Sơn Nam Hải Bắc

Chương 64


Đọc truyện Sơn Nam Hải Bắc – Chương 64

Tiết Sơn lắc đầu, đến bên cửa. Anh đang định ném ba gói bột trắng ra ngoài thì gã lang thang đột nhiên lao tới cướp mất chiếc túi.

Gã cầm túi giấy nhét vào trong áo, giữ chặt, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Tiết Sơn, cẩn thận lui từng bước một.

Tiết Sơn nhìn gã dò xét: “Ai đưa cho anh thứ này?”.

Gã lang thang ngồi thu lu trong góc, ôm chặt gối, vùi thấp đầu, không đáp.

Như nghĩ ra điều gì, Tiết Sơn lại gần, đạp mạnh một cước khiến gã ngã dúi vào cửa tủ, bịt tai hét ầm ĩ.

“Nói! Ai đưa cho mày thứ này? Mày có biết hắn là ai không?”.

Gã lang thang vừa bịt tai vừa lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt. Dường như gã rất sợ Tiết Sơn.

Tiết Sơn trừng mắt nhìn gã, túm chặt cổ áo, nhấc người gã lên: “Nói mau!”.

Gã lang thang sợ đến mức, cuối cùng trong miệng cũng phun ra mấy chữ bập bẹ: “Không…không biếtđóiăn cơm”.

Chiếc bát sứ bên cạnh vừa bị Tiết Sơn đá văng, lăn lông lốc trên nền đất.

Anh trầm giọng hỏi: “Có người cho mày ăn cơm sao?”.

Gã lang thang chăm chú nhìn chiếc bát, miệng rên rỉ: “Cơm…cơm”.

Sợi dây xích không phải mới ngoắc lên, bề mặt xuất hiện một lớp rỉ sét. Còn ổ khóa, hình như vừa được thay không lâu.

Xem ra, gã lang thang đã ở đây trong một thời gian dài. Hơn nữa, còn có kẻ thường xuyên mang đồ ăn tới cho gã.

Dương Lạc Bình ư?

Hàng ngày vừa trốn tránh lệnh truy nã của cảnh sát, vừa tranh thủ lên núi đưa cơm cho một gã lang thang. Với hắn mà nói, việc này dường như không thực tế và cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tiết Sơn buông gã ra, nhặt chiếc bát lại. Gã lang thang vội ôm chiếc bát vào lòng: “Ăn cơm…hôm nay…ăn”.

“Hôm nay ăn rồi à?”. Tiết Sơn ngồi xổm xuống, giọng điệu nhu hòa: “Bao giờ thì ăn nữa?”.

Vốn nghe không hiểu ý anh, gã lang thang chỉ biết ôm chặt chiếc bát, miệng lẩm bẩm: “Ăn cơm, ăn cơm…”.

Trò chuyện không có kết quả, Tiết Sơn không hỏi nữa, lặng lẽ quan sát gã.


Ở khoảng cách gần, nhìn rõ mấy vết sẹo lớn nhỏ trên mặt cùng ánh mắt hoảng hốt của gã. Tiết Sơn đột nhiên cảm thấy, gương mặt này, trông có vẻ hơi quen.

***

Xe dừng dưới chân núi.

Dương Lạc Bình mở cửa bước xuống, đi vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa bên ghế phụ, một tay đỡ lưng Trần Dật, một tay xuyên qua đầu gối, bế cô ra khỏi xe, sau đó vác lên vai.

Bốn bề vắng lặng, trước mặt là dải núi xanh với những rặng cây um tùm. Trời vừa đổ mưa, không khí tươi mát ẩm ướt, có thể ngửi thấy mùi bùn đất nhàn nhạt.

Dọc theo đường núi đi lên một đoạn ngắn, Dương Lạc Bình vuốt mồ hôi trên trán, vừa bước vừa cười: “Người đẹp, cô yếu quá đấy. Mới tiêm một tí Chloroform mà đã đi không nổi à?”.

Hai tay Trần Dật buông thõng sau lưng Dương Lạc Bình, lắc lư theo nhịp chân. Trần Dật chậm rãi ngẩng đầu, cảm thấy cảnh tượng trước mắt là những cái bóng chồng lên nhau.

Cô trông thấy chân núi cách đó không xa có một bãi đất cỏ dại mọc um tùm, phía trên đậu rất nhiều loại ô tô. Trông như xưởng xử lý xe phế thải.

Đầu Trần Dật rũ xuống, cô thoáng mỉm cười.

Không phải ma túy, mà là Chloform.

Trong thực hành lâm sàng, Chloform là một loại thuốc gây mê, sử dụng làm thuốc gây tê cơ bản trong phẫu thuật bề mặt và gây tê tổng quát.

Đi chưa được bao lâu, Dương Lạc Bình có điện thoại. Hắn dừng lại để nghe.

Trần Dật mơ màng nghe được mấy chữ nhưng do đầu óc hỗn độn nên chẳng mấy chốc quên luôn. Cô phát hiện, sau khi nghe điện thoại, cách đỉnh núi không còn bao xa, Dương Lạc Bình liền quay lộn trở lại.

Bọn họ trở về xe, Dương Lạc Bình nhét cô vào trong cốp. Ngay sau đó, cô tiếp tục cảm nhận được mũi kim đâm.

Dương Lạc Bình cười dữ dằn: “Cô em thông minh lắm, làm hỏng chuyện của tôi rồi. Giờ làm một giấc trước đã. Tôi không dẫn cô đi gặp người đàn ông của cô. Tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”.

Trong không gian chật chội u ám, thuốc dần dần phát tác dụng, ý thức từ từ biến mất, Trần Dật rơi vào một thế giới không thể vẫy vùng.

***

Trong căn phòng xi măng.

Tiết Sơn đưa tay phủi vết bẩn trên gương mặt gã lang thang, do dự gọi một tiếng: “…Trịnh Hoành?”.

Gã lang thang trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào anh. Sau khi rời mắt, miệng gã mấp máy một câu không rõ chữ.


Tiết Sơn thả tay xuống, gã lang thang vội vã lui lại, ôm khư khư chiếc bát và túi giấy trong lòng. Gã đập đầu vào tường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Ăn cơm…ăn cơm”.

Tiết Sơn ngạc nhiên nhìn gã, rất nhiều mảnh ký ức bỗng nhiên xẹt qua.

Ngày đầu tiên tân binh trình diện, Trịnh Hoành với vai trò sĩ quan huấn luyện tự giới thiệu mình với cả đội, từng chữ từng câu đều rất đanh thép.

Sau đêm bị bắt hút trộm thuốc lá, Trịnh Hoành tận tình khuyên bảo và giảng giải cho anh về đại nghĩa quốc gia, về chức trách và sứ mệnh của quân nhân.

Khi khóa huấn luyện tân binh kết thúc, Trịnh Hoành kéo cổ Tiết Sơn chụp ảnh cùng. Trong tấm ảnh, gương mặt anh vừa lộ vẻ ngại ngùng, vừa cười tươi roi rói.

Lúc Trịnh Hoành xuất ngũ, Tiết Sơn đứng ở cổng, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Trong gió lạnh, anh đứng thật lâu, duy trì tư thế chào theo nghi thức quân đội.

Sau này, mọi thứ thay đổi.

Những tháng ngày ở bên Trịnh Hoành, Tiết Sơn không chỉ nghĩ một lần, làm thế nào để khuyên hắn quay đầu. Nhưng anh đã không làm được.

Hắn từng là một người lính kiên cường, cũng từng là một kẻ buôn bán ma túy tội ác tày trời.

Còn bây giờ?

Tiết Sơn nhìn người mất cánh tay phải ngồi ngay trước mặt, giờ là một gã điên mà bất giác chua xót, một sự chua xót không rõ lý do.

Gã lang thang đang đập đầu vào tường, bất thình lình quay sang Tiết Sơn, cười hì hì: “Ăn cơm…”.

“Anh…”. Vừa thốt được nửa chữ, Tiết Sơn liền ngậm miệng.

Bên ngoài có tiếng chân sột soạt, có người đến.

Tiết Sơn quay đầu, ngẩng lên nhìn, ánh sáng ngoài cửa bị che khuất hơn nửa. Tiết Sơn ngồi thẳng dậy, quan sát người vừa tới.

Dương Lạc Bình vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, sắc mặt cười như không cười: “Nhận ra chưa? Không cần tôi giới thiệu nữa chứ?”.

Có những người, bao năm qua đi, dung mạo giọng nói không để lại chút ấn tượng nào trong trí nhớ của kẻ khác.

Nhưng Dương Lạc Bình thì không, hắn luôn luôn tươi cười như thế. Thế nên, khi Tiết Sơn nhìn hắn, anh không thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi không cười của hắn trông sẽ như thế nào.

Im lặng giây lát, Tiết Sơn hỏi: “Anh vẫn giấu anh ta ở đây à?”.


“Giấu?”. Dương Lạc Bình cười: “Tôi không rảnh rỗi thế. Năm xưa cứu con gái của em trai cậu, tôi đã mệt đến chết ngất đi rồi”.

Năm ấy, cảnh sát biên phòng truy đuổi hắn sát sao. Hắn coi Đồng Đồng như vật che chắn và biến con bé thành con tin. Mặc dù cả hai đều bị thương nhưng không thể đến bệnh viện chữa trị. Trên đường chạy trốn, anh ta không thể tự cứu lấy mình, nói gì đến việc chăm sóc cho một đứa bé.

Khi chạy đến Côn Minh, gặp được một số anh em trước kia, hắn đã bỏ rơi con bé. Còn vất con bé ở đâu, hắn không quan tâm, cũng không để ý.

Hắn tuyệt đối không ngờ, hơn ba năm sau, hắn lại một lần nữa bắt gặp đứa bé ấy cùng với Tiết Sơn.

Hôm đó, hắn ngồi trên xe của Hà Giang. Bọn hắn đang trao đổi một số vấn đề hàng hóa. Lúc đi qua trạm xe buýt, hắn nhìn thấy hai cái bóng, một lớn một nhỏ đứng chờ bên trạm.

Còn Trịnh Hoành thì sao? Hắn càng không thể không cảm thán, vận mệnh trêu người.

Sau vụ nổ, hắn tưởng Trịnh Hoành đã mất mạng. Không ngờ, khi lẩn trốn về quê, hắn đã gặp Trịnh Hoành ở đây.

Mặc dù Chính phủ đẩy mạnh công tác phòng chống ma túy, cả nước bị cấm gieo trồng thuốc phiện phi pháp. Nhưng mấy hộ dân lân cận núi vẫn vụng trộm gieo trồng.

Hắn không biết Trịnh Hoành đã tẩu thoát và chạy đến đây như thế nào. Khi gặp lại Trịnh Hoành, hắn đã nửa điên nửa ngốc.

Trong thôn có bà cụ, con của cụ đi làm ăn xa, bảy tám năm chưa về. Người trong thôn phỏng đoán, có lẽ anh ta đã đắc tội gì đó nên không thể trở về.

Bà cụ không tin, ngày nào cũng đứng dưới chân núi đợi con.

Rồi một ngày, trong lúc chờ đợi, trời đột nhiên đổ mưa to. Bà cụ không mang dù, run rẩy chạy về nhà. Nhưng mưa quá lớn, đường núi trơn trượt, bà cụ bị ngã xuống dưới khe núi.

Đúng thời điểm kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay thì gã điên thường bị dân làng đuổi đánh đã cứu bà cụ lên và đưa tới đây.

Căn nhà xi măng này là nơi chứa máy biến áp của thôn. Sau khi chuyển chỗ, căn nhà bị bỏ hoang, không còn ai tới nữa.

Từ ấy, bà cụ thường xuyên tới đưa đồ ăn cho gã. Sợ gã tiếp tục chạy loạn, vào thôn trộm đồ bị đánh. Bà cụ tìm một chiếc khóa sắt, nhốt gã trong phòng.

Căn phòng xi măng cách nhà bà cụ rất xa, hàng ngày đi qua đi lại mất 4 tiếng đồng hồ. Bà cụ lớn tuổi, thân thể không chịu đựng nổi nên chuyển thành hai hay ba ngày mới tới đưa cơm một lần.

Con trai bà cụ tên là A Lai. Mỗi lần mang cơm, bà cụ hay gọi Trịnh Hoành là A Lai. Dần dà, gã thực sự coi mình là A Lai.

***

Dương Lạc Bình gọi người đang ngồi thu lu trong góc: “A Lai”.

Trịnh Hoành lập tức ngồi bật dậy, chạy bổ nhào ra cửa, đặt chiếc bát trước hàng rào, hai mắt tỏa sáng, miệng lẩm bẩm: “Ăn cơm…ăn cơm”.

Dương Lạc Bình ngồi xuống, hỏi: “Đồ đâu?”.

Trịnh Hoành không hiểu, chỉ nhớ duy nhất hai chữ “ăn cơm”.

Dương Lạc Bình rút trong ngực ra một túi giấy dai, giơ trước mặt gã. Trịnh Hoành hiểu ý, luống cuống rút từ túi quần một túi giấy giống như thế, đưa cho Dương Lạc Bình.


Dương Lạc Bình mở ra, giương mắt nhìn Tiết Sơn: “Không thích à? Đây chính là số 4 đấy người anh em”.

Bởi vì ma túy số 4 có độ tinh khiết lên tới 90% nhưng không được lưu thông trên thị trường nên rất khó gặp. Sau khi ma túy số 4 rơi vào tay những kẻ buôn bán ma túy, thường sẽ bị thêm vào không ít lactose, bột talc, bột ca cao, để gia tăng độ nặng, kiếm chác món lợi kếch xù.

Tiết Sơn không đáp. Dương Lạc Bình nhét túi giấy da vào tay Trịnh Hoành, đồng thời móc một chiếc bánh mì đưa cho gã.

Trịnh Hoành nhận lấy, đưa ngay vào miệng, cắn túi nhựa xoèn xoẹt.

Dương Lạc Bình nhìn gã, cười ha hả, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Trịnh Hoành đang cắn túi nhựa bỗng ngẩng đầu lên, cười hì hì với Dương Lạc Bình.

Đồ ăn trong tay đột nhiên bị cướp mất, gã giật mình quay đầu. Vừa trông thấy kẻ đoạt miếng cơm của mình, gã bổ nhào tới giật lại.

Tiết Sơn lùi về sau mấy bước, nhanh chóng gỡ túi ni lông bọc chiếc bánh mì ra, sau đó ném bánh mì về phía Trịnh Hoành.

Nhận lại chiếc bánh mì, Trịnh Hoành ôm chặt trốn trong góc. Gã ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận quan sát Tiết Sơn vừa đưa bánh mì lên miệng.

Ngoài cửa, một ánh mắt sắc bén vẫn lặng lẽ rơi trên người Tiết Sơn.

“Đúng là chiến hữu thâm tình”. Dương Lạc Bình đưa tay vỗ mấy cái.

“Đây là mục đích của anh sao?”. Tiết Sơn hỏi: “Bạn bè cũ gặp mặt tâm sự là như vậy?”.

Dương Lạc Bình cau mày, đáp: “Tôi cũng không biết, thấy vui thì làm thôi”.

Như nhớ ra, hắn nói tiếp: “À, quên không nói cho cậu biết, lúc lên núi, là đội trưởng của cậu cõng cậu lên đây. Trông thế thôi, chứ hắn khỏe phết đấy”.

Nói xong, Dương Lạc Bình vẫy tay: “A Lai…”.

“Nói đi, điều kiện?”. Tiết Sơn lạnh lùng nhìn người ngoài cửa.

Tay ngừng giữa không trung, Dương Lạc Bình mỉm cười: “A Lai, lại đây”.

Trịnh Hoành ngoan ngoãn đi tới, đứng ở cửa ra vào, miệng nhai bánh mì, một đống phồng tướng.

Dương Lạc Bình chỉ vào Tiết Sơn, nói với gã: “Nhìn thấy không, người này, trước kia là thuộc hạ của mày, tao cũng là thuộc hả của mày”.

“Vậy mà, dù thế nào mày cũng chỉ tin nó, không tin tao”.

“Thực ra, tao và nó đều là cảnh sát nằm vùng. Nhưng cuối cùng, người bán đứng mày là nó, không phải tao”.

“Mày biến thành như vậy, cũng là do nó, không phải do tao”.

“Cho nên…”. Dương Lạc Bình nhếch môi, rút khẩu súng bên hông, giọng điệu mềm mỏng như dụ dỗ trẻ con: “Tao giúp mày báo thù nhé?”.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.