Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 16: Nhân Tộc Nguyên Thủy1
Chương 16:
Nhân tộc nguyên thủy 1
*
KaLa kiểm tra lại bộ cung tên của mình.
Đứng ở cửa hang bạch dực, cô gương bắn thử vài lần vào những thân gỗ phía dưới vách đá.
Sau đó lại quay đầu, nhắm vào những gốc cây mọc từ vách đá phía trên cao mà bắn thử.
Vụt!
Vụt!
…
KaLa thu hồi, mặc dù chưa chính xác lắm nhưng ích ra với thứ này, cô vẫn có thể tự vệ.
“…#$&%*^…”
KaLa nhìn xuống, Nạp đang hô to nói gì đó.
Các giống cái thú tộc khác nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Một bạch dực gương cánh lượn ngang cửa động, KaLa thuận thế phóng lên lưng nó.
Bạch dực đáp thẳng xuống bãi đất trống, cô nhón chân chạm đất.
“Nạp!!?”.
KaLa hội tụ với nhóm Nạp, những thú nhân còn lại muốn tiếng lên bắt chuyện, nhưng có vẻ họ ngại gì đó nên đùn đẩy Nạp tiến lại.
Thấy họ ngượng, KaLa hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Nạp xua tay:
“À không! À …”
Cậu ta thấy vẻ mặt KaLa vẫn tự nhiên như thường, lại nhìn mọi người phía sau đưa ánh mắt chờ mong.
Cậu ta lôi kéo cô sang một bên.
KaLa thắc mắc: “Sao vậy!??”
Nạp nhìn quanh không thấy thủ lĩnh nhà mình đâu, thầm thở phào.
Không hiểu sao hôn trước thủ lĩnh lại nhắc cậu ta không được quá gần gũi với KaLa(?) Cái này làm cho Nạp sâu sắc nhận ra, …thủ lĩnh KaiTen có tính chiếm hữu quá cao!!! Hứ…!Dù gì cậu ta cũng là giống cái cơ mà!!
KaLa nhìn Nạp suy nghĩ thì nổi lên nghi ngờ thắc mắc, vẻ mặt cậu ta lúc thì trắng, lúc thì xanh!?
Nạp đột nhiên định thần lại, quay hỏi cô:
“Là vầy…”
Cậu ta nói với vẻ cầu mong:
“KaLa biết đấy, giống cái bạch dực có thể làm những việc như giống đực ở bộ tộc chúng ta.
Nhưng còn những giống cái thú nhân khác vô cùng yếu ớt…..blah blah….”
Một câu giống cái, hai câu giống cái làm cho tai của cô ù hết cả lên, KaLa cố gắng trấn an mình không nên bắn cho cậu ta một mũi tên xương.
KaLa chặn lại Nạp đang nói đến nước miếng tung tóe:
“..Được rồi được rồi!! Cậu nói ý chính nào??!”
“$%$&^#….À? Ừ”.
Nạp ngạc nhiên, sau đó ngượng ngùng nhìn KaLa, lấy tay vuốt mặt.
Hy vọng KaLa không hiểu lầm ý của các giống cái bọn họ.
“Họ…ừ, nói sao nhỉ.
Là họ, không.
Là chúng tôi muốn nhờ KaLa chỉ điểm để làm vật đó”!
Nạp chỉ vào trường cung mà cô đang cầm trên tay.
KaLa ngạc nhiên.
“Nhờ tôi sao?”
Cô ngạc nhiên không vì điều gì khác.
Mà chính là vì họ tôn trọng sáng kiến chế tạo cung tên của cô.
Hơn nữa còn muốn hỏi xem ý kiến của cô để họ có thể cùng chế tạo (sử dụng) loại vũ khí này.
Nghĩ đến đây KaLa cảm thấy sống mũi hơi ê ẩm.
Nạp thấy KaLa yên lặng thì lại nghĩ rằng cô giận.
Tủi thân quay đầu lại nhìn nhóm giống cái đang chờ mong đứng ở bên kia.
Nào đâu quay lại thì Nạp lóa cả mắt.
KaLa đang cười rất vui, viền mắt và khuôn mặt cô hơi hồng vô cùng nổi bật.
Nạp ngơ ngác không hiểu.
KaLa vỗ vỗ vai cậu ta mới sực tỉnh, Nạp nghe cô nói:
“Đương nhiên rồi! Chiều nay chúng ta sẽ cùng nhau làm…”
“…!”
Nạp mất vài giây mới phản ứng lại:
“Thật không!??”
Nhìn thấy cô tươi cười gật đầu, cậu ta nhảy cẫng lên.
Vui mừng định chạy đi báo tin cho nhóm giống cái.
Vừa ngước qua đã thấy ánh mắt ưng sắc bén hung ác của một bạch dực đang chao lượn.
Nạp: “…!”
Thôi xong!
Được rồi.
Vì nhóm giống cái của bộ tộc, đây xem như cậu ta đang hy sinh vậy.
Nạp ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy về ..
nơi trú ẩn của mình.
Thủ lĩnh đúng là ngày càng hung dữ!!
….
KaLa buồn cười nhìn Nạp càng chạy càng xa.
Bất chợt thân thể nhẹ bẫng.
Bạch dực quen thuộc chỉ một cái đập cánh, hắn đã vươn chân cắp được cô trở về tổ.
Trước cửa động, KaiTen lượn một vòng lấy thứ gì đó rồi mới đáp.
KaLa lại gần ôm lấy nhúm lông tơ mịn như bông gần cổ của hắn, cô khẽ dụi má vào:
“Em đã nói là sẽ giúp họ làm trường cung”!
Hắn không ừ hử gì, mỏ hắn đang ngậm một cuộn lá phình phình.
Hắn hạ mỏ thả cuộn lá lên tay KaLa, cô tò mò tiếp lấy.
Mùi hương thơm lừng trào ra, KaLa hít hít:
“Thơm quá…”
Trong cuộn lá bọc một miếng thịt được nướng chín rất kỹ, còn nóng, mùi thịt hòa quyện với mùi của cuộn lá.
KaiTen giục cô ăn hết.
KaLa vui vẻ nhai nuốt toàn bộ, thấy hắn vẫn không biến trở lại hình người, không hiểu hỏi vì sao.
KaiTen trả lời:
“Muốn hôm nay cùng nhau đi xem nhân tộc …”
KaLa kinh ngạc nhìn trừng trừng hắn.
KaiTen bị nhìn thì hơi chột dạ, hắn làm lơ giả vờ dùng mỏ rỉa vài phiến lông màu đen trên cánh.
Sự thật là hắn cảm thấy chờ đợi mùa xuân kế tiếp quá lâu,
trong khi bây giờ hắn lại muốn ( làm lễ ) công khai cho bộ tộc biết, cô là phối ngẫu duy nhất của hắn.
Và mùa đông quá dài, quá khắc nghiệt.
Khi cô đã là hoàn toàn của hắn rồi, hắn sẽ không bao giờ hối tiếc điều gì khác.
Vì vậy, tranh thủ thời gian còn gần tháng nữa mới chuyển giao mùa, hắn cần phải nhanh chóng thỏa mãn cô, đưa cô đi thăm nơi nhân tộc sinh sống.
Sau đó đưa cô về,…!và tổ chức sự kiện này.
…Nghĩ đến đây, KaiTen nhịn không được đỏ mặt.
Nhưng hắn đang là bạch dực, cô muốn nhìn cũng không ra…
“…”
KaLa mím nhẹ đôi môi, trầm mặc một chút.
Ngước lên thấy đôi mắt ưng của KaiTen không tập trung, cô cười nhẹ:
“Anh sẽ đi với em sao..?”
“Ừm…”.
KaiTen gật đầu chắc chắn.
Hắn lại suy nghĩ một chút, để đảm bảo cô không lo lắng, hắn nói tiếp:
“Ân Sát, sẽ cử bộ tộc bên hắn qua đây trông giúp lãnh địa của bộ tộc chúng ta!”
KaLa lại ngạc nhiên, nắm bắt ý hắn nói:
“Anh nói là…!bằng dực tộc sẽ đi cùng chúng ta sao??”
KaiTen không trả lời, cúi thân hình xuống thấp thúc giục KaLa leo lên, hắn dùng mỏ ngậm lấy bộ cung tên.
KaLa yên vị trên lưng chim, bên eo cô có năm mũi tên xương nhọn.
Cô hôm nay mặc áo choàng lông vũ, và một tấm da thú dày buộc quấn ngang eo.
Vừa lấy tay ôm cổ KaiTen, hắn đã cất cánh phi đến phương hướng quen thuộc.
Dọc đường bay thong thả, KaLa có hỏi về việc của Tử xà, vì sao đã hơn tuần rồi mà không gặp được nó.
Nhưng KaiTen có vẻ không quá lo lắng.
Loài rắn xuất quỷ nhập thần như vậy, dực tộc cũng chưa chắc nắm bắt được toàn bộ hoạt động của chúng.
KaLa lại hỏi vì sao cả hai ( KaiTen và Tử xà ) khác loài mà lại có sự hợp tác vui vẻ như vậy.
KaiTen giải thích ngắn gọn là hắn từng có ơn với Tử xà khi con rắn đó* còn nhỏ.
Sau này dực tộc phân tán, lãnh địa bị phân chia tranh giành.
Tử xà xuất hiện và chủ động đề nghị cho phép bộ tộc Liệp Vũ tụ hợp.
(*ý ám chỉ Tử xà.)
*
Phía trước hiện lên một nhóm đại bàng khổng lồ.
KaiTen đập cánh chậm lại, KaLa có thể nhìn thấy rõ bằng dực dẫn đầu là vị Ân Sát nọ, hắn là phối ngẫu của Wahi.
Nhìn thấy hắn cô bất chợt nhớ tới chú chim nhỏ vừa mới nở hôm trước.
Phhph..
Ân Sát vỗ cánh về hướng này, nghiêng đầu nói gì đó với nhóm bằng dực theo sau.
KaLa nhìn thấy họ chuyển hướng sang lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ, tọa kỵ bạch dực giải thích:
“Họ đang hỗ trợ chúng ta trông coi lãnh địa”!
KaLa ừm lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nhìn bằng dực màu lông vũ nâu vàng cường hãn trước mặt.
Ân Sát khẽ gật đầu với hai người.
KaiTen vỗ cánh.
Hai con vật to lớn bay song hành đến khu vực trung tâm lục địa.
*
Vượt qua một mỏm đá trắng xám,
KaLa im lặng ôm bộ cung tên vào ngực.
Khẽ cúi thấp người nằm rạp trên lớp lông tơ ấm của bạch dực.
Vừa nãy đã ra khỏi lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ.
Đây không phải là vùng thảo nguyên rộng hôm đi săn.
Nơi này là rừng rậm nguyên thủy sâu sâu thẳm.
Càng bay cao, phiến rừng không nhỏ lại mà còn giống như mở rộng ra, khiến KaLa có vẻ căng thẳng.
Cô có phải hơi quá đáng, hay là cô đòi hỏi không nên thì phải…!Rừng rậm ở đây đối với cô vô cùng lạ lẫm, lại ẩn ẩn có cảm giác bất an, có phải cô suy nghĩ quá nhiều hay không!?
“Không cần sợ, nơi đó bộ tộc ta vẫn biết.”
Giọng nói hơi nặng, KaLa mở to mắt quay sang, là vị Ân Sát vừa nói.
Có vẻ như bộ tộc của hắn thường lui tới khu vực này.
Nghĩ tới đây KaLa hít sâu trấn tĩnh lại.
KaiTen lại hơi ghen tị, ai cần ngươi trấn an giống cái của ta thế!??
Hắn quay cái đầu đầy lông tơ trắng muốt cọ vào cô an ủi, KaLa cười khẽ, khiến tim hắn đập thịch một cái.
?Này, hắn chỉ thấy giống cái này hơi căng cứng người, lại tán thưởng cô không sợ hãi khóc lóc, nên mới mở lời nói có 1 câu thôi mà!?
Ân Sát nghiêng đầu thấy thủ lĩnh nọ mất đi phong thái bình tĩnh ngầu lòi hằng ngày, buồn cười nhắc nhở:
“Tập trung chút”!
KaiTen gương mắt ưng liếc xéo Ân Sát.
Sau đó nghiêm túc trở lại,
ánh mắt sắc bén dò xét phiến rừng rậm rạp phía dưới, thỉnh thoảng đập cánh.
Đảm bảo rằng không có bất cứ thứ quái quỷ gì có thể uy hiếp đến họ.
Bay một đoạn xa, không còn nhìn thấy lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ nữa.
Hy vọng hôm nay có thể về sớm để cùng Nạp và mọi người chế tạo cung tên…
KaLa để ý thấy KaiTen thỉnh thoảng trao đổi thú ngữ với Ân Sát thì không khỏi tò mò.
Nhưng thấy họ đã bay hơi lâu, ánh mắt nghiêm túc của họ, cô im lặng dựa vào lưng bạch dực.
Mảnh rừng càng ngày dày đặc, tán lá phía dưới che khuất con đường.
Tuy là không trung nhưng KaLa vẫn có cảm tưởng sắp lạc đường.
Song, Ân Sát xác nhận đây đích thực chính là khu vực trung tâm, nơi nhân tộc sinh sống…
(*Còn tiếp)