Đọc truyện Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá – Chương 83: Dùng miệng hút
Tướng mạo cô bé này có lẽ không lớn hơn bao nhiêu so với muội muội của Hầu tử, nhưng phía dưới hạ thể lại đen nhanh nồng đậm như vậy, tựa như rừng nhiệt đới màu đen làm gốc trung tâm giữa cặp đùi ngọc trắng nõn, tạo nên khung cảnh làm cho người ta muốn phụt máu mũi.
Diệp Thiên vốn chỉ muốn giúp nàng kiểm tra thương thế ở phía dưới, nào có biết cô bé này bên trong không có mặc gì cả, trực tiếp thả rông ra trận, một nữ hài bình thường không có chuyện không mặc đồ lót mà đi ra ngoài, trừ phi là nữ nhân có nghề nghiệp đặc thù, đương nhiên, Diệp Thiên cũng không nghĩ cô bé này lại là cái loại người đó.
Còn có một loại tình huống, chính là vào thời điểm bị đột kích bất ngờ, căn bản không có thời gian mặc đồ lót, Diệp Thiên cũng đã từng trải qua tình huống như vậy, đang tắm thì có kẻ lao vào ám sát, lúc ấy thì bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn nhiều, nhanh chóng quấn lấy khăn tắm chạy dọc ba tuyến phố.
Từ khẩu súng trong tay cùng với vết thương do đạn bắn thì Diệp Thiên có thể xác định, cô bé này tuyệt đối không phải là người bình thường, khiến cho Diệp Thiên càng thêm hiếu kỳ về thân thế của nàng.
Đặc biệt là khi nàng ta xuống dí họng súng vào Diệp Thiên, hắn vốn là một cao thủ dùng súng vậy mà không cách nào nhìn ra được đây là loại súng gì xuất xứ ở đâu, đây là điều hắn không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng, Diệp Thiên riêng việc nhận biết các loại súng ống đã sử dụng thời gian gần một năm trời để có thể biết hết tất cả các loại trên thế giới.
Đủ mọi loại dấu hiệu liên quan, không khó suy đoán, cô bé này có thể là đặc công, vì thế nên súng của đặc công nó mới thần bí như vật, đây chỉ là trực giác của Diệp Thiên, có đúng hay không, phải đợi nàng ta tỉnh lại mới có thể biết được.
Hầu tử ôm cái hộp thuốc chạy tới, thấy nữ hài chỉ mặc áo ngực nằm ở trên giường người toàn máu tanh, hắn liền say xẩm mặt mày, cho nên vừa mang hộp thuốc vào liền chạy ra ngoài. “Diệp lão đại, người nhất định phải cứu sống cô bé ấy, nếu không ta…Đời này của ta xem như đã xong rồi!” Vẻ mặt Hầu tử lúc ra cửa đau khổ cầu khẩn nói, hắn bây giờ đang hận muốn giết chết con đàn bà hung ác kia, nếu không phải ả lôi kéo mình đi tìm Diệp Thiên gây phiền toái, mình cũng sẽ không phá xe, một loạt sự cố ở đằng sau cũng sẽ không phát sinh rồi, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Hiện giờ Hầu tử chỉ còn hi vọng Diệp Thiên có thể cứu sống người là đã muốn cám ơn trời đất rồi. “Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng ấy không chết được! Không có lệnh của ta, ngươi không nên ra vào, để tránh quấy rầy việc chữa trị.” Diệp Thiên không phải tự đại, mà là tự tin, một người có thể cứu sống được hay không, bắt mạch hoàn toàn có thể biết, cô bé này có dục vọng háo thắng mãnh liệt, dù cho là đang hôn mê, nhưng thần trí vẫn còn đang không ngừng tự thức tỉnh bản thân, chẳng qua là cơ thể mất máu quá nhiều, quá hư nhược. “Vâng, lão đại, ta hiểu rồi!” Đã có lời hứa hẹn của Diệp Thiên, Hầu tử lập tức có cảm giác an tâm hơn nhiều, sau khi rời khỏi ở đứng lại canh giữ ở cửa chờ sự phân công tiếp theo.
Rất nhanh, muội muội Hầu tử đã đun xong nước sôi, bưng một cái ấm lớn tới, sau khi gõ cửa được sự cho phép của Diệp Thiên thì nàng ta mới mang vào, “Nước để ở chỗ nào?” Diệp Thiên nhìn cái ấm nước sôi sùng sục, tiện tay chỉ xuống sàn nhà, “Cứ để xuống đất a, đúng rồi, ngươi lại đi mang một ít nước lạnh cùng với muối tới!” Nữ hài này cần tẩy trừ thân thể, nếu như sử dụng nước bình thường sẽ không ăn thua, ở bệnh viện thì sẽ có sẵn nước muối sinh lý, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, không có thời gian đi mua những vật kia.
Muội muội Hầu tử rất nhanh đem nước lạnh cùng muối ăn tiến vào trong phòng, Diệp Thiên nhìn nhìn, đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, “Được rồi, ngươi bây giờ đi ra bên ngoài, không có lệnh của ta thì không nên vào, biết không?” “Ân!” Sau khi cô bé đi ra ngoài, Diệp Thiên bắt đầu đem muối ăn pha theo tỉ lệ với nước nóng, sau đó lại từ từ đổ nước lạnh vào, khiến nó biến thành nước ấm, Diệp Thiên cởi toàn bộ y phục trên người nữ nhân này ra, sau đó dùng khăn mặt được thấm nước muối lau rửa cơ thể nàng, những vết máu đã khô rất nhanh được tẩy đi sạch sẽ.
Da thịt trắng nõn trên người cô bé dần dần lộ ra, lúc này Diệp Thiên mới phát hiện rõ ràng vết đạn ở bụng dưới phía bên trái, hắn quan sát trong giây lát, cảm giác viên đạn này là được bắn bởi súng ngắn ở cự ly xa mà thành, miệng vết thương không lớn, đầu đạn cũng không quá sâu, rất có thể là do đạn lạc mà trúng.
Sau đó Diệp Thiên lau xuống bên dưới, đột nhiên phát hiện, bên đùi nữ hài tím đen một mảng, đặc biệt là ở miệng vết thương, biến thành màu tím sậm, như là bị nhiễm trùng, Diệp Thiên rất nhanh rửa ráy sạch sẽ, cúi đầu xuống ngửi ngửi ở bẹn đùi nàng, một cái mùi gay mũi nhàn nhạt truyền đến.
Diệp Thiên dùng tay tách miệng vết thương ra tiến vào bên trong, lập tức trào ra huyết dịch màu đỏ sậm, Diệp Thiên dùng ngón tay chấm vào chỗ máu trào ra chạm nhẹ vào đầu lưỡi, sau đó nhổ ra! “Trúng độc…” Diệp Thiên thật sự không hiểu, cô bé này đến cùng là làm cái gì, mới có thể chịu công kích mãnh liệt đến vậy, vết thương do súng ống nhưng lại chứa độc dược bên trong, đây rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Vết tím xanh khuếch tán càng lúc càng lớn, trước kia có huyết dịch khô cứng đông lại ở phía trên cho nên không có nhìn thấy rõ, hiện giờ phạm vị máu độc ứ đọng đã lớn cỡ nắm đấm rồi, lại khuếch tán đến động mạch cổ, độc tố sẽ theo mạch máu chảy trở về tim, thì sẽ càng thêm nguy hiểm, vết thương do súng có thể chờ một chút, thế nhưng là chất độc này thì phải lập tức tiêu trừ.
Diệp Thiên tìm trong hộp cứu thương không có bất cứ con dao giải phẫu nào, tùy tiện cầm lấy dao gọt trái cây cắt bỏ một miếng băng gạc, dùng rượu cồn trừ độc rồi lập tức rạch vết thương trên đùi ra theo hình chữ thập, sau đó gục xuống đưa bắp đùi của nàng đến miệng rồi dùng sức mút vào. “Phi…” Diệp Thiên hút đầy miệng liền nhổ ra ngay lập tức, một bãi máu đen loang lổ trên mặt đất, tỏa ra mùi mùi hôi tanh khó chịu.
Diệp Thiên cắn răng kiên trì, sau khi mút hớn mười lần, thì mới nhổ ra được máu màu đỏ tươi.
Có thể là sau khi bài trừ độc tố xong thần trí nữ hài dần dần thanh tỉnh, thân thể bắt đầu vặn vẹo…, trong miệng phát ra tiếng kêu nỉ non: “Ân ah…”