuyển sang mát rượi, Ka La mơ màng sinh ra khát vọng, khổ nhịn vặn vẹo eo.
Đầu lưỡi kia dừng lại một lát, đưa mũi dán lại gần ngửi ngửi, mùi vị ngọt ngào kia càng rõ ràng hơn, trở nên thở gấp.
Sau đó há miệng ngậm lấy bờ vai trần của cô, ngậm nhẹ nhàng kéo đưa lên bờ cỏ mềm bên suối.
Đôi mắt của Ka La như bị sương mù che đậy, cố gắng mở ra mí mắt, đối diện là bầu trời trong xanh và một vài tán lá cao vút.
Song, tầm mắt lại bị một bóng đen che chắn, Ka La kinh hoảng giật mình, đầu óc hỗn độn thanh minh chút ít, nhận ra được bóng đen kia là một đầu dã thú.
Cô kêu rên trong đầu, cầu mong dã thú này đã ăn no, đã no, đã no…
Báo đen dĩ nhiên là đã ăn no rồi, mới có thể nhàn hạ leo lên cây cao phơi nắng nghỉ trưa.
Ka La đột nhiên chạy được vào con suối này làm hắn rất giật mình.
Thấy Ka La là nhân loại không có lực uy hiếp gì, liền theo dõi một lát.
Nhảy xuống là do ngửi được mùi động tình của cô.
Ừm, ăn rồi thì có no bụng thật.
Nhưng chưa “ăn thịt”…
Móng vuốt bật ra từ đệm thịt dưới chân, hướng mảnh da thú kéo nhẹ, nhân loại yếu mềm hoàn toàn trần trụi dưới thân nhân thú.
______Báo đen kia đúng thật là nhân thú, chỉ là lười hóa về hình dạng người, thuận tiện đùa ác nhân loại dưới thân một chút.
Mũi đen ươn ướt ghé xuống hạ thân cô gái hít ngửi.
Nơi thần bí kia đã sớm ướt nhẹp, chất dịch lỏng ấm nóng trong suốt không ngừng trào ra, làm hai đùi và cánh mông trở nên trơn ướt.
“Ưʍ…!a!”
Ka La kinh hoảng thở dốc, cứng đờ cơ thể, vị trí non mềm giữa đùi bị một vật thể nóng ướt lướt qua, thần kinh lặp tức trở nên tê dại, cô giãy dụa vặn vẹo mông.
Hai chân liền bị đệm thịt mèo chặn lại không cách nào nhúc nhích được nữa, nơi riêng tư của cô liền hoàn toàn bại lộ ra trước mắt hắn.
Mùi vị động tình của cô gái khiến hắn sắp không khống chế được, nhiệt khí nóng rực ở mũi liền phun ra, nơi mẫn cảm co rút co rút, tiết ra chất lỏng thơm ngọt ngấy.
“…đừng.”
Đôi mắt vàng của dã thú gương lên nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, mi mắt cô nhắm chặt, miệng hơi hé, hơi thở gấp nóng đầy mùi vị dụ hoặc.
Báo đen không hề để ý nữa, đầu lưỡi thô ráp nhẹ liếm nơi mềm mại, nhận lấy một tiếng khóc kêu của cô gái.
“Hah..
“…đau.., dừng lại.
Cút ra!
Ka La khó chịu vô cùng, trên tinh thần lẫn thân thể.
Tâm tình ảnh hưởng, trong lòng liền mạnh mẽ sinh ra một hơi thở tàn khốc.
Nhưng cơ thể cứ không thành thật, đối kháng với tâm trí khẩn cầu khát vọng.
Đôi mắt báo của Ares có xu hướng nóng cháy lên, cái đuôi thon dài phía sau khẽ phe phẩy.
Vật dưới hạ thể đã sớm bành trướng nóng rực, nếu cô nhìn thấy phỏng chừng sẽ ngất đi!
Ares đưa đầu lưỡi thô ráp nặng nề liếʍ ɭáρ nơi mềm ướt của cô gái.
“A..”! Ka La run rẩy cơ thể.
Hoa huyệt mềm yếu tê dại, mãnh liệt co rút, dâʍ ŧɦủy̠ không ngừng tràn ra, bị đầu lưỡi thô nóng quét qua liếm sạch.
Vừa đau vừa tê, mang theo cảm giác suиɠ sướиɠ.
Ka La như cá nhỏ mắc cạn, liên tục thở dốc, miệng nhỏ kêu rên theo từng đợt kɦoáı ƈảʍ mạnh mẽ ập đến.
Ka La bị báo đen Ares dâʍ ɭσạи một lúc, liền nhịn không được khóc lên, âm thanh nức nở kéo đầu báo đen dừng lại.
Ares giơ chân trước, đưa đệm thịt nhẹ nhàng ấn ấn bụng dưới cô gái như an ủi.
Ka La cũng mờ mịt thanh tỉnh, hung tợn trừng mắt kẻ biếи ŧɦái vừa xâm phạm cơ thể mình, thân thể vô lực đã có thể cử động một chút.
Lí trí Ka La đang liều mạng đánh nhau với ham muốn mãnh liệt của cơ thể.
Nếu đầu báo đen này lần nữa chạm vào cơ thể Ka La, cô chắc chắn không nhịn nỗi du͙ƈ vọиɠ được nữa.
Ares thú vị mở đôi đồng tử màu vàng liếc nhìn, giống cái nhân loại rõ ràng yếu ớt nhỏ nhắn, lại làm ra vẻ mặt tức giận kia, đôi mắt phiếm hồng còn vương chút nước mắt vừa rồi ánh lên tia sáng lấp lánh, nhìn đáng thương lại đáng yêu.
Ares đưa thân hình dũng mãnh của báo đen chặn tới, bóng đen ập xuống, Ka La đơ người, cảm nhận được áp bách mãnh liệt.
Ares hài lòng dọa sợ nhân loại dưới thân xong, cuối đầu xuống vươn lưỡi tiếp tục “làm việc”, hại cô gái liên tục mềm nhũn kêu rên.
__________
_____Ngay lúc cả hai đắm chìm trong ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ, một tiếng quát thanh lãnh vang lên từ bờ suối bên kia:
“Dừng lại! Ares.”
Chất giọng vô cùng thanh mát, như tiếng chuông gió từ xa xôi thần thoại truyền đến, âm vực mát lạnh như con suối trong trẻo kia.
Tức khắc làm cho đầu óc Ka La bừng tỉnh, mặc dù ham muốn vẫn còn, nhưng lí trí đã hồi phục một mảnh tỉnh táo.
Cô trườn khỏi thân hình áp bách của báo đen.
Nhân thú Ares cũng giật mình nhìn qua, tức thì đối diện với một đôi con ngươi lạnh lùng, đôi mắt kia đang cảnh cáo hắn.
Ares cảm thấy lạnh thấu xương, đồng thời cảm thấy khó hiểu.
Bị quát lạnh trước mặt giống cái nhưng báo đen Ares không hề nổi giận, ngược lại, hắn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ kẻ bên kia, thân báo liền căng cứng đề phòng.
Một cái bóng bước ra từ sương trắng, đôi chân bước từng bước bên cạnh con suối.
Dòng suối phút chốc như nhiễm hơi băng sương tỏa ra tia sáng lành lạnh.
Ka La mở to mắt quan sát.
Sương trắng tản ra, giọng nói kia lại thanh thanh vang lên:
“Ares, ngươi không được chạm vào nàng.”
Ấn tượng đầu tiên chính là đôi gạc, từng nhánh cao thấp khác nhau như những cành hoa mai, màu bạc lạnh lùng, màu bạc trong trẻo như âm thanh giọng nói.
Lông nhung màu trắng sáng, tản ra hơi thở thần thánh không thể xâm phạm.
Vẻ đẹp quý kia khiến Ka La muốn ngừng hô hấp, sợ sẽ đánh vỡ đi không gian trong trẻo này.
Nhưng đôi mắt cô lại nhận được cái nhìn của chủ nhân vẻ đẹp đó.
Hưu?
Linh dương??
Không, nai rừng???
Ka La hỗn độn không nhận ra, nhưng kia gì đó thật sự rất đẹp, nhất là đôi gạc như nhành mai kia.
Đôi mắt rất trong trẻo và lạnh lùng, con ngươi màu ngọc bích, màu sáng của một viên ngọc quý hiếm nhất.
Ares kinh ngạc, vì thân phận của kẻ tới, vì thái độ lẫn yêu cầu.
Lần đầu tiên báo đen Ares mất bình tĩnh, muốn ngửa đầu lên gào lớn một tiếng.
Mẹ nó!!
Mẹ nó, kia là Tế Nguyệt!
Nhân thú mà đại lục liệt vào hàng cấm không thể xúc phạm, không thể tấn công, không thể công kích…!Thậm chí, động vật ăn thịt loại nhỏ nhìn thấy thì nên chạy!
Nhưng tên này thường xuyên thích lẳng lặng trên thượng nguồn con suối, gặp ở đây thì cũng có thể giải thích được.
Nhưng mà thả nhân loại này đi?
Dựa vào điều gì? Khó khăn lắm hắn mới gặp một nhân loại ưa thích như này…
“Dựa vào cái gì?”
Báo đen Ares nhe răng nói ra ngôn ngữ thú tộc.
Lông nhung bạc sáng trên mặt con suối, đôi gạc ánh màu thiết huyết lạnh lùng, bốn guốc chân nghiêm chỉnh đứng, Tế Nguyệt vẫn nghiêm giọng:
“Chính là không được.”
Đôi con ngươi ngọc bích thanh lãnh vẫn nhìn phía Ka La, ẩn ẩn sâu bên trong nhen nhóm một đốm lửa.
Ares lạnh giọng nhe ra kẽ răng:
“Ngươi muốn nàng?”
“Ngươi nên nhớ, ngươi đã có phối ngẫu rồi.”
Ares: “…”
Báo đen bị chặn họng, nghẹn một hơi ở lồng ngực, lông trên lưng dài dựng đứng tức nghẹn:
“Ta chưa từng giao hợp với nàng ta!!”
“Ngươi vẫn đã có phối ngẫu.” Tế Nguyệt lãnh đạm trả lời, bóng ngược của đôi gạc dưới dòng suối vẫn phát sáng.
Ares: “…” Gàoooo.
Vẻ mặt Ka La bình tĩnh quan sát báo đen và “nai rừng” trao đổi, cô nghe được giọng của “nai rừng” nhưng kì lạ là chỉ nghe được tiếng gào của con báo.
Nội tâm đã sớm kinh ngạc khiếp sợ.
Kia gì đó tựa như nai rừng, nhưng báo đen loài ăn thịt lại có vẻ kiêng kỵ, điều này làm cho cô tiếp cận thêm một điều bí ẩn mới.
“Ngươi làm nàng sợ.”
Tế Nguyệt nhìn qua phía cô gái, Ares cũng nhìn theo, bất giác phát hiện ra Ka La đã sớm trườn cách xa hắn.
Ares cảm thấy hờn giận.
Song, đôi mắt màu vàng của dã thú lại lưu luyến nhìn Ka La một chút, liền quay đầu chạy về phía khúc rừng.
Soạt.
Thân ảnh của báo đen liền biến mất.
Ares tức giận.
Hắn phải làm xong ủy thác của bộ tộc, tìm gông cổ đám báo hoa mai đang la cà bên bộ tộc nhân tộc về, sau đó giải quyết cái gì phối ngẫu kia.
Hắn chắc chắn sẽ quay lại tìm (Ka La) nàng!
*
Ares báo đen vừa đi, Ka La quay đầu lại liền phát giác được chủ nhân của đôi gạc đẹp đang đứng bờ bên đây, trong miệng còn ngậm lấy chiếc áo lông bên suối mà cô để phơi.
Ka La – không mảnh vải che thân, cuống quýt nhận mặc che cơ thể trần trụi, giữa hai đùi vẫn còn dính nhớp khiến cô hơi khó chịu.
“Kia gì.., cảm ơn ngươi.” Ka La thành khẩn cảm ơn, sự tôn trọng của cô phát ra từ sâu nội tâm rung động.
“Tế Nguyệt.”
Ka La không thấy miệng thú động đậy, nhưng lại nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, điều này làm cô chấn động kinh ngạc.
Năng lực này thật sự là…
“Lên đây.” Nội tâm Tế Nguyệt có chút ngạo kiều, bên ngoài thì lạnh lùng ra lệnh.
Song,
hai chân trước lại khuỵu xuống mặt đất, chấp thuận bản thân hạ thấp tư thái, ra hiệu cho nhân loại trước mặt leo lên.
Hành động này khiến Ka La hoảng sợ lùi một bước.
Thấy “nai rừng” trước mặt vẫn lành lạnh nhìn mình, trong tâm liền run lên nhè nhẹ.
Cộng thêm hai chân vừa rồi đã sớm tê dại, Ka La liền nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi bò leo lên lưng, cố gắng không làm rớt một cọng lông nhung quý hiếm nào.
“Ngồi vững.”
Mềm quá, lông nhung mềm mại như tấm thảm.
Màu lông bạc sáng cao quý bất khả xâm phạm, lại bị một giống cái nhân loại ngồi đè lên, hơn nữa.., cơ thể cô còn đang động tình, sắc dục, hơi thở ngọt lịm trực tiếp xâm nhập vào hơi thở mát rượi thanh lãnh này.
Nói thế nào đây, có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ…
Nai trắng chậm rãi bước đi trong rừng cây.
Ka La lắc đầu, vứt mớ suy nghĩ kíƈɦ ŧìиɦ đó.
Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.
Cô cố gắng chuyển sự chú ý sang đôi gạc đẹp.
Nhưng chỉ sau một lúc, Ka La mơ màng ngã trên lưng lông nhung mềm, trí óc mơ hồ lần nữa bị du͙ƈ vọиɠ của cơ thể lôi kéo.
Cô nặng nề thở dốc kiềm chế, thân hình no đủ bắt đầu không an phận cọ sát trên lưng Tế Nguyệt.
“Yên tĩnh chút…”
Tế Nguyệt trầm thấp truyền âm nói như ra lệnh.
Tuy nhiên, nội tâm thú nhân đã dần sóng to gió lớn…
#