Sống Chung Với Bá Tước

Chương 25: Tịch Nhan bị ốm


Đọc truyện Sống Chung Với Bá Tước – Chương 25: Tịch Nhan bị ốm

Bảo Nhi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn trong biệt thự, nếu không phải là đầu giường mình có túi đồ lưu niệm mua ở nước ngoài thì cô đã cho rằng mình đang nằm mơ.

Cô hết sức kích động đem túi đồ trang sức đổ ra thưởng thức, lúc mua trong cửa hàng nhỏ nên không có nhìn kỹ được, hiện tại từng cái từng cái bày ra phát hiện không ngờ lại tinh xảo vô cùng, nếu không phải tự mình chọn lựa trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Bảo Nhi quả thật cho là những vật này là hàng hiệu chỉ cửa hàng châu báu mới có, quá đẹp, đồ mạ bạc mà cũng làm nặng trĩu giống y như bạch kim, sáng long lanh .

Còn có cái ghim cài túi đựng tiền lẻ thật là tinh xảo.

Ah, sao lại còn có một viên đá màu xanh lá cây này? Bảo Nhi gãi gãi đầu, không nhớ mình đã mua lúc nào.

Có lẽ là đồ quá nhiều, cái này là bà chủ mập mạp tặng thêm đi, nghĩ như vậy, Bảo Nhi đem viên đá cọ xát thật mạnh vào quần áo trên người, màu xanh này thật giống như là màu của lá cây, nước ngoài làm đồ mỹ nghệ cũng thật là tinh xảo giống y như thật , cùng với các cửa hàng trong nước thật là không thể so sánh được!

Đúng rồi, trong túi quần áo còn có một hạt châu nhỏ màu hồng, là Tịch Nhan cho mình, đoán chừng là hạt châu bằng thủy tinh, chỉ là màu hồng phấn này trông thật đẹp mắt, Bảo Nhi cầm tung đi tung lại giữa hai tay.

Nếu có thể đục lấy một cái lỗ, xâu hạt châu này cùng viên đá màu xanh lá cây kia làm thành một cái vòng thì thật tuyệt.

Cô đem hai thứ đồ này ném vào cái ví đựng tiền lẻ mình mới mua, để lẫn lộn giữa đống tiền lẻ và tiền xu.

Sau đó đem những đồ trang sức kia treo lên ở đầu giường.

Buổi tối, Abe nhận được ” vòng bạc tinh khiết” hình đầu heo của Bảo Nhi tặng.

Hắn rất cao hứng nhếch môi cười, nắm lấy chiếc vòng bạch kim, có cảm giác thật an toàn, may là trước đó đã đánh tráo rồi, quả nhiên anh họ thông minh nhất.

Mà Tịch Nhan lại ỉu xìu ở một bên không còn bộ mặt lạnh lùng, Abe trong lòng cảm động, nhất định là do hôm trước hắn tự mình xử lý đống thánh giá nên mới bị thương trở thành như vậy, anh họ thì ra đúng là người tốt. . . . . .

Không thể nói cho Abe biết chân tướng thật sự nhưng hẳn là cũng biết được phân nửa, Tịch Nhan cẩn thận kéo cao cái cổ áo sơ mi dấu đi vòng đỏ rực quanh cổ, hơn nữa những ngày vừa qua cuộc sống ngày đêm đảo lộn, dường như cũng là một nguyên nhân khiến cho Tịch Nhan ngã bệnh?

Gia tộc ma cà rồng của bọn họ mà cũng bị mắc bệnh sao? Mắc bệnh thì uống thuốc gì? Abe hoàn toàn không có kinh nghiệm, gãi đầu, mặt mờ mịt, tự hỏi có nên hay không đi đến gian phòng thứ ba trên tầng đem lão quản gia đang bế quan trong quan tài lôi ra để hỏi ý kiến.


“Tịch Nhan, mặt cậu rất đỏ?” Bảo Nhi ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt trắng bệch của Tịch Nhan hôm nay chợt hồng hào, cảm giác giống như mình vừa phát hiện ra vùng đất mới, nhưng người bình thường sắc mặt đỏ thắm sẽ cảm thấy rất khỏe mạnh, Tịch Nhan mặt hồng hào Bảo Nhi lại cảm thấy rất quái dị.

” Cậu bị bệnh.” Bảo Nhi khẳng định nói.

Không biết vì sao, thường ngày thấy mặt than kiêu ngạo của Tịch Nhan, giờ khắc này trên gương mặt mang theo sắc hồng, làm cho người ta không khỏi cảm thấy suy yếu vô cùng.

“Bảo Nhi cô cũng đã nhìn ra, hắn nhất định là bị bệnh, làm thế nào bây giờ?” Abe khẩn trương trợn to đôi mắt híp của hắn nhìn Bảo Nhi đầy kỳ vọng, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.

“Vậy chúng ta đi bệnh viện?” Bảo Nhi cũng không có chủ ý.

Tịch Nhan tựa vào trên ghế sa lon, lắc đầu.

Abe cũng cảm thấy không ổn, lắc đầu theo.

“Này, này, đúng rồi trước đo nhiệt độ.” Bảo Nhi nhớ tới khi mình còn bé cảm thấy không thoải mái mẹ thường làm như thế nào, tất cả những ôn nhu đó của mẹ cô vẫn giữ lại trong lòng.

“Chờ một lát tôi sẽ quay lại ngay.” Bảo Nhi giống như một cơn gió chạy về phòng, cầm một cây nhiệt kế, đưa cho Tịch Nhan.

Tịch Nhan mặt 囧 cùng lắc đầu, chưa từng dùng nhiệt kế.

“Thả vào phía dưới nách.” Bảo Nhi giơ tay lên làm mẫu nói, nàng mặc T shirt nên làm rất dễ dàng, nhưng Tịch Nhan mặc áo sơ mi cùng bộ tây trang như thế kia thì cũng khá rắc rối rồi.

Nhìn lên con người trước mặt cho tới lúc này vẫn lộ ra nụ cười hết sức vui vẻ, Tịch Nhan nhận lấy nhiệt kết, hết sức không tự nhiên cởi tây trang, cởi hai nút áo trên cùng của áo sơ mi, giơ tay lên đem nhiệt kế bỏ vào dưới nách.

Tám phút sau, Bảo Nhi cầm nhiệt kế lạnh lẽo, đưa lên nhìn rất chuyên nghiệp, nhưng đây là thế nào, có gì đó không đúng, Thủy tinh bên trong còn thấp hơn cả vạch đo, đây là sảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nhiệt kế hỏng?


“Có thể biết bị bệnh gì sao?” Abe có chút mệt nhọc, ngồi ngây ngốc hỏi.

“Ừ, ừ, nhiệt độ bị hạ thấp, cảm lạnh rồi.” Bảo Nhi không xác định nói, trong lòng nghĩ tới buổi tối hôm trước lạnh như vậy, Tịch Nhan còn đem áo khoác cho mình mặc, đúng là cảm lạnh rồi.

“Không có việc gì, tôi đi nấu canh gừng cho hắn uống. . . . . uống vào toát mồ hôi ra, rồi đi ngủ một giấc là không có chuyện gì nữa rồi.” Cảm lạnh phải làm như vậy đi, mẹ đúng là đã nói như thế với cô, cô giống như đã hiểu rõ việc cần làm.

“Đúng rồi, Abe lát nữa cậu cũng uống một cốc đi.” Bảo Nhi cảm thấy mọi người cũng nên uống một chút, phòng ngừa cùng nhau bị bệnh.

Abe vừa nghe phải uống canh gừng, biết ngay là có điều không hay. . . . vội vàng lắc đầu, hai má phúng phính lắc tới lắc lui, rất không có nghĩa khí liếc mắt nhìn Tịch Nhan nói: “Gì kia, tôi không cần, tôi có chút mệt mỏi, đi về ngủ trước, Tịch Nhan đành nhờ cô vậy.”

Trong đại sảnh rất nhanh chỉ còn sót lại Tịch Nhan và Bảo Nhi.

Bảo Nhi đi vào bếp nấu một chén canh gừng nóng bưng cho Tịch Nhan nói: “Nhân lúc còn nóng uống chút đi…, uống xong là sẽ cảm thấy khá hơn.”

Tịch Nhan mím môi, cũng không đưa tay nhận.

“Không đắng, cho thêm rất nhiều đường rồi, trước kia tôi bị cảm lạnh mẹ thường nấu canh gừng cho tôi uống, mẹ nói gừng giúp cho mồ hôi toát ra, làm ấm dạ dày, giải độc, tăng sức đề kháng cho cơ thể, điều hòa cơ thể, trị đau bụng, đúng rồi còn có trị lạnh, trị liệu. . . . . .”

Tịch Nhan nhìn chằm chằm con người bé nhỏ này, cô càu nhàu hết sức om sòm, nói chất lỏng ghê tởm trên tay cô có thể trị bách bệnh? Ba Lạp Ba Lạp mà nói cả đời, không chịu nổi cô càu nhàu, Tịch Nhan nhận lấy chén uống một hơi hết.

Sau đó trong nháy mắt lại cảm thấy tâm thật ấm áp, chẳng lẽ hắn thật sự bị bệnh rồi sao?

Thấy Tịch Nhan uống canh gừng, Bảo Nhi cảm thấy đại công cáo thành.

“Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.” Bảo Nhi lòng tin tràn đầy, trước kia mẹ cũng thường nói với mình như thế, cô mỗi lần uống xong canh gừng sẽ ngủ một giấc đến sáng hôm sau tỉnh dậy đều sẽ khỏe lại!


Nhưng mà vẫn có chút không yên lòng, Bảo Nhi đi theo Tịch Nhan đến phòng ngủ, chỉ thấy hắn trực tiếp nằm xuống, không cởi áo khoác, cũng không cởi giày, trong phòng cũng không tắt đèn, cứ thế nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

“Như vậy không được, như vậy ngủ sẽ không thoải mái, cậu phải đem giầy cùng áo khoác cởi ra.” Bảo Nhi dặn dò.

Tịch Nhan lắc đầu, hắn thường ngày đều là như vậy, trên thực tế, bọn họ không có thói quen ngủ thoải mái trên giường, đối với bọn họ phong bế trong quan tài mới chính thức là chỗ ngủ, cho nên bình thường Tịch Nhan vẫn cứ để nguyên như vậy mà đi ngủ.

Mặc cho Bảo Nhi khuyên như thế nào, Tịch Nhan sống chết cũng không chịu cởi giày cởi quần áo ngoài.

Bảo Nhi uốn ba tấc lưỡi vẫn không khuyên được hắn, dứt khoát cởi giầy của mình ra nhảy lên trên giường nói: “Giống như vậy, cậu xem, cởi giầy rất thoải mái, lúc đi ngủ cũng không cần mặc áo khoác, cởi áo ra có thể nằm xuống cảm nhận sự mềm mại của chăn đệm, còn có thể tùy tiện lăn lộn cũng sẽ không làm hỏng áo khoác.”

Áo khoác ngoài bị hỏng có quan hệ gì với việc nằm ngủ? Tịch Nhan không hiểu cái cô bé này đang nói cái gì nữa, lại bị cô kiên cường tháo giầy ra.

Da chân của Tịch Nhan trắng nõn là giống như chân của một thiếu nữ, hắn có chút xấu hổ cùng mất tự nhiên, lúc cởi bộ tây trang ra nằm ở trên giường trông hắn vẫn cứ cứng đờ như là người chết vậy.

“Như vậy không đúng, ngủ phải thả lỏng người, tay cùng chân cũng phải thả lỏng, tư thế nằm co thể tùy ý, không cần thẳng băng như vậy.” Bảo Nhi lần nữa cải chính.

Tịch Nhan còn là nằm thẳng băng, mặt không hiểu.

Giường rất lớn, Bảo Nhi đến bên kia, nằm nghiêng, nói: “Giống như vậy, hiểu chưa?”

Tịch đêm cứng ngắc lật người, cũng nằm nghiêng, đối mặt với Bảo Nhi, gật đầu một cái.

“Tốt, cứ như vậy, tôi giúp cậu tắt đèn ngủ.” Bảo Nhi bò dậy, chuẩn bị rời đi.

Lại bị Tịch Nhan đè lại.

“Chớ tắt đèn.” Tịch Nhan nắm đôi tay nhỏ bé của Bảo Nhi, chợt mở miệng nói.

Bảo Nhi nhìn chằm chằm Tịch Nhan thật lâu, chợt nghĩ đến cái gì, cái tên dáng dấp thật đẹp trai này, ngày ngày đều ra vẻ mặt than không phải là có tật sợ tối đi!


“Cậu sợ tối.” Câu khẳng định, Bảo Nhi không nhịn được cười nói.

Tịch Nhan nghiêng đầu không giải thích, cũng không buông tay Bảo Nhi ra.

“Cậu không phải là sợ tối thật chứ? một người thanh niên trai tráng như cậu mà lại sợ tối?” Bảo Nhi rốt cuộc không nhịn được, cười lên rồi.

Tịch Nhan mặt lần nữa đỏ rực.

“Tắt đèn ngủ, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn.” Bảo Nhi là một bà quản gia nhỏ, kiên trì phải tắt đèn.

Rốt cuộc Tịch Nhan ở nơi này dưới ánh mắt trong suốt nhìn soi mói của cô bé, chấp nhận bại trận.

Tay của hắn vung lên, tất cả đèn trong phòng đều vụt tắt.

Trong nháy mắt, phòng ngủ to như vậy bị bao phủ bởi bóng tối có cảm giác trống rỗng, quả thật cũng khiến cho người ta có cảm giác khinh hãi, nhưng Bảo Nhi chính là một người bạo dạn hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, chỉ là có phần lo lắng Tịch Nhan đang bị bệnh nếu để lại một mình hắn ở trong căn phòng rộng lớn này cũng không nên.

“Cái đó, Tịch Nhan cậu ngủ đi, cậu ngủ thiếp đi, tôi liền rời đi.” Trong đêm tối, Bảo Nhi mở miệng nói thanh âm trong vắt .

Tịch Nhan vẫn nằm thẳng tắp, không nhúc nhích.

Bảo Nhi cảm thấy bị đè nén, nói: “Tôi hát cho cậu nghe nhé, mẹ tôi trước kia cũng thường hát ru cho tôi ngủ, mẹ cứ hát cứ hát, thế là tôi liền ngủ thiếp đi.”

Trong phòng ngủ rộng lớn của ngôi biệt thự, có một thiếu nữ hết sức nhu hòa ngâm nga, không có lời ca, tiếng cười nhỏ nhàn nhạt, vang vọng ra xa.

Một chiếc quan tài đen nhánh trong căn phòng thứ ba trên tầng hai bỗng có sự dịch chuyển nhẹ nhàng.

Bảo Nhi lật mình mấy cái liền ngủ mất rồi.

Tịch Nhan trợn tròn mắt, tay nhè nhẹ vung lên, rèm cửa sổ mở ra một chút xíu, ánh trăng khẽ len qua khe cửa đi vào, chiếu lên khuôn mặt của cô, cô nằm nghiêng cơ thể cuộn tròn lại, ngủ rất sâu, lông mi thật dài phủ xuống.

Thì ra là loài người ngủ như thế này, Tịch Nhan làm theo hình dáng của cô, nằm nghiêng người, co đầu gối lên, đối mặt với Bảo Nhi, cũng không cảm thấy thoải mái, rất không quen, nhưng khi nhìn cô bé này ngủ bộ dáng rất thân thiết rất thoải mái, hắn lại tiếp tục duy trì cái tư thế này, không biết từ lúc nào, Tịch Nhan cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.