Đọc truyện Sống Chung Với Mẹ Chồng – Chương 5: Người đàn bà áo trắng trong giấc mơ
Tết sắp đến gần, trên phố đèn hoa sáng rực, hương vị năm mới đã ngày càng
đậm. Mẹ chồng ngày nào cũng bận rộn sắm sửa đồ tết, bận nhưng mà vui.
Bởi vì tết được nghỉ, nên tòa soạn phải tranh thủ hai kỳ tạp chí, Hy
Lôi rất bận, ngày nào cũng phải làm thêm đến tận khuya. Giấc ngủ của cô
cũng ngày càng kém chất lượng, thường xuyên nằm mơ. Gần đây cô hay mơ
thấy có một người phụ nữ áo trắng đứng ở đầu giường cô, không nói gì,
chỉ nhìn cô chằm chằm. Hy Lôi thường giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ,
sáng hôm sau, hai mắt thâm quầng.
Ban ngày cô kể chuyện giấc mơ cho cô bạn đồng nghiệp Tiểu Lộc nghe, Tiểu Lộc nói:
– Có lẽ là vì dạo này cậu mệt quá nên thần kinh suy nhược đấy! Mua ít thuốc an thần uống là được rồi.
Tan ca, Hy Lôi ra hiệu thuốc ở gần cơ quan mua hai hộp An thần ích não.
Mẹ cô gọi điện thoại tới:
– Hy Lôi, dạo này con khỏe không?
– Con vẫn khỏe, chỉ hơi bận chút thôi, sắp nghỉ mà!
– Con với người nhà Hứa Bân thế nào, ở nhà người ta phải chăm chỉ vào,
không giống như lúc ở với mẹ đâu. – Mẹ cô già rồi, lúc nào cũng thích
nói mấy chuyện này.
– Cũng bình thường ạ. Con biết rồi mà.
– Trời lạnh rồi, con mặc ấm vào nhé, đừng vì đẹp mà mặc ít quần áo ra đường.
Nếu là bình thường chắc chắn Hy Lôi sẽ cảm thấy mẹ mình thật là nhiều
chuyện, nhưng vào buổi chiều hoàng hôn với những cơn gió lạnh đang rít
lên từng hồi thế này, lời dặn dò của mẹ giống một tách trà nóng, làm mềm trái tim cô, trong giây phút, cô cảm thấy xung quanh mình bỗng trở nên
thật ấm áp.
Giọng của Hy Lôi hơi nghẹn ngào:
– Mẹ, con biết rồi, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe đấy.
Chuẩn bị cúp điện thoại thì mẹ cô lại nhớ ra:
– Đúng rồi, còn một việc quan trọng nữa quên nói. Cái bộ quần áo ấm con gửi cho bố mẹ nhận được rồi, bố con thích lắm. Mẹ biết là con nhớ tới
bố mẹ là được rồi, nhớ đối xử với mẹ chồng như mẹ đẻ đấy, sắp đến Tết
rồi, mẹ chồng con ở nhà nấu nướng cho hai đứa cũng vất vả, con nhớ mua
quà cho người ta để thể hiện tấm lòng của mình, đã nhớ chưa, lớn rồi,
phải hiểu chuyện đấy!
– Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm!
Vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Bân đứng ngay trước mặt,
nhìn cô mỉm cười ấm áp, lôi từ sau lưng ra một hộp sushi cá mà Hy Lôi
thích ăn.
– Sao anh lại đến đây?
– Đón em chứ sao! Chẳng phải em nói gần đây ngủ không ngon còn gì? Đừng để mắc chứng trầm cảm, anh thấy em có triệu chứng đấy đấy, đi nào, anh
đưa em đi khám bác sĩ!
Nghe lời Hứa Bân, trái tim Hy Lôi như nở một bông hoa. Cô bật cười:
– Xì, anh bị trầm cảm thì có! Không sao, có lẽ vì thần kinh suy nhược thôi, em mua ít thuốc an thần rồi, uống mấy hộp là khỏi.
– Thế thì về nhà thôi!
– Vội gì, đi dạo phố đã, em muốn mua cho mẹ anh ít đồ!
Hứa Bân vừa nghe nói mua đồ cho mẹ anh, trong lòng đã thấy vui, bèn hỏi:
– Vì sao? Sao tự nhiên lại nghĩ mua đồ cho mẹ!
– Em nghĩ ngày nào mẹ cũng ở nhà nấu ba bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, cũng vất vả lắm nên mua đồ cảm ơn mẹ!
Đối diện tòa soạn có một siêu thị lớn, Hứa Bân vừa nghe vợ nói vậy, lập tức kéo tay cô đi:
– Đi nào.
2.
Lúc ăn cơm tối, Hứa Bân đã nôn nóng mang món quà Hy Lôi mua tặng mẹ mình ra, là một cái áo len lông cừu và một bộ mỹ phẩm:
– Mẹ, mẹ nhìn xem Hy Lôi mua cho mẹ cái gì này?
Mẹ chồng bỏ cái bát trong tay xuống, cầm cái áo len sờ sờ, áo màu nước
gạo, những bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm, trông lịch sự, quý phái, chất len
mềm mại, mẹ chồng hơi xúc động, nhưng chỉ một lát, bà lại cảnh giác hỏi:
– Hy Lôi, sao tự nhiên con lại mua áo cho mẹ, có ý gì sao?
Hứa Bân nghe thấy vậy, sợ Hy Lôi không vui, vội nói:
– Mua áo cho mẹ thì có ý gì được, cả ngày mẹ ở nhà chăm sóc bọn con vất vả, nên con mua để tặng mẹ. Mẹ mặc thử xem là được rồi!
Hy Lôi tiếp lời:
– Dạ vâng, mẹ cũng tiết kiệm quá, chẳng có bộ quần áo nào đẹp. Mẹ mặc không đẹp thì bố cũng mất mặt.
Mẹ chồng ngượng ngùng cười, nhìn cái mác giá còn dính trên áo chưa gỡ xuống, bà chép miệng kêu:
– 380 tệ cơ à. Trời ơi, đắt quá, không được, không được! Mẹ không lấy đâu.
Bố chồng lườm bà một cái, nói:
– Con cái có lòng mua cho em thì em mặc đi.
Hy Lôi cũng nói:
– Mẹ mặc đi, mẹ vất vả cả năm rồi, coi như là tự thưởng cho mình!
Mẹ chồng nhận cái áo, ăn cơm xong, bà lại lại gần hỏi Hy Lôi:
– Con mua ở đâu thế?
– Ở cửa hàng số 46 phố Nhân Dân ạ. – Hy Lôi vừa rửa bát vừa nói.
Không lâu sau, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với Hứa Bân:
– Con trai này, mai mẹ mang cái này đi trả nhé. Mẹ ở nhà cả ngày, không cần phải mặc áo đẹp thế này. Lãng phí quá.
Hứa Bân hình như nổi giận, bực mình cao giọng:
– Tùy mẹ!
Buổi tối, đêm khuya thanh tĩnh, Hy Lôi nằm trên giường, chép miệng càm ràm:
– Nghe xem mẹ anh nói gì kìa, mua cho bà cái áo mới thì hỏi em có ý gì. Em thì có ý gì được, chẳng nhẽ định mưu sát bà à?
Hứa Bân đang mơ màng định ngủ, bèn nói:
– Ôi giời, mẹ là phụ nữ gia đình, ít giao tiếp với người khác, không biết ăn nói, em tính toán với mẹ làm gì!
– Phụ nữ gia đình thì sao, phụ nữ gia đình cũng có thể làm rất tốt, phụ nữ gia đình thì có thể coi lòng tốt của người khác là gan phổi của bò
à? Phụ nữ gia đình thì phải ăn mặc quê mùa à? Ít nhiều gì cũng là vợ của một Trưởng phòng mà không biết trang điểm cho bản thân, anh với bố anh
không cảm thấy buồn à? – Hy Lôi bắn như súng liên thanh một tràng vào
mặt Hứa Bân.
Hứa Bân quay người đi, mặc kệ cô.
Hy Lôi nằm trên giường, lại mất ngủ, cô cảm thấy mình với Hứa Bân ngày càng xa lạ với nhau.
Nửa đêm, Hy Lôi lại nằm mơ, trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy người phụ
nữ áo trắng đứng ở đầu giường, nhìn cô rất lâu nhưng không lên tiếng. Hy Lôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đêm, chìm đắm trong bóng tối khổng lồ, sự yên tĩnh đáng sợ, giống như cuộc sống rối bòng bong của Hy Lôi hiện nay.
Mẹ chồng thực sự mang trả lại cái áo len đó, Hy Lôi chưa thấy bà mặc
lần nào, cũng không nghe bà nhắc lại chuyện đó nữa. Hy Lôi nghĩ, thôi cứ mặc bà, dù sao thì mình cũng đã có lòng.
Cuối tuần, Hứa Bân phải làm thêm, bố chồng đi chơi bài với bạn. Ở nhà chỉ còn Hy Lôi và mẹ chồng.
Hai người chẳng có chuyện gì để nói, chẳng biết làm gì, Hy Lôi nằm
trong phòng mình đọc sách. Cô không thể lên mạng ở nhà, bởi vì mẹ chồng
nói máy tính vừa lãng phí điện, lại có bức xạ ảnh hưởng tới sức khỏe,
không nên ngồi nhiều quá.
Mai Lạc gọi điện thoại tới, giọng cô nghe có vẻ rất vui:
– Gái ơi, có nhà không? Có phải nhà cậu ở đối diện Siêu thị Đồ gia dụng Minh Châu không?
– Đúng thế, cậu đang ở đâu vậy?
– Tớ đang ở siêu thị mua chút đồ này, giờ chẳng có việc gì. Cậu ở tầng mấy, nhà số bao nhiêu? Tớ sang tìm cậu!
– Được thôi! – Hy Lôi nói cho Mai Lạc biết địa chỉ nhà mình rồi cúp
điện thoại, trang điểm nhẹ một chút, cô không muốn Mai Lạc nhìn thấy
mình quá tiều tụy.
Mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Hy Lôi nghe điện thoại xong có vẻ rất vui thì hỏi:
– Ai thế? Ai đến nhà mình à?
– Dạ bạn con, Mai Lạc, hôm cưới mẹ gặp rồi đấy, cô bạn mà làm phù dâu cho con ấy!
Một lúc sau thì Mai Lạc tới, Hy Lôi ra mở cửa. Mai Lạc thấy mẹ chồng Hy Lôi đang ngồi ở phòng khách thì lịch sự chào:
– Cháu chào bác ạ!
Mẹ chồng “ừ” một tiếng rồi nói:
– Cháu ngồi đi!
Mai Lạc vốn định vào phòng Hy Lôi nói chuyện, nhưng thấy người lớn đã cất tiếng mời thì đành phải ngồi xuống.
Hy Lôi rót nước cho Mai Lạc, hỏi việc trang hoàng nhà cửa thế nào rồi?
Đi siêu thị mua cái gì? Mai Lạc lúc này mới để ý thấy sắc mặt Hy Lôi có
vẻ vàng vọt, ánh mắt không sáng như trước đây, có vẻ rất mệt mỏi, bèn
kinh ngạc kêu lên:
– Hy Lôi, cậu làm sao thế, bị ốm à? Sắc mặt xấu quá.
Hy Lôi xoa xoa gương mặt mình, ngơ ngác:
– Cũng không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt! Hơi mệt thôi!
Lúc này, bà mẹ chồng nãy giờ không nói gì bỗng mở miệng:
– Con thì mệt cái gì, cả ngày chẳng phải làm gì, về nhà là có sẵn cơm
ngon canh nóng, nhà cửa cũng không phải quét, rảnh rỗi thế mà con còn
kêu mệt, thế thì mẹ sống làm sao được nữa. – Mẹ chồng có lẽ muốn chứng
tỏ với người ngoài là mình đối xử với Hy Lôi rất tốt nên nói một tràng.
Hy Lôi bực bội quay đầu đi, nhìn thẳng vào Mai Lạc.
Mai Lạc len lén ghé tai hỏi Hy Lôi:
– Nhà vệ sinh nhà cậu ở đâu, vừa nãy ở bên ngoài mót tiểu mà tìm mãi chả thấy chỗ nào đi.
Hy Lôi cười, đưa Mai Lạc vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Mai Lạc cất tiếng chào rồi ra về. Trước khi đi, cô lại nói khẽ với Hy Lôi:
– Nhà cậu bí quá! – Cô biết ý của Mai Lạc, chỉ đành cười khổ.
Tiễn Mai Lạc tới tận cửa thang máy, Hy Lôi quay về nhà, mẹ chồng vừa
bước ra từ cái nhà vệ sinh mà Mai Lạc vừa vào, bên trong vang lên tiếng
xả nước, bà cố ý nói rất thản nhiên:
– Không có việc gì thì đừng cho người ngoài tới nhà, giẫm bẩn cả sàn
nhà, lại còn dùng toilet của nhà người ta, chẳng biết là có bệnh gì hay
không!
Hy Lôi nghe vậy không nén được tức giận, nói to:
– Mẹ nói gì thế, cô ấy là bạn tốt nhất của con, bạn bè thi thoảng tới nhà chơi một chút thì sao!
Mẹ chồng thấy Hy Lôi nói to thì cũng nổi giận:
– Chị hét cái gì mà hét? Tôi nói có một câu mà chị đã trả treo chục câu! Thái độ với người lớn thế à!
– Con thái độ thì sao, chả trách mẹ chẳng có bạn bè gì, thì mẹ chăm
chỉ, thì mẹ sạch sẽ, ngày nào cũng ở trong nhà lau đi lau lại cả trăm
lần thì ai còn dám đến!
Đúng lúc đó Hứa Bân mở cửa về nhà, thấy Hy Lôi hét lớn với mẹ của mình, mẹ anh thì giận tới mức lồng ngực phập phồng, không nói được lời nào,
Hứa Bân vội vàng chạy lại đẩy Hy Lôi một cái, chì chiết:
– Em hét cái gì? Mẹ anh bị bệnh tim đấy, không thể nổi giận được!
Hy Lôi ngồi phịch xuống đất, những giọt nước mắt tủi thân lại tràn ra,
người đàn ông trước mắt bỗng dưng trở nên thật xa lạ. Đây chẳng phải là
người chồng vẫn đầu ấp tay gối với cô sao? Đây chẳng phải là người đàn
ông vẫn luôn miệng nói yêu cô sao? Không phân rõ trắng đen đã sử dụng
bạo lực với vợ mình.
Hy Lôi đứng lên, lao vào phòng ngủ, nhào ra giường mà khóc. Bên ngoài
còn vang lên giọng nói vô tội của mẹ chồng khi giải thích đầu đuôi sự
việc cho con trai bà:
– Mẹ chỉ nhắc nhở nó là đừng đưa người ngoài vào nhà chơi, thế mà nó đã thế rồi. – Mẹ chồng cũng cảm thấy tủi thân, lại lý luận với Hy Lôi đang ở trong phòng. – Chị nói đi, tôi có lỗi gì với chị, hầu hạ chị ăn, hầu
hạ chị uống, chị lại còn nổi giận với tôi. – Hứa Bân vội vàng kéo mẹ đi
ra.
Một lúc lâu sau, Hứa Bân mới đi vào phòng ngủ, thấy Hy Lôi còn đang
khóc, anh cũng hiểu được đại khái nguyên do vụ cãi nhau của hai mẹ con
qua những gì mà mẹ anh nói, biết là mẹ mình bị bệnh sạch sẽ quá đáng,
trách nhầm Hy Lôi, thế là anh bò lên người cô, khẽ khàng xin lỗi:
– Vừa nãy Mai Lạc tới à! Anh xin lỗi nhé, là anh không đúng, anh không
nên nổi giận với em. Nhưng mà sao em lại nói là mẹ không bạn bè như thế
được! Mẹ sợ bẩn, tính tình thì hơi lập dị, không thích người khác tới
nhà, nói vài câu thế thôi, em cứ kệ mẹ, đối đầu với mẹ làm gì, mẹ bị
bệnh tim, giận quá mà đổ bệnh thì làm thế nào!
Hy Lôi ngẩng đầu lên, nước mắt như mưa:
– Bà ấy không thể nổi giận thì em phải ngoan ngoãn nghe theo lời bà ấy à, thì bà ấy muốn bắt nạt em lúc nào cũng được à!
Hứa Bân đang định nói “Ai bắt nạt em” thì nhìn vào mặt Hy Lôi, sắc mặt
vàng vọt như một bông hoa thiếu nước, không hề có chút huyết sắc nào,
đau lòng xoa nhẹ lên má cô, hỏi:
– Đúng thế, em sao thế, sao sắc mặt lại xấu như vậy?
Hy Lôi giận dỗi gạt tay Hứa Bân ra, nói:
– Tại anh làm cho tức chứ sao! – Lúc này, mẹ chồng đã nguôi giận, chạy
sang định lý luận với Hy Lôi chuyện ban nãy, thấy con trai hỏi Hy Lôi có phải bị ốm không, rồi lại nhìn sắc mặt Hy Lôi, lập tức tỏ ra vui mừng,
hỏi:
– Hy Lôi, có phải con có thai rồi không?
Hy Lôi thấy mẹ chồng chủ động chạy sang nói chuyện với mình, không cũng thể mặc kệ bà, bèn nói:
– Không thể nào, chuyện này con biết mà!
Mẹ chồng vẫn còn chìm đắm trong niềm vui mà rất có thể sắp xảy ra, quan tâm hỏi:
– Con bảo Hứa Bân mai đưa con tới bệnh viện khám xem sao. Nhìn con thế này thì chắc là có thật đấy! Ngoan, đi khám xem.
Hy Lôi chỉ đành gật đầu bừa, mẹ chồng mới chịu ra ngoài.
3.
Tối hôm đó, Hứa Bân vì sự thô lỗ của mình mà cảm thấy có lỗi và đối xử
với Hy Lôi vô cùng dịu dàng, đóng cửa phòng lại, quỳ xuống xin lỗi rồi
lại rót sữa cho Hy Lôi, đấm lưng cho cô, nhỏ thuốc mắt cho cô, hai người như quay lại thời yêu nhau. Rồi anh lại luôn miệng kể chuyện cười cho
Hy Lôi:
– Những tổng kết của một người đàn ông 50 tuổi: khi phụ nữ 8 tuổi, anh
phải bịa chuyện để nịnh cô ta ngủ. Khi phụ nữ 18 tuổi, anh phải bịa
chuyện để lừa cô ta ngủ với anh. Khi phụ nữ 28 tuổi, anh không cần bịa
chuyện, cô ta cũng ngủ với anh. Khi phụ nữ 38 tuổi, cô ta sẽ bịa chuyện
để anh ngủ với cô ta. Khi phụ nữ 48 tuổi, anh phải bịa chuyện để không
phải ngủ với cô ta.
Hy Lôi bật cười nghiêng ngả với câu chuyện tục tĩu nhưng đầy triết lý này, ôm chặt Hứa Bân, hỏi:
– Thế bây giờ bọn mình đang ở giai đoạn nào?
Miệng Hứa Bân như bôi mật:
– Em mãi mãi chỉ 18 tuổi, anh phải bịa chuyện để được ngủ với em! Nào, cưng, ngủ thôi!
Bàn tay “hư đốn” của anh chạm vào nơi mềm mại nhất trên ngực Hy Lôi, cơ thể nặng nề của người đàn ông che lấp cả Hy Lôi. Nụ hôn nóng bỏng và
thô bạo của Hứa Bân rớt xuống, đánh thức ngọn lửa đam mê đã ngủ say
trong cơ thể Hy Lôi, cô cũng nhiệt tình hôn trả lại anh, ôm chặt lấy vai anh, giây phút đó, trái tim cô bỗng dưng dấy lên nỗi thương cảm vô hạn: Đàn ông dùng phương thức này để chuộc tội sao? Người đàn ông này có mãi mãi yêu mình, mãi mãi nằm trên giường cùng với mình như giây phút này
không?
Thế là, cũng giống như đêm đầu tiên của cô với Hứa Bân, vào phút cao
trào, cô rơi nước mắt, có cảm giác hoảng hốt như đánh mất một thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đêm hôm đó Hy Lôi không mất ngủ nữa, cô mệt mỏi vùi đầu vào ngực Hứa Bân và chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, cô lại mơ thấy người phụ nữ áo trắng, bộ quần áo trắng
muốt, mái tóc rối tung, không nhìn rõ gương mặt, đứng ở đầu giường của
Hy Lôi, nhìn cô rất lâu, không lên tiếng. Trong cơn mơ, Hy Lôi cố gắng
mở thật to mắt, bỗng dưng người phụ nữ đó đi về phía Hứa Bân, dường như
định trèo lên giường. Hy Lôi sợ hãi hét to một tiếng rồi tỉnh dậy.
Hứa Bân cũng tỉnh dậy, bật đèn ngủ lên, Hy Lôi trốn vào sau lưng anh, miệng vẫn hét:
– Ma kìa! Ma kìa!
Hai người cùng định thần lại nhìn, thì ra là mẹ Hứa Bân. Mẹ chồng bị
tiếng hét đột ngột của Hy Lôi làm cho giật mình, ngượng ngùng nói:
– Nửa đêm mẹ dậy đi vệ sinh, nhân tiện qua xem Hứa Bân có đạp chăn ra
không, nửa đêm mà bị lạnh là dễ cảm lắm. Hy Lôi này, mấy lần con đạp
chăn sang một bên, thế thì sao được!
– Mẹ, mẹ đi ngủ đi, nửa đêm không ngủ, mẹ không mệt à! – Mẹ chồng đi ra ngoài. Lúc này Hy Lôi mới hoàn hồn lại, nhìn theo cái bóng của mẹ
chồng, bộ áo ngủ màu trắng sữa, mái tóc rối tung, trong phút chốc cô
hiểu ra. Thì ra mấy hôm nay không phải cô nằm mơ mà là trong lúc nửa mơ
nửa tỉnh, cô nhìn thấy mẹ chồng chạy sang đắp chăn cho Hứa Bân. Người
phụ nữ này giống như một hồn ma vậy, tối nào cũng bước vào, dùng ánh mắt đố kỵ âm thầm quan sát con trai và con dâu đang ngủ, có lúc họ ôm nhau, có lúc thì cả hai đều trần truồng. Nghĩ đến đây, sự xấu hổ và phẫn nộ
dâng ngập lòng cô.
Hứa Bân ôm chặt Hy Lôi vẫn còn đang sợ hãi, an ủi:
– Ngủ đi, không sao đâu!
Ngày hôm sau, Hy Lôi bị ốm nặng.