Đọc truyện Sống Chung Với Bá Tước – Chương 18: Da dị ứng
Hôm sau vừa rạng sáng, Bảo Nhi đã thức dậy mắt vẫn còn ngái ngủ, mở cửa.
Sau đó, ngoài cửa một đống kẹo chocolate, cùng với các loại tã giấy. . . . . . đổ vào người cô.
Này là bao gồm các loại nhãn hiệu trên thị trường Bobby Fresh? Pampers? Huggies? . . . . . . Bảo Nhi không kịp tránh trực tiếp hóa đá. . . . . .
Chỉ là Bảo Nhi mặc dù không hiểu ở đâu ra nhiều tã giấy như vậy, nhưng thấy có nhiều món điểm tâm ngọt vẫn là rất cao hứng. Cảm giác có người quan tâm thật ấm áp, mặc dù cũng có chút khó chịu.
Cô đút một miếng chocolate vào trong miệng, kéo màn cửa sổ nhìn bên ngoài, mặt trời mới vừa lên, một vầng dương sáng rực rỡ, thật tốt.
Hôm nay tâm tình Bảo Nhi rất tốt, bắt tay vào chuẩn bị báo đáp Abe cùng Tịch Nhan. Hơn nữa nghỉ ngơi một buổi tối cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, ăn kẹo chocolate tinh thần lại phấn chấn rồi.
Cô vẫn còn nhỏ nên không thể dọn dẹp cả biệt thự rộng lớn này được, hôm nay cô quyết định thuê người đến dọn dẹp một ngày, đem rèm ở tất cả các phòng đều tháo xuống giặt sạch sẽ.
Bảo Nhi nghĩ đến liền làm ngay, nên quyết định sẽ cho Abe cùng Tịch Nhan một bất ngờ lớn, sáng sớm cô quản gia cần mẫn đã gọi mấy người giúp việc theo giờ tới biệt thự dọn dẹp.
Ba cô dọn vệ sinh thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, đối với những công việc này làm rất nhanh gọn nhẹ nhàng.
Tiểu quản gia Bảo Nhi cứ đứng chỉ huy là được rồi.
“Cháu muốn cửa sổ được lau không còn một hạt bụi, muốn cho ánh mặt trời chiếu khắp phòng, có thể nướng chết con kiến.” Bảo Nhi cắn một miếng chocolate trong tay nói dứt khoát.
Rèm cửa sổ toàn bộ được tháo ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp phòng khách, đẹp vô cùng. Bảo Nhi rất thích loại cảm giác này, những cái rèm cửa này quả thật là rất bẩn, cô liền cho người mang tới tiệm giặt là.
Bảo Nhi tựa vào trên ghế sa lon, hưởng thụ cảm giác được ánh mặt trời sưởi ấm.
“Tiểu thư, cây cổ thụ trước mặt kia che kín ánh mặt trời rồi.” Một cô dọn vệ sinh đang lau cửa sổ sát đất ai oán nói. Bởi vì cây đại thụ che kín khiến cho cửa sổ cùng kính rất bẩn, cô cảm thấy thật bất mãn.
Bảo Nhi đang hưởng thụ ánh mặt trời, nghĩ tới nhất định phải cho Abe cùng Tịch Nhan một kinh hỉ, để bọn họ cũng có thể tắm nắng, nhìn hai người bọn họ sắc mặt đều có chút nhợt nhạt, không khỏe mạnh.
Nghĩ tới Abe đứng lắc vòng dưới ánh mặt trời. . . . . . Tịch Nhan mặc tây trang gặm cà rốt dưới ánh mặt trời. . . . . . Phong cảnh kia thật là hài hòa vô cùng dưới ánh mặt trời ấm áp, thật thân thiết a!
Vì vậy Bảo Nhi quyết định, tìm người tới đem cây kia chặt đi, dù sao bên ngoài còn có rất nhiều cây chặt bỏ một cái cây cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không che mất ánh mặt trời trong phòng khách là được.
Hành động của Bảo Nhi rất dứt khoát.
Những người này tốc độ cũng rất nhanh, được tiền dĩ nhiên sẽ ra sức làm việc, rất nhanh đã dọn dẹp xong cả tầng dưới.
Đến buổi trưa, chỉ còn sót lại Bảo Nhi, cô rất vui vẻ, hài lòng hướng về phía đại sảnh tràn ngập ánh mặt trời hô to: nhìn thẳng ánh mặt trời, cố gắng sống!
Tịch Nhan ngủ rất an tường, trong mộng đang dán tã giấy cho Bảo Nhi, giống như cách nhân viên bán hàng trong siêu thị làm mẫu cho đứa bé mô hình vậy. . . . . . Hắn không có kỳ quái vì sao siêu thị cho mẫu là một trẻ nít, bởi vì bình thường hắn xốc Đào Bảo Nhi lên so với xốc lên một đứa con nít không có gì khác nhau.
Abe cảm thấy gần đây ngủ không yên ổn, ngày hôm qua mới sáng sớm đã bị Tịch Nhan dựng dậy, tối hôm qua lại đi siêu thị mua sắm, thật là mệt chết đi được. Kết quả là sáng nay cũng không được yên ổn, hắn mơ hồ đẩy cửa ra ngoài, bất mãn hỏi: “Cô kêu gào cái quỷ gì thế hả?”
Sau đó hắn dụi mắt, mới phát hiện ánh mặt trời chiếu rọi khắp phòng, ngay cả vị trí hắn đứng cũng có thể soi tới, hơn nữa còn là nắng buổi trưa, trong nháy mắt cảm giác mình bị đả thương, gào khóc gọi.
Hù dọa Bảo Nhi giật mình.
“Abe ngươi làm sao vậy?”
Abe vừa gào lên vừa muốn tìm nơi không có ánh mặt trời trốn tránh, nhưng phát hiện khắp nơi đều là ánh mặt trời, hắn hàm hàm hồ hồ trả lời: “Da quá nhạy cảm.”
Bảo Nhi kinh ngạc rất, nhìn Abe hình như là thật da dị ứng, phồng rộp khắp người .
“Abe, ngươi đối với cái gì dị ứng?”
Abe không dám nói là ánh mặt trời, thuận miệng mà đáp: “Phấn hoa. . . . . .”
“Không hề có a!” Bảo Nhi như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).
Abe quay đầu lại, nhanh chóng trốn vào phòng, đóng cửa trước, cao rống: “Có, khắp phòng đều là. . . . . .”
Trong mắt của hắn ánh mặt trời kia giống như vi khuẩn (virus) một dạng đang vui sướng nhảy múa khắp cả căn phòng, thật là khủng khiếp.
Tịch Nhan không tự nguyện tỉnh dậy, trong mộng anh đang đem cô bé kia lật tới phía sau, cài tã giấy. . . . . .
Trong phòng, Abe đang phát run như cũ.
Hắn mặc vào một bộ quần áo bó sát người, sau đó mặc vào tiếp một bộ quần áo như của Ninja, tiếp đó phủ thêm một cái mền và một cái chăn dầy.
Sau khi võ trang đầy đủ, Abe cũng không dám thử mở cửa, mà là dựa vào vách tường, dùng chân mãnh liệt đạp: “Tịch Nhan, rời giường, Tịch Nhan, rời giường.”
Không bao lâu, tường sụp.
Bụi tung lên mù mịt, Tịch Nhan nửa ngồi nửa nằm, mặt lạnh lùng nhìn về phía Abe: ” Tốt nhất là có truyện thật sự nghiêm trọng, nếu không. . . . . ” ánh mắt sắc lạnh.
Abe hắng giọng, nuốt nước miếng, chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Ánh mặt trời xâm nhập.”
Tịch Nhan nhíu cặp lông mày xinh đẹp, nghiêng người mở cửa phòng.
Toàn bộ căn phòng ngay lập tức được ánh mặt trời chói lọi chiếu rọi tới từng góc nhỏ.
So sánh với ánh sáng nhàn nhạt của bóng đèn trong nhà, Tịch Nhan quả thật có chút biểu hiện yếu ớt.
“Pằng”
Cửa phòng bị đóng lại.
Tịch Nhan mặt than giật giật nói: “Có kẻ địch tới sao?”
“Kẻ địch? Hừ, anh căn bản không ngờ tới cô bé hoạt bát, ngây thơ này có thể gây ra biết bao nhiêu nguy hiểm rồi.” Abe hít một hơi thật sâu, quát: “Tôi suýt nữa chết ở trong phòng khách của chính mình.”
Đào Bảo Nhi nghe được trên lầu có động tĩnh, vui sướng chạy lên, cao giọng kêu: “Tịch Nhan, Abe, mau ra đây, trong phòng khách thật là xinh đẹp . Mau ra đây a.”
“Tôi đang nhìn.”
“Cậu cửa phòng vẫn đóng kín thì nhìn thấy thế nào được, cực kì xinh đẹp.” Bảo Nhi cơ hồ là lắc đầu vẫy đuôi.
Tịch Nhan bất đắc dĩ, lại hé mở một khe cửa nhỏ.
Đào Bảo Nhi lách thật nhanh vào trong phòng của Tịch Nhan, tùy ý nhìn quanh bốn phía một chút, liền nhìn thấy cặp mắt tròn xoe đang mở lớn, vội vàng tranh công nói:” Tôi đem tất cả rèm cửa sổ cùng tháo ra đem giặt hết rồi, cửa sổ cũng lau không còn một hạt bụi, tuyệt đối có thể thiêu chết con kiến. Hiện tại ánh mặt trời vừa đúng xuyên qua , bên ngoài giống như là cung điện Thủy Tinh tuyệt đẹp.”
Abe cả người run rẩy dùng thân thể cản lại tầm mắt của Bảo Nhi, nỉ non lặp lại: “Tuyệt đối có thể thiêu chết con kiến.”
Đào Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu khẳng định.
Buổi tối.
Abe co rúm người lại trông giống như một trái bóng tròn xoe, hết sức yếu ớt đứng bên cạnh Tịch Nhan.
Hai người đứng trong phòng khách không có rèm cửa hết sức tiêu điều thưởng thức ánh trăng lành lạnh.
Abe nói: “Tịch Nhan, tôi cảm thấy chúng ta không sống lâu được, thật là không có cảm giác an toàn.”
Tịch Nhan bình tĩnh uống cạn cốc nước cà rốt, trong đầu lại là hình ảnh tươi cười hoạt bát đang nhảy nhót khắp nơi của cô bé kia. . . . . .
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Rèm cửa sổ còn phải mấy ngày mới giặt xong?”
Abe khổ não nói: “Nghe nói mất ba ngày.”
Tịch Nhan xoay người trở lại gian phòng thứ ba, Abe theo thật sát, sợ bị bỏ lại đơn độc đối mặt với loài người đáng sợ này, quá đáng sợ.
Hai người quả quyết vào quan tài ngủ ba ngày.
Bảo Nhi ngày thứ hai liền đi học, nên không có chú ý.
Liên tiếp ba ngàycũng không trông thấy bọn hắn đâu, thật là có chút không quen.
Chờ rèm cửa sổ được giặt xong, cả căn phòng lại được trở lại như cũ.
Ngày thứ tư tan sau khi tan học trở về, Bảo Nhi rốt cuộc gặp được Tịch Nhan cùng Abe, trong nháy mắt cảm thấy an lòng không ít.
“Các cậu đã đi nơi nào?”
Tịch Nhan không mở miệng, theo thường lệ mặc tây trang, gặm cà rốt, lạnh lùng đứng ở phía trước cửa sổ.
Abe rất là vui vẻ mà nói: “Chúng tôi đi du lịch.”
“Oa, hai người các cậu đi du lịch đều không nói cho tôi biết, chỉ là có nói cho tôi biết tôi cũng vậy không đi được, tôi còn phải đi học. Mang vật kỷ niệm gì về không vậy?” Bảo Nhi đôi mắt sáng Tinh Tinh mà hỏi.
“Mang theo” Abe kiên định nói.
“Ở đâu à?”
“Cô xem ngoài cửa sổ.”
Bảo Nhi lúc này mới phát hiện ra, khó trách hôm nay sau khi trở về lại có chút cảm giác quái dị.
Ngoài cửa sổ lại có thêm một cái cây đại thụ hết sức cao lớn, hết sức hết sức rậm rạp. . . . . .
Abe thả lỏng toàn thân, tinh thần thoải mái nói: “Không biết tại sao được ở dưới tàng cây này đã cảm thấy đặc biệt thoải mái, đặc biệt có cảm giác an toàn.”
Lúc này Abe cùng Tịch Nhan chợt trăm miệng một lời hô: “Không cho chặt cây nữa!”
. . . . . .