Đọc truyện Sông Cũng Có Khi Cạn – Chương 1
Nước sông Nguyên luôn xanh, mùa đông cũng không đóng băng. Sáng sớm sẽ có sương mù, nhưng mặt trời lên là tan, lộ ra dòng sông xanh biếc. Núi hai bên bờ sông không cao, một bên xanh đậm một bên xanh nhạt, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Thuyền của Minh Đạm đỗ bên sông Nguyên, ban ngày có khi anh đi ra ngoài, hoặc cũng có khi một mình đứng ở đầu thuyền vào ban đêm, mái chèo khua giữa dòng sông khi anh hăng hái bắt cá. Thuyền của Minh Đạm rất lớn, mỗi lần bắt được cá vừa nhiều lại vừa to, mấy ông chủ nhà hàng trong thị trấn đều là bạn thời trung học của anh, cá của Minh Đạm cũng chuyên cung cấp cho bọn họ. Cho nên trong đám ngư dân, Minh Đạm cũng được coi là một người khá giả.
Thuyền của anh cũng là tốt nhất. Không phải nói về mức độ xa hoa, mà là chất lượng tốt, thường thức tốt. Toàn bộ thân thuyền bằng gỗ, đươc phết thêm lớp dầu từ cây trẩu. Anh cũng khác với mấy người ngư dân kia, cửa sổ trên khoang thuyền còn chạm khắc hoa, có cả rèm cửa bằng lụa, được trang trí như một phòng ở nhỏ trên thuyền. Ở đuôi thuyền còn để bồn hoa, nhờ ánh mặt trời cây cối sinh trưởng khá tốt.
Lần đầu tiên Trần Uyển nhìn thấy Minh Đạm là khi anh ngồi xổm ở đầu thuyền, đang thả lưới đánh cá. Lưới quấn quanh dưới chân anh tạo thành một khoảng màu đen. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, quần xắn đến mắt cá chân, lộ ra bàn chân đỏ. Chân rất to, làn da cũng rất trắng. Một người đàn ông tinh tế, lại chuyên tâm như vậy. Ở phía sau anh, ánh tà dương chiếu xuống mặt sông, tất cả giống như tranh vẽ.
Trần Uyển từng nghe nhắc đến anh. Trên sông có người đàn ông, bộ dáng anh tuấn. Hơn nữa cá anh bắt được đều cung cấp cho những nhà hàng tốt nhất trong trấn. Anh giống như một truyền thuyết, nhưng không có ai thật sự đi tìm anh. Trần Uyển không nghĩ tới mình lại tận mắt nhìn thấy anh.
Minh Đạm thả lưới đánh cả nửa giờ, Trần Uyển cũng theo dõi anh từng đấy thời gian. Trên bờ sông có bậc thang, cô ngồi ở bậc thang thứ tám cách mặt nước, có lẽ cách anh khoảng ba mươi mét. Cho đến khi trời gần tối, Trần Uyển ném điếu thuốc trong tay đi, mới đứng dậy bước xuống.
“Này!” Trần Uyển gọi.
Anh không hề ngẩng đầu.
Trần Uyển: “Anh có bán cá không?”
Anh ngẩng đầu, đáp: “Không bán.” Sau đó cũng đứng lên, thu lưới đánh cá lại. Chân anh rất dài, vai cũng rộng. Quả nhiên là vô cùng dễ nhìn.
Trần Uyển lại châm thuốc, cười nói: “Anh bán cho nhà hàng bao nhiêu, tôi sẽ mua lại gấp đôi. Tôi chỉ mua cho một người ăn thôi. Đã lâu không về nhà, cá đầu sông cũng không dễ mua. Xin anh hãy giúp cho, để tôi được nếm lại hương vị trong trí nhớ.”
Không ngờ lần này, anh lại đồng ý: “Được” Thuyền đến gần, anh ném mấy con cá còn sống lên mặt đất. Trần Uyển giả vờ giả vịt nhìn một lúc, thực ra cũng chả biết có phải loại ngon nhất không, chỉ vào đống cá cách chân anh gần nhất: “Chỗ kia đi, bao nhiêu tiền?”
Anh đáp: “Chỗ này khoảng một cân, lấy cô một trăm năm mươi.” Trần Uyển nghĩ thầm, đúng là xấu xa, nhưng ai bảo cô nói ra sẽ trả giá gấp đôi chứ, so với giá cá mè bán trên thị trường thì cũng không quá đắt. Cô gật đầu, trả tiền. Khói thuốc lá bay bay. Đầu thuyền có một ngọn đèn nhỏ, chiếu vào khiến làn khói trở nên mờ ảo. Cô hút loại “Hà thiên hạ” một trăm đồng một bao. Hai người cúi đầu dưới ánh đèn, cách nhau khá gần. Trần Uyển theo dõi tay anh, anh cầm lấy khăn mặt vắt bên cạnh cửa, lau khô tay rồi mới nhận tiền từ cô. Lúc này Trần Uyển mới thấy rõ dáng vẻ của anh, áo ba lỗ màu đen, quần màu xám, tóc rất ngắn, không có người đàn ông nào ăn mặc giản dị như anh, nhưng anh đứng ở đầu thuyền lại không giống như một ngư dân, mà giống một khách từ phương xa tới, chỉ là đang yên lặng trải qua cảnh chiều này.
Trần Uyển đột nhiên mở miệng: “Có muốn một điếu không?” Cô lấy thuốc ra. Sau đó nhìn thấy anh nhíu mày, đáp: “Tôi không hút thuốc.” Không biết tại sao phản ứng này lại khiến Trần Uyển hơi đắc ý, cô “Ừ” một tiếng. Cô biết mình là một người xinh đẹp, tóc dài uốn xoăn, ngón tay thon dài. Áo len đen kết hợp với váy dài khá ổn, trang điểm hài hòa. Trên cổ tay có xăm một con chim nhỏ, bình thường cô cũng không để lộ ra, nhưng hiện tại về quê thăm người thân, cho nên không cần phải để ý. Lúc này chiếc áo len dài tám phân không che được con chim nhỏ kia, còn cô lại dùng bàn tay ấy đưa thuốc, nó lại cách anh không xa. Cô biết là anh nhìn thấy.
Trần Uyển từng quen một bạn trai thời đại học, nhưng hai bên chưa từng có quan hệ thân thể quá sâu, cứ thế không bệnh mà chết. Cô chưa từng thân thiết với người đàn ông nào, cũng lạnh lùng từ chối không ít người có ý với mình. Song lúc này khi cô đứng bên cạnh anh, đi giày cao gót mà vẫn còn thấp hơn anh nửa cái đầu. Nếu lúc này anh ôm lấy cô ném vào khoang thuyền, cô sẽ không chống lại cũng như không hề sợ hãi chút nào.
Anh đi vào trong khoang thuyền, khởi động mô-tơ, thuyền chạy về giữa sông, chỉ để lại cho cô phần đuôi thuyền.
Trần Uyển cầm cá, từ từ đi về phía quảng trường trên đê. Nghĩ lại hôm nay đầu mình đúng bị choáng rồi, nên mới bị một người đàn ông thoáng nhìn qua mê hoặc, mà lại còn là một người đánh cá.
Bạn biết đấy cả đời này bạn sẽ gặp được một vài người như vậy. Người đó có lẽ sẽ dừng lại rất lâu trong cuộc đời bạn, cũng có lẽ chỉ là trong nháy mắt, nhưng người đó giống như lớp sương mù bồng bềnh trên sông, đột nhiên bị mặt trời xua tan. Chỉ trong một chớp mắt lại khiến bạn cả đời khó quên. Từ đó trở đi trong khoảng thời gian dài đằng đằng, thỉnh thoảng bạn sẽ nhớ tới hình dáng, mùi vị, màu sắc, nhiệt độ của ánh sáng kia. Sau đó trí nhớ nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng người đó mang lại cho bạn cảm giác lâu ngày vẫn mới mẻ. Bạn biết đời này sẽ không gặp được người thứ hai như vậy.
Trên đời này có lẽ chỉ có một người may mắn trong hàng vạn người mới có thể gặp được người đó lâu dài.
Người bình thường như bạn không phải là một trong số đó.
Tuy vậy Minh Đạm đã để lại ấn tượng khắc sâu cho Trần Uyển. Đêm đó khi cô nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy một đôi chân to, dính nước, dẫm trên boong tàu màu nâu. Còn cả khuôn mặt đàn ông mơ hồ rồi lại trở nên rõ ràng. Đó là khuôn mặt sạch sẽ, sáng sủa, tuấn tú đến mức khiến người ta khó có thể quên nổi.