Đọc truyện Sơn Nam Hải Bắc – Chương 67
Bốn giờ sáng, màn phẫu thuật kết thúc thành công, Tiểu Bạch được chuyển vào phòng ICU.
Sau khi tìm hiểu tình hình, ba người đưa Đồng Đồng rời bệnh viện.
Đồng Đồng ngủ lăn lóc, nằm trong lòng Khúc Mộc Sa Y nãy giờ. Còn lúc này, con bé đã được chuyển sang tay lão Trịnh.
Đồng Đồng nằm rạp trên vai lão Trịnh, mơ mơ màng màng, thi thoảng nói mê mấy câu, phần lớn là gọi ba gọi mẹ.
Lão Trịnh đã lập gia đình, có một cô con gái hai tuổi nên tâm tư nhạy cảm. Mỗi lần nghe tiếng con bé, trong lòng đều dấy lên cảm xúc xót xa.
Cả nhóm rời bệnh viện, lúc đi qua đại sảnh phòng khám, chứng kiến cảnh tượng người vẫn đông nghìn nghịt, không nhịn được cảm thán: “Chúng ta nhất định phải lôi lũ chó chết kia ra trước công lý”.
Có người nhà bệnh nhân vội vội vàng vàng, hình như nghe bác sĩ gọi tên, cuống quýt lao vô phòng cấp cứu, nhất thời không để ý, va vào lão Trịnh.
Đối phương vội xin lỗi, lão Trịnh lắc đầu: “Không sao, không sao, mau đi đi”.
Cú va chạm khiến Đồng Đồng tỉnh ngủ. Con bé ngồi thẳng dậy, chậm rãi xoay đầu, nhìn chằm chằm lão Trịnh, ánh mắt cảnh giác.
Khúc Mộc Sa Y lo con bé sợ người lạ, vội vàng giải thích: “Không sao đâu Đồng Đồng, đây là chú Trịnh, đồng nghiệp của cô”.
Đồng Đồng không phản ứng, ánh mắt chuyển động, lướt qua Khúc Mộc Sa Y, nhìn thẳng ra phía sau.
Khúc Mộc Sa Y dừng bước, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy người nhà và bệnh nhân ngồi đầy trên ghế, đợi đến lượt khám.
Cô quay sang Đồng Đồng, phát hiện con bé vẫn đang nhìn chăm chăm vào một chỗ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Lão Trịnh và Đạt Tử cũng chú ý, đang định hỏi con bé nhìn gì thì Đồng Đồng đã giơ tay lên, chỉ về phía trước, khẽ thì thầm: “Chú ơi, ông chú xấu xa kia kìa”.
***
Trần Dật đi mệt, bám gốc cây đại thụ nghỉ một lát.
Không khí thoáng mát của núi rừng phả vào mũi, rơi xuống phổi, toàn thân lạnh buốt khiến cô tỉnh táo.
Phía sau là khe núi sâu không thấy đáy, hoa dại cỏ dại xanh um tươi tốt, trong bóng đêm vẫn hừng hực sức sống.
Trần Dật ngồi im lặng, ánh mắt hờ hững, nhìn thẳng màn đêm, suy nghĩ nhẹ nhàng bay xa.
Cô nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Tiết Sơn, nhớ tới đêm mưa Đồng Đồng một mình vào trung tâm sức khỏe tìm bố, nhớ tới tình cảm chân thành và sự bảo vệ chu đáo của Tiết Sơn đối với mình…
Dù đó là cả một quá trình tàn khốc, đẫm máu.
“Tiết Sơn!”. Cô đột nhiên đứng phắt dậy, hô to.
Tiếng vọng du dương, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, tất cả đều là tên anh.
***
“Tiết Sơn”.
Một giọng nói từ xa vọng tới, tiến vào màng nhĩ của Tiết Sơn.
“Tiết Sơn”.
Âm thanh tiếp tục, kéo dài vô tận, cuối cùng đánh thức anh.
Tiết Sơn mở mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng trống tối tăm, bỗng nhiên mỉm cười.
Đúng vậy, anh đã chịu đựng được.
Giọng nói trong giấc mơ cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Tiết Sơn”.
“Tiết Sơn”.
Tiết Sơn ngạc nhiên ngồi dậy, cơn đau ở chân trái truyền tới, khiến anh đổ mồ hôi lạnh.
“Tiết Sơn”. Tiếng gọi rõ nét vang vọng.
Anh gần như bò trên nền đất, kéo lê một bên chân, ra sức lao về phía cửa.
“Trần Dật! Trần Dật!”. Tiết Sơn không phân biệt nổi mình đang khóc hay đang cười, anh túm chặt hàng rào sắt, hướng ra ngoài gào khản cả giọng: “Trần Dật! Trần Dật!”.
Anh sợ đây là một giấc mơ, một giấc mơ chỉ có âm thanh. Đôi mắt đầy tơ máu ngó lăm lăm ra ngoài, nhìn chằm chằm con đường nhỏ duy nhất.
Anh vui mừng, sợ hãi, e rằng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Trong khi im lặng chờ đợi, anh lại nghe thấy giọng của Trần Dật: “Tiết Sơn! Anh đang ở đâu?”.
Không phải là mơ, không phải là mơ!
Anh mím môi, la lớn: “Anh ở đây! Anh ở đây!”.
Nghe thấy giọng anh, Trần Dật mỉm cười, một nụ cười vui sướng. Cô bỗng cảm giác trên mặt mình có nước mắt xẹt qua.
Cô vội lau nước mắt: “Anh tiếp tục gọi em đi! Để em định hướng”.
“Được! Anh ở đây! Anh ở đây!”. Giọng Tiết Sơn khàn khàn, xuyên qua màn đêm trước mặt, dẫn cô tiến lên phía trước.
Dù đây chỉ là giấc mơ, Trần Dật nghĩ, cô sẽ không do dự mà bước tiếp.
Ban đêm, đường núi không dễ đi, cô giống như người mù, duỗi thẳng hai tay ra phía trước lần mò. Chạm phải cây thì dừng lại, chân dẫm vào chỗ trống thì cứ thế đi lên.
Giọng anh mỗi lúc một gần, bước chân cô càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, Trần Dật gần như dùng cả tay cả chân để bò tới mái hiên của ngôi nhà xi măng.
Nương theo giọng Tiết Sơn, cô chạm vào vách tường xi măng. Từ vách tường, lần tới cạnh cửa, bắt lấy tay anh.
Hai cái bóng lờ mờ trước mặt, họ nắm chặt tay nhau, im lặng thật lâu.
Bóng tối không đáng sợ, bởi vì họ luôn có một niềm tin vững chắc, cho dù đêm đen có kéo tới thì ánh sáng cũng sẽ cách đó không xa.
***
Rạng sáng, trong tòa cao ốc của bệnh viện nhân dân thành phố bỗng náo loạn, đám đông la hét tuôn ra ngoài.
Khúc Mộc Sa Y ôm Đồng Đồng chạy ra cửa. Sau lưng, lão Trịnh nhấn gã đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai đen dưới nền đất, kìm chặt tay hắn, đoạt lấy kíp nổ.
Đạt Tử cầm chiếc ba lô trong tay, chạy ngược hướng đám đông, miệng hô to: “Tránh ra! Có bom! Tránh ra”.
Anh nhớ sau bệnh viện có một mảnh đất trống, liền nghiến răng chạy về phía đó.
Trong đám đông đang đổ xô như nước lũ, Khúc Mộc Sa Y trông thấy một bảo vệ mặc đồng phục, cô nhanh chóng tiến lên chìa thẻ ngành, cao giọng dặn dò: “Đồng chí, giúp tôi trông chừng đứa bé này!”.
Nhét Đồng Đồng vào trong lòng anh ta, Khúc Mộc Sa Y quay người chạy về phía phòng khám.
Chạy nửa đường, cô chợt nghe thấy tiếng nổ lớn, một làn sóng âm đánh tới, Khúc Mộc Sa Y vô thức ôm đầu ngồi thụp xuống.
Cả tòa cao ốc của bệnh viện khẽ rung rinh.
Trong đại sảnh, mảnh vụn thủy tinh rơi vãi đầy nền đất, bụi bặm sau vụ nổ tràn ngập không khí, thêm vào đó là cả mùi thuốc súng nồng đậm.
Bên tai ù ù, Khúc Mộc Sa Y đứng lên, khung cảnh trước mắt như quay chậm.
Cô nhìn thấy Dương Lạc Bình bị còng tay ngồi trên ghế, hắn đang cười to một cách ngạo mạn. Tiếp theo, cô nhìn về phía ngọn nguồn vụ nổ, cao giọng gọi tên Đạt Tử và lão Trịnh.
Cô xoay người, trông thấy giữa đám đông chạy thục mạng, còn có Đồng Đồng đang được được nhân viên an ninh ôm vào lòng.
***
Ánh mặt trời phủ xuống, tiếng chim cu vang khắp núi rừng.
Bầu trời tràn ngập sương mù.
Trần Dật nhặt tảng đá thứ ba lên, nhìn chân trời lộ sắc trắng, quay người trở về căn nhà xi măng.
Trần Dật chọn viên đá nhỏ, vì lúc nãy sử dụng viên đá to không thành công.
Tiết Sơn dựa cửa, lẳng lặng nhìn Trần Dật bê tảng đá trở về, khóe môi giương lên.
“Không thể ngờ, đời anh cũng có lúc được trải nghiệm mỹ nhân cứu anh hùng”.
“Vậy anh hãy hưởng thụ cho đã đi”. Trần Dật thở hồng độc đáp.
Cô đứng ở cửa ra vào, giữa quầng sáng âm u, hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Cái gọi là: mua vui trong lúc đau khổ chính là như vậy.
Buông tảng đá, Trần Dật chọn một khối dầy hơn, hai tay ôm chặt, nhắm ngay móc khóa, đập mạnh xuống.
Cô đập mấy phát không ra, đành phải đổi một tảng khác.
Đúng lúc này, toàn thân Tiết Sơn lại bắt đầu run rẩy.
Lần thứ mấy rồi? Trần Dật tự hỏi. Sau khi tìm thấy nhau, đây là lần thứ mấy anh phát tác?
Cô biết, Tiết Sơn đang dốc toàn lực chống lại cơ thể và tinh thần bị bệnh tật tra tấn.
Vì vậy, cô không được chậm trễ.
Trần Dật giơ tảng đá cuối cùng, hít sâu một hơi, đập thật mạnh.
Chốt khóa cuối cùng cũng hơi lỏng.
Cô bình tĩnh, lấy hơi, vung tay lần nữa, dốc sức đập xuống.
“Xoảng” một tiếng, chiếc khóa bật mở.
Xa xa phía chân trời, một vòng đỏ rực sáng ngời, đang từ từ nhô ra.