Đọc truyện Sống Chung Với Bá Tước – Chương 13: Vấn đề yêu sớm
Đào Thi Thi gần đây tâm tình rất tốt, cô bề bộn nhiều việc, xuất viện cũng không đi tìm Đào Bảo Nhi.
Mẹ nói rồi, người giống như Đào Bảo Nhi, chỉ cần không để ý đến, để cho nó tự sanh tự diệt, tất cả đều không quan hệ tới mình, mục tiêu của mình là làm một danh viện, căn bản không cần thiết dây dưa cùng Đào Bảo Nhi.
Cô cũng nghĩ đến, buổi dạ tiệc mừng sinh nhật sẽ mời bạn học về nhà, mẹ có nói sẽ mời rất nhiều gia đình thượng lưu, anh Doãn Thiên chắc chắn cũng sẽ tới, cô muốn biểu hiện thật tốt hòa nhập vào với bọn họ, đem Đào bảo Nhi vĩnh viễn ném ra ngoài là được rồi.
Cho dù Đào Bảo Nhi hiện tại cũng có thay đổi, nhưng vậy thì thế nào, cha không thích nó, sẽ không đem nó giới thiệu cho bạn bè, mình Đào Thi Thi mới danh chánh ngôn thuận là đại tiểu thư Đào gia.
Sau khi tan học, cô và mẹ đi mua lễ phục, đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cô, đến lúc đó nhất định phải kiến mọi người ngưỡng mộ.
Tô Cầm cũng là dồn hết sức, phải cố gắng đem mình trở thành phu nhân danh viện, thoát khỏi danh phận tiểu tam.
Hai mẹ con ngồi ở trong cửa hàng lễ phục lại trông như hai chị em, Tô Cầm rất biết bảo dưỡng, cũng có nhan sắc, cằm thật nhọn, con mắt to tròn, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được sắc đẹp. Mà Đào Thi Thi cũng rất giống mẹ, trên người lại toát ra sức sống tươi mới của tuổi trẻ, so với Tô Cầm có phần hoàn hảo hơn, cả hai đều rất chú ý chăm sóc bản thân.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nhìn hai mẹ con mặc dù ăn mặc rất sang trọng, nhưng là chưa nhìn thấy bao giờ có lẽ là nhà giàu mới nổi, vì vậy các cô đều chọn những thứ đắt tiền nhất mang ra.
Thấy những bộ trang sức sáng lấp lánh, lập tức thu hút sự chú ý của hai mẹ con, phụ nữ thích hư vinh đều là như vậy, lại được nghe nhân viên phục vụ giới thiệu nào là kim cương thiên nhiên tinh khiết, nào là trang sức khảm kim cương. . . . càng nghe càng động lòng người.
Hai người có thể tưởng tượng trong buổi dạ tiệc, mình nhất định là tiêu điểm.
Quyết định mua bộ lễ phục đắt tiền nhất, có thể thấy mẹ kế của Bảo Nhi coi trọng bữa tiệc này như thế nào rồi, nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong giới thượng lưu, và những nhân vật danh tiếng mà mình đã rất vất vả mới mời được.
Vốn là Tô Cầm muốn làm cả bữa đại tiệc chúc mừng sinh nhật con gái, nhưng là bị Đào Khánh hoa ngăn cản.
Đào Khánh Hoa rất cao hứng vì mình cũng đã có con trai, nhưng hắn vẫn còn có chút sĩ diện vì con trai ra đời ngay sau đám tang của vợ trước, có điểm không hay lắm, mọi người biết là một chuyện, nhưng là quang minh chánh đại mở tiệc mời lại là một chuyện khác, cho nên cũng chỉ làm một bữa tiệc nhỏ trong nhà.
Vì vậy nên bữa tiệc sinh nhật lần này của Đào Thi Thi cũng là bữa tiệc đầu tiên Tô Cầm lấy danh nghĩa phu nhân Đào gia tham gia đối ngoại, không thể không thận trọng.
Vì vậy nhà Lạc Bình An cũng nhận được thiếp mời.
Lạc gia tuyệt đối là người có tiền, vốn là nhà bọn họ sẽ không tham gia các hoạt động nhỏ như vậy, nhưng nghĩ đến con gái họ cũng học cùng trường với con trai mình, mà con trai mình lại có chút cô lập không giao lưu với bạn bè, nên mẹ Lạc Bình An cũng muốn mang hắn đi để cho hắn có thể giao lưu kết bạn.
Con trai gần đây ngày ngày quấn lấy mình đòi làm rất nhiều đồ ăn vặt, rõ ràng là đã bắt đầu yêu, hỏi hắn lại không chịu nói.
Lần trước mang về một cô bé, Lạc phu nhân vừa nhìn liền thích, cảm thấy cô bé này tươi sáng như ánh mặt trời, cử chỉ lễ phép, đối với trưởng bối cũng không gò bó, âm thầm kiêu ngạo với mắt nhìn người của con trai.
Chính là cô bé này lại không có cảm giác gì với tâm sự của con trai mình, lại còn tự cho mình là chị, khiến cho mình làm mẹ cũng nóng lòng, cũng sợ con trai tiếp xúc với bên ngoài quá ít, trong lòng cực đoan, cho nên muốn dẫn hắn đi tham dự để làm quen với bạn bè cùng trang lứa.
Lạc phu nhân mệnh lệnh xuống, Lạc Bình An không thể không đi.
Hắn không thích nơi đông người, hắn chỉ thích ở cùng một chỗ với đám cây cối của mình, dĩ nhiên Bảo Nhi là ngoại lệ, nhớ tới Bảo Nhi, Lạc Bình An đã cảm thấy rất vui vẻ, nếu như nhất định phải đi, nếu như có Bảo Nhi đi cùng, vậy hắn liền miễn cưỡng chịu đưngj cái bữa tiệc nhàm chán ấy cũng được.
Lạc Bình An là một chàng trai khó tính, ngoài mặt rất dễ dàng xấu hổ, trên thực tế làm việc rất quả quyết, có mục đích, nghĩ tới chuyện gì sẽ làm bằng được. Nếu không hàng ngày cũng sẽ không nhọc công mang thức ăn cho Bảo Nhi, mỗi ngày một chút khiến quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Lại quấn lấy mẹ học làm rất nhiều món điểm tâm ngon chuẩn bị đi xem Bảo Nhi chơi bóng.
“Chết đói mất thôi.” Bảo Nhi thấy Lạc Bình An thật cao hứng, rất muốn dùng hai cái tay đi bóp hai má phấn nộn của hắn, còn có khuôn mặt đáng yêu của Abe. . . . . . Thật ra thì cô cũng có. . . . . .
“Tớ lấy cho cậu ăn, cậu đừng dùng tay, tay bẩn.” Lạc Bình An giống như một người vợ chịu ấm ức, không để ý ánh mắt của người khác ngoan ngoãn lấy ra một miếng điểm tâm đút cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi không khách khí hé miệng, Lạc Bình An cảm giác trên tay mình dính nước miếng của cô, nhưng mặt không đổi sắc, khéo léo đợi cô ăn xong, lại đưa cho cô thêm một lon nước trái cây.
“Cám ơn Bình An. Mẹ cậu mỗi ngày đều làm cho cậu nhiều thức ăn ngon như vậy, thật tốt.” Lúc có đồ ăn, Bảo Nhi híp mắt cả người đều rất hạnh phúc, rất hưởng thụ, không biết là hưởng thụ thức ăn ngon, hay là đang hưởng thụ sự quan tâm của một người mẹ.
“Bảo Nhi, Chủ nhật tớ có một hoạt động muốn cậu đi cùng, có thể không?” Bình An thanh âm nhàn nhạt mềm mại, có chút lo lắng đẩy đẩy cái mắt kiếng, rất trông mong nhìn Bảo Nhi, đoán chắc là cô thích mềm không thích cứng.
Đám con trai xung quanh hận chết cái tên mắt kính này, tại sao người ngồi bên cạnh bảo Nhi không phải là mình, mà lại là cái con mọt sách. . . . . .
“Ặc, tôi không thích tham gia vào các hoạt động như thế.” Bảo Nhi nhíu nhíu mày nói.
Ánh mắt trông mong của Lạc Bình An Kỳ lập tức biến thành thất vọng tràn trề, nhưng miệng còn an ủi: “Vậy cũng được, không có chuyện gì, vậy thì tớ đi một mình cũng được. Đúng rồi Bảo Nhi, mới có một luống cà rốt sắp được thu hoạch, đến lúc đó tớ cho người làm mang đến chỗ ở của cậu nhé.”
Bảo Nhi lắc đầu nói: “Ừm, hay là cứ để tôi đi lấy thôi.”
Dường như tên Tịch Nhan kia không chỉ thích đồ vật sạch sẽ đối với người cũng rất kỹ tính, không thích tiếp xúc với người xa lạ.
Nhưng là mình muốn lấy rất nhiều cà rốt được hắn trồng theo phương pháp ưu việt như vậy để giải quyết vấn đề bạo lực tinh thần trong nhà của Tịch Nhan, cũng muốn làm gì đó để cảm ơn hắn, vì vậy Bảo Nhi mềm lòng đồng ý đi cùng hắn.
Về đến nhà, Bảo Nhi mới khổ não, mình quá mềm lòng rồi, thế nào mà lại tùy tiện đồng ý như thế chứ, gào khóc gào khóc, cô cũng không thể mặc đồng phục học sinh đi tham gia cái dạ tiệc gì đó.
Một bữa cơm trôi qua đầy phiền muộn .
Abe cùng Tịch Nhan không biết đã sảy ra chuyện gì, rất ít thấy cái cô bé này tâm tình không tốt, phần lớn thời gian cô đều sôi nổi giống như người không có đầu óc, cho dù bị đánh lúc trở về cũng vẫn hiên ngang, tươi cười.
Chung đụng đã lâu, Abe vẫn là có chút tình cảm, hỏi Tịch Nhan: “Tịch Nhan, anh nói Bảo Nhi là bị làm sao? Chẳng lẽ lại bị bắt nạt rồi, không thể nào, bản lĩnh đồ đệ này của tôi người bình thường khẳng định đánh không lại, anh nói cô ấy có thể hay không đã yêu?”
Abe lúc nói lời này vừa nói vừa đang chơi World of Warcraft, cũng chính là thuận miệng nói.
Tịch Nhan vừa gặm cà rốt nghe thấy những lời này chân mày không tự giác nhíu chặt lại.
Một lát sau, hắn cầm theo một quyển sách đi ra ngoài.
Bảo Nhi rửa chén xong ra ngoài, thấy ngoài phòng khách chính là một cảnh an nhàn tự tại. Abe hô xích hô xích chơi game, Tịch Nhan toàn thân tây trang, trong tay đang cầm một quyển sách da cừu, nhìn rất nghiêm túc.
Tịch Nhan an tĩnh không nói lời nào thời, thật là đẹp trông giống như là một bức tranh.
Tin chắc binh đến tướng đỡ nước đến đất cản, Bảo Nhi rất là vui vẻ vứt phiền muộn qua một bên tham gia náo nhiệt.
“Oa, cậu xem cái gì vậy? Sách da cừu, sách lịch sử sao? Kiến thức về lịch sử của cậu thật là lợi hại.” Bảo Nhi thỉnh thoảng cũng chân chó lấy lòng Tịch Nhan, chủ yếu hắn hôm nay vẫn còn là huấn luyện viên của Bảo Nhi, hơi không hài lòng một chút liền đem Bảo Nhi hành hạ chết đi sống lại. . . . . . Đối với sự tiến bộ thần tốc của mình về kỹ thuật đánh tennis cô cũng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Tịch Nhan mặt không biến sắc đem quyển sách da cừu đưa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi cẩn thận nhận lấy vừa nhìn: 《 Tâm lý học của thiếu nữ yêu sớm 》