Đọc truyện Sống Chung Với Bá Tước – Chương 48: Thầy giáo lịch sử vô địch
Sáng sớm, Bảo Nhi như thường ngày đeo cặp sách đi đến trường, vừa ra khỏi cửa, đã cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào mặt nóng hừng hực, hết sức không thoải mái. Rất kỳ quái giờ đã là mùa thu, cũng sắp bắt đầu sang mùa đông rồi, thời tiết sao còn nóng như vậy.
Không có cách nào, mặt trời chói mắt vô cùng, Bảo Nhi xoay người trở về phòng, đi tới nhà kho tìm lấy một cái ô.
Kỳ quái thật, trong nhà thứ gì cũng rất hoa lệ, duy chỉ có cái ô là rất đơn giản lại còn rất nhiều, cán dài, giống như cây gậy lão quản gia hay cầm, thoạt nhìn có vẻ rất nặng, Bảo Nhi cầm ở trong tay cân nhắc, rất kỳ quái, tựa hồ cũng không cần cố hết sức, cô cười cười đặt xuống, cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều, bình thường Tịch Nhan và lão quản gia đều thích cầm theo ô, nếu cái ô này nặng như thế đối với người có sức khỏe như Tịch Nhan thì không có gì, nhưng đối với lão quản gia đã mấy chục tuổi mà nói thì cũng không phải là dễ dàng.
Che ô, ra cửa, quả nhiên cảm thấy ánh mặt trời không chói chang như lúc nãy, dưới ô rất mát.
Đi đến trước xe môtô, Bảo Nhi gấp lại cái ô, đội lên cái mũ bảo hiểm cực lớn. Lúc lão quản gia mới mua môtô cho cô, Bảo Nhi đã cảm thấy kỳ quái, vì sao phải mua một cái mũ bảo hiểm lớn như vậy lại bịt kín mít nữa, đeo lên trông cũng quá khủng bố đi, cô vẫn luôn không dùng được đành nhét vào nhà kho. Chẳng biết tại sao lúc đi vào tìm cái ô, thuận tay liền cầm theo luôn, quả nhiên là sáng suốt .
Đội mũ bảo hiểm lên, bên ngoài không có chói lóa nữa rồi, mắt cũng thấy thoải mái hơn. Nhìn thời gian một chút sắp bị muộn học rồi, Bảo Nhi nheo mắt lại. . . . . .
Dưới chân núi của khu biệt thự là nơi tụ tập đua xe của một đám công tử của những nhà có tiền có quyền chức, nơi này yên tĩnh đường lại rộng, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không dám tự tiện lao tới đây mà thi hành nhiệm vụ.
Bình thường Bảo Nhi chẳng may gặp phải chỉ biết tự than thở mình xui xẻo, cô phóng môtô cũng tự nhận không phải kém, nhưng mà bọn này lại giống như là không muốn sống nữa, so tài lái xe thỉnh thoảng còn lướt qua nhau rất nguy hiểm khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Bảo Nhi lúc còn đi xe đạp cũng liều mạng đạp nhưng từ ngày chuyển sang xe môtô luôn đi ở tốc độ trung bình tuân thủ đúng luật giao thông.
Nhưng là hôm nay, đội mũ bảo hiểm vào Bảo Nhi nhìn lại đồng hồ đeo tay chỉ còn tám phút để tới trường nếu không nhan thì cô sẽ bị mọn học chắc rồi, cô phóng môtô lên đường, bắt đầu cũng chỉ dám đi với tốc độ trung bình như mọi ngày, chỉ là lúc đi xuống dưới chân núi lại vừa đúng lúc đụng phải nhóm đua xe Thái Tử Gia. . .
“Hô, tiểu mỹ nữ xuống, anh em lên thôi.” Những người này ăn no rửng mỡ, vốn cũng sẽ không dậy sớm như vậy, lần trước khi Bảo Nhi được Abe cắt tóc cho lần đầu tiên, hăng hái đạp xe đạp đi học, lúc đang đợi đèn đỏ thì bị một thanh niên đỗ xe bên cạnh trêu chọc, Bảo Nhi trực tiếp nếm lại nửa phần ăn sáng đang ăn dở vào giỏ xe của hắn, bị hắn mắng chửi theo một hồi, khi ấy vốn đang cao hứng, liền tận dụng mình đi xe đạp mà lách qua các xe rồi nghênh ngang rời đi.
Không thể không nói tên thanh niên này rất nhàm chán, chỉ có thế mà đi dạo quanh khu này suốt một thời gian dài cố gắng chờ gặp bằng được Bảo Nhi.
Vừa nhìn, một chiếc xe xinh đẹp đánh một vòng trực tiếp chắn trước mặt xe của Bảo Nhi, mà phía sau hai chiếc xe cũng lập tức chắn phía sau tạo thành thế giáp công.
Chiếc xe đỗ trước mặt lộ ra khuôn mặt của một tên tóc vàng cười nói: “Cô bé đáng yêu các anh chờ em đã mấy ngày nay rồi, hại các anh ngày ngày phải dậy sớm thế mà cô em lại cứ thế trốn đi.”
Bảo Nhi không thể ngờ tới, mấy ngày nay vừa đúng lúc cô bị hôn mê lại xảy ra cái loại chuyện như thế, cô nhớ mang máng có mấy lần trước lúc đi học cũng có mấy cái xe đua thể thao kiểu cách lướt qua xe mình, vừa huýt sáo vừa kêu gào.
Nhưng giờ phút này cô đang rất nóng nảy, trường Nam Trung trừng phạt những học sinh đi học muộn bằng các biện pháp rất mất mặt, hoặc là bắt học sinh đứng nguyên một tiết ngay tại cổng chính cầm lấy một thanh tre giương cao, hoặc là nữ sinh đi quét dọn nhà vệ sinh nam, nam sinh đi quét dọn nhà vệ sinh nữ, đừng tưởng như thế là lợi cho nam sinh.
Vào nhà vệ sinh nữ, thì mơ ước với một cô gái dù tốt tới đâu cũng bị hủy diệt khi vào đây, kia một người đang cầm băng vệ sinh dính đầy máu. . . . . . Này trước gương mấy cô đang trang điểm tô vẽ lại khuôn mặt . . . . . . Nữ sinh thanh khiết, nhón ngón tay cầm khăn khẽ lau lau mặt bồn cầu. . . . . . Thật không cần phải nói gì hơn về nữ sinh.
Bảo Nhi không khỏi nóng nảy, có lẽ là mặt trời quá nóng bức khiến cho cô không thoải mái, cho dù là đã đội mũ bảo hiểm nhưng vẫn rất không bình tĩnh.
“Tránh ra.” Bảo Nhi cởi mũ bảo hiểm ra, dưới ánh mặt trời tóc ngắn đã dài đến ngang tai, màu đen sáng bóng, mà khuôn mặt Bảo Nhi trắng nõn, ngũ quan như được khắc sâu, cô híp mắt, nhìn một chút trước sau, hô to
Ở lúc Bảo Nhi cởi mũ bảo hiểm ra, trong nháy mắt mấy tên thanh niên kia đều ngây dại, cô gái này thật sự là người sao?Lần trước nhìn thấy cũng không có đẹp như vậy, trong lòng bọn họ không ngưng kêu gào từng đợt.
Bảo Nhi lần nữa đội lại mũ bảo hiểm lên, chân dùng sức đạp mạnh, chiế mô tô chuyên dùng cho nữ này cũng như ăn phải thuốc nổ phát ra thanh âm “Phổ đạt phổ đạt”.
Tên tóc vàng ngồi trên xe trước mặt cũng tươi cười: “Ai yêu, cô bé này hãy xuống xe cùng các anh đi ăn điểm tâm là được, chớ có cưỡng lại, lát nữa anh sẽ lái xe đưa em đi học . . . . . .”
Anh chàng tóc vàng vẫn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên có cảm giác đỉnh đầu của mình có hai bánh xe. . . . . . Cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn còn không phản ứng kịp, tiếp liền bị sặc một luồng khói xe, chờ khi phản ứng kịp thì chỉ thấy chiếc mô tô kia đã vội vã phóng đi.
Hắn nhìn theo phía sau chiếc xe không thể tưởng tượng nổi nói với đám bạn: “Mới vừa rồi, chiếc mô tô rách nát đó bay qua thật sao?”
Hai tên bạn mặt cũng ngu đi, gật đầu một cái: “Đúng là bay!”
Tên tóc vàng có cảm giác là đàu óc mình thật sự không dùng được nữa rồi, bọn họ tham gia đua xe nhưng toàn là những xe thể thao sang trọng, bình thường lúc tập luyện kỹ thuật nhiều nhất cũng chỉ là áp sát thân xe làm những pha quay đầu nguy hiểm, phóng nhanh trên đường với tốc độ cao. . . . . . Nhưng vừa rồi cô bé kia lại cỡi một cái mô tô xiêu xieu vẹo vẹo dành cho nữ bay qua đầu hắn rồi phóng đi như gió lốc. . . . . Hay cô gái đó là một trong những kẻ trong giới đua xe như bọn họ lạc ngũ?
Bảo Nhi cũng không biết mình làm thế nào, trước kia đơn giản chỉ cưỡi motor còn có cảm giác không vững, cảm giác mình muốn khống chế được cái xe mô tô này còn có điểm phải cố gắng hết sức mới tạm ổn, nhưng mà hiện tại chiếc mô tô này giống như một con chó săn rất nhẹ nhàng linh hoạt, rất nghe lời, cô cứ một mạch phóng tới trường. . . vẫn sớm hai phút.
Trong trường học ánh nắng mặt trời vẫn còn rất gay gắt, Bảo Nhi cởi mũ bảo hiểm xuống, lấy ra cái ô đen nhanh nhẹn bước vào lớp học.
Đến cửa lớp học, cô gấp cái ô lại, giống như mọi ngày ngồi vào chỗ của mình, chỗ ngồi ở giữa bàn cuối lớp.
Nhưng trong lớp lại một hồi an tĩnh, thật lâu cô gái mập đeo mắt kính ngồi bên trái Bảo Nhi mới dám mở miệng hỏi: “Đào Bảo Nhi bạn có phải hay không đi Hàn Quốc về?”
Bảo Nhi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cái cổ mập ú của cô gái này, cô bé rất trắng cần cổ trắng ngần, Bảo Nhi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy là lạ, dường như bụng rất đói.
Bảo Nhi lắc đầu một cái, không có nhìn lại cô gái mập nhỏ, lấy ra bữa ăn sáng thong thả ung dung bắt đầu ăn.
“Bạn nói cho mình biết đi được không?Bạn có dùng thuốc gì hay không?Có hay không nhịn ăn hoặc có thức ăn gì dặc biệt để giảm cân?” Cô gái mập nhỏ vẫn như cũ kiên nhẫn, nàng biết tính tình Bảo Nhi có vẻ lạnh lùng, nhưng là trên thực tế cũng không phải là khó tiếp xúc gì cho lắm.
Bảo Nhi chỉ cảm thấy bên tai có con ruồi ong ong bay, hơn nữa không ngừng có chuôi (dao…), lắp chuôi, làm chuôi (dao…), tiếng ngân, tiếng rung, tiếng leng keng, tiếng lanh lảnh, rung ở trêu chọc nàng, nàng không chịu nổi kêu câu: “Câm miệng.”
Lớp học lại một trận an tĩnh.
Lúc này chuông vào học vang lên, tiết đầu tiên là môn lịch sử, nhưng chủ nhiệm lớp lại đi vào, cười híp mắt nói: “Bởi vì thầy giáo môn lịch sử đang bị ốm, kỳ này môn lịch sử của lớp sẽ tạm thời do thầy giáo mới tới thầy Abe dạy cho các em.”
Nói xong chủ nhiệm lớp không ngừng hướng về phía cửa ngoắc, dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, một người béo tròn vo ăn mặc như một người Arab từng bước đi vào, mặt miễn cưỡng nói: “Các em khỏe, tôi là thầy giáo lịch sử mới của các em, Baab.”
. . . . . .
Bảo Nhi vốn là vẫn còn đang ăn điểm tâm, thấy dáng người quen thuộc của Abe trên bục giảng, há to miệng, Abe cư nhiên biến thành thầy giáo môn lịch sử của mình. . . . . . Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Abe đang ngâm nga “nhớ năm đó”, dường như hắn am hiểu rất nhiều về lịch sử thật. . . . . . Nhưng còn là lạ, Abe làm gì ăn mặc như vậy? Không nóng sao?
Abe gian nan xoay người, thiếu chút nữa đem bục giảng đụng đổ, đối với những thầy cô khác mà nói khoảng cách giữa bục giảng và bảng đen đủ chỗ cho mấy người cùng đứng ngay ngắn, nhưng là đối với Abe mà nói, thật sự có điểm chật chội. Thấy phía dưới một đám”Thức ăn” nhìn mình chằm chằm, Abe cảm thấy thật hoang đường, vì sao phải nghe lời của anh họ cái gì mà đảm đương nhiệm vụ làm thầy giáo, cái gì mà Ba Ba Lạp thích người có học vấn, tất cả chỉ là lừa bịp người? Thôi thì cũng đã đến đây rồi đành phải làm cho thật tốt vậy.
Abe hắng giọng nói: “Xin lỗi, bởi vì trường học không có đồng phục nào của thầy giáo mà tôi mặc vừa nên tôi chỉ có thể mặc như vậy, dù sao cũng hết sức phù hợp với nội dung bài học hôm nay của chúng ta, Thập Tự Quân Đông Chinh, là năm 1096 đến năm 1291 có cuộc chiến tranh tôn giáo được nổi dậy được gọi chung là “Tân chiến tranh thập tự”, các em xem thầy mặc như này có giống với một Thánh Đấu Sĩ không, có đẹp trai hay không?”
Học sinh bên dưới liền cười rộ lên một tràng dài.
Thầy giáo lịch sử chân chính đang nằm run rẩy ở trong nhà, nhắm mắt lại kêu không ngừng: “Yêu quái, yêu quái. . . . . .”
Tiếp theo Abe bắt đầu văng nước miếng, nhớ năm đó, nói khiến cho người người lạc vào cảnh giới kỳ lạ .
Lúc này một học sinh khá giỏi trong lớp giơ tay hỏi lên nhỏ giọng nói: “Thầy giáo, người vừa nói có chỗ sai rồi, trên sách không viết như vậy.”
Abe ngay cả sách cũng chưa thèm mở ra mắng: “Thúi lắm, trên sách là viết loạn, lúc ấy tôi có mặt ngay trong đội quân, tôi có thể không biết hay sao!”