Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 2: Sứ Tam Quốc
Đông Chí, Tấn Trường Nhạc năm ba mươi bảy.
Từ sau khi nhà Tấn mất đế nghiệp, chư vương chia thiên hạ thành năm phần, lần hội minh bốn nước hết sức long trọng gần ba mươi năm trôi qua mới được tổ chức ở trong cung An Dương nước Lương chính thức mở ra.
Giờ Tỵ, chuông trống nổi lên, võ sĩ nước Lương xếp thành hàng, Tả tướng Trì Diên Hoanh, Hữu tướng kiêm Thượng tướng quân Trọng Văn, suất văn võ bá quan đi tới quảng trường ngoài điện đón chào.
“Nghênh ——đặc sứ ba nước!”
Trọng Văn hôm nay không mặc bội giáp, toàn thân một bộ võ bào, tôn lên khuôn ngực rộng rãi, vòng eo hữu lực.
Tả tướng Trì Diên Hoanh làm quan lâu năm, năm nay tuổi gần thất tuần nhưng tinh thần khỏe mạnh.
Hai vị trọng thần Lương Quốc đứng ở ngoài điện, nhìn chăm chú vào các sứ thần từng quốc gia đi vào.
Trọng Văn cất cao giọng nói: “Cho mời đặc sứ!”
Nghi thức, tùy tùng mênh mông cuồn cuộn, xe giá chư quốc, từ cửa lớn cung An Dương nối đuôi thần tốc mà vào, mỗi đoàn sáu xe, tượng trưng vương hầu đích thân đến.
“Trường Lăng Quân!”
Trọng Văn hiếm khi mà hơi hơi mỉm cười, Tả tướng Dĩnh Quốc Trường Lăng Quân đích thân đến, Trường Lăng Quân tuy dáng người thấp bé nhưng lại tự mang uy nghi.
Trọng Văn nói: “Từ lâu nghe danh Trạm Lư của Trường Lăng Quân thiên hạ vô song, lúc này mới có cơ hội, có thể hay không cho tiểu đệ mượn xem thử?”
Trường Lăng Quân cười trừ, nói với Trọng Văn: “Có thể xem chứ.” Nói cởi xuống bội kiếm bên eo, tiện tay đưa cho giáp sĩ bên cạnh Trọng Văn, hai bên tự trong lòng biết mượn kiếm bất quá là lý do, vào An Dương cung, tự nhiên phải cởi đi binh khí, chủ khách tương đãi như thế, cũng coi như cho một cái bậc thang đi xuống.
Mà Trường Lăng Quân Dĩnh Quốc uy danh khắp thiên hạ đã bỏ bội kiếm trước, đặc sứ các quốc gia cũng không thể không bỏ.
Trọng Văn dẫn Trường Lăng Quân tới trước điện, đều có nội thị tiến đến nâng, hơn trăm bậc thang đi đến chính điện An Dương, thực sự làm Trường Lăng Quân mệt đến thở hổn hển, lắc đầu cười nói: “Biệt đô của Thiên tử, quả nhiên khí phái.”
“Dĩnh, Trường Lăng Quân đến ——”
“Trường Lăng Quân mạnh khỏe.” Tất Hiệt vội làm bộ đứng dậy đón chào, Trường Lăng Quân lại giơ tay, ý bảo không sao, tới trước bàn bố trí cho mình ngồi xuống, cười nói: “Năm trước không đích thân đến tưởng nhớ lão Lương Vương, nay thấy Lương khung cảnh phồn hoa như thế, lão Lương Vương nói vậy đã lại không còn bận lòng.”
Tất Hiệt trong lòng khẩn trương, lại ôn hòa cười nói: “Từ sau trận chiến Linh Hán, thiên hạ từ lâu đã không còn chiến sự, bá tánh an cư lạc nghiệp, tự nhiên như thế.
Dĩnh Vương gần đây khỏe không?”
“Rất tốt.” Trường Lăng Quân vuốt râu cười nói, “Lão thần lần này tiến đến, còn có mang theo mệnh lệnh của Ngô Vương, sau cùng cần phải cùng Lương Vương phân trần kỹ lưỡng.”
Tất Hiệt nhớ tới đêm qua Trọng Văn tiến đến tẩm cung, đã gặp qua Trường Lăng Quân một lần, nói vậy hai bên sớm đã thông qua tin tức.
Hiện giờ thiên hạ lấy hai nước Lương Dĩnh quá sức cường thịnh, hạ quyết định mở ra hội minh, Trọng Văn liền nhắc tới chỉ cần Dĩnh Vương nguyện ý tham dự hội minh, muốn thuyết phục bốn nước liên quân, nghĩ đến không khó.
Dĩnh Quốc vị trí trải dài nam bắc Trường Giang, diện tích lãnh thổ rộng lớn.
Nữ nhân nước Dĩnh càng là diện mạo xinh đẹp, nhiều năm qua ôm kỳ vọng đem công chúa gả vào Lương Quốc, huynh trưởng Thái Tử Thương sớm đã cùng công chúa Dĩnh Quốc nghị hôn, chưa kịp thành hôn lại đã bỏ mạng.
Suy đoán hiện giờ, căn cứ Trọng Văn an bài, tám chín phần mười muốn cho Tất Hiệt cưới vị công chúa nước Dĩnh vốn nên là tẩu tử kia.
Cưới liền cưới thôi, Tất Hiệt cũng không có ý niệm đấu tranh gì, nói đi nói lại, chính mình cả đời này, đơn giản cũng liền bốn chữ “Tiếp nhận an bài” mà thôi.
“Trịnh, Thượng tướng quân Tử Lư đến!”
Tử Lư dáng người cùng Trọng Văn cơ hồ đồng dạng cao lớn xoải bước đi tới, vị Thượng tướng quân này hiện giờ chính là quý tộc mới của nước Trịnh quyền lực rất lớn, đại tỷ càng là vương hậu Lương Quốc.
Tất Hiệt vừa thấy Tử Lư, hốc mắt tức khắc đỏ, một tiếng “Tiểu cữu” không khỏi buột miệng thốt ra.
Tử Lư hốc mắt cũng là đỏ, tiến lên vài bước, mạnh mẽ vỗ vỗ Tất Hiệt.
Tất Hiệt nhớ tới việc một năm trước, không khỏi nổi lên đau buồn, muốn ôm chặt Tử Lư, lại chỉ sợ trước mặt Trường Lăng Quân làm mất uy nghi quân vương, chỉ phải nỗ lực gật đầu.
Tử Lư năm nay 42 tuổi, được đến Trịnh vương tin cậy, từ lúc đại tỷ gả cho Lương Vương làm hoàng hậu, Tử Lư sủng ái nhất, chính là đứa cháu ngoại trai nhỏ này.
Thái Tử Thương lòng dạ thâm sâu, đối Tử Lư cũng không tôn kính, chỉ có Tất Hiệt vâng vâng dạ dạ, làm Thượng tướng quân Tử Lư tâm sinh thương yêu, lại không nghĩ rằng, đứa cháu ngoại trai năm đó chính mình thương tiếc nhất, hiện giờ lại là trở thành quốc quân Lương Quốc.
“Để sau lại nói, để sau lại nói!” Tử Lư khó khăn khống chế được cảm tình, cũng đến một bên ngồi xuống.
Trường Lăng Quân ánh mắt lại một giây không rời hắc y cầm sư ngồi ngay ngắn phía sau Tất Hiệt, đang thong thả ung dung mà chỉnh dây cho cổ cầm, Cảnh Uyên.
Tất Hiệt chú ý tới ánh mắt Trường Lăng Quân, cười nói: “Đây là nhạc sư trong cung ta, hôm nay để cho y gảy một khúc cầm, chúc cho hội minh bốn nước chúng ta đồng tâm.”
Trường Lăng Quân cười ha hả gật đầu, chỉ nghe ngoài điện lại xướng nói: “Đại, Công Tử Thắng đến ——”
Một vị trung niên khoảng chừng 40 tuổi vào điện, cất cao giọng nói: “Công Tử Thắng thay mặt Vũ Vương, hội kiến Lương Vương, Lương Vương mạnh khỏe.”
Nói Công Tử Thắng hơi thi lễ, cũng không màng Tất Hiệt đáp lễ, tự đi tới ngồi vào vị trí, trên mặt không hiện hỉ nộ, chỉ nhìn Trường Lăng Quân gật gật đầu.
“Còn chưa chúc Vũ Vương đại thắng Quan Bắc.” Tất Hiệt cười nói, trong lòng tự nhiên minh bạch, hôm nay đặc sứ tiến đến tham dự hội minh, ngoại trừ cữu cữu Tử Lư, nghĩ đến đều không có người nào coi trọng chính mình, người chân chính chủ trì hội minh, chính là Thượng tướng quân Trọng Văn còn ở ngoài điện nghênh đón khách khứa.
“Trúng một mũi tên,” Công Tử Thắng tự nhiên nói, “Còn đang ở Đinh Khâu điều dưỡng, nếu không ngăn lại y, nói không chừng còn muốn đích thân tới.”
Tất Hiệt, Tử Lư cùng Trường Lăng Quân đều là cùng nở nụ cười, nước Đại phía Tây có được vùng đất rộng lớn bên ngoài Hàm Cốc Quan cùng hai quận Ba Thục, quân vương lấy biệt hiệu “Vũ”, truyền thuyết dụng binh như thần, dù chưa cùng Trọng Văn chính diện giao chiến qua, nhưng căn cứ theo lời đồn, nhất định là một đối thủ mạnh mẽ.
Càng là hành xử khác người, chính là y thân là quân vương, nhưng lại vô cùng thích ngự giá thân chinh, may mà trong nước có một người huynh đệ khác mẹ, chăm lo toàn bộ Đại Quốc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, xử lý nội chính ngoại giao, đúng là vị Công Tử Thắng trước mặt này.
“Rất có tác phong Vũ Vương.” Tử Lư nói.
Công Tử Thắng lắc đầu, tự giễu nói: “Không chịu ở yên.”
Đặc sứ ba nước hội minh đã đến, sau lưng Lương Vương Tất Hiệt, lại là một bức bản đồ Trung Nguyên thật lớn, phía nam là đất Dĩnh rộng lớn, lấy Ngọc Hành sơn, Trường Giang làm ranh giới, giáp giới với nước Lương.
Phía tây là lãnh thổ nước Đại, nước Lương ở Trung Nguyên, cùng với nước Trịnh phía Đông phương ở ven biển kéo dài biên giới.
Ở giữa còn lại là một vùng đất nhỏ, chính là Lạc Dương nằm giữa thiên hạ, là quốc thổ cuối cùng Tấn Đế lưu giữ.
400 năm trước, Phong Nhung nam hạ, sau khi Trung Nguyên bị luân hãm, Tấn Vương triều lâm vào chia năm xẻ bảy.
Mà bốn đại binh gia lĩnh quân Cần Vương đuổi đi kẻ xâm lược, chính là bốn nước Trịnh, Đại, Dĩnh, Lương, chia cắt thiên hạ.
Tấn Đế trên danh nghĩa tuy là thiên hạ cộng chủ, lại đã không còn người lại nghe hiệu lệnh.
Trăm năm trước, Tấn Đế phái Đại Tư Mã Trấp Doanh lãnh 8000 kỵ binh, muốn thu phục lãnh thổ phương Bắc, khôi phục hùng phong Đại Tấn, ai ngờ sau khi Trấp Doanh đuổi lui ngoại tộc, lại là tự lập làm vương, Tấn Đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải sắc phong văn thư ấn tín, cho họ Trấp làm Ung Vương.
Từ sau Họ Trấp tự lập làm vương, ở trong bốn nước Trung Nguyên nhấc lên phong ba bão táp, nhưng mà nơi Trấp Doanh chiếm đóng, chính là lãnh thổ phương bắc, mười phần thì có sáu bảy phần ở ngoài Trường Thành, lại có một mảnh lớn Liêu Đông vô chủ, bốn nước phía nam Trường Thành bất quá lười đến cùng họ Trấp so đo, càng chưa bao giờ thừa nhận cái tên nước Ung.
Liền chỉ trong trăm năm dung túng này, Ung Quốc thế nhưng không ngừng khuếch trương, bắt đầu từng bước xâm chiếm lãnh địa phía Nam.
Mọi người tham gia hội minh đều nhìn chăm chú vào bức bản đồ diện tích lãnh thổ thiên hạ sau lưng Tất Hiệt, hiện giờ nước Ung tọa trấn Ngọc Bích quan hiểm yếu, cùng trăm năm trước sớm đã xưa đâu bằng nay, biên cảnh thường xuyên truyền đến áp lực, đang lặp lại nhắc nhở bốn nước phương Nam, nước Ung họ Trấp so với Phong Nhung xuất quỷ nhập thần càng nguy hiểm hơn.
Nếu không sớm đối phó, đợi đến khi lãnh thổ Ung Quốc toàn bộ lướt qua Trường Thành, kế tiếp phải đối mặt, chính là đại quân phương bắc áp sát cuồn cuộn không dứt!
Trọng Văn trấn thủ phòng tuyến Tây Bắc Lương Quốc nhiều năm, tự biết dã tâm Ung Quốc, sau khi tiên vương Lương Quốc hoăng, Tất Hiệt trở thành người ủng hộ hữu lực nhất của chính mình, đây là thời cơ tốt nhất trong trăm năm qua, cần phải sớm chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo với Ung Quốc ở Ngọc Bích quan, đem bọn chúng hoàn toàn đuổi ra Trường Thành, sau đó chỉ cần trú đóng ở Trường Thành, chờ đợi Phong Nhung cùng Ung nhân tiêu hao thực lực lẫn nhau, chờ đến thời cơ, lại một lần công hãm đô thành Lạc Nhạn Ung Quốc, là có thể hoàn toàn thành công.
Trọng Văn cùng Trì Diên Hoanh đi vào trong điện, binh sĩ hai bên sau đó đóng lại cửa đại điện trầm trọng, chờ ở ngoài cửa.
Đại môn phát ra một tiếng vang lớn, trong điện ngọn đèn dầu sáng trưng, cung nữ bày biện lên hộp đồ ăn, liền từ cửa nhỏ sau điện rời khỏi, đem cửa nhỏ đóng lại.
“Hội nghị hôm nay, sự tình quan trọng đại,” Trọng Văn đi vào bên cạnh Tất Hiệt ngồi xuống, cùng Trì Diễn Hoanh cùng hàng, ở trước người Tất Hiệt phân ra trái phải, giải thích nói, “Cho nên không lưu người hầu hạ, các vị mời.”
Trường Lăng Quân mỉm cười nói: “Vốn nên như thế.”
Tử Lư nói: “Tự rót tự uống, cũng có một phen phong vị khác.”
Công Tử Thắng nhấc bình, rót cho chính mình một ly.
Trọng Văn dẫn đầu nâng chén, nói: “Các vị đại nhân thỉnh.”
“Khoan đã,” Công Tử Thắng bưng ly lại không uống, nhàn nhạt nói, “Vị tiểu huynh đệ che mắt kia, lại là người phương nào?”
Tất Hiệt nở nụ cười, giải thích nói: “Y là cầm sư riêng của ta, hôm nay đã không có chuông trống trợ hứng, chỉ để y tiến đến đánh một bài đàn, Cảnh Uyên.”
Trọng Văn buông chén rượu, hơi có chút cảm khái nói: “Tấn mất đế vị đã có 400 năm, trong 400 năm này, thiên hạ tranh đấu không ngừng, Phong Nhung phạm Trường Thành ta, khinh bá tánh ta……”
Theo lời nói của Trọng Văn, cầm cổ truyền ra từng âm ách, trong đó như hòa quyện vào cuồn cuộn gió cát cùng tịch liêu vùng tái ngoại.
“……!Huệ Văn năm thứ mười ba, hai nước Lương Dĩnh dưới chân núi Ngọc Hành một hồi đại chiến, người chết mười ba vạn, người bị thương vô số kể……”
Trong tiếng đàn, Trọng Văn xuất thần nói: “Quảng Thuận năm thứ nhất, Đại Lương liên quân huyết chiến ở quận Kinh nước Dĩnh, Dĩnh mất quận Kinh, Đại chiếm quận Ba.”
Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ có tiếng đàn trầm trầm, như tố huyết lệ, trăm năm trước thậm chí mấy chục năm trước, Tất Hiệt chỉ ở trên sách sử đọc qua chiến sự, liền như vậy từ trong miệng Trọng Văn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra.
Trì Diễn Hoanh tiếp lời nói: “Trường Nhạc năm mười ba, lại đến phiên hai nước Trịnh Lương giao binh, trận chiến này ước chừng kéo dài ba năm.”
“Này ta nhớ rõ.” Trịnh quốc Thượng tướng quân Tử Lư nhàn nhạt nói, “Năm ấy ta 21 tuổi, hai nước rốt cuộc lui binh, đại tỷ cũng đi theo gả tới An Dương, dựng nên gắn bó trăm năm, từ đây hai nước trong hai mươi năm lại không còn chiến sự.” Nói chủ động lấy môi nhấp nhấp rượu, ngay sau đó nhìn phía Lương Vương trẻ tuổi, ngụ ý: Mẫu thân ngươi chết oan chết uổng, hiệp ước lúc trước lại còn chưa hết hiệu lực, ngươi chung quy là con trai công chúa Trịnh quốc.
Trong tiếng đàn, Trọng Văn lại nói: “Cho nên ta nghĩ, hiện giờ, đã là lúc nên ngưng chiến.”
Trong bữa tiệc chúng đặc sứ biểu tình khác nhau, những người thân mang mệnh lệnh của vua mà đến, kỳ thật có mưu đồ riêng.
Tử Lư chỉ muốn tra ra chân tướng cái chết của tỷ tỷ, đồng thời còn phải xác nhận tiểu cháu ngoại trai như thế nào bị Trọng Văn bắt giữ điều khiển.
Mục đích của Trường Lăng Quân, lại là nhắc lại liên hôn.
Mà Công Tử Thắng Đại Quốc, cần phải dùng bất cứ giá nào, ly gián hai nước Dĩnh Lương, mới có thể làm Vũ Vương trong nước an tâm chinh chiến, mở rộng quốc thổ, dự bị ngày sau thâu tóm miếng thịt béo bở lớn Lương Quốc này.
“Bắc Ung thế tới rào rạt,” Tất Hiệt đem lời nói ở trong lòng diễn luyện không biết bao nhiêu lần thành công mà nói ra, “Mấy năm nay, ngoại trừ Dĩnh Quốc chưa chính diện đối địch, ba nước Lương Trịnh Đại đều chịu đủ quấy nhiễu, hôm nay rút một thành, tháng sau cướp một thôn, thậm chí Ngọc Bích Quan hơn ba trăm dặm có tướng quân canh gác, hiện giờ đã bị Ung Quốc cướp đi, nếu không có Thượng tướng quân chấn uy danh chư vương Trung Nguyên, đoạt quận Linh Hán, lại qua hai năm, Bắc Ung liền có cả Lạc Dương, tới lúc đó, liền càng là đuổi không đi được.”
Tiếng đàn dần dần thấp xuống, đột nhiên, Tất Hiệt từ trên mặt mọi người trong bữa tiệc, nhìn thấy biểu tình sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Tất Hiệt nói, đồng thời nghĩ thầm, ta nói sai cái gì rồi sao?
Trong điện ánh nến dần dần tối sầm xuống, Tất Hiệt bỗng nhiên nói: “Thượng tướng quân?”
Ngay sau đó, Tất Hiệt cảm giác được trên mu bàn tay bắn lên một chút chất lỏng ấm áp, khoảnh khắc quay đầu lại, chỉ thấy một thanh mũi kiếm màu đen, từ trước cổ thô tráng Trọng Văn nhô ra, máu tươi trong cổ từng đợt mà phun ra ngoài.
Trọng Văn giương miệng, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, mọi người trong bữa tiệc khi thấy một màn này, tức khắc đã quên kêu to, Trì Diễn Hoanh đã không biết khi nào mềm mại ngã đi xuống, máu từ trước ngực già nua của y chảy ra, tẩm ướt râu hoa râm của y cùng tướng bào.
“Thượng tướng quân!” Tất Hiệt phát ra một tiếng kêu điên cuồng thảm thiết, liền ở sau lưng Trọng Văn, Cảnh Uyên rút ra Hắc Kiếm, ôm lấy bả vai Trọng Văn, đem y đẩy ngã trên mặt đất, tiện đà cầm theo kiếm, đi xuống bàn tiệc.
Trường Lăng Quân lập tức đứng dậy, nhào tới cửa đồng dày nặng kia, quát: “Có thích ——”
Cảnh Uyên đột nhiên nhanh hơn tốc độ, như hư ảnh lướt tới Trường Lăng Quân trước cửa đồng, một kiếm từ vai đến eo, đem y trảm thành hai nửa như xé giấy.
Tử Lư gầm lên giận dữ, nhấc lên án kỉ, nhưng mà vũ khí lại đã ở ngoài điện bị Trọng Văn đoạt đi, trong nháy mắt y xoay người muốn hướng cửa nhỏ chạy trốn, sau lưng một kiếm như sao băng phóng tới, xuyên qua ngực y, đem y đính ở trên trụ trong điện.
Cảnh Uyên chỉ dùng một kiếm, liền tước đi tánh mạng thượng tướng quân Trịnh quốc, Tử Lư lại không hề có sức phản kháng.
Công Tử Thắng sắc mặt trắng bệch, lại không có đứng dậy chạy trốn, một tay cầm ly không ngừng phát run, lại nhìn Lương Vương, giờ phút này Tất Hiệt giương miệng, sau một lúc lâu lại kêu không ra tiếng.
“Ngươi……!Thôi,” Công Tử Thắng cười thảm nói, “Ta thế nhưng chết bởi Trấp ——”
Một câu không nói xong, Cảnh Uyên đã nhẹ nhàng một kiếm, đâm xuyên qua uyết hầu Công Tử Thắng.
Bên ngoài binh sĩ đã phát giác không ổn, ở ngoài cửa đồng hô to nói: “Thượng tướng quân!”
Cảnh Uyên xoay người đi đến trước mặt Lương Vương.
“Thực xin lỗi,” Cảnh Uyên nhàn nhạt nói, “Lừa các ngươi nhiều năm như vậy.”
Tất Hiệt giương miệng, toàn bộ sức lực đều theo đó biến mất, trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn nỗ lực mà nặn ra một tia cười khổ.
“Ta cho rằng……!Cho rằng……”
Tất Hiệt yếu đuối cả đời, ở thời điểm này, có một cổ sức lực vô hình, chống đỡ hắn thong thả mà nói ra bốn chữ kia.
“Cảnh Uyên, ngươi này súc sinh.” Tất Hiệt nhẹ nhàng nói, chờ hắn chính là bằng hữu tốt nhất của hắn đâm hắn một kiếm xuyên tim.
Trong điện yên lặng đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe, ánh sáng mặt trời chiếu ở ngoài cửa đồng, theo kẹt cửa máu chảy lên láng, trong thân hình già nua của Trường Lăng Quân thế nhưng lại là chảy ra nhiều máu như thế, chảy đầy đất, khi nhóm giáp sĩ đẩy cửa ra, đã không thể tin được chính mình nhìn thấy.
Cầm sư mù kia ngồi ngay ngắn trong điện, tấu vang lên một khúc đàn cuối cùng của cuộc đời này.
“Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu, kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu…”
“Mông tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ, tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử ——”
“Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi.”
“Tâm duyệt quân hề, quân bất tri…”*
*《”Đêm nay là đêm nào thế, đưa thuyền trôi giữa dòng, hôm nay là hôm nào thế,được chung thuyền cùng vương tử…
Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách, trong lòng ưu phiền không dứt, được quen biết vương tử…
Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có chàng, chàng chẳng biết…”》
Gió lạnh từ ngoài điện thổi tới, thổi tắt ngọn đèn dầu trong điện, xác chết khắp nơi.
Cảnh Uyên đầu cúi thấp xuống, ghé vào trên đàn, trong ngực gầy yếu tuôn ra máu đỏ thắm, thấm đẫm đàn của y.
Tháng mười hai, ngoài Ngọc Bích Quan tuyết bay đầy trời.
Ung Vương Trấp Tông đứng ở trên trường thành, nhìn về phương Nam đất động mênh mông cũng dãy núi sừng sững, quân vương anh tuấn một bộ vương bào màu đen ở trong gió tung bay, thị vệ trưởng Vệ Trác bước nhanh lên Trường Thành, đi đến phía sau Trấp Tông.
“Nói.” Trấp Tông trầm giọng nói.
“Lương Vương, Thượng tướng quân Trọng Văn, Tả tướng Trì Diễn Hoanh, Dĩnh Trường Lăng Quân, Đại Công Tử Thắng, Trịnh Tử Lư toàn bộ đã bị giết.”
Vệ Trác thấp giọng nói.
Trấp Tông không hiện hỉ nộ, hai mắt đen nhánh thâm thúy chỉ hướng về phương Nam xa xôi, chim nhạn bay qua.
“Cảnh Uyên đại nhân tạ thế.” Vệ Trác cuối cùng nói.
Trấp Tông xoay người, trầm mặc mà đi xuống Trường Thành..