Đọc truyện Sống Chung Với Bá Tước – Chương 5: Bắt đầu sống chung
Đào Bảo Nhi thuận lợi thu dọn đồ đạc vào biệt thự.
Trường tư thục Nam Trung là trường trung học tốt nhất trong cả nước, có một khu nhà dành riêng cho con của giới quý tộc, thương nhân, cô không có tiền ở chỗ này không hợp, cô phải bận rộn đi làm kiếm tiền mới có thể căn bản duy trì cuộc sống, cô không có hàng hiệu, đồ trang sức sang trọng, cũng không có xe hơi đưa đón, cô và những người bạn học có tiền kia không chơi được với nhau.
Thành tích của cô cũng không có xuất sắc, ký túc xá trong trường vẫn chủ yếu là những học sinh ở xa đến, bọn họ có thể vào được trường Nam Trung căn bản là do thành tích học tập rất tốt, nên đối với những người dùng tiền để vào trường như Bảo Nhi rất là coi thường.
Căn bản là không có bạn bè. Có thể ra khỏi ký túc xá, không còn bị bạn cùng phòng suốt ngày bắt bẻ, cô thật cao hứng.
Chỉ là, chuyện cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, suốt cả ngày, một mình cô ở trong căn biệt thự rộng mênh mông, hai gian phòng trên lầu vẫn thủy chung đóng kín cửa, bọn họ cứ như có họ hàng với heo ngủ suốt cả ngày không chán.
Gần tối, Tịch Nhan rốt cuộc xuất hiện, hắn tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mơ hồ, tóc còn ướt, điều làm Đào Bảo Nhi kinh ngạc chính là, hắn chỉ khoác tây trang bên trong không mặc gì để lộ ra cơ ngực tuyệt đẹp.
Bảo Nhi chỉ cảm thấy đôi mắt của mình không thể rời đi, không biết là có nên giả bộ dè dặt nhắm mắt thét chói tai hay không? hay là thừa dịp hắn chưa tỉnh táo xông lên sờ một chút, xoa xoa một chút…
Chỉ là cô không kịp mở miệng cũng không kịp động thủ, liền thấy đầu bị gõ một cái thật đau điếng.
Tịch Nhan ghét bỏ nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Lưu lại Bảo Nhi, ngây ngốc , không hiểu gì.
Tiểu Mập Mạp cũng đang mơ mơ màng màng, thấy cô, vui vẻ lên tiếng chào hỏi: “Sớm, Bảo Nhi, tôi đói bụng!”
Một lát sau, Tịch Nhan lại xuất hiện nhưng là một thân tây trang thẳng tắp, thanh lịch, mặt đen chỉ vào Đào Bảo Nhi đối với Abe nói: “Quá xấu, quá mất thể diện, dọn dẹp sạch sẽ cho cô ta.”
Bảo Nhi chưa kịp có phản ứng đã cảm thấy mình bị người ôm, đằng vân giá vụ (gió thổi mây bay) tiến vào trong phòng tắm. . . . . .
“Bùm”
Thật là đau! Bảo Nhi vuốt đầu, hai mắt đầy sao.
Tịch Nhan nhẹ nhàng bỏ đi như cơn gió, lưu lại Abe mặt đồng tình nhìn cô.
“Quên nói cho cô, Tịch Nhan lúc mới thức dậy tính tình không được tốt lắm, cô tốt nhất tránh hắn thật xa, hoặc là tắm rửa thật thơm tho sạch sẽ.” Abe lời nói khẩn thiết, hắn nghĩ tới lúc mình mới đến ở cùng anh họ, thật là một khoảng thời gian đầy bi kịch. Quản gia ngày ngày cầm bàn chải kì cọ khắp người hắn giống như cọ rửa bồn cầu cho đến khi trắng tinh mới thôi. . . . . .
Abe rùng mình một cái.
Mặc dù có chút đồng tình với Bảo Nhi, nhưng hắn cũng có chút hả hê —— cuối cùng cũng có người giống như mình rồi.
Bảo Nhi thật không thể tưởng tượng nổi: “Hắn lại dám chê tôi khó coi?”
Abe nghiêm túc gật đầu một cái, ý vị sâu xa nói: “Trước tiên hãy tự mình tắm rửa sạch sẽ, lương cao sẽ phải bỏ ra nhiều công sức.”
Bảo Nhi dùng một phút để sống lại trong bi thương, dường như cô tự đem mình biến thành dáng vẻ này, khi về nhà cha luôn rất tức giận, Bảo Nhi cao hứng nhìn hắn tức giận, có thể khiến cho cha càng ngày càng cho mình vào quên lãng, cô rất nguyện ý.
Hơn nữa cũng không cần giả vờ đau khổ, tiếc nuối khi đối mặt với sự giả dối của Doãn Thiên người đã cùng lớn lên với cô,mà có thể trực tiếp bộc lộ sự chán ghét của mình, cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hơn nữa thường xuyên phải đi làm thêm ở các phòng chơi bi-da, trong quán rượu, mà cô lại rất giống mẹ có gương mặt trời sinh rất ngây thơ trong sáng, không khiến mình trở nên xấu xí, lem luốc, sẽ bị người khi dễ.
Thật ra thì cô cũng không thích bôi trát nhiều thứ lên mặt như vậy về sau không cần đi tới những nơi kia rồi, có thể làm việc ổn định ở chỗ này, bắt đầu từ bây giờ, cô quyết định trở về là chính mình..
Nghĩ thông suốt, Bảo Nhi liền bắt đầu vô tư hưởng thụ nâng cái bồn tắm mat-xa cao cấp này, 16 tuổi một cô bé rất dễ dàng học cái xấu, nhưng chỉ cần có hoàn cảnh tốt, cũng rất dễ dàng trở nên tốt đẹp.
Khi cô tắm rửa sạch sẽ, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đi tới trước mặt Abe, chỉ thấy hắn tay trái cầm lược tay phải cầm kéo, nở nụ cười dâm đãng, thịt béo khẽ rung.
Bảo Nhi trong nội tâm mao mao, bất ngờ nghĩ đến những miếng thịt vẫn rỉ máu tươi trong tủ lạnh. . . . . .
“Ngồi xuống, chớ lộn xộn, nếu không, tay tôi run lên. . . . . .” Abe nửa thật nửa giả nhắc nhở.
Bảo Nhi kinh ngạc hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Elizabeth II mời tôi cắt tóc còn phải đặt lịch hen trước, vận khí của cô tốt lắm mới được tôi cắt tóc cho đấy!” Hắn đem Bảo Nhi đè xuống trên ghế.
Bảo Nhi cho là hắn nói giỡn, cái gì Đệ Nhị kia chết mấy trăm năm rồi đi. Cô thấy chết không sợ nhắm mắt lại, vì cái giường lớn mềm mại kia, cô bất chấp tất cả, không phải chỉ là cắt tóc thôi sao.
Abe quơ múa cây kéo cùng dao cạo, giống như đang thành thạo thi triển một môn công phu, thật vô cùng linh hoạt.
Tóc tung bay, từng lọn tóc thi nhau rơi xuống, Bảo Nhi trong lòng đang ai oán nếu Abe muốn làm luôn cả nửa ngày giống như đang tập chống đẩy, mình sẽ biến thành một con nhím thôi. . . . . .
Hồi lâu, chỉ nghe Abe hả hê nói: “Được rồi, có thể mở mắt.”
Bảo Nhi cẩn thận nhìn về phía gương, chỉ thấy bên trong là một cô gái sạch sẽ lại thanh thuần, suối tóc dài, thẳng tắp thẳng tắp , thật là đẹp mắt, giống như trở lại một năm trước, thậm chí so với trước kia nhìn còn hoàn hảo hơn, ngay cả vết sẹo trên gương mặt cũng bị một chòm tóc như ẩn như hiện che đi, lộ ra một chút dí dỏm đáng yêu.
“Cám ơn.” Bảo Nhi rất cao hứng.
Abe hả hê thưởng thức một hồi tác phẩm của mình, vỗ vỗ bụng nói: “Đi nấu cơm đi, tôi đói bụng rồi!”
Sự cảm động trong lòng Bảo Nhi lập tức bị dập tắt hix, trong suy nghĩ của Abe ăn thứ nhất, ngủ thứ hai, chơi thứ ba, những thứ khác đều đứng sang một bên!!!
Nấu mì thôi. . . . . . lúc ăn mì, Tịch Nhan ngẩng đầu liếc Đào Bảo Nhi một cái, thấy vết sẹo trên khuôn mặt trắng noãn của cô, cảm giác rất chướng mắt.
Sau khi ăn xong, Tịch Nhan đưa cho Bảo Nhi một cái hộp nhỏ trong suốt nói: “Xóa sẹo đi.”
Bảo Nhi nhớ tới vừa rồi bị hắn ném vào trong bồn tắm thật thê thảm, ánh mắt nhìn Tịch Nhan tràn đầy oán niệm, thận trọng mở cái hộp trong suốt, lập tức bị hấp dẫn. Bên trong là cao thuốc thật đẹp, giống như thủy tinh màu hồng, tuy chỉ lớn hơn móng tay cái một chút, nhưng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu.
Tiểu Bàn mắt lộ ngân quang, hâm mộ nói: “Đây chính là thuốc tẩy sẹo tám trong tám tẩy, anh họ thật thiên vị.”
Bảo Nhi cái trán một hồi vạch đen, tám trong tám tẩy. . . . . .
Trước lúc ngủ,
Đào Bảo Nhi do dự lấy một chút cao thuốc màu hồng, sau đó nhìn chằm chằm gương nghĩ: nếu là giả thuốc, liền đem Tịch Nhan hầm cho Abe ăn.
Cô chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy vết sẹo nhạt một chút.
Vì vậy, Bảo Nhi lại xoa mấy cái.
Giống như lại nhạt một chút.
Bảo Nhi liều mạng xoa, cho đến vết sẹo gần như biến mất, lưu lại làn da trắng hồng.
“Thật sự là Tám xoa bát tẩy . . . . . . Về sau đánh nhau không cần phải lo nữa.” Cô hưng phấn lăn lộn ở trên giường, lăn tròn mấy vòng, vẫn còn ở trên giường, thêm mấy vòng, vẫn còn ở trên giường!
Giường thật lớn.
Mở mắt ra, trên trần nhà treo đèn thủy tinh khổng lồ ánh sáng lóng lánh giống như kim cương, Bảo Nhi bò dậy, ở trên giường liều mạng nhảy giống như khi còn bé.
Giường thật mềm, giống như chơi nhảy giường một dạng, cô có thể nhảy bắn lên, cô chơi thật cao hứng, huơi tay múa chân bắt đầu ca hát, hát si mê, hát gào khóc thảm thiết , một chút giữ ý cũng không có, hơn nữa lực xuyên thấu rất mạnh.
Phòng khách, Abe không nhịn được run lên, khẩn trương nhìn Tịch Nhan nói: “Cô gái kia không phải là Người Sói biến thân đấy chứ. . . . . .”
Abe này cực yếu đuối vóc người cũng cực kỳ đầy đặn nhưng cũng đặc biệt nhạy cảm,đặc biệt nhát gan, thấy gió thổi cỏ lay liền muốn trốn đi, cố tình biến thành con dơi mục tiêu dễ thấy bay thẳng ra cửa lớn, hơn nữa bay thật chậm!
Tịch Nhan vẫn là lạnh lùng như pho tượng, chỉ là khi đối mặt với đêm tối khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Trong Cổ bảo yên tĩnh có một con người hoạt bát…….. rất thú vị .
Sáng sớm hôm sau, Bảo Nhi cởi chiếc xe cũ kỹ lao tới trường học, linh hoạt lách qua giữa các xe đang tắc đường.
Dải tóc dài màu đen tung bay, để lại cho người đi đường ấn tượng sâu sắc, từng trận huýt sáo đuổi theo sau.
Bảo Nhi tiện tay đem bữa ăn sáng đang ăn dở đặt vào trong xe một thanh niên đang huýt sáo, đưa tới một hồi chửi mắng: “Đồ con gái xấu xí, mày chờ đó cho tao .”
. . . . . . Bảo Nhi đi thẳng cũng không thèm quay đầu lại, dù là vẻ ngoài đã khôi phục, nhưng tính tình của cô không có khôi phục, cô cũng không phải là ngoan ngoãn.
Lớp mười ( ba ) vẫn vĩnh viễn là hò hét loạn lên.
Đùa giỡn, trang điểm, nói chuyện phiếm, nghịch điện thoại di động, đủ loại kiểu dáng, duy chỉ không có học .
Đào Bảo Nhi ngẩng đầu tiến vào phòng học.
Nơi này, đột nhiên yên tĩnh.
Thoáng qua, âm thanh càng lớn.
Trong lớp học sinh nam nháo nhác hỏi nhau: “Bạn gái xinh đẹp này là mới tới sao? Mới tới sao?”
Các nữ sinh hỏi thăm lẫn nhau: “Cô nàng này là em của bạn sao? Là em của bạn sao?”
Bảo Nhi trực tiếp đi về phía vị trí của mình, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Phòng học, lần nữa an tĩnh.
. . . . . .