Sơn Thủy Nhất Trình

Chương 9


Đọc truyện Sơn Thủy Nhất Trình – Chương 9

Biên Thành là một thành thị nhỏ phía Nam. Bởi do giao thông không thuận tiện, người dân tộc ở địa phương quá nhiều nên dẫn tới kinh tế trì trệ. Nhưng nhờ chính sách xóa đói giảm nghèo của nhà nước, ngành trồng trọt đã trở thành trụ cột kinh tế ở địa phương, đặc biệt là nghề trồng chè. Cộng với phong cảnh hợp lòng người, bốn mùa như xuân, thêm bàn tay nhào nặn tuyệt diệu của tạo hóa đã biến nơi đây trở thành bình dưỡng khí tự nhiên. Trên nền sự phát triển của internet và sự mở rộng các phương thức giải trí, không ít người địa phương đã nhìn thấy cơ hội từ du lịch từ đó mở các nhà nghỉ hoặc homestay để phục vụ lượng du khách ít ỏi.

Khương Nghê ghi hình ở nơi này hai ngày, tối ngày thứ hai lên máy bay về Cầu Cảng.

Buổi ghi hình hôm thứ hai quay ở trường tiểu học Hi Vọng của Biên Thành. Trịnh Đạc đứng phía sau tổ quay phim và tổ đạo diễn, ngắm Khương Nghê đang cười ngọt lịm. Hiếm khi cô lộ nụ cười không hề che đậy như thế. Cô đang ôm mấy đứa trẻ dơ dáy lấm bẩn, giúp bọn nó xắn tay áo và lau nước mũi, tay cầm tay dạy chúng vẽ tranh.

Buổi ghi hình ở trường tiểu học kết thúc. Đã là 1 giờ hơn. Khương Nghê đang trao đổi với đạo diễn về nội dung tiếp sau. Thợ trang điểm kề ngay bên cứ chốc chốc lại dặm lại son phấn.

Trịnh Đạc bước tới đưa cô cái cốc giữ nhiệt. Biết dạ dày cô không tốt, gã luôn kè kè một cái cốc giữ nhiệt theo bên người.

Khương Nghê nhận cốc, nói với gã: “Lấy hộ tôi quả chuối tiêu.”

Trịnh Đạc gật đầu, quay lưng đi về lều diễn viên bẻ một quả chuối tiêu nom rất ngon.

Kể từ sự việc lần trước, giữa cô và Trịnh Đạc luôn có một bức tường vô hình, như ẩn như hiện, ngăn cách hai con người.

Địa điểm ghi hình tiếp theo là hộ gia đình Khương Nghê đã đi năm ngoái. Do không gian hơi hẹp, Trịnh Đạc không đứng chờ bên trong mà về xe chở diễn viên đậu phía ngoài.

Gã nhìn thời gian. Còn sớm. Quay xong tới thẳng sân bay chắc chắn vẫn kịp. Tàu xe mệt nhọc, nữa là cũng hơi chán, gã ngồi trên ghế, khoanh tay, được kính thủy tinh sưởi ấm dễ chịu. Rồi mê man thế nào lại thiếp đi mất.

Trịnh Đạc ngủ một giấc tỉnh lại, nhận ra đã là 5 giờ hơn. Ngó điện thoại, Khương Nghê vẫn chưa liên lạc.

Gã xuống xe tới địa điểm ghi hình. Tổ sản xuất đang thu dọn rời đi, cả không gian rộng rãi chỉ còn lác đác mấy nhân viên công tác.


Gã thấy ngờ ngợ, móc điện thoại ra gọi cho Khương Nghê. Từ loa vọng ra tiếng kêu tút tút. Không nghe máy.

Trịnh Đạc hơi hoảng. Gã nhớ tới tên hâm mộ cuồng nhiệt cải trang thành nhân viên giao hàng xông vào nhà cô đợt trước. Gã sốt ruột lùng sục mấy vòng quanh những nơi có khả năng gần đấy, song không thu hoạch được gì.

Màu trời trĩu dần, đèn đường lờ mờ bật sáng, con đường nhỏ mấp mô gồ ghề qua khe núi thêm phần nguy hiểm. Đằng xa là dãy núi trập trùng nối tiếp tỏa sắc xanh tối hòa vào nền trời màu xanh pha đen. Tông màu tối trầm khiến con người thấy kìm nén.

Gã đứng bên chiếc xe, mắt lom lom phía đằng xa, vô số hình ảnh có khả năng vụt lên trong óc.

Gã bóp siết điện thoại, định quay một cuộc gọi.

Bỗng trên triền núi đằng xa có mấy nhà sáng đèn. Những chùm sáng màu quýt ấm đốt bùng con ngươi đen đặc của gã như một mầm lửa. Trước mắt gã đột ngột hiện lên một khung hình. Liền đó gã sải bước lên xe, đèn xe rọi cỏ dại hóa cái bóng chập chờn. Gã lái xe thật vững, tự nhủ mình phải bình tĩnh trong cảnh tròng trành.

Gã lái xe đến cổng trưởng tiểu học Hi Vọng của Biên Thành, chạy ào đến sân vận động trống trải. Trong bụi đất mù trời, dưới duy nhất một ngọn đèn cô lẻ, gã trông thấy bóng hình be bé đang ôm gối mà ngồi kia.

Gã rảo bước chạy tới. Trong gió còn vương mùi hơi cồn.

Trịnh Đạc đếm những lon bia lăn lóc trên đất. Gã quá hiểu thứ rượu này. Gã thụp người ngồi xuống, lấy đi lon bia đã uống hết nửa trong tay Khương Nghê, ngó cái đầu cô chôn giữa hai đầu gối, không biết nên nói gì.

Khương Nghê ngước đầu. Nguồn sáng chiếu vuông góc khiến đôi mắt hoe đỏ của cô mồn một lạ thường.

Cô khóc.


Trịnh Đạc đớ người. Dẫu bị cư dân mạng mắng chửi ngập đầu, bị mọi người phỉ báng, bị khoảng chững trong sự nghiệp đánh sụp, gã chưa từng thấy cô nhỏ một giọt nước mắt. Còn bây giờ, cô hệt như con người làm từ nước mắt, hai hàng lệ trượt dọc gò má, gặp nhau ở chân cằm, cùng rơi xuống đất.

Gã nhẹ giọng nói: “Chúng ta về thôi.”

Mắt Khương Nghê ánh nét mơ màng, bất chợt vươn bàn tay giá buốt phủ lên gò má sần ráp của gã. Trong giọng cô vương lẫn ý cười: “Là anh à…”

Trịnh Đạc nín thinh, ngắm nét cười ngớ ngẩn của cô. Dẫu chỉ nụ cười khi không ý thức cũng rực rỡ đến thế.

Khương Nghê lại đặt cả tay kia lên, hai tay bưng mặt gã, thỏa thuê nắn véo, vê nặn, bật ra tiếng cười hềnh hệch ngớ ngẩn.

“Một khối đầu gỗ…”

Nói đoạn, Khương Nghê ợ bia, tay rời ra, tức thì trọng tâm bị hẫng đổ ào về trước, tê người trên khuôn ngực chắc nịch của Trịnh Đạc. Được đà, cô vòng tay qua cổ gã.

Trịnh Đạc dìu cô đi từng bước vững vàng. Sợ cô ngã, hai tay gã đệm dưới lưng cô, cảm nhận được phần gồ lên trên sống lưng cô qua lớp áo mỏng. Gã có thể cảm nhận được cô đang sụt sùi trong lòng mình, cơ thể giật lên khe khẽ.

“Tại sao? Tại sao…”

Giọng Khương Nghê lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.

Không rõ chuyện gì đã xảy ra, Trịnh Đạc chỉ đành im lặng ôm cô.


“Tại sao lại không công bằng như thế… Con bé mới mười bảy tuổi, vốn là cái tuổi nên được đi học… Anh biết không… Năm ngoái con bé tặng tôi một bức tranh, nói… Nói sau này lớn muốn thành cô giáo… Thế mà, thế mà năm ngoái nó đã lấy ông anh họ xa bên ngoại… Lại còn đã mang thai… Con bé mới có mười bảy tuổi thôi mà… Rồi nó nói, nó muốn lên thành phố làm thuê… Anh biết không… Nó sẽ làm công nhân trong nhà máy cả đời…”

Khương Nghê càng nói càng mất kiểm soát, bắt đầu đập những nắm đấm mềm như bông lên lưng Trịnh Đạc. Trịnh Đạc đã lờ mờ hiểu ra từ những lời ngắt quãng của cô, mặc cô trút hết.

“Tại sao… Chỉ vì nó là một bé gái ở nông thôn… Nên phải chịu sự sắp đặt như thế… Nhưng nó có ước mơ riêng mà… Nó có cuộc sống riêng của nó mà… Tại sao, tại sao cơ chứ!”

Khương Nghê lớn tiếng gào khóc, cơ thể bắt đầu phập phồng dữ dội. Trịnh Đạc biết cô dằn vặt vì điều gì, nhưng gã thì có thể nói gì được? Chỉ dám nhẹ nhàng vỗ lưng cô, mong cô dịu bớt.

Bất chợt Khương Nghê vùng thoát khỏi vòng ôm của gã. Trịnh Đạc nhanh tay nhanh mắt tóm chặt cổ tay cô, tránh để cô ngã ngửa ra sau.

Mắt cô vẫn đục ngầu, nhìn Trịnh Đạc trân trối.

“Là anh…” Giọng cô dần mềm lại.

Trịnh Đạc vừa định lên tiếng, không ngờ đã bị giọng điệu chất vấn của cô dồn ép rụt lời về.

“Cớ gì mà anh từ chối tôi?”

Một hình ảnh vụt lóe trong óc Trịnh Đạc.

Khương Nghê tiếp tục chất vấn: “Anh dựa vào đâu mà từ chối tôi?”

Gió lướt ngang, mái tóc ngắn của cô vỗ lên da mặt.

“Anh dựa vào đâu mà từ chối tôi…”


Trong giọng nói lần này chứa cả ý cười tự giễu. Cơ thể cô ngả về trước, khoảng cách giữa chóp mũi hai người sát lại gần kề.

Trịnh Đạc cảm nhận được hơi thở của cô.

“Trịnh Đạc, anh coi thường tôi.”

Khương Nghê nói chắc nịch.

Trịnh Đạc nhìn cái bóng hàng mi cô lồng lên mặt dưới ánh đèn.

Khương Nghê chớp mắt, một giọt lệ rơi thẳng đứng từ mắt phải, va chạm với ánh đèn trong không trung, sáng trong thấy đáy.

“Trịnh Đạc, không được coi thường tôi.”

Khương Nghê nhìn gã chăm chú.

“Trịnh Đạc, anh không được coi thường tôi!”

Lời cô như mệnh lệnh, song đôi mắt lại chầm chậm khép dần, rồi thì đổ về trong lòng gã.

Trịnh Đạc bừng tỉnh, ngó dáng người dần thở đều đặn trong lòng, chầm chậm nhích bắp chân tê cứng. Một tay bợ mông cô, một tay đỡ lưng cô, gã đứng người dậy.

Cứ bế cô lủng lẳng trên người mình như thế, gã bước đi trên sân vận động vắng tanh vắng lạnh.

Ánh đèn kéo cái bóng hai người ra thật dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.