Đọc truyện Sơn Nam Hải Bắc – Chương 17
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa hai tấm rèm rơi vãi xuống nền nhà, Trần Dật tỉnh giấc.
Cô chậm rãi mở mắt, trên chiếc giường con bé ngủ bên cạnh, chiếc chăn mỏng đã được xếp gọn gàng nhưng không có ai.
Trần Dật đứng dậy, khoác thêm áo đi về phía nhà vệ sinh đang sáng ánh điện, miệng gọi khẽ: “Đồng Đồng”.
Bên trong một quả đầu nho nhỏ thò ra, một nửa mái tóc buộc giở, một nửa lỏng lẻo rũ xuống.
Trần Dật đi tới, ngắm con bé, hé miệng cười: “Cháu đang buộc tóc đấy à?”.
Đồng Đồng gật đầu, lộn trở lại trước gương, giơ tay định kéo chiếc dây buộc tóc thêm lần nữa nhưng rõ ràng, kỹ thuật chưa đủ thành thục.
Trần Dật vào theo, đứng sau lưng con bé. Phòng vệ sinh rất nhỏ, ánh sáng trong gương phản chiếu bóng dáng một cao một thấp.
“Cô giúp cháu được không?”. Trong gương, Trần Dật khẽ mỉm cười với con bé.
Đôi tay nhỏ nhắn thỏa hiệp buông xuống, Đồng Đồng gật đầu.
Trần Dật thuần thục gỡ sợi dây nịt ra, cầm chiếc lược duy nhất của nhà nghỉ, chải lần lượt nhẹ nhàng từng lọn tóc mềm mại của con bé.
Lúc làm việc này, ngón tay cô vẫn rất đau, nhưng cô quen rồi.
“Bình thường là bố cháu buộc tóc cho cháu à?”.
Con bé gật đầu.
Trần Dật khen ngợi: “Kỹ thuật của bố cháu không tệ chút nào”.
Buộc xong đuôi ngựa, Trần Dật mỉm cười, xoay người lại, chỉ vào mái tóc dài rối tung trên vai mình.
Sợ quấy rầy Đồng Đồng nghỉ ngơi, tối hôm qua cô gội đầu không sấy tóc, chỉ dùng khăn lau qua, chưa đợi khô đã lên giường. Sáng sớm sau khi ngủ dậy, tóc tai dựng đứng cả lên.
Sờ đầu con bé, Trần Dật tự chọc mình: “Trông có giống Kim Mao Sư Vương không?”.
Kim Mao Sư Vương? Con bé không biết là gì, gật không được, lắc không xong, đành đứng im ngó Trần Dật lăm lăm.
Trần Dật nhếch môi cười, không giải thích. Cô bỏ chiếc lược xuống, trực tiếp dùng ngón tay chải tóc, buộc sau gáy, ghim lên thành một cái đuôi ngựa.
Cô gái trong gương rất trẻ trung, làn da trắng mịn, gương mặt không trang điểm, mặc dù vừa tỉnh dậy có hơi sưng một chút nhưng tổng thể nhìn vẫn rất tươi tắn.
Buộc tóc xong, Trần Dật bóp kem đánh răng, hỏi con bé: “Cháu rửa mặt xong rồi hả?”.
Con bé gật đầu.
Uống ngụm nước, xúc miệng, nhổ ra, Trần Dật bảo: “Cháu ra ngoài chơi đợi cô, lát nữa cô cháu mình vào bệnh viện”.
Đồng Đồng ngoan ngoãn đi ra.
Trần Dật vừa rửa mặt xong thì nghe thấy có người gõ cửa.
Ba tiếng ‘cốc cốc cốc’ vang lên, ngừng một chút, rồi gõ tiếp.
Cửa không cách âm, Trần Dật lại gần, hỏi: “Ai vậy?”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Bác sĩ Trần, là tôi, Tiết Sơn đây”.
Mở cửa ra, Trần Dật hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”.
Tiết Sơn đáp: “Tôi mua đồ ăn sáng, ăn trước rồi hãy đi”.
Trần Dật nghiêng người để Tiết Sơn vào, cô đóng cửa thật kỹ, nhìn túi đồ ăn anh cầm trong tay. Bên trong có bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, sữa tươi.
Trần Dật tặc lưỡi: “Sao anh mua nhiều thế?”.
Tiết Sơn đặt túi đồ lên bàn trà kê trước tivi, nói: “Không nhiều đâu, mua mỗi thứ một tí”.
Anh không nắm được khẩu vị của Trần Dật nên đành mua như vậy.
Đồng Đồng thấy Tiết Sơn hai mắt tỏa sáng, cười hì hì chạy chậm tới trước mặt anh, nắm chặt tay anh, ánh mắt hướng về phía đồ ăn trên bàn trà.
Tiết Sơn ngồi xổm xuống, khẽ hỏi: “Đói bụng rồi hả?”.
Con bé gật đầu.
“Rửa tay chưa?”.
Tiếp tục gật đầu.
Tiết Sơn đặt chiếc bánh bao rau vào tay con bé, bảo con bé ngồi lên ghế ăn từ từ. Anh còn chọc ống hút vào hộp sữa tươi cho con bé.
Trần Dật nhìn động tác của anh, trong lúc đang xuất thần, chợt nghe thấy anh gọi, cô vội định thần lại.
Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn trà dùng bữa sáng.
“Đêm qua ổn chứ?”. Uống xong hớp sữa đậu nành, Trần Dật hỏi.
“Ừ, cũng ổn, bên bà cụ vẫn thế”. Tiết Sơn đáp.
Im lặng chốc lát, Trần Dật nói: “Tôi qua xem tình hình bà cụ thế nào rồi về trước. Anh ở đây được không?”.
Tiết Sơn cắn một miếng bánh bao, trả lời: “Không sao, hai ngày qua đã làm chậm trễ việc của cô rồi”.
Trần Dật nhìn anh, mỉm cười thản nhiên: “Giữa chúng ta không cần phải khách khí như thế”.
Tiết Sơn phản ứng chậm nửa nhịp, anh gật đầu, liếc mắt sang trông thấy Trần Dật buông cốc sữa đậu nành xuống.
“Ăn thế thôi à?”.
“Vâng, tôi no rồi”.
Thấy cô mới ăn nửa chiếc bánh và một cốc sữa, Tiết Sơn hỏi: “Bình thường cô cũng ăn ít thế sao?”.
Trần Dật hơi buồn cười, trông anh không giống với người hay truy hỏi.
Nhưng cô vẫn trả lời: “Vâng, cũng gần như vậy”.
Tuy không nói ra miệng, nhưng trong bụng Tiết Sơn thầm nghĩ: “Bảo sao gầy thế”.
+++
Giờ làm việc trong bệnh viện, kín người hết chỗ.
Lúc đi qua đại sảnh phòng khám, Trần Dật thấy ô đăng ký xếp hàng dài, nhớ tới cảnh tượng thực tập tại bệnh viện Tam Giáp tỉnh, cô lơ đãng thở dài.
Tiết Sơn phát giác ra biểu hiện lạ lẫm của cô, hỏi: “Sao vậy?”.
Trần Dật lắc đầu: “Không có gì”.
Họ đi thang máy lên khoa chỉnh hình để đưa bữa sáng cho Phương Thanh Dã trước. Đám người xô đẩy đua nhau vào, thang máy quá tải, ‘tít tít’ thông báo.
Ba người lui ra ngoài, đợi chuyến tiếp.
Cánh cửa bóng loáng, phản chiếu thấp thoáng bóng ba người.
Đứa bé đứng chính giữa, bố đứng bên trái mặc áo mỏng màu đen, quần dài màu sậm. Bên phải là cô xinh đẹp mặc bộ trang phục màu xám. Con bé nhìn bóng người trong gương, mãi sau mới kéo tay Trần Dật lại.
Trần Dật cúi đầu nhìn con bé, thoáng mỉm cười.
Ngay phía sau, một phụ nữ trung niên mang theo chiếc bình giữ nhiệt chạy nhanh tới. Sau khi thấy hình ảnh đó, bà ta bước chậm lại, vẻ mặt ngạc nhiên quan sát họ.
Thang máy đến, người phụ nữ bước theo vào.
Lúc quay người, Trần Dật mới để ý đến ánh mắt kỳ quái của người lạ nhìn mình.
Tiết Sơn bị đám đông đẩy vào trong góc, Đồng Đồng kẹp giữa anh và Trần Dật, người phụ nữ kia vừa hay đứng ngay trước mặt con bé. Mặc dù Tiết Sơn đưa tay ngăn lại nhưng con bé vẫn bị chen lấn.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở tầng 10.
Trần Dật nhìn bóng lưng người phụ nữ đứng ở cửa, nhớ lúc vừa rồi trên thang máy, ánh mắt bà ta nhìn cô.
Phát hiện Trần Dật đang đứng ngẩn ra, Tiết Sơn lên tiếng nhắc nhở: “Đến rồi”.
Trần Dật hờ hững ‘ừm’ một câu, thấy người phụ nữ kia cũng đến tầng 10.
Bên ngoài cửa thang máy là một hành lang phân bên trái và bên phải. Khi Trần Dật len qua đám người bước ra khỏi thang máy thì người phụ nữ xa lạ kia không biết đã đi về hướng nào.
+++
Trong phòng bệnh, chú Chu đang lau mặt cho mẹ già, thím Chu hấp tấp chạy tới.
Miệng liên tục la to: “Ôi trời ơi, ngạc nhiên quá, ngạc nhiên quá”.
Trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, chú Chu vội vàng lên tiếng: “Bà khe khẽ cái mồm thôi, đừng có hét lên như thế”.
Thím Chu để chiếc bình giữ nhiệt xuống, đặt mông ngồi lên ghế, vẻ mặt làm như không thể tin nổi: “Ông Chu, ông có biết tôi vừa thấy ai không?”.
Chú Chu vắt khăn mặt trong chậu, thuận miệng hỏi: “Ai cơ?”.
“Người kia”. Giọng điệu coi thường.
“Là ai?”.
“Là người đó đó”.
Chú Chu mất kiên nhẫn: “Muốn nói thì nói rõ ràng ra xem nào, cái này cái kia, ai mà hiểu được”.
Thím Chu đứng dậy: “Ôi chao, ông còn nói vần với tôi cơ đấy”.
Chú Chu liếc bà ta, không muốn nói đến chủ đề vô nghĩa này.
“Là con trai lớn của nhà Tiết Kiến Quốc”. Thím Chú giảm volume xuống: “Là cái thằng bị nghiện ý…”.
Chú Chu quay sang, hỏi: “Bà nói A Sơn à?”.
“A Sơn, A Sơn. Ông ít giao du với loại người đó thôi, chính là nó đấy”.
Chú Chu hỏi tiếp: “Bà trông thấy cậu ấy? Trong bệnh viện hả?”.
“Đúng vậy, lúc xách cháo về, đụng ở thang máy”. Nói xong, thím Chu thậm thà thậm thụt thì thầm vào tai chú Chu: “Tôi thấy bên cạnh nó còn có một đứa con gái”.
“Phụ nữ thì sao?”.
Thím Chu kể lể: “Con bé một tay nắm tay bố, một tay nắm tay đứa con gái kia, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận lắm”.
Chú Chu không sao hiểu nổi: “Phụ nữ thì phụ nữ, người ta tìm mẹ cho con thì mắc mớ gì đến bà mà bà suốt ngày nghĩ người ta quan hệ bất chính”.
“Tôi không nghĩ lung tung, tôi chỉ tiếc thay cho cô gái kia. Thoạt nhìn trông cũng đứng đắn xinh xắn, nghĩ sao mà rước họa vào thân”.
Chú Chu treo khăn mặt lên: “Được rồi, được rồi. Cả ngày bà chả làm việc gì, mở miệng khép miệng thôi cũng gây họa rồi, quản việc của mình cho tốt đi đã”.
Chú Chu bưng chiếc thau vào nhà vệ sinh hứng nước, nữ bệnh nhân trung niên thích buôn chuyện quay sang hỏi thím Chu: “Thím, thím nói ai thế?”.
Thím Chu hào hứng, quyết định kể về khối u ác tính của thôn Bắc Sơn.
“…Bà không biết đấy thôi, tức chết bố nó không nói làm gì, đằng này lại lừa vợ chồng em trai ruột thịt của mình đi nơi khác làm ăn. Kết quả là, không biết đã xảy ra chuyện gì, có chết cũng không tìm được xác mang về. Thương thay cho chị Tiết, già rồi mà còn ngàn dặm tìm con trai, cuối cùng chôn thân nơi đất khách”.
“Vô lương tâm đến thế cơ à? Đã thế lại còn nghiện hút?”. Bà bệnh nhân giường bên tiếp tục buôn chuyện.
Thím Chu gật đầu: “Đúng thế, bà xem có tức không chứ, một nhà chân chất hiền lành già trẻ đều chết sạch, còn nó bỗng ở đâu trở về, sống không giống người thường. À, mà đúng rồi, sau khi trở về một thời gian, không biết đứa con gái nào ở bên ngoài sinh con cho nó, là một đứa bé bị câm”.
Kể xong, thím Chu thở dài: “Trời Đất luân hồi, đều có báo ứng hết”.
+++
Trần Dật dẫn Đồng Đồng ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Thanh Dã đang ngồi bên mép giường, húp cháo xì xụp.
Anh ta đã đóng một ít viện phí, của bà cụ thì chưa, vẫn còn thiếu. Sáng nay bệnh viện thúc nộp, vẻ mặt Phương Thanh Dã lộ vẻ khó xử, Tiết Sơn không nói gì, định bụng đi rút thẻ lấy tiền nộp viện phí.
Sợ Phương Thanh Dã áy náy, anh chỉ nhắn một câu: “Đợi tôi quay lại” rồi mới đi.
Trong khi Tiết Sơn chưa quay lại, Trần Dật rút ghế ngồi đối diện với Phương Thanh Dã, hỏi anh ta: “Sao không thông báo với người nhà anh?”.
Suốt hai hôm vừa rồi, cô không khỏi thắc mắc, bà cụ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài đứa cháu trai bị gãy chân, không có người thân nào khác tới thăm. Sau khi Tiết Sơn trở về, mọi chuyện lớn nhỏ đều do người ngoài như anh chạy vạy, kể cả tiền viện phí.
Cô có nghe Tiết Sơn kể sơ qua, Phương Thanh Dã từng cãi nhau với người nhà, lâu rồi không lui tới, người thân trong nhà cũng để mặc bà cụ.
Nhưng dù sao chuyện sống chết cũng là chuyện lớn, hơn nữa tình hình của bà cụ hiện giờ không được khả quan cho lắm. Nếu như thật sự không thể cứu được, trước khi lâm chung, bà cụ có thể gặp được người thân thì vẫn hơn.
Phương Thanh Dã không ngước mắt lên: “Thông báo gì chứ, coi như họ chết rồi đi”.
Thái độ rất rõ ràng, Trần Dật không lên tiếng nữa.
Ngồi một lát, trong hành lang bỗng xuất hiện một thanh niên mặc quân phục thu hút một đám người hiếu kỳ.
Trần Dật cũng nhìn ra. Chắc là anh ta tới thăm người bệnh, tay mang theo một giỏ hoa quả, bước nhanh vào phòng bệnh.
Ăn cháo xong, Phương Thanh Dã ném bát nhựa vào thùng rác, nhìn về phía Trần Dật, cười ha hả, hỏi: “Mặc bộ quần áo như thế trông rất đẹp trai đúng không?”.
Là anh ta đang nói về cậu thanh niên mặc quân phục kia.
Trần Dật bật cười: “Cũng đẹp trai”.
Phương Thanh Dã biết, các cô gái trẻ thích kiểu người như vậy.
Anh ta hắng giọng, vẻ mặt bí ẩn nhướng mày nhìn Trần Dật: “Trước kia A Sơn cũng mặc như thế”.
Trần Dật sửng sốt.
Cô không hiểu ý: “Cũng mặc như thế?”.
Phương Thanh Dã nhìn vẻ tò mò của cô, những suy tính trong lòng như muốn nổ tung.
Anh ta khôngg ngốc, ánh mắt lóe sáng, trải qua hai ngày ở chung ngắn ngủi, anh ta cảm nhận được mối quan hệ giữa Trần Dật và người anh em có điểm khó giải thích.
Từ ngày kết bạn với Tiết Sơn, anh ta chỉ thấy Tiết Sơn tập trung tinh thần vào Đồng Đồng, bản thân lại đang trong thời gian cai nghiện, bên cạnh gần như không thấy bóng dáng người khác phái.
Cho nên đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp lại tốt bụng, có vẻ như rất hòa hợp với Đồng Đồng, Phương Thanh Dã thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Mặc kệ người ngoài đánh giá như thế nào, xì xầm về Tiết Sơn ra sao, Phương Thanh Dã hiểu người anh em của mình nên muốn làm đến cùng.
Đối mặt với nghi vấn của Trần Dật, anh ta trịnh trọng gật đầu.
Một lúc lâu sau, Trần Dật mới hỏi: “Anh ấy từng ở trong quân đội sao?”.
Trông thấy Tiết Sơn từ lối rẽ chỗ giao nộp viện phí trở về, mắt Phương Thanh Dã sáng lên, một lần nữa trịnh trọng gật đầu.