Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 22: Anh biết sự thật


Đọc truyện Sống Chung Sau Ly Hôn – Chương 22: Anh biết sự thật

Mẹ Tô Dao không cho Tô Dao chạm vào nước lạnh, không
cho cô ra ngoài gió, cũng không cho cô đi lại vận động quá nhiều. Sau khi Tô
Dao về nhà thì phần lớn đều nằm trong phòng nghỉ ngơi. Sức khỏe mẹ Tô Dao vẫn
chưa bình phục hẳn đã phải lo lắng cho con quá nhiều, điều đó khiến Tô Dao
trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Sau khi về nhà, sắc mặt của Tô Dao cũng không thay đổi
nhiều. Nhìn bề ngoài thì thấy ảnh hưởng của việc sảy thai không lớn lắm. Duy
chỉ có Tô Dao là hiểu rõ, sau khi dùng thuốc lần này cơ thể cô bỗng nhiên trở
nên sợ lạnh, buổi sáng thức dậy cảm thấy váng đầu, lắm khi đang ngồi đứng lên
cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Mẹ Cố Nguyên tuy ngoài miệng không nói gì nhưng mọi
việc bà đều để vào tầm mắt, trong lòng càng lúc càng hoài nghi, đợi đến khi mẹ
Tô Dao và Cố Nguyên đưa Tô Thư ra ngoài mua đồ bà mới tới phòng Tô Dao. Tô Dao
đang ngồi tựa lưng vào tường xem sách, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu
nhìn lên: “Mẹ.”

“Con sao rồi, mấy ngày nay con đã khỏe hơn nhiều
chưa?”

“Dạ, con khỏe hơn nhiều rồi mẹ ạ.”

Tô Dao đặt quyển sách xuống cười cười. Mẹ Cố Nguyên
bước tới cạnh giường ngồi xuống, quan sát kĩ tầm mắt của Tô Dao: “Dao Dao à,
lần này con bị bệnh nhìn có vẻ rất tiều tụy. Chẳng trách mẹ con lại lo lắng cho
con như vậy. Lần này chăm sóc con như con đang ở cữ.”

Sắc mặt Tô Dao hơi tái đi, cô gượng cười không nói gì.

Mẹ chồng cô rất sắc sảo, nhưng ở góc độ nào đó thì bà
là người thẳng tính, có suy nghĩ gì bà không để trong lòng, đều thể hiện ra
mặt. Lần trước khi nhắc tới việc Tô Dao và Cố Nguyên có thêm con cũng vậy.

“Đúng là sức khỏe con bây giờ không thể so với trước
đây được nữa.”

Tô Dao mệt mỏi lên tiếng: “Sau trận ốm này con luôn
thấy sợ lạnh, đau đầu, có lúc còn cảm thấy người đau ê ẩm.”

“Có thể là do khí huyết không thông.” – Mẹ Cố Nguyên
vỗ nhẹ vào tay Tô Dao, nhìn con dâu sanh xao tiều tụy như vậy bà cũng đau lòng
– “Để mẹ mua cho con ít cao về nấu để bổ máu, rồi ăn cả táo đỏ nữa để bồi dưỡng
cơ thể.”

“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”

Tô Dao cười. Mẹ Cố Nguyên không hỏi được gì cũng không
ép nữa: “Mấy ngày này mẹ còn ở đây con cố gắng nghỉ ngơi, hai ngày nữa đợi Cố
Nguyên sắp xếp xong chuyện nhà cửa thì chúng ta sẽ về Bình Thành.”

Ngoài sợ lạnh, đau đầu ra thì triệu chứng tiếp theo là
mất ngủ.

Rõ ràng cô cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ
được, cả đêm trằn trọc mở mắt nhìn trần nhà trong bóng đêm mờ mờ, tai cô vẫn
nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên ngoài.

Tô Dao từng nghe người ta nói, nghe âm thanh như vậy
là do cơ thể mất đi một lượng máu lớn, cô uống thuốc ra thai đã được mấy ngày
rồi nhưng vẫn không ngừng ra m

Cố Nguyên không biết sự thực ra sao nên anh cứ nghĩ
rằng Tô Dao đang trong thời kì kinh nguyệt bình thường, anh cũng không hiểu rõ
tại sao lần này cô lại bị lâu như vậy, máu cũng ra rất nhiều. Trong suy nghĩ
của mình anh chỉ cho rằng có lẽ là do bị bệnh hoặc thời gian này sức khỏe của
cô không tốt nên mới dẫn đến hiện tượng rong kinh, những việc anh có thể làm là
chăm sóc động viên cô nhiều hơn. Nhưng anh vẫn không biết ra hàng đêm Tô Dao
đều không ngủ được.

Ở nhà được ba ngày, mẹ Tô Dao viện cớ đưa Tô Dao ra
khỏi nhà, tới bệnh viện kiểm tra lại.

Bác sĩ hỏi tình hình cụ thể, kiểm tra kĩ rồi mới lắc

đầu một cách lãnh đạm: “Thuốc vẫn chưa đầy thai ra hết, phải làm sạch tử cung.
Dùng thuốc này thỉnh thoảng cũng trải qua tình trạng như vậy, cô quay lại rất
kịp thời, làm xong lần này là sạch sẽ.”

Mẹ Tô Dao nghe bác sĩ nói vậy vô cùng lo lắng: “Sao có
thể làm được đây?”

“Cô không được trù trừ quá lâu, nếu thai chưa ra hết
mà cứ để lâu như vậy sẽ không tốt, phải mau chóng quyết định đi.”- Bác sĩ gấp
sổ y bạ lại – “Quyết định rồi thì chúng tôi sẽ bố trí thời gian phẫu thuật cho
cô.”

Tô Dao và mẹ ra khỏi phòng bệnh, đi tới hành lang, mẹ
Tô Dao cứ thở dài não lòng, rất lo lắng cho sức khỏe của con gái.

“Thực sự là không giấu nổi nữa thì nói thực cho mọi
người biết mẹ ạ.” – Tô Dao bóp tay mẹ an ủi – “dù cho mẹ chồng con có không vui
vì con không giữ được đứa bé này, Cố Nguyên cũng sẽ hiểu cho con.”

“Dao Dao, cái con bé khờ này.” – Mẹ Tô Dao quay sang
nhìn con gái: “Con và Cố Nguyên có Tô Thư xong cứ luôn không muốn có con nữa,
bạn bè thân thích đều có lời ra tiếng vào, nói Cố Nguyên giúp nhà chúng ta, làm
mất mặt Cố Nguyên. Chúng ta là láng giềng mấy chục năm, nhà thông gia tuy ngoài
miệng không nói nhưng bản thân con cũng hiểu rất rõ là gia đình họ đang mong
ngóng một đứa cháu mang họ Cố, tốt nhất là một cháu trai để kế thừa hương hỏa
cho nhà họ.”

Mẹ Tô Dao thở dài: “Con cũng biết mẹ chồng con vô cùng
mê tín. Lần trước Cố Nguyên nói là các con đã có ý định có con, mẹ chồng con đã
đi xem bói, nói các con qua tết có thể mang bầu đứa thứ hai, chắc chắn là con
trai, nhưng lần này mang thai sẽ gặp rủi ro, nếu không giữ được thì sai này
không thể mầu được nữa.”

“Thật khéo trùng hợp, vừa mới hết năm con đã mang bầu,
rồi lại trùng hợp không thể giữ được. Liệu co thể để mẹ chồng con biết chuyện
này được không? Mẹ cũng biết Cố Nguyên là đứa rất tốt, nhưng dù tốt thế nào đi
nữa thì đó cũng là mẹ ruột của nó sau khi biết chuyện này nó

sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa đứa bé cũng mất rồi, tuy
không nói gì nhưng trong lòng nó thế nào cũng trách con không cẩn thận, không
chú ý, khi đó mẹ nó chỉ cần nói một vài câu thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện
gì?”

Lo sợ sự việc không chỉ đơn giản như mẹ nghĩ.

Sắc mặt Tô Dao bỗng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Đây là đứa con đầu tiên của Cố Nguyên, sự khó chịu
trong lòng anh e là sẽ vượt xa sự dự đoán của mẹ Tô Dao, cộng thêm với thái độ
kiên quyết trước đây của cô anh thậm chí có thể hiểu lầm là cô vì không muốn có
đứa con này nên mới tìm cớ bỏ con đi, vì dù sao lúc cô ốm anh cũng không có ở
Nam Thành.

Lòng Tô Dao rối như tơ vò, nhưng trong tình hình trước
mắt việc phẫu thuật không thể không làm. Tô Dao hít một hơi dài rồi quả quyết:
“Mẹ, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, việc đã tới nước này, phải làm thôi.” Tô Dao
cười buồn: “Đợi đến khi mẹ chồng con gây chuyện rồi sẽ tự biết phải đối phó ra
sao.”

Mẹ Tô Dao cũng không còn cách nào khác, bây giờ chỉ
đành làm theo ý nguyện của Tô Dao, trước mắt phải xử lí cho xong rồi tính sau.

Rất may là phẫu thuật không nghiêm trọng như mẹ con Tô
Dao nghĩ. Sau khi làm sạch tử cung thì có thể rời khỏi viện rồi tiến hành điều
trị viêm sưng từ ba tới năm ngày là xong. Mẹ Tô Dao lúc này mới thở phào, thấy
không còn sớm nữa mới vội vàng dìu con gái bắt xe về nhà.

Tô Dao trải qua phẫu thuật làm sạch tử cung nên càng
mệt mỏi, về tới nhà đến nỗi cũng không còn sức. Lúc này thuốc tê không còn, bây
giờ cô mới cảm thấy đau, đến ăn cũng không muốn ăn, trở về phòng ngủ vùi.

“Cái con bé này” – Mẹ Cố Nguyên nhìn theo cánh cửa
phòng ngủ đã khép kín – “Cơm không ăn, về nhà chăm sóc kĩ như vậy mà sao sắc
mặt càng lúc càng kém như thế?


“Lần này con bé bệnh nặng như vậy, sức khỏe vốn cũng
không tốt, làm sao có thể hồi phục nhanh được?”

Cố Nguyên đặt đôi đũa trong tay xuống: “Mẹ, mọi người
ăn đi, con vào xem cô ấy thế nào.”

Có lẽ là do mấy đêm mất ngủ nên Tô Dao mệt mỏi đến tột
điểm, lần này sau khi về nhà, dường như vừa đặt người xuống giường là cô ngủ
ngay. Nhưng tiếng bước chân của Cố Nguyên đánh thức cô dậy, Tô Dao khẽ trở
mình. Cố Nguyên hơi sững lại, thấy cô đang thức liền đi xuống ngồi bên giường,
bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.

“Em sao rồi?”

Anh nhẹ giọng rồi sờ nhẹ trán cô, chỉ cảm thấy trong
thời gian anh đi nhận giải thưởng Tô Dao cứ gầy rạc người đi.

“Hôm nay em và mẹ đi tời bệnh viện chưa? Bác sĩ nói
thế nào về việc em không ngừng ra máu?”

Tô Dao do dự một lúc, không biết có nên nói thực cho
anh không. Cô muốn thành khẩn nói cho anh biết nhưng những mối quan hệ lợi hại
trước đó mẹ đã phân tích cứ canh cánh trong lòng.

Có lẽ mẹ nói đúng. Đằng nào thì con cũng không còn
nữa, thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, những việc đã qua thì hãy để
nói trôi qua, sau này có đứa nữa rồi thì mẹ Cố Nguyên cũng không thể nói được
gì.

“Em không muốn ăn à?”

Cố Nguyên chỉ nghĩ rằng Tô Dao vì bị bệnh mà tâm trạng
không tốt, anh nắm chặt tay cô: “Mẹ làm toàn những món em thích ăn nhất, em ít
nhiều cũng ăn một chút.”

Tô Dao đáp “Dạ” một tiếng rồi nghe lời Cố Nguyên, đi
ra ngoài phong khách, chiếc điện thoại di động ở đầu giường cô vang lên.

Không hiểu tại sao những tiếng chuông điện thoại này
lại làm cô cảm thấy thót tim lo lắng, Tô Dao ngoảnh đầu nhìn lại thì Cố Nguyên
đã cầm lấy chiếc điện thoại trước cô, nhìn lướt qua màn hình anh khẽ nhíu mày
rồi điềm nhiên đưa điện thoại cho cô, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

Tô Dao cầ điện thoại lên xem, là Hứa Đông Dương.

Dường như không kịp chần chừ, cô liền ấn phím từ chối
cuộc gọi rồi vịn vào đầu giường đứng dậy, mở cửa phòng ngủ. Cố Nguyên đã đứng
ngoài cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay người lại, nhìn chiếc điện thoại đã
bị Tô Dao vứt trên giường, gương mặt khẽ hiện lên nụ cười: “Dao Dao, đến đây ăn
mấy món mẹ làm.”

Tô Dao cười với hai mẹ. Tô Thư nhìn thấy mẹ ngồi dậy
được thì vui mừng chạy lại, liền bị mẹ Tô Dao nhanh tay giữ lại: “Mẹ con bây
giờ sức khỏe không tốt, con mập như vậy không được va vào mẹ.”

Tô Dao ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyên, mẹ Tô Dao nhìn
thấy con gái có thể đi lại thì rất vui, bà xới cho con một bát đầy. Tô Dao vừa
cầm đũa lên thì mẹ Cố Nguyên đã nói: “Yên nào, điện thoại của ai đang kêu!”

Cả nhà đều dừng lại, thần sắc Cố Nguyên càng lúc càng
trầm xuống. Tô Dao dừng đũa, nghe thấy tiếng điện thoại cứ đổ hoài không dứt
đang vang lên trong phòng ngủ của mình.

“Đi nghe đi, gọi hoài như vậy có lẽ là có việc gì
thật.”

Cố Nguyên bình tĩnh lên tiếng, Tô Dao nhìn anh hồi lâu
rồi mới chậm rãi bỏ đũa xuống nhưng ngồi yên tại đó không nhúc nhích.


Mẹ Tô Dao và mẹ Cố Nguyên thấy thái độ của anh như vậy
thì lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Sắc mặt của mẹ Cố Nguyên cũng dần dần trở nên khó
chịu. Mẹ Tô Dao đặt đũa xuống, đứng dậy mở cửa phòng ngủ của Tô Dao rồi cầm
chiếc điện thoại, tháo pin ra khỏi máy, vứt sang một bên: “Nghe gì mà nghe,
loại người vớ vẩn, sau này không được liên lạc gì với chúng nó nữa.”

Không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng ngượng
nghịu. Cố Nguyên không nói, mẹ Cố Nguyên thì đanh mặt lại, Tô Dao cúi đầu, mẹ
Tô Dao thì lo lắng và ngượng ngùng.

Nào ngờ lúc đó máy bàn trong nhà lại đổ chuông liên
hồi. Mẹ Tô Dao bực mình định đi ngắt máy thì lần này Cố Nguyên ngăn bà lại:
“Mẹ,” – anh nhìn Tô Dao – “con tin Dao Dao có thể xử lí tốt những việc như thế
này. Sau này không thể lúc nào cũng ngắt máy bàn và điện thoại di động được,
tắt máy còn phải xem thái độ của cô ấy.”

Lời nói của Cố Nguyên dứt khoát đến mức chưa bao giờ
chưa bao giờ Tô Dao ng thấy. Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, cô biết là dù thế
nào đi nữa cũng không thể lẩn tránh được, đành nhấc điện thoại lên nghe trong
ánh mắt chăm chú của cả nhà: “A lô?”

“Tô Dao.”

Đầu dây bên kia, giọng của Hứa Đông Dương lộ rõ vẻ tức
giận đang bị kìm nén, còn có gì đó khác, nhưng Tô Dao bây giờ chỉ cảm thấy ánh
nhìn của mọi người trong phòng giống như những mũi kim đâm vào lưng mình nên
không nghĩ ngợi nhiều: “Anh còn tìm tôi làm gì?”

“Em ra đây, anh có việc cần nói với em.”

Hứa Đông Dương cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của mình,
lần này thì Tô Dao cảm nhận được, cô từ chối anh một cách dứt khoát: “Không
phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao, còn có gì để nói với anh nữa.”

“Em nghe cho rõ đây.” – Đầu dây bên kia Hứa Đông Dương
gằn giọng rành mạch từng câu từng chữ một – “Việc anh muốn nói với em đó là Tô
Thư hay Hứa Thư?”

“Cạch” một tiếng, chiếc điện thoại của Tô Dao rơi
xuống sàn.

Từ cạnh cô có một bàn tay kịp giúp cô nhặt chiếc điện
thoại đã rơi lên, Tô Dao kinh sợ quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Nguyên đang
nhìn cô với anh mắt dò hỏi trong im lặng. Anh đặt ống nghe vào tay cô: “Sao
vậy, em lớn vậy rồi mà còn kinh sợ như vậy?”

Tô Dao hoang mang nhìn lướt qua hai bà mẹ đang ngồi
đằng sau mình. Cố Nguyên khẽ nhích người đủ để che ánh mắt cô nhìn về phía hai
mẹ, đồng thời không để cho hai bà nhìn thấy thái độ của cô lúc này.

Mặt Tô Dao tái nhợt, hiện rõ sự kinh hãi.

“Dao Dao.”

Hai tay Cố Nguyên nắm chặt vai cô, anh cúi người xuống
nhìn cô: “Sắc mặt của em không tốt, có phải là khó chịu lắm không?”

“Em…”

Tô Dao đang định nói thì mẹ Tô Dao nghe thấy Cố Nguyên
hỏi, không thể ngồi im được nữa, bà bèn đứng đậy, lại gần: “Làm sao, Dao Dao?

Tô Dao đành nuốt những lời định nói, gượng cười lắc
đầu: “Mẹ, con cảm thấy không thoải mái, con muốn đi nằm.”

“Đi nằm đi.”

Mẹ Tô Dao lo lắng cho sức khỏe của Tô Dao: “Cảm thấy
không thoải mái thì phải đi nằm nghỉ luôn đi.”

Nói rồi mẹ Tô Dao lên trước đỡ lấy Tô Dao từ tay Cố
Nguyên, nửa như kéo nửa như dìu cô về phía phòng ngủ: “Con đi nằm nghỉ trước,
chút nữa khỏe hơn muốn ăn gì thì nói một tiếng, mẹ làm cho con.”

Tô Dao được mẹ đưa vào phòng ngủ. Cố Nguyên đứng tại
chỗ một lúc, khi thấy cửa phòng ngủ khép lại anh mới cúi đầu, động tác đặt lại chiếc
ống nghe vào náy điện thoại khẽ dừng lại, rồi anh đặt ống nghe vào tai mình thì
đầu dây bên kia chỉ còn nghe thấy tiếng “tít tít” vọng lại.

Cố Nguyên khẽ cau mày, đặt ống nghe vào vị trí cũ.

“Cố Nguyên.” Mẹ Cố Nguyên nhìn thấy con trai đặt lại
chiếc điện thoại liền đi tới cạnh anh, quay sang nhìn cửa phòng ngủ: “Mẹ cảm
thấy Dao Dao có chuyện gì đó giấu con.”


Cố Nguyên đáp “dạ” một tiếng. Anh có thể nhìn ra được
điều đó, Tô Dao có tâm sự, anh đoán là có liên quan đến Hứa Đông Dương nhưng cụ
thể là gì thì chưa rõ.

Cố Nguyên không muốn sinh nhiều chuyện, quay sang ôm
vai mẹ mình: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, Dao Dao cả ngày ở trong tầm mắt của
chúng ta thì làm gì có chuyện gì?”

Mẹ Cố Nguyên còn muốn nói điều gì đó nhưng mẹ Tô Dao
đã bước ra từ phòng ngủ, mẹ Cố Nguyên chỉ còn cách trừng mắt nhìn con trai rồi
quay sang ôm Tô Thư: “Nào, để bà nội cho con ăn.”

Cố Nguyên dù nói với mẹ mình như vậy nhưng trong lòng
lại vô cùng lo lắng, anh quay người đi về phòng. Tô Dao vẫn chưa ngủ, đang ngồi
tựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“Làm sao vậy?”

Cố Nguyên ngồi xuống cạnh Tô Dao, khẽ nắm nhẹ tay cô.
Tay cô rất lạnh, cả người cô

“Anh ta…”

Tô Dao dừng lại một lúc, vừa nãy khi về phòng cứ nghĩ
tới việc Hứa Đông Dương biết chuyện Tô Thư cô lại càng sợ hãi không biết làm
thế nào mới phải: “Anh ta, anh ta biết thân thế của Tô Thư rồi.”

Mặt Cố Nguyên khẽ biến sắc. Anh vội vàng đưa tay bịt
miệng Tô Dao, từ phòng khách vọng lại tiếng mẹ Tô Dao và mẹ Cố Nguyên đang dỗ
Tô Thư, Cố Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Tô Dao, khẽ
chau mày, nói nhỏ giọng: “Làm sao anh ta biết được?”

“Em không biết.”

Tô Dao hoang mang, Hứa Đông Dương đột nhiên biết chân
tướng sự việc, điều này giống như một trái bom khiến cô lo lắng tột độ: “Có thể
là mấy hôm trước Tô Thư bị ốm, gặp anh ta ở bệnh viện rồi sau đó anh ta sinh
lòng nghi ngờ, làm sao em có thể bất cẩn như vậy…”

“Em bình tĩnh lại xem nào.”

Cố Nguyên nắm chặt lấy vai cô: “Có thể anh ta chỉ hoài
nghi thôi, bây giờ đang thử em cũng nên.”

“Không thể.”

Không thể nào, Hứa Đông Dương là người nếu chưa có
chứng cứ xác thực thì anh ta sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho cô như vậy,
hơn nữa anh ta lại dùng giọng khẳng định khi nói tới việc này.

“Anh ta muốn thế nào?’ Cố Nguyên buông tay, lặng lẽ
nhìn Tô Dao: “Em định sẽ làm sao bây giờ?”

Tô Dao nghe Hứa Đông Dương nói thì hoang mang tột độ
không thể nghĩ được là mình muốn gì.

“Em không muốn mất Tô Thư…”

“Chúng ta không thể mất Tô Thư.”

Cố Nguyên khẽ thở dài, buồn phiền kéo lại cổ áo của
mình rồi ngồi xuống bên giường: “Dao Dao, chuyện của Tô Thư không thể so sánh
với việc chúng ta li hôn, một khi bị lộ ra thì rất nhiều chuyện của ngày trước
cũng bị bới ra. Bây giờ bố mẹ hai bên nhìn bên ngoài thì vẫn ổn là vì đã tha
thứ cho chúng ta những việc trước đây, hi vọng chúng ta có thể sống tốt những
ngày về sau, vì vậy mới cố gắng ở lại đây, nhưng thực sự trong lòng suy nghĩ gì
thì chỉ bố mẹ mới biết. Nếu bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, em thử nghĩ
hậu quả xem.”

Những lời này dù Cố Nguyên không nói thì Tô Dao cũng
đã nghĩ tới.

Việc này khác với việc cô vô ý bị xảy thai, cô hoàn
toàn không thể dựa vào người nhà, thậm chí người mà cô cần che giấu nhất chính
là bố mẹ cô.

Trong chuyện này, người duy nhất biết rõ chân tướng,
cũng là người duy nhất có thể giúp cô là Cố Nguyên.

“Chúng ta không thể đối chọi trực tiếp với anh ta, bây
giờ phải thuận theo ý của anh ta.”

Cố Nguyên trầm ngâm: “Gọi điện thoại cho anh ta, hẹn
anh ta nói chuyện xem ý anh ta ra sao rồi chúng ta sẽ quyết định nên làm như
thế nào.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.