Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 20: Trận chiến ly hôn


Đọc truyện Sống Chung Với Mẹ Chồng – Chương 20: Trận chiến ly hôn

Sự thất bại trong sự nghiệp và những biến cố trong hôn nhân trong phút
chốc đã quật ngã Hy Lôi, nỗi đau trong lòng, ngoại trừ Mai Lạc thì Hy
Lôi không thể nói cho bất cứ ai, ngày nào về tới nhà cô cũng không muốn
ăn uống, sáng dậy thì rửa mặt bằng nước mắt, ban ngày đi làm vẫn phải cố để gượng cười, giả bộ như không có chuyện gì. Mai Lạc nghe kể về những
hành vi của Hứa Bân cũng nghiến răng nghiến lợi, nói trong điện thoại:

– Bỏ! Bỏ ngay cho tớ! Một bà mẹ biến thái, lại thêm một thằng con trai
nghe mẹ mù quáng, như thế thì sống làm sao được? Yên tâm đi, con cóc ba
chân còn khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì tìm đâu chẳng thấy, đầy người còn tốt hơn Hứa Bân nữa chứ. Hắn thì có cái cóc khô gì? Bỏ đi! – Nghe
những lời Mai Lạc nói, Hy Lôi thấy an ủi hơn nhiều.

Đã hẹn nhau thứ ba tới Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn, nhưng Hứa
Bân lại đến muộn. Tay đút túi áo, mặt không biểu cảm, mỗi khi muốn thể
hiện sự lạnh lùng và xa cách với người khác, anh ta đều làm như vậy.

– Mang đủ mọi thứ chưa?

Hứa Bân có vẻ bực dọc:

– Mang rồi! Cô thì sao, viết xong đơn chưa?

– Viết rồi, anh xem đi, có ý kiến gì khác không?

– Có gì mà phải xem. Hai đứa không có tài sản, không con cái.

Bước vào nơi đăng ký làm thủ tục ly hôn, một cặp vợ chồng vào trước vừa đi ra, người đàn ông mặc comple sang trọng, cái bụng bia đã nhô ra, vừa nhìn là biết đến tuổi trung niên phát tướng, người đàn bà thì cũng
khoảng tuổi trung niên, dung nhan tiều tụy, trên mặt còn vương nước mắt, vừa nhìn là biết vừa mới khóc xong, không cần nói cũng biết đây là một
ví dụ điển hình của một người đàn ông có nhân tình ở ngoài và về nhà bỏ
vợ. Đối diện phòng đăng ký ly hôn là phòng đăng ký kết hôn, qua cánh cửa kính lớn có thể nhìn thấy một đôi vợ chồng mới nhận xong giấy đăng ký
kết hôn, vui vẻ cười nói, vừa điền nốt vào mấy giấy tờ còn lại, vừa đùa
nghịch nhau, so sánh hai bên, một bên tình nghĩa đã cạn, một bên hạnh
phúc bắt đầu, đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Ngồi vào chỗ rồi mới phát hiện ra mang thiếu giấy tờ, Hứa Bân chỉ mang
giấy đăng ký kết hôn mà không mang sổ hộ khẩu. Nhân viên không ngước đầu lên:

– Về lấy đi!

Vừa ra khỏi Cục Dân chính, hai người đã cãi nhau:

– Anh cố ý phải không? Tại sao không mang sổ hộ khẩu, đừng nói là anh không hiểu những thủ tục này nhé!

– Cô nói thế là ý gì, tôi cố ý không mang, tôi không muốn ly hôn à?

– Chẳng nhẽ không phải sao? Thế vì sao anh không mang?

– Tôi thực sự không biết, tôi đã ly hôn bao giờ đâu, không hiểu.

– Được rồi, đã muốn ly hôn rồi thì đừng cãi nhau nữa. Anh về nhà lấy đi!

– Tôi còn phải đi làm nữa, không có thời gian, để sau đi!

Hứa Bân lên một chiếc taxi rồi nhanh chóng bỏ đi, để lại một mình Hy Lôi đứng ở đầu đường, gào lên chửi:

– Hứa Bân, đồ khốn nạn!

Lần đầu tiên đi ly hôn đã ra về trong ấm ức.

Buổi chiều đi làm, thấy bàn làm việc của Tiểu Lộc trống không, thì ra
cô đã chuyển sang văn phòng chủ biên. Trong lòng Hy Lôi lại thấy chua
chát, nỗi thất vọng dâng lên trong tim, vô cùng buồn bã. Bây giờ thi
thoảng ở tòa soạn gặp Tiểu Lộc, hai người đều cảm thấy không tự nhiên,
có một khoảng cách nào đó giữa hai người, tình bạn giữa hai người đồng
nghiệp với nhau không biết từ lúc nào cũng trở nên nhạt nhẽo dần đi.

Buổi tối về đến nhà, bỗng dưng cảm thấy tứ chi rã rời, lúc này mới nhớ
ra cả ngày nay mình chưa ăn gì. Cô cố đứng lên, nói với bản thân, phải
ăn cơm, không được sụp đổ, phải đối xử tốt với bản thân.

Lục lọi trong nhà bếp một lúc lâu, trứng gà chẳng biết ăn hết từ lúc
nào, sữa cũng không còn, chỉ còn lại một nắm mì và ít rau đã úa vàng. Hy Lôi ném hết vào thùng rác rồi xuống lầu.

Cô ngồi ăn một bát mì trong tiệm mì dưới lầu. Tiệm mì này rất nổi
tiếng, ngày nào cũng có nhiều người phải xếp hàng để chờ ăn. Ngày trước
khi yêu Hứa Bân, cô thường tới đây ăn, sau đó từ nhà anh chuyển tới đây, buổi tối mà đói cũng xuống đây ăn một bát thì đi ngủ mới thấy ngon, một tiệm mì nhỏ nhưng lúc nào cũng ngồi đầy những người.

Bát mì nóng hổi được bưng ra, mùi thơm phả vào mũi. Hy Lôi gắp một sợi
mì, nhai như nhai rơm, lại gắp thêm một gắp nữa, vẫn chẳng có mùi vị gì. Cô bỏ đũa thìa xuống.

Ông chủ nhiệt tình, thấy Hy Lôi bỏ đũa xuống thì quan tâm hỏi:

– Sao thế, không ngon à? Có vấn đề gì không, có cần tôi làm cho cô bát khác không?

– Dạ không ạ, ngon lắm ạ.

– Tôi thấy sắc mặt cô không bình thường, có phải bị ốm không?

– Chắc là cháu hơi bị cúm!

– Ồ, thế thì phải chú ý vào, mùa đông dễ ốm lắm, mau uống thuốc đi.

– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác!

Nói xong, ông chủ lại đi tiếp khách khác. Hy Lôi cúi đầu, tiếp tục ăn
mì, nói với bản thân, cho dù không thấy ngon miệng cũng phải ăn một
chút, phải ép mình ăn nhiều hơn. Không được để người khác nhìn thấy mình bị hôn nhân đánh bại.

Trong sách nói, ăn cơm một mình thật là tủi nhục, những sợi mỳ như những cọng rơm trong miệng, ăn mãi, nước mắt lại trào ra.

2.

Lại một thứ ba nữa tới, Hứa Bân lại tới muộn, Hy Lôi đứng trong gió rét chờ gần 2 tiếng đồng hồ, lúc này anh mới từ trên một chiếc taxi bước

xuống, chầm chậm đi về phía cô.

– Hôm nay có mang sổ hộ khẩu đi không?

– Không mang. – Hứa Bân đáp rất rõ ràng.

– Không mang thì anh còn tới làm gì?

– Em thực sự muốn ly hôn à, đừng quậy nữa được không! Em tưởng ly hôn vui lắm à!

– Tôi không quậy, tôi rất nghiêm túc, yêu cầu anh nghiêm túc một chút!

– Anh cũng rất nghiêm túc nói với em rằng, anh không muốn ly hôn.

Hai người lại đứng trong gió rét cãi nhau, cuối cùng Hứa Bân đề nghị
hai người nói chuyện với nhau thật thẳng thắn. Ngồi trong một quán trà
ấm áp như mùa xuân, đưa mắt sang bên là một đôi tình nhân đang thân mật
ôm nhau, còn Hy Lôi và Hứa Bân thì như hai người xa lạ.

– Nói cái gì? Nói đi!

– Anh không muốn ly hôn.

– Vì sao?

Hứa Bân cúi thấp đầu nói:

– Bố mẹ anh đều nói, ly hôn mất mặt lắm.

Hy Lôi cười lạnh một tiếng:

– Bố mẹ anh nói thế, còn anh thì sao?

– Anh cũng thấy rất mất mặt.

– Tới nước này rồi mà còn lo đến thể diện của mình, đúng, đúng là rất
mất mặt, nhưng vì thể diện của mình mà chúng ta phải sống dày vò nhau
trong đau khổ như thế sao? Tôi vẫn phải ngậm cười mà sống một cuộc sống
nhục nhã với anh sao?

– Có nghiêm trọng vậy không?

– Đến giờ anh còn không biết vấn đề của chúng ta xuất phát từ đâu sao?

Hứa Bân lại bực bội xua tay:

– Được rồi, được rồi, bây giờ không cần nói vấn đề của chúng ta là ở
đâu nữa, đều là lỗi của anh, coi như anh sai, được chưa! Bây giờ chúng
ta nghĩ về cuộc sống sau khi ly hôn đi. Em nhìn xa một chút xem, những
người đàn bà đã ly hôn, có người nào sau đó tìm được một người chồng tốt hơn người chồng trước? Nếu không phải ông già thì cũng là dạng tàn phế, tóm lại là có vấn đề, nói không chừng còn kiếm được một ông chồng đã
từng ly hôn và phải nuôi con, chẳng nhẽ em muốn làm mẹ kế cho người ta
sao?

– Cái gì? Tôi tìm ông già, tôi tìm được một kẻ tàn phế, tôi làm mẹ
kế của người ta, được lắm! Cho dù phải làm mẹ kế cho người ta thì cũng
còn hơn là kiếm cho mình một bà mẹ chồng không phải mẹ kế nhưng còn hơn
cả mẹ kế! Cho dù tìm được một ông già thì cũng còn hơn loại đàn ông vì
ngu muội, mù quáng mà đánh vợ mình như anh! Anh cũng nhìn lại đi, những
người đàn bà sống tốt sau ly hôn nhiều lắm, Vương Phi biết không, sau
mối tình chị em với Tạ Đình Phong thì lại cưới Lý Á Bằng, vẫn sống tốt
đấy thôi.

– Được, được, được, anh không nói với em nữa, anh nói không lại em. Vô lý.

– Không thể nào trò chuyện được! Sớm biết nhà anh như thế thì tôi đã không vội vàng cưới anh rồi.

– Tóm lại bây giờ anh không muốn ly hôn, nếu không thì chờ anh suy nghĩ lại đã rồi cho em đáp án sau! Dù sao em cảm thấy kết hôn vội vã quá thì giờ ly hôn cũng không thể vội vã được!

– Hồi đó đầu tôi có vấn đề, bây giờ tôi giác ngộ rồi, không được sao?

Hai người lại xảy ra chiến tranh bằng miệng, nếu không phải vì ở chỗ
đông người, có lẽ Hứa Bân đã giang tay ra tát vợ rồi. Hy Lôi cảm thấy
nói tiếp thật là lãng phí nước bọt, bèn bỏ đi. Hứa Bân cũng chạy đuổi
theo.

Đứng chờ xe ở cửa, một lúc lâu sau, Hứa Bân bỗng dưng ngập ngừng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói:

– Vậy anh bàn với em một chuyện, bây giờ em với mẹ anh thành ra thế này rồi, em cũng giận mẹ rồi, đương nhiên cũng không cần đồ của bà ấy nữa,
đúng không? Cái vòng đó, trả cho mẹ được không!

Hy Lôi lúc này mới để ý tới cái vòng ngọc trên tay mình, đây là một cái vòng ngọc của Tân Cương rất đẹp, chất ngọc trắng và trong, không có
chút tạp chất nào, nó là do cậu của Hứa Bân đi Tân Cương công tác mang
về, mẹ chồng vẫn để đó không đeo, sau đó Hứa Bân bèn lấy cho Hy Lôi đeo.

Thấy Hứa Bân nói vậy, Hy Lôi gần như không dám tin vào tai mình, đây là người đàn ông đã cùng cô đầu ấp tay gối suốt gần hai năm trời sao? Một
người đàn ông nhỏ mọn, hẹp hòi đến như thế? Cô cố nén cảm giác phẫn nộ
và bi ai trong lòng, hỏi ngược lại:

– Ôi trời! Vừa nãy còn nói là không muốn bỏ tôi, bây giờ bắt đầu đòi
lại vật định tình để giảm mức độ tổn thất đến mức thấp nhất đấy à!

Hứa Bân hạ thấp giọng, cảm thấy vô cùng xấu hổ:

– Em đừng có miệng lưỡi độc ác như thế được không, không phải anh, là mẹ anh, mẹ anh…

– Hừ, tôi biết rồi, mẹ anh bắt anh đòi chứ gì, tôi nghĩ anh chắc cũng
không đến mức tính toán món đồ này vào lúc ly hôn. Là mẹ anh, mẹ anh. –
Hy Lôi vừa nói vừa tháo chiếc vòng ra, trịnh trọng đặt vào tay Hứa Bân. – Cầm lấy, cầm lấy, cầm về đưa cho mẹ anh, con trai ngoan.

3.


Hứa Bân nói là để suy nghĩ, lại suy nghĩ mất thêm một tuần, khi Hy Lôi
gọi điện hẹn anh ta đi làm thủ tục, anh ta kiếm đủ cớ để từ chối. Hy Lôi vừa buồn vừa bực mình, lại tìm Mai Lạc tố khổ, lập tức bị Mai Lạc mắng
cho một trận:

– Cậu ngốc thế, anh ta không chịu ly hôn thì cứ mất thời gian thế à, không ly hôn thì sẽ có cách của không ly hôn.

– Nghĩa là sao?

– Anh ta không chịu ly hôn thì cậu ra điều kiện với anh ta, chỉ cần anh ta đồng ý thì không ly hôn nữa.

– Xì, tớ giờ không tin anh ta nữa rồi, cho nên chẳng ra điều kiện gì
với anh ta cả, cậu còn không hiểu sao, không muốn ly hôn mà còn muốn ra
điều kiện với tớ cơ, đó là bắt tớ xin lỗi mẹ anh ta! Nực cười!

– Óc anh ta bị chó gặm rồi à, giờ lại còn không muốn ly hôn, đồ huênh
hoang! Nhưng Hy Lôi này, cậu nói thật lòng đi, cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ?

– Nghĩ kỹ rồi, thực sự không có cách nào để sống tiếp như thế nữa. Haiz, anh ta cứ kéo dài thế này, bực chết mất.

Hy Lôi đang nói chuyện với Mai Lạc thì bà lão bước vào, chuyện Hy Lôi
ly hôn có lẽ bà lão cũng đã nghe nói, không nhịn được bèn chen vào một
câu:

– Đàn ông thành phố mà cũng đánh vợ à? Tôi thấy vợ chồng đánh nhau phút trước, phút sau lại hòa, đừng nghiêm túc như thế, đàn bà mà ly hôn rồi, sống một mình khó khăn lắm!

– Bây giờ là thời đại nào rồi, có phải xã hội phong kiến nữa đâu, cháu có cần anh ta nuôi đâu, có gì mà khó khăn?

Bà lão cười:

– Cô không hiểu đâu, nước bọt của người khác sẽ làm cô chết chìm đấy.

– Nước bọt làm họ chết chìm trước thì có, mọi người bàn tán gì thì kệ họ, một thời gian sau là bình thường.

Mai Lạc chê mẹ chồng lắm lời, bèn giục bà:

– Mẹ, cứ để bình sữa ở đó là được rồi. Mẹ không hiểu thì đừng nói nhiều.

Bà lão thấy thế thì chuẩn bị ra ngoài, trước khi ra còn nói:

– Sao mà tôi không hiểu. Cô cứ sinh cho họ một đứa con là xong hết.

Một lời bà lão nói đúng ngay vấn đề, nhưng Hy Lôi đã chẳng còn tâm
trạng nào mà nghĩ ai đúng ai sai nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, sớm thoát khỏi cơn ác mộng này. Cô ngẩng đầu lên:

– Cậu nói xem, có cách nào để anh ta đồng ý ly hôn không?

– Anh ta bây giờ không đồng ý thì xin làm thủ tục ly hôn tố tụng, như thế chắc sẽ nhanh hơn, để tòa án quyết định.

– Đúng thế, sao tớ không nghĩ ra nhỉ?

Có chiêu mách nước của Mai Lạc, tâm trạng Hy Lôi tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối, cô nhận được một cú điện thoại lạ, hóa ra là Châu Cường đã
lâu không liên lạc. Anh tới thành phố A công tác, muốn gặp Hy Lôi.

Nhận được lời mời của Châu Cường, giây phút đó, cảm giác muốn được gặp
anh ngay lập tức thật mãnh liệt, chỉ hận là không thể mọc cánh bay tới
bên cạnh anh, nói cho anh biết nỗi đau khổ bao ngày nay, sau đó nghe anh dịu dàng an ủi, nhưng lý trí nói với Hy Lôi rằng, không thể làm như
thế, giờ cô đang muốn ly hôn, Hứa Bân lại cứ bám lấy không tha, cô không muốn bất cứ hành vi nào của mình để lộ sai sót khiến cho cuộc hôn nhân
này không thể thuận lợi kết thúc. Cô nói:

– Tớ giờ không tiện lắm, gần đây công việc cũng bận lắm, để lần sau đi! – Trong lòng cô lại cảm thấy bất nhẫn.

Châu Cường hơi thất vọng:

– Thế thì để lần sau vậy!

Vừa cúp điện thoại xong thì Hứa Bân gọi tới, giọng điệu có vẻ chất vấn:

– Vừa nãy nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế? Tôi gọi mấy lần đều báo bận!

Hy Lôi lạnh nhạt:

– Nói chuyện với ai thì liên quan gì tới anh? Xin anh đừng hỏi tôi bằng giọng điệu chất vất như thế.

– Hai đứa mình vẫn chưa ly hôn, cô vẫn là vợ tôi, sao lại không liên quan?

– Nói đi, tìm tôi có việc gì?

– Tôi nói cho cô biết, tuần sau tôi đi công tác, chuyện của chúng ta để khi tôi về rồi tính. – Sau đó anh ta chẳng để cô kịp nói gì, cúp ngay
điện thoại.

Lại là một tuần dài dằng dặc, khi chờ được Hứa Bân về đã là sang năm
mới, các cơ quan đều đua nhau nghỉ tết, hương vị tết đã tràn ngập khắp
các phố phường, mọi người ai cũng bận rộn đi mua quà tết, chẳng ai còn
tâm trí đâu để chú ý tới những người đau lòng xung quanh.

Được rồi, ngày tết truyền thống, đáng chúc mừng nhất của người Trung
Quốc cứ để nó yên bình trôi qua, chuyện ly hôn để qua tết rồi tính.

Lại một lần nữa Hy Lôi thỏa hiệp với Hứa Bân. Đương nhiên, ai đón tết ở nhà người đó. Trên đoạn đường một mình đi về nhà, lần đầu tiên cảm thấy con đường đó sao quá dài, lần đầu tiên thấy nỗi nhớ quê hương cồn cào
đến vậy, lần đầu tiên khát khao được nhào vào lòng mẹ mà khóc thật to
như một đứa trẻ.

4.


Cuộc đời của chúng ta nếu không ở với người này thì sẽ ở với người kia, nhưng cho dù là ở với người nào thì cũng sẽ có mâu thuẫn, chỉ có điều
những mâu thuẫn đó khác nhau mà thôi.

Sau khi mẹ nghe xong những lời kể lể trong nước mắt của Hy Lôi, đầu
tiên bà trách mắng cô, sau đó thì đau lòng, sau đó thì thở dài. Bà nói:

– Chúng ta đừng yêu cầu quá cao vào người khác, có lúc cũng phải kiểm
điểm lại bản thân. Nhưng nếu con thực sự đã quyết định rồi thì mẹ cũng
không ngăn cản.

Bố cô không thể ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, chỉ coi đó như một cuộc cãi vã bình thường của hai vợ chồng trẻ, nói:

– Hứa Bân trông cũng là người hiểu chuyện, hiền lành, chắc là không đến mức ấy đâu! Các con phải bình tĩnh, vài ngày nữa nó đến đây rồi cùng
bàn bạc với nhau!

Nói xong những điều này, trong lòng Hy Lôi thấy thanh thản hơn nhiều,
giống như dòng lũ trong tim cuối cùng cũng đã tìm được nơi phát tiết, cả người cô bỗng chốc thấy nhẹ nhõm hơn.

Buổi tối, ngủ trong căn phòng ngày trước của mình, em trai thì ở chiếc
giường bên cạnh, chân vẫn bị bó bột, Phó Hinh Doãn sau khi bận rộn chăm
sóc em trai một hồi, lúc không có việc gì thì nói chuyện cười cho cậu
vui. Hy Lôi nhìn mà thấy ngưỡng mộ, tuổi trẻ, tình yêu cũng trẻ.

Tết năm nay có lẽ là cái tết tệ nhất trong đời mình, không có tiếng
cười, chỉ có nước mắt. Đêm giao thừa, cô ngồi cứng đơ như một khúc gỗ
trên salon, cùng người nhà xem xong chương trình đón giao thừa của Đài
truyền hình, điện thoại có vô số tin nhắn chúc mừng năm mới, nhưng không hề có tin nhắn nào của Hứa Bân.

Thời gian rảnh rỗi, Hy Lôi chỉ nằm ngủ trong phòng, không muốn tỉnh
dậy, mẹ lấy cớ là phải chăm sóc con trai, từ chối mọi cuộc đi chơi,
viếng thăm bạn bè. Ngày nào mẹ cũng nấu cơm cho em trai rồi mang vào tận phòng, rồi lại nấu cơm cho Hy Lôi, làm món bánh sủi cảo mà cô thích ăn
nhất, nhưng Hy Lôi chẳng nuốt trôi thứ gì, món ngon nào vào miệng cô
cũng trở nên nhạt thếch, ăn vào tới miệng mà như nhai rơm, không cảm
thấy đói.

Mùng hai tết, Hy Lôi ngồi ở cửa sổ, nhìn những bạn học ngày xưa đều
mang túi lớn túi nhỏ về thăm nhà mẹ đẻ, còn Hứa Bân vẫn không đến. Thực
ra cô đã sớm biết là anh ta sẽ không đến, nhưng trong lòng vẫn ôm một
tia hy vọng mong manh. Hứa Bân, cho dù anh tới để nghe bố mẹ vợ trách
mắng vài câu, sau đó hai người chia tay nhau cũng được! Nhưng anh không
đến, miệng anh nói là không muốn ly hôn, nhưng mọi việc anh làm đều
ngược lại.

*

* *

– Hy Lôi, dậy ăn chút gì đi! Bố làm món đậu phụ sốt chua cay mà con thích ăn nhất này, mau dậy nếm thử đi.

Hy Lôi mở mắt ra, khoác một chiếc áo khoác vào rồi đi ra phòng khách,
bố đang bê ra mấy đĩa thức ăn, thấy con gái ra, vội vàng xới cơm, đặt
bát cơm và đũa xuống trước mặt cô:

– Mau nếm thử xem, lâu lắm rồi bố không làm.

Ngửi thấy mùi ớt cay xộc vào mũi, cô gắp lên một miếng, miễn cưỡng ăn mấy thìa cơm rồi lại buông bát xuống.

Mẹ lo lắng, trong lòng thì nóng ruột nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô. Bố mẹ người Trung Quốc với con cái luôn luôn như vậy, tình cảm
dành cho nhau rõ ràng rất sâu đậm, nhưng thể hiện ra lại chỉ là sự xa
cách, bà hỏi:

– Chiều nay con muốn ăn gì, mẹ làm cho con.

Hy Lôi không muốn làm mẹ buồn lòng, đành nói:

– Ăn sủi cáo nhé!

– Nhân gì?

– Gì cũng được ạ!

Về tới phòng cô lại thấy buồn ngủ, nhưng giấc ngủ không an lành, những
giấc mơ đứt quãng, cô mơ thấy mình bỏ nhà Hứa Bân đi bụi, đi giữa dòng
người xuôi ngược, rồi bỗng dưng cô phát hiện mẹ chồng đi theo ngay sau
lưng cô, đòi đưa cô về nhà, Hy Lôi hoảng hốt, thế là cô chạy thật nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng cũng thoát được mẹ chồng, nhưng lại
phát hiện mình đã đi tới một khu rừng cấy cối xanh tươi, nước suối chảy
róc rách, tiếng chim ca giữa mùi hoa thơm ngát, ánh mặt trời vàng rực từ trên chiếu xuống.

Tỉnh dậy, cô cảm thấy ngực mình rất dễ chịu, nhưng gối thì ướt nước.
Lau khô nước mắt, đi ra khỏi phòng, thấy mẹ đang bận rộn gì đó trong
bếp. Trên bàn là nấm hương đã thái nhỏ, thịt đã băm nhuyễn, bánh sủi cảo nặn xong để một bên, ngoài loại bánh sủi cảo trân châu cô từng ăn ở nhà hàng thì có lẽ đây là loại bánh nhỏ nhất mà nhà cô gói.

Mẹ thấy Hy Lôi tỉnh dậy bèn chỉ vào chỗ bánh và hỏi:

– Đây là bánh nhân thịt với rau, đây là nhân thịt với nấm hương, con thích ăn loại nào?

Thì ra cả buổi chiều mẹ bận rộn trong bếp để làm các loại bánh với nhân khác nhau cho Hy Lôi lựa chọn. Nhìn mái tóc đã bạc trắng và những nếp
nhăn hằn sâu trên mắt mẹ, giờ lẽ ra là lúc được con cái phục vụ, nhưng
mẹ vẫn phải vất vả vì các con. Giây phút đó, Hy Lôi bỗng dưng ôm chầm
lấy mẹ từ sau lưng, nghẹn ngào nói:

– Mẹ, con sẽ không bao giờ khiến mẹ lo lắng nữa.

Cái ôm này khiến mẹ cảm thấy không tự nhiên, xấu hổ cười:

– Đi nào, rửa tay đi rồi ăn cơm!

Mùng 7, kỳ nghỉ tết kéo dài đã kết thúc, cô lại lên đường về thành phố làm việc. Trước khi đi, Quân Quân lén nói với chị gái:

– Bí mật nhé, em tham gia một trò chơi được giải thưởng, có thể sẽ còn có một khoản tiền thưởng nữa.

– Chúc mừng em nhé! – Em trai trưởng thành rồi, mình cũng nên chín chắn hơn mới phải.

Xe đi tới thành phố A, nhìn thấy những con đường và tòa nhà quen thuộc, Hy Lôi nghĩ, kỳ cảm cúm kéo dài cuối cùng cũng nên kết thúc rồi.

5.

Trong một kỳ nghỉ tết kéo dài không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như
thế. Đi làm, phát hiện ra vị trí của Tiểu Lộc bỏ trống, các đồng nghiệp
đều bàn tán xôn xao, khi dự họp, Tổng biên tập bất ngờ tuyên bố Hy Lôi
sẽ đảm nhận chức phó chủ biên mới. Trong lòng Hy Lôi không có bất cứ sự
chuẩn bị nào, không biết là xảy ra chuyện gì, không nhịn được bèn hỏi:

– Thế Tiểu Lộc thì sao?

Tổng biên tập chỉ cười, không trả lời.


Sau khi tan họp, Tổng biên tập đi qua người Hy Lôi, buột miệng nói một câu:

– Cô thật là hiền lành quá!

Nghe đồng nghiệp bàn tán với nhau mới biết, thì ra người tình của Tiểu
Lộc là ông Đới xảy ra chuyện, có rất nhiều khoản tiền mờ ám trong tài
khoản, bị người ta phát hiện ra, người đi thì trà nguội, giữa Tổng biên
tập và ông Đới không còn mối quan hệ lợi ích gì nữa, đương nhiên cũng
không còn chiếu cố tới Tiểu Lộc như trước nữa.

Buổi chiều Tiểu Lộc mới mệt mỏi đi làm.

Mặc dù là chức vụ mà mình xứng đáng có được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ
thê thảm của Tiểu Lộc, trong lòng cô vẫn thấy bất nhẫn, Hy Lôi gọi:

– Tiểu Lộc!

Tiểu Lộc như thể bỗng dưng giật mình tỉnh lại, hỏi:

– Ừ? Chuyện gì thế?

Hy Lôi cười:

– Thực ra tớ cũng không biết nên nói gì, cậu vẫn ổn chứ?

Tiểu Lộc cười nhạt:

– Cậu không cần phải nói gì cả, thực ra đó là thứ nên thuộc về cậu, cái gì không thuộc về mình thì không nên cưỡng cầu. Tớ chỉ là trong lúc cao hứng nói với ông Đới thôi, chứ thực ra cái ghế phó chủ biên cho tớ làm
cũng không làm nổi.

Hai người đều đau lòng, sau những hiểu lầm và khoảng cách một thời gian, giờ trái tim lại xích lại gần nhau. Hy Lôi nói:

– Hay là tan làm cùng đi ăn cơm nhé!

– Thôi, tớ còn chuyện quan trọng hơn phải làm! – Câu nói của Tiểu Lộc
khiến Hy Lôi giật mình. – Lát nữa tớ phải về nhà bàn chuyện ly hôn với
Tiểu Tô nhà tớ!

– Cậu điên rồi à, cậu thực sự vì lão Đới đó mà ly hôn với anh ấy à?

Tiểu Lộc có vẻ rất bất cần:

– Không phải vì ông ta, ông ta xảy ra chuyện rồi, bọn tớ cũng chia tay, ha ha, thực ra cũng là vì ông ta.

Tiểu Lộc bình thản kể, thì ra hôm tết hẹn hò với lão Đới ở một quán
trà, không ngờ mẹ chồng Tiểu Lộc cũng hẹn gặp mặt một người bạn ở đó,
Tiểu Lộc và ông Đới tay trong tay như một cặp tình nhân đi ra đi vào,
đúng lúc đó thì mẹ chồng và bạn vào cửa, hai bên đụng nhau, mẹ chồng về
nhà lập tức nói chuyện với con trai, xúi giục con trai ly hôn với Tiểu
Lộc. Tiểu Tô vốn là người nhu nhược, lại nghe lời mẹ, vợ ngoại tình là
một chuyện lớn, đương nhiên không thể tha thứ được, thế là anh chủ động
đề nghị ly hôn với Tiểu Lộc, thái độ kiên quyết vô cùng.

– Anh ấy thực sự muốn ly hôn với cậu?

– Trông có vẻ kiên quyết lắm, không biết là mẹ anh ấy nói gì. Thực ra
hôm đó cũng là lần cuối cùng tớ gặp anh Đới, tớ cũng biết là tớ với anh
ấy là không thể, chỉ là cảm thấy kích thích nên đi bước nào tính bước
đó. Không ngờ kéo tới tận bây giờ, để mẹ anh ấy nhìn thấy, bây giờ thì
kiểu gì cũng không thể giải thích rõ ràng được nữa.

Tốc độ ly hôn của Tiểu Lộc rất nhanh, khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Ngày hôm sau đã làm xong thủ tục ly hôn. Khi đi làm, cô đã lại là một
thành viên trong tập đoàn những người phụ nữ một đời chồng rồi. Hy Lôi
bất giác cảm thán thế sự biến đổi khó lường, thế là cô gọi điện thoại
cho Hứa Bân, hẹn anh ra ngoài nói chuyện, hy vọng có thể đẩy nhanh tốc
độ làm thủ tục.

Hứa Bân vẫn tỏ thái độ bất cần, hơn nữa còn chê trách bố mẹ Hy Lôi:

– Bố mẹ em cái kiểu gì thế, em về nhà một thời gian dài thế, họ cũng
biết cả chuyện của chúng ta, thế mà không khuyên nhủ em một câu, chẳng
nhẽ lại ủng hộ con gái mình ly hôn sao!

Hy Lôi bất lực cười: Haiz! Chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.

– Nếu không thể sống tiếp được nữa thì đương nhiên là phải ủng hộ tôi, tôi làm việc gì họ cũng ủng hộ hết.

– Tóm lại là anh không ly hôn. Em không muốn sống hòa thuận thì cứ thế này thôi!

– Không ly hôn cũng không đến lượt anh! – Hy Lôi đập mạnh một tờ giấy
lên mặt bàn, đó là tờ giấy chứng minh thương tích mà cô xin ở phòng khám hôm Quân Quân làm phẫu thuật, – Nếu anh không đồng ý thì chúng ta gặp
nhau tại tòa, tới lúc đó xem ai mất mặt.

Hứa Bân nhìn thấy tờ giấy chứng nhận đó, giận tới mức một lúc lâu sau không nói được lời nào, chỉ mặt Hy Lôi:

– Cô, cô thật là nham hiểm, mẹ tôi nói không sai, cô là một người đàn bà nham hiểm.

– Lại là mẹ anh, mẹ anh, anh có thể nói gì đó mới hơn chút được không, mãi vẫn không lớn lên được.

“Roẹt” một tiếng, tờ giấy bị Hứa Bân xé làm hai, sau đó đắc ý cười:

– Đi đi, đi ra tòa!

– Họ Hứa kia, hôm nay tôi mới biết, anh không chỉ là một đứa trẻ ngu xuẩn, mà còn là đồ đê tiện, bỉ ổi.

– Ngoài việc chửi rủa hạ thấp tôi thì cô còn biết làm gì nữa? – Hứa Bân phản kích.

– Anh không cần phải hạ thấp, vì bản thân anh đã chẳng cao lớn gì! – Hy Lôi không nhịn được, lên tiếng chế nhạo thân hình không mấy cao to của
Hứa Bân.

Lại một cuộc gặp không mấy vui vẻ.

Chức vụ phó chủ biên đã mất nay lại được không mang lại cho Hy Lôi quá
nhiều niềm vui, thì ra niềm an ủi mà sự nghiệp mang lại cho một người
phụ nữ không thể bằng một cuộc hôn nhân viên mãn. Nếu không có một cuộc
hôn nhân hạnh phúc hoặc một tình yêu đẹp thì người phụ nữ cho dù có sự
nghiệp huy hoàng đến đâu cũng không thể nào tỏa sáng.

Lật xem một tờ tạp chí, trong đó viết rất nhiều con đường mà nam nữ sau khi ly hôn có thể lựa chọn, Hy Lôi thực sự hoài nghi, liệu sau khi ly
hôn, người ta vẫn còn có thể cư xử lịch sự với nhau được sao?

Chia tay rồi, chúng ta vẫn là bạn, những đôi nam nữ vẫn thường nói với nhau như vậy trên tivi, chắc chắn là giả.

Hy Lôi và Hứa Bân là một đôi uyên ương đã đi tới tận cùng hạnh phúc,
nếu không làm tổn thương nhau thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.