Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 24: Quay đầu lại 500 lần


Đọc truyện Sống Chung Với Mẹ Chồng – Chương 24: Quay đầu lại 500 lần

Cuộc sống của Tùng Phi rơi vào sự hỗn loạn trước nay chưa từng có, con gái
bị bán đi, mẹ thì vào tù, vợ đã phát điên, bản thân anh còn phải đi làm
để nuôi gia đình, dường như chỉ trong chốc lát, anh đã già đi tới 10
tuổi, bận rộn chăm sóc hết người này tới người khác. Mai Lạc ngày nào
cũng phát điên lên ở nhà, ném đồ đạc, không cho ai được yên ổn, có lúc
nhân người ta không để ý còn tự sát, có lúc thì khóc lớn, Tùng Phi chẳng còn cách nào khác, đành đưa vợ tới một viện điều dưỡng tâm thần ở ngoại ô.

Biến cố lớn này khiến Hy Lôi cũng phải sợ hãi. Lúc nào rảnh là cô đi
thăm Mai Lạc, cũng may Mai Lạc vẫn còn có lúc tỉnh táo, vẫn nhận ra Hy
Lôi, chỉ có điều trong tiềm ý thức của mình, cô luôn cho rằng Đóa Đóa
vẫn ở cạnh cô, có lúc phát điên, cô tưởng Hy Lôi là mẹ chồng mà lao vào
cấu xé, mấy lần còn cào rách cả cổ Hy Lôi. Nhìn sự đau khổ của Mai Lạc,
Hy Lôi chỉ thấy tim mình đau nhói, nhưng mà lực bất tòng tâm.

Không lâu sau lại đến tết, Hy Lôi về nhà đón tết cùng bố mẹ và em trai. Bố mẹ sống cùng với Quân Quân và con dâu Phó Hinh Doãn sau khi hai đứa
cưới nhau, cuộc sống có vẻ rất hòa thuận, khiến Hy Lôi nảy sinh lòng
ngưỡng mộ. Lúc rửa bát, Hy Lôi lén hỏi mẹ:

– Sao mẹ và Hinh Doãn sống hòa thuận được thế? Có bí quyết gì à?

Mẹ cười:

– Làm gì có bí quyết gì, cứ bình thường thôi, đừng tỏ ra mình là mẹ
chồng, cũng đừng coi mình là mẹ ruột của người ta, lúc gần lúc xa, lúc
thân lúc sơ, tự mình phải biết giới hạn, cứ phiên phiến thôi là được
rồi. Vả lại con bé này cũng thông minh, không như con.

Nói mãi, mẹ lại phê bình Hy Lôi, Hy Lôi chép miệng cười, không thể
không thừa nhận, Phó Hinh Doãn là một cô bé vừa đáng yêu vừa thông minh, điều này giờ đây đã ít gặp trong số những cô gái thuộc thế hệ 8X rồi.

Qua tết không lâu, vào một ngày tháng ba là sinh nhật của Hy Lôi, cô
cùng đón sinh nhật với Liêu Phàm. Hai người trải qua quá trình làm bạn
suốt nửa năm trời, đã nghiễm nhiên trở thành hai người bạn thân thiết,
Hy Lôi đương nhiên hiểu dụng ý của một người đàn ông khi tiếp cận với
một người đàn bà, chỉ có điều cô không nói rõ ra mà thôi.

Liêu Phàm mang quà ra, đó là một hộp đựng đồ trang sức nho nhỏ, nhưng không tặng Hy Lôi ngay mà nói:

– Anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện, một câu chuyện tình cờ. – Từ
hai năm trước, khi anh đụng phải Hy Lôi, tới một năm rưỡi trước, khi anh thấy Hy Lôi đau lòng ngồi uống rượu trong quán bar và chăm sóc cô suốt
một đêm trong khách sạn, cho đến một năm trước khi lần nữa hội ngộ Hy
Lôi tại Ô trấn, tất cả những điều rất bình thường, nhưng qua sự miêu tả
của anh, nó giống như một sự khởi đầu đẹp cho một câu chuyện tình yêu,
những gì mà Hy Lôi đã quên, giờ đây dần dần hiện rõ lại trong ký ức của
cô. Cô nhớ lại lần cãi nhau với Hứa Bân, cô đi lang thang trên đường và
bị ô tô đụng phải, chàng trai lịch sự, nhã nhặn ấy mà sao cô lại quên
mất nhỉ? Cô nhớ lại lần đòi ly hôn với Hứa Bân, một mình cô vào quán
bar, uống rượu say được người ta đưa đến khách sạn ở một đêm, tỉnh dậy
nhìn thấy một tấm danh thiếp, nhưng mình cũng không lưu tâm, thì ra lại
là cùng một người, Liêu Phàm. Qua sự miêu tả của Liêu Phàm, cô ngây
người nhìn anh, không nói được lời nào.

Anh nói:

– Phật nói, kiếp trước quay đầu nhìn lại 500 lần thì kiếp này mới đổi
được một lần đi lướt qua nhau. Nhưng chúng ta đã lướt qua nhau nhiều lần như thế, chẳng nhẽ không phải là kỳ tích sao? Anh tin vào số mệnh, tin
rằng có những thứ do số phận an bài, số phận đã an bài cho chúng ta đi
lướt qua nhau hết lần này tới lần khác, tương phùng nhau hết lần này tới lần khác, vậy thì lần này chúng ta sẽ không lướt qua nhau nữa, sẽ không để lạc mất nhau giữa dòng người này nữa. Anh tin vào sự chỉ dẫn của số
phận, anh tin rằng đây là lần rung động rất chân thực của trái tim. Một
người đàn ông hơn 30 tuổi, quãng thời gian sau này sẽ không còn gặp được tình yêu chân thật và đẹp đẽ như vậy nữa, bởi vậy anh muốn nắm lấy nó.

Lời tỏ tình của Liêu Phàm mặc dù nằm trong sự tiên liệu của Hy Lôi,
nhưng nó lại khiến cô rung động mãnh liệt. Trái tim đã từng bị tổn
thương, bị cứa nát, nay vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc như hoa nở mùa
xuân. Anh là người ưu tú, nhưng Hy Lôi lại cảm thấy sự hiểu biết của
mình về anh quả thực rất ít ỏi, chỉ có điều, những lần gặp gỡ nhau kỳ
diệu ấy vẫn để lại trong Hy Lôi niềm tin vào duyên phận. Cô cố nén cảm
giác vui mừng trong lòng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ như một cô gái nhỏ, hỏi anh mấy câu:

– Thật không? Hai lần đó đều là anh à? Thật không?

Không thể tin nổi.

Liêu Phàm dịu dàng gật đầu. Anh mở cái hộp màu tím ra, cái nhẫn lấp lánh hiện lên dưới ánh đèn, nói:

– Tin anh đi, chúng ta sống với nhau chắc chắn sẽ hạnh phúc. Anh không xin em làm người yêu của anh, anh muốn em làm vợ anh.

Hy Lôi không ngờ lần đầu tỏ tình của Liêu Phàm lại là cầu hôn, niềm
hạnh phúc bất ngờ khiến cô thấy mắt mình như hoa đi, cô bật cười, nói:

– Có phải em nên suy nghĩ một chút không? Em không biết nên làm thế nào. – Cô cảm thấy mình dần mất bình tĩnh.

– Đương nhiên là em cần phải suy nghĩ, nhưng anh có đủ tự tin rằng sau
khi suy nghĩ, em sẽ nhận lời anh. Mấy lần trước, em đều không nhớ tới
anh, anh cho rằng đó là vì cuộc hôn nhân không như ý làm ảnh hưởng tới
suy nghĩ của em, khiến em không còn đủ sức lực để chú ý tới phong cảnh

xung quanh. Hy Lôi, em nên có một cuộc sống và tình yêu phù hợp với
mình.

Hy Lôi không trả lời, chỉ gật đầu, giống như đang nằm mơ, không ngờ một năm sau khi ly hôn, lại có một tình yêu đẹp như thế xuất hiện trước mắt cô.

Trên đường về nhà, ngồi trong xe của Liêu Phàm, cảnh tượng trước kia
khi bị anh đụng xe phải lại xuất hiện trong đầu cô, cô dần dần nhớ lại.
Bây giờ nhớ lại mới thấy, nó là một cuộc gặp gỡ tình cờ ngọt ngào biết
bao, cô nhắm mắt lại. Liêu Phàm đưa tay phải ra, những ngón tay nhẹ
nhàng lướt trên môi cô, Hy Lôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ mở lớn mắt, tưởng
là anh định hôn lén mình, thấy những ngón tay anh vừa lướt qua, cô bẽn
lẽn cười.

Buổi tối, nằm trong căn phòng trống vắng, cô lại mất ngủ, ngày trước
mất ngủ là vì cuộc hôn nhân thất bại của mình, vì Hứa Bân, sau đó là vì
Mai Lạc, vì Đóa Đóa, còn lần này, lại vì một người đàn ông. Trái tim Hy
Lôi đã thật lòng rung động, tình yêu lại một lần nữa tạo nên một làn
sóng trong trái tim vừa mới bình yên của cô. Cô thực sự muốn cứ như vậy
nhắm chặt đôi mắt, để mặc anh dắt tay, đi về một nơi mà cô chưa biết
đến, nhưng cô cũng thực sự thấy sợ hãi, sợ lại một lần nữa cô hồ đồ, lại một lần nữa thất bại. Làm thế nào đây? Suốt đêm dài, Hy Lôi trằn trọc
trong suy nghĩ.

2.

Chiếc nhẫn đó cả ngày nằm trong túi áo Hy Lôi, lúc nghỉ ngơi cô lại lấy nó ra, như một cô thiếu nữ mơ mộng, ngắm nghía thật kỹ rồi bật cười một mình. Liêu Phàm không gọi điện thoại tới, anh đang chờ đợi.

Trước khi tan ca, cô tình cờ nhận được điện thoại của Hứa Bân, anh
không biết số di động mới của cô nên gọi tới máy bàn ở phòng làm việc,
muốn hẹn Hy Lôi ra gặp mặt, nghe ra thì có vẻ như anh không uống rượu,
cũng không có vẻ gì là đang kích động, rất bình thường, Hy Lôi nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý.

Chia tay nhau một năm, Hứa Bân gầy đi rất nhiều, trông có vẻ như không ngủ đủ giấc.

Trên đường tới chỗ hẹn, Hy Lôi còn nghĩ, Hứa Bân gặp cô để nói gì, hối
hận sao? Hay nhớ nhung? Muốn quay lại? Cho dù là thế nào thì Hy Lôi cũng cảm thấy coi như bớt giận, để kẻ từng làm tổn thương tới mình phải buồn bã, hối hận, khóc lóc trước mặt mình để cầu xin sự tha thứ, trong lòng
sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy mình thật xấu xa,
dù sao thì hai người cũng đã từng yêu nhau!

Hy Lôi ngồi ngay ngắn xuống ghế, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước:

– Lẽ ra giờ này anh phải ở nhà bế con mới đúng chứ?

Hứa Bân cười chua chát, nói về cuộc sống tái hôn vội vã của mình, người quậy khóc không chỉ là đứa con mà còn là người vợ bướng bỉnh, ngang
ngạnh và bà mẹ khó tính của anh. Suốt một năm qua, anh chưa được ngủ một giấc an lành nào, chưa có ngày nào trôi qua trong bình yên, ngày nào
anh cũng phải sống trong những tiếng cãi vã, khóc lóc. Bởi vì đã có con
nên mâu thuẫn khác lại nảy sinh, cuộc sống còn tệ hơn cả hồi sống với Hy Lôi, ban đầu Hứa Bân chán nản, nhưng bây giờ anh đã bất lực, để mặc cho nó muốn ra sao thì ra.

– Anh nói với tôi những điều này để chứng tỏ điều gì, rằng anh đã hối
hận? Thực ra tôi cảm thấy một người đàn ông thông minh thì cho dù cuộc
sống bất hạnh đến đâu thì cũng nên giả vờ là mình hạnh phúc trước mặt vợ cũ.

– Hôm qua là sinh nhật của em, anh nhớ chứ không quên. Chúng ta đã từng yêu nhau, thế nên trong lòng anh vẫn luôn nhớ tới em, anh nói với em
những điều này chỉ là muốn dùng sự thất bại lần thứ hai của anh để nói
với em một kinh nghiệm đau đớn, sau khi hôn nhân đã tan vỡ, nếu không có sự tự kiểm điểm và tổng kết kỹ càng, không có đủ lòng kiên nhẫn và can
đảm thì đừng vội vàng tái hôn. Hy Lôi, em và anh đều đã thất bại một
lần, lần sau nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, chuẩn bị tốt rồi mới
tái hôn. Anh đã thất bại thêm lần nữa, anh không muốn em lại sai giống
anh, anh hy vọng sau này em sẽ hạnh phúc.

Những lời của Hứa Bân vô tình lại chạm vào sợi dây thần kinh yếu đuối
trong lòng Hy Lôi, cô thấy hơi xúc động. Cô không ngờ Hứa Bân hẹn cô ra
đây chỉ để nói với cô rằng, cuộc tái hôn vội vã của anh đã thất bại, anh muốn giúp cô rút ra bài học kinh nghiệm để đừng đi vào vết xe đổ đó.

Cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, một lúc lâu sau mới nói:

– Hứa Bân, anh trưởng thành rồi, anh thay đổi rồi.

– Tin anh đi, cứ từ từ, đừng vội, dù sao thì anh cũng không mang lại
hạnh phúc cho em, anh tin là sau này em sẽ hạnh phúc, nhưng em nhất định phải đi từ từ thôi, đừng như anh bây giờ.

– Cảm ơn anh! Hứa Bân. – Hai người đã từng yêu nhau, cuối cùng cũng một lần nữa bắt tay nhau, sau đó quay người bỏ đi.

Khi gặp lại Liêu Phàm, Hy Lôi thấy do dự. Những lời của Hứa Bân đối với cô đã có không ít ảnh hưởng. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt
mình, có lúc cô thấy hơi hoảng hốt, cảm thấy anh vừa thân thiết lại vừa
xa lạ, Liêu Phàm mà cô biết từng học ở nước ngoài, có sự nghiệp riêng
của mình, làm việc gì cũng chu đáo, cư xử hiền hòa với mọi người, hơn 30 năm qua của anh, cô không biết một chút gì, còn anh thì hiểu cô được
bao nhiêu?

– Anh hiểu em không? – Hy Lôi hỏi anh.

– Em mà anh hiểu xinh đẹp, rộng lượng, lương thiện, tao nhã, anh cho rằng như thế là đủ rồi.

– Em đã từng ly hôn, anh không để bụng sao?

– Anh cũng từng ly hôn, chẳng nhẽ em cho rằng anh là một thằng đàn ông
thất bại triệt để sao? – Lời nói của Liêu Phàm khiến Hy Lôi khựng lại,

và có hơi một chút thất vọng, nhưng sau đó lại thấy được giải thoát.

Các gia đình bất hạnh đều có nỗi khổ riêng của mình, Liêu Phàm chậm rãi kể lại. 8 năm trước, anh cùng cô bạn học bên Mỹ, Lâm Lệ yêu nhau, sau
đó cùng về nước kết hôn, sự nghiệp của anh nhanh chóng phát triển, còn
Lâm Lệ sau khi cưới thì không đi làm, ở nhà lại không chịu được sự cô
đơn, một năm sau khi kết hôn, cô ngoại tình, sau khi phát hiện thì hai
người chấp nhận ly hôn. Lâm Lệ cũng không kết hôn với người tình của
mình mà một mình quay về Mỹ, bao nhiêu năm nay, họ không còn liên lạc
với nhau nữa. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó đã để lại những vết thương chí
mệnh trong lòng Liêu Phàm, nhiều năm sau đó, mặc dù xung quanh có không
ít bóng hồng nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu cho mọi người một người
bạn gái chính thức.

– Anh không…?

– Nếu anh nói là anh vẫn lặng lẽ chờ đợi em của tương lai thì đó là nói dối, trong khoảng thời gian đó anh cũng đã thử tiếp xúc với nhiều cô
gái, nhưng không ai đủ đặc biệt để anh phải yêu hết mình, cũng từng có
một vài mối quan hệ ngắn ngủi, nhưng kết thúc vẫn là chia tay.

Cũng là lần đầu tiên Hy Lôi chính thức nói với anh về nguyên nhân và
hậu quả của cuộc hôn nhân thất bại của mình, một bà mẹ chồng kỹ tính và
hay soi mói, một ông chồng thô lỗ và chưa trưởng thành, cùng với một bản thân nông nổi và bướng bỉnh, mâu thuẫn của ba người khi đã lên đến đỉnh điểm thì không gì còn níu giữ được. Liêu Phàm nhớ lại sau khi đâm phải
Hy Lôi và đưa cô vào bệnh viện, những người nhà mà anh nhìn thấy, anh
đau lòng nói:

– Những điều này không thể trách em được, không phải lỗi của em, anh có thể hiểu được. Em yên tâm đi, mẹ anh là con nhà danh giá, cư xử rất
hiền hòa, cả đời thờ Phật, hơn nữa đa số thời gian đều sống bên Canada
với chị anh, thi thoảng mới về nước ở một thời gian ngắn, chúng mình
cưới nhau sẽ không nảy ra xung đột trong việc này đâu.

Lời nói của anh cứ như thể Hy Lôi đã đồng ý kết hôn với anh, khiến cô thấy hơi ngượng nghịu.

– Nhưng em vẫn phải nghĩ lại. Anh biết không? Em sợ. Em không thể chỉ
nghe theo lời chỉ dẫn của trái tim đang rung động của mình, đem cuộc hôn nhân lần thứ hai của mình vào một canh bạc.

– Em nói là rung động. Thế là đủ rồi, anh cho em thời gian để suy nghĩ. – Liêu Phàm nói.

3.

Chỉ trong một ngày, Hy Lôi đồng ý với lời cầu hôn của Liêu Phàm. Hôm
nay, cô đi tham dự đám cưới của một người đồng nghiệp. Đó là một đồng
nghiệp mới chuyển đến tòa sạn, Tô Á, sinh năm 85, cùng làm việc với bạn
trai trong một tòa soạn báo, cả hai đều mới bước chân vào xã hội và đi
làm, tiền lương không cao, không nhà không xe, thuê một ngôi nhà ở gần
cơ quan, nói là đám cưới nhưng thực ra rất đơn giản, chỉ tổ chức trong
một nhà hàng bình thường, mời mấy đồng nghiệp tới ăn bữa cơm, không có
váy cưới, không có nhẫn, chỉ có lời chúc phúc. Đó là kiểu “cưới chay”
đang rất thịnh hành hiện nay, ngoại trừ tình yêu và ước mơ, họ không có
gì cả. Chú rể trong đám cưới nước mắt lưng tròng, hạnh phúc nắm tay cô
dâu, cảm ơn cô:

– Cảm ơn em, bà xã, vào lúc anh vẫn còn trắng tay, em đã sẵn sàng dâng hiến tất cả cho anh. – Tô Á cũng cảm động khóc.

Cảnh tượng này khiến Hy Lôi vô cùng xúc động. Vì sao người ta còn trẻ
mà lại có sự nhiệt tình và dũng cảm như thế, đón nhận một cuộc hôn nhân
nghèo khó, một hành trình không biết tương lai, còn mình, tuổi lớn dần
hơn nhưng ngay cả dũng khí để yêu cũng không có, bởi vì như con chim sợ
cành cong, khi hạnh phúc đến gõ cửa, tưởng rằng sau lưng hạnh phúc lại
là một mối nguy hiểm mới rình rập, bởi vậy nên từ chối mở cửa.

Dự đám cưới trở về, vừa xuống xe, bỗng dưng có một chiếc xe máy dừng
kít lại ngay sát cạnh người cô, chiếc túi trong tay bị người trên xe
giằng mất. Hy Lôi ngã ngồi xuống đất, một lúc lâu sau mới tỉnh thần lại, cánh tay và đầu gối đều bị xây xước, máu hòa lẫn vào với bụi. Tên cướp
đã phóng xe đi. Cũng may điện thoại di động cầm trong tay, cô tỉnh thần
lại, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Liêu Phàm. Liêu Phàm cũng
đang có việc ở gần đó, chưa đầy 5 phút sau anh đã có mặt. Thấy cô như
thế, anh bình tĩnh báo cảnh sát, sau đó đưa Hy Lôi vào bệnh viện băng bó vết thương, mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Khi cô từ phòng khám đi ra, anh nhận được thông báo là đã bắt được tên
cướp.

Hy Lôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ngồi trên hàng ghế dài của bệnh viện, không biết vì sao cô bỗng cảm thấy rất mệt. Liêu Phàm ngồi bên cạnh, Hy Lôi khe khẽ ngả đầu vào vai anh, cô không muốn nghĩ gì hết, cô quá mệt
rồi.

Liêu Phàm giang cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói:

– Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé. – Hy Lôi gật đầu.

– Từng có người làm một thí nghiệm, nuôi một con cá mập hung dữ và một
bầy cá nhiệt đới khác vào một cái đầm, sau đó dùng thủy tích ngăn chia
cái đầm đó ra. Ban đầu, ngày nào con cá mập cũng không ngừng húc đầu vào tấm thủy tinh trong suốt đó, nhưng nó không thể nào bơi sang phía bên
kia, còn nhân viên thí nghiệm hàng ngày đều thả một ít cá chép vào trong đầm nên con cá mập không thiếu đồ ăn. Chỉ có điều nó vẫn muốn sang bên
kia, muốn thử món ngon ở bên đó, ngày nào nó cũng liên tục đâm vào tấm

kính, nó thử khắp mọi nơi, lần nào cũng dùng hết sức mình, nhưng lần nào cũng chỉ ôm thêm thương tích đầy mình. Mấy lần liền, cả người nó nứt
toác ra, chảy máu, liên tiếp một thời gian dài, khi tấm kính bị nứt là
nhân viên thí nghiệm lại thêm vào một tấm kính dày hơn. Sau đó con cá
mập không còn húc vào tấm kính đó nữa, cũng không còn để ý đến đàn cá
nhiệt đới ngon lành kia nữa, cứ như thể chúng chỉ là những bức tranh
treo trên tường. Nó bắt đầu chờ đợi những con cá chép xuất hiện vào một
thời gian cố định trong ngày, rồi dùng bản năng săn bắt của mình để kiếm thức ăn, giống như đã quay về với sự oai hùng của mình khi ở biển,
nhưng tất cả những điều này chỉ là giả dối mà thôi. Giai đoạn cuối cùng
của cuộc thí nghiệm, người ta lấy tấm kính ra, nhưng con cá mập vẫn
không có phản ứng gì. Ngày nào nó cũng chỉ săn bắt trong khoảng không
gian cố định của mình, nó không chỉ coi như không nhìn thấy đàn cá nhiệt đới kia, mà thậm chí, khi những con cá chép trốn sang phía bên kia đầm, nó lập tức từ bỏ sự truy sát, không bao giờ lao về phía đó. Thí nghiệm
kết thúc, nhân viên thí nghiệm cười nó là loài cá yếu đuối nhất đại
dương. Câu chuyện này có thể em đã từng nghe kể.

Hy Lôi gật đầu, cô biết dụng ý cả Liêu Phàm khi kể câu chuyện này. Cô nói:

– Nó không yếu đuối, nó chỉ sợ đau, không muốn một lần nữa khiến mình bị thương.

– Tin anh đi, giữa chúng ta không có tấm kính nào cả, không có bất cứ thứ gì ngăn cản chúng ta.

– Em tin. Liêu Phàm, anh đừng nói nữa, em biết. Em tin mà. – Ngay vào
lúc gặp tên cướp, Hy Lôi phát hiện ra rằng, người mà mình tin tưởng và
muốn dựa dẫm vào nhất là anh, Liêu Phàm, anh đã đi vào cuộc sống của cô
một cách từ từ, chậm rãi nhưng không thể xa cách.

4.

Đây là lần đầu tiên Hy Lôi đến nhà Liêu Phàm. Ngồi trong căn biệt thự
hai tầng ở một vùng ngoại ô thành phố, bởi vì nó là khu biệt thự được
xây dựng từ lâu nên không phải mới lắm, nhưng môi trường xung quanh rất
tốt. Đẩy cánh cổng sắt ra là một khu vườn nhỏ, Liêu Phàm trồng ở đó mấy
cây nguyệt quế và vài khóm hoa.

Hy Lôi hơi ngạc nhiên:

– Đều do anh trồng à?

– Ừ! Sao hả, em cảm thấy chỉ có những ông già đã về hưu mới làm việc này hay sao?

– Không thể tin được. – Trong ấn tượng của Hy Lôi thì một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, chẳng mấy ai có được cái nhã hứng như thế này. Cô lại có một phát hiện mới về Liêu
Phàm. Xem ra lần này cô thực sự đã chọn đúng người.

Bước chân vào nhà, tầng một gian phòng khách rộng lớn, ngoài ra còn có
hai phòng ngủ, phòng bếp ở đối diện phòng khách, có một người phụ nữ
trung niên hơn 40 tuổi đang bận rộn trong đó. Thấy Liêu Phàm về nhà, chị nhiệt tình chào hỏi, mỉm cười chào Hy Lôi. Liêu Phàm giới thiệu đây là
người giúp việc của nhà anh.

Theo anh lên tầng hai, hai bên trái phải mỗi bên có một căn phòng, có
lẽ là thư phòng hoặc phòng trẻ em, vì không có người ở nên để đầy sách
vở và đồ không dùng đến. Đối diện với cầu thang có một phòng ngủ chính,
cái giường đôi rộng lớn đặt giữa phòng, một bên có dấu của người ngủ,
mấy tờ báo đặt trên giường, kéo tấm cửa sổ sát đất ra là một cái ban
công, ánh mặt trời mùa xuân rạng rỡ chiếu vào.

– Trừ người nấu cơm cho anh thì em là người phụ nữ đầu tiên đến đây. – Liêu Phàm nói.

– Xì, em không tin đâu! – Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thấy thật ấm áp.

– Thật đấy, căn nhà này anh mua bốn, năm năm rồi, chỉ sống có một mình, anh chỉ chờ mỗi một nữ chủ nhân nữa thôi, chờ em vất vả quá.

– Sao mà vất vả?

Câu nói ngọt ngào vừa tuôn ra khỏi miệng là Hy Lôi đã thấy hối hận, bờ
môi của Liêu Phàm đã ghé sát, giữ lấy cô đang định tránh đi, nói khẽ:

– Vất vả ở đây, cả ở đây nữa. – Hai đôi môi quấn lấy nhau, rồi anh lại đặt bàn tay Hy Lôi lên ngực mình. – Ở đây cũng đau.

Một nụ hôn thật dài trong ánh nắng của mùa xuân khiến Hy Lôi thấy chóng mặt, cô nhiệt tình hôn trả lại anh, đắm đuối, cuối cùng, cô đẩy anh ra.

– Có một chuyện mà em nhất định phải nói với anh.

Liêu Phàm dừng lại, lặng lẽ chờ Hy Lôi nói.

Cô suy nghĩ trong giây lát rồi kể cho Liêu Phàm nghe chuyện sau khi ly
hôn, cô phát hiện mình có thai ngoài tử cung và đã bị phẫu thuật cắt
buồng trứng, sau đó lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh. Liêu Phàm không nói gì, mà tìm một điếu thuốc từ chiếc tủ bên cạnh, châm một điếu, sau
đó quay người đi.

Phản ứng này Hy Lôi có thể lường trước được. Cô nói trước đó cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh tỏ ra do dự hay hối hận, cô cũng không hận anh, cô sẽ
lập tức bỏ đi để giữ lại sự tự trọng cuối cùng cho mình.

Hạnh phúc chỉ cần với tay là có thể giữ lấy, nhưng cuối cùng lại như đám mây tan biến, Hy Lôi nghẹn ngào nói:

– Liêu Phàm, em biết thế này là không công bằng với anh, vậy nên em mới nói với anh vào lúc này, anh hối hận là đúng. Vậy thì chúng ta coi như
chưa từng có việc gì xảy ra.

Giọng nói của Liêu Phàm có vẻ gấp gáp, anh dụi tắt điếu thuốc trong tay:

– Sao có thể coi là chưa từng xảy ra được? Anh hận, hận bản thân mình
sao không quen em sớm hơn, không, thực ra anh đã quen em từ sớm, nhưng
anh đã không giành lấy em. Nếu anh cố gắng sớm hơn một chút thì đã không xảy ra những việc này, em sẽ không phải trải qua nhiều đau khổ như thế. Đúng vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống một cuộc sống không có con cái, bởi vậy khi nghe em nói thế, anh rất buồn, anh rất lo lắng, nhưng
anh không định thay đổi ý định của mình, em hoàn mĩ hay buồn bã, hay đầy vết thương thì anh vẫn chấp nhận. – Liêu Phàm ôm Hy Lôi vào lòng.

Nước mắt Hy Lôi tuôn trào, cô nghẹn ngào nói:

– Nhưng như thế nghĩa là em đã mất một nửa khả năng sinh nở.

– Đừng nói nữa. Anh biết. Chúng ta cùng đối diện. Hy Lôi, anh yêu em! – Đây là lần đầu tiên anh nói câu “Anh yêu em” với Hy Lôi, vào ngay lúc
này.


Cô không kìm được những giọt nước mắt lăn dài, nỗi đau trong lòng lại nhói lên, sự cảm động và đau lòng cùng đan xen:

– Em cũng vậy.

Hai người dần dần bình tĩnh lại, Liêu Phàm giúp Hy Lôi lau nước mắt, an ủi:

– Ngốc quá, đừng khóc nữa, lại đây, cùng xem nhà của chúng ta, em muốn
trang trí thế nào, hay là trang trí lại từ đầu, hoặc nếu em không thích ở đây thì mua chỗ khác.

– Không, ở đây tuyệt lắm, em rất thích.

– Nói cho anh biết, em thích đồ dùng như thế nào, ngày mai chúng ta
cùng đi mua. Anh đoán em thích đồ kiểu Trung Quốc đúng không?

Hy Lôi cười:

– Sao anh biết?

– Anh biết từ lâu rồi, anh còn biết em sẽ yêu một người đàn ông tên là Liêu Phàm, sẽ cùng anh ta sống cả đời hạnh phúc.

– Đúng, Liêu Phàm, em yêu anh!

5.

Họ kết hôn chớp nhoáng, ngày thứ 10 sau khi Liêu Phàm cầu hôn, họ bỏ
qua giai đoạn yêu đương để tiến thẳng đến đám cưới, nếu nói về tình yêu, vậy thì quãng thời gian suốt 3 năm trước đã đủ rồi.

Mua đồ dùng gia đình, trang trí lại nhà, mua váy cưới, sắp xếp lễ cưới, tất cả đều được sắp xếp rất thỏa đáng và nhanh gọn. Hy Lôi chuyển sách
vở và quần áo của mình từ căn nhà trọ đến, biến một phòng trên tầng hai
thành thư phòng, để ở đó một cái giá sách thật to, trên đó chất đầy
sách. Căn phòng hướng Nam, ánh mặt trời đầy đủ, trên ban công là các
chậu cây xanh tốt. Phòng ngủ được thay bằng một chiếc giường gỗ lớn có
điêu khắc hoa văn, tấm rèm ngủ buông thõng, thoải mái và cổ điển, trên
tường treo một bức ảnh cưới của hai người. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi của cả hai.

Một ngày trước khi cưới, Hy Lôi và Liêu Phàm cùng tới viện điều dưỡng thăm Mai Lạc. Cô vẫn lúc tỉnh lúc mơ, kéo tay Hy Lôi hỏi:

– Đóa Đóa của tớ tìm thấy chưa? Đóa Đóa của tớ tìm thấy chưa?

Hy Lôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ sợ lại kích thích bạn, đang do dự thì bỗng dưng Mai Lạc trợn tròn mắt, hét lên:

– Mụ phù thủy, bà giết Đóa Đóa của tôi, bà giết Đóa Đóa của tôi.

– Là tớ mà, tớ là Hy Lôi mà, cậu tỉnh lại đi, là tớ đây!

– Hy Lôi, nhìn thấy Đóa Đóa không? Cậu hứa sẽ giúp tớ tìm Đóa Đóa mà.

Hy Lôi ngậm nước mắt, gật đầu:

– Cậu yên tâm đi, chắc chắn tớ sẽ giúp cậu tìm thấy Đóa Đóa, chắc chắn.

– Cậu lừa tớ, cậu là kẻ lừa đảo, các người lừa tôi, không tìm thấy Đóa
Đóa nữa rồi, không bao giờ tìm thấy nữa rồi. – Nói rồi cô lại bắt đầu
cào cấu Hy Lôi, Liêu Phàm thấy vậy, vội vàng chạy đến ngăn lại, y tá
cũng chạy đến kéo Mai Lạc ra.

Đám cưới ngày hôm sau được tổ chức trên bãi cỏ của công viên. Đây là ý
tưởng của Hy Lôi, tránh xa sự ồn ào của những bàn tiệc, tiếp xúc với thế giới tự nhiên. Bãi cỏ xanh mướt, những bông hoa đào đã nở, váy trắng
quét đất, gương mặt rạng ngời hạnh phúc, Hy Lôi khoác tay Liêu Phàm cùng nhận lời chúc phúc của mọi người.

Mẹ Liêu Phàm cũng bay từ Canada về để tham dự lễ cưới của con trai, bố
mẹ Hy Lôi cũng được Liêu Phàm cử xe xuống đón lên. Đây là lần đầu tiên
Hy Lôi gặp mẹ chồng của mình, bà cao quý nhưng không cao ngạo, từ người
bà tỏa ra khí chất của một người phụ nữ gia đình danh giá của xã hội cũ, đối xử với mọi người rất nhã nhặn, lịch sự, nhiệt tình chào hỏi và trò
chuyện với bố mẹ Hy Lôi, cũng rất hài lòng với cô con dâu mới của mình.
Mẹ Hy Lôi khi nhìn Hy Lôi uống rượu giao bôi với Liêu Phàm, xúc động tới rơi lệ.

Hôn lễ vừa kết thúc, Liêu Phàm lái xe đưa mẹ và vợ cùng về nhà. Trên
đường, mẹ chồng nắm tay Hy Lôi, vui vẻ và gọi cô thân mật bằng cái tên
“Lôi Lôi”, Hy Lôi vì đã từng có một bà mẹ chồng như Phương Xảo Trân nên
giờ vẫn thấy e dè, đối với bà mẹ chồng mới, cô vẫn còn chút lo lắng, bất an, nên cô cố gắng thể hiện thật tốt để lưu lại ấn tượng trong lòng mẹ
chồng.

Liêu Phàm quay đầu lại cười hỏi mẹ:

– Mẹ hài lòng với con dâu không? Hy Lôi là bảo bối của con đấy, mẹ
không được nói xấu cô ấy. – Có lẽ Liêu Phàm nhận được sự giáo dục của
phương Tây, tư tưởng cũng Tây hóa nên thản nhiên thể hiện tình yêu của
mình dành cho vợ, điều này khác rất nhiều so với những người đàn ông
Trung Quốc có tư tưởng truyền thống.

Mẹ chồng cười:

– Được, hài lòng, con trai mẹ chọn thì chắc chắn là mẹ hài lòng, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là mẹ vui rồi.

Hy Lôi thấy yên tâm hơn, đúng lúc này thì chiếc điện thoại trong túi
xách không biết điều rung lên, cô nhấc máy, là điện thoại của một người
bạn vừa tham gia lễ cưới, cũng là bạn của Tùng Phi và Mai Lạc. Nghe điện thoại xong, trong đầu Hy Lôi như vang lên một tiếng nổ lên. Cô thất
thần buông thõng tay, điện thoại rơi xuống chân, gương mặt hồng hào nay
trắng bệch.

– Lôi Lôi, con sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? – Mẹ chồng căng thẳng hỏi.

Liêu Phàm thấy vậy, vội tấp xe vào lề đường:

– Xảy ra chuyện gì? Sao thế?

– Mai Lạc chết rồi, Mai Lạc tự sát rồi. – Hy Lôi đờ đẫn nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.