Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 188: Biểu Tượng Thần Châu
Lạc Dương đã đổ một trận tuyết lớn nhất trong bảy năm qua, trong một đêm trận tuyết này đã bao trùm toàn bộ vương đô, bao trùm lên những vết thương của Lạc Dương lưu lại trong thời gian qua, chỉ còn lại vương cung khí phái mới được xây dựng lại, cùng với vô số mái cong ngói đỉnh ở dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh tỏa sáng.
Chuông đồng đã được đánh bóng lại một lần nữa, phản chiếu ánh nắng mặt trởi buổi sáng sớm.
Tông miếu đã được xây dựng lại, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Trong chính điện, ở giữa án thiên tử trên cao đặt Kim Tỉ, trên vách tường Vạn Lý Giang Sơn sau vương vị, treo ba thanh kiếm.
Hắc Kiếm ở giữa, tượng trưng cho trời đất rộng lớn, Liệt Quang tượng trưng cho mặt trời, Thiên Nguyệt kiếm tượng trưng cho mặt trăng.
Cảnh Thự đã thay chiến giáp, đi lên trước vương tọa.
Thái Tử Lung đường xa mệt mỏi mới đến, chưa uống được một ngụm nước, liền đi vào trong chính điện.
“Chọn một thanh đi,” Khương Hằng nói, “Chọn một thanh theo ngươi ra trận.”
“Hằng Nhi, ngươi tới chọn đi.” Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói.
Thái Tử Lung ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nghĩ tới chỗ ở của thiên tử cùng triều đình chân chính lại như thế này, hiện giờ y rốt cuộc đã biết được vì sao cả đời phụ thân tâm tâm niệm niệm, suốt cuộc đời đều đau khổ theo đuổi chính thống, theo đuổi sự thừa nhận của một thế lực thần bí nào đó.
Vì sao tổ tiên mình sẽ đem hai mảnh Ngọc Quyết mang rời khỏi Trung Nguyên.
Đây là “Thiên mệnh”, vô số biểu tượng trang nghiêm đường hoàng, từ Kim Tỉ đến Ngọc Quyết, đến Kiếm, lại đến Chuông cùng Đỉnh, đến nhân tâm ngàn vạn người, đắp nên một con đường.
Tựa như đứng ở trong điện này liền có thể có được sức mạnh của ba thanh kiếm kia bảo hộ, tay cầm Kim Tỉ, liền trở thành chủ nhân của mảnh đất Thần Châu, thiên tử thiên tử, con của trời cao, giống như lúc y ngẩng đầu liền có thể nghe thấy “Ý trời”.
“Hắc Kiếm.” Khương Hằng nhẹ nhàng nói.
“Ta đem Hắc Kiếm trao tặng cho ngươi, Nhiếp tướng quân.” Thái Tử Lung nói.
Cảnh Thự gỡ xuống Hắc Kiếm, giống như phụ thân hắn lúc còn sống, tiện tay đem thanh trọng kiếm kia dắt ở sau lưng.
Hiện giờ, hắn đã có được quyền thừa kế thanh kiếm này, hắn là người duy nhất danh chính ngôn thuận trên thế gian có thể sử dụng nó.
“Ta đi đây,” Khi Cảnh Thự đi ngang qua Giới Khuê, nói, “Chiếu cố tốt cho hắn.”
Giới Khuê nhẹ nhàng gật đầu, Cảnh Thự rời đi Lạc Dương, thống lĩnh bốn vạn binh mã, đi tới giữa Hán Trung.
Tấn Huệ thiên tử năm thứ ba mươi sáu, mùa Đông.
Nước Ung xuất quan, chiếm lĩnh Lạc Dương, chiếu cáo thiên hạ mở ra hội minh năm nước, ý đồ lấy phương thức hội minh quyết định quyền sở hữu Thần Châu.
Nước Đại đã từ chối không thừa nhận, hoả lực tập trung 35 vạn quân ở các nơi Hán Trung, Kiếm Môn Quan, đại chiến hết sức căng thẳng.
Võ Lăng Hầu Nhiếp Hải suất quân xuất chinh, với vỏn vẹn bốn vạn binh mã chống lại bình nguyên Hán Trung.
Ngăn cản được quân đội đến từ Tây Xuyên của Cơ Sương, Lý gia.
Khi chuông cổ Lạc Dương gõ vang sáu tiếng hai hồi liên tiếp, quốc quân của hai nước Trịnh, Lương đã đi đến Lạc Dương, Thái Tử Lung dẫn dắt quần thần, tự mình đi đến cửa thành nghênh đón, chỉ thấy đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, nhìn qua không thể thấy được điểm cuối.
Thái Tử Lung: “Sau ngày hôm nay, cho dù kết quả như thế nào, đều sẽ trở thành……”
“Lời này không may mắn.” Khương Hằng cười cắt ngang lời Thái Tử Lung, nói: “Có lẽ lúc trước Tất Hiệt ở trên hội minh bốn nước, cũng đã nghĩ như vậy.”
Thái Tử Lung nói: “Nhưng hiện giờ đã không còn có Cảnh Uyên, có phải hay không?”
“Vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.” Khương Hằng thấp giọng nói, sau đó ở trong đội ngũ đặc phái viên phát hiện ra một người, liền cười nói: “Long Vu tướng quân!”
Long Vu tự mình hộ tống tiểu quốc quân nước Trịnh, con trai của Triệu Linh Triệu Thông tiến đến Lạc Dương, trừ điều này ra, còn có Lương vương Tất Thiệu Khương Hằng quen thuộc.
Tất Thiệu vì là quân vương mất nước, đã ở Tế Châu nấn ná lâu ngày, sau khi Ung quân rút quân rời khỏi lãnh thổ nước Trịnh, Tế Châu một mảnh hỗn loạn, cuối cùng ngược lại là Tất Thiệu tọa trấn Đại Trịnh, ngăn cơn sóng dữ, giúp Triệu Linh cứu lại quốc gia y đã cống hiến cả đời mình.
Hai nước Trịnh Lương từ xưa đến nay tình như thủ túc, sau khi tin Trấp Tông chết truyền đến, đã có đại thần đề nghị, không bằng liền mời Tất Thiệu chính thức làm quốc quân, dù sao theo lý thuyết Lương Vương cũng có huyết thống của nước Trịnh.
Nhưng Tất Thiệu đã thẳng thừng cự tuyệt đề nghị này, càng không chút nào để bụng an nguy của bản thân, tự mình tiến đến tham dự hội minh năm nước.
Triều đình lưu vong nước Lương chỉ còn lại một lão thần cuối cùng hiện giờ, đi theo ở bên người Tất Thiệu đi tới Lạc Dương, chờ đợi Ung Vương Trấp Lung cho bọn hắn một lời giải thích.
Long Vu lại mang theo Triệu Thông bảy tuổi cùng công chúa Trịnh Triệu Tuệ mười bốn tuổi, Triệu Thông vội vàng kế nhiệm quốc quân nước Trịnh, bắt đầu học tập Tất Thiệu đạo làm vua, y cùng với Tất Thiệu giống như là hai huynh đệ.
Tất Thiệu đang ở bên tai Triệu Thông nhỏ tuổi thấp giọng nói cái gì, giống như đang giải thích cho y phong thổ Lạc Dương, bọn họ cũng là lần đầu tiên tới vương đô, thiếu niên choai choai dẫn theo một hài tử bảy tuổi, hai người đều có những suy nghĩ mới mẻ.
Triệu Tuệ lại rất xinh đẹp, nàng kế thừa hai mắt của Thái Tử Linh, rất có khí chất như Võ Anh công chúa, một thanh bội kiếm đứng ở đối diện Thái Tử Lung.
“Hoan nghênh các ngươi tới.” Thái Tử Lung nhìn Triệu Tuệ gật gật đầu.
Triệu Tuệ nghĩ nghĩ, sau đó không nói chuyện, nhìn Thái Tử Lung miễn cưỡng cười cười.
“Cha ngươi giết cha ta.” Triệu Tuệ nói.
“Là cha ngươi giết cha ta.” Thái Tử Lung ôn hòa nói.
Khương Hằng lập tức cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, hành lễ với ba người, nói: “Trịnh Vương, Lương Vương, công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”
“Cũng không phải rất lâu,” Tất Thiệu nhìn về phía Khương Hằng, cười nói, “Còn không đến nửa năm.”
Trong lòng Khương Hằng cảm thấy buồn cười, nhìn Triệu Thông chào hỏi qua, hai vị quốc quân thần thái tự nhiên, một đám thần Lương cùng thần Trịnh đi theo chỉ sợ là đã hận nước Ung đến chết, nhìn thấy Ung quân, chỉ hận không thể đem kẻ này lột da róc xương, dĩ nhiên sắc mặt không được tốt.
Long Vu mang đến 4000 binh mã, tiến vào chiếm giữ ở trong thành, Vệ Bí lại suất lĩnh hai vạn Ngự lâm quân, gác ở những điểm quan trọng bên trong thành.
Thái Tử Lung nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu hỏi thăm sức khỏe, phụ thân của mình lại diệt phụ thân nước Lương, làm Tất Thiệu cùng với triều đình của y lưu vong, lại giết quá nhiều người Trịnh, chẳng lẽ hỏi một câu “Các ngươi có khỏe không?” Vậy thật sự là một sự châm chọc trắng trợn.
“Trời lạnh đường xá khó đi,” Thái Tử Lung cuối cùng nói, “Ta cũng không nghĩ tới, sẽ đổ một trận tuyết lớn như vậy.”
“Không đáng ngại.” Tất Thiệu ngược lại rất hào phóng, xua xua tay, lại nhìn Triệu Thông nói, “Vị này chính là Ung Vương.”
Triệu Thông gặp Trấp Lung với tư cách là quốc quân gặp nhau, hành lễ với nhau, mọi người bỗng nhiên không biết nên nói gì.
“Đường xa đến,” cuối cùng vẫn là Tằng Vanh cứu nguy, nói, “Hai vị bệ hạ vất vả, mời đi theo ta.”
Khương Hằng đưa mắt ra hiệu, ý bảo Trấp Lung không cần quá để ý, nếu người ta đã tới, chính là có thành ý đàm phán.
“Khương đại nhân.”
Khi đội ngũ thần tử đi ngang qua bên người Khương Hằng, một giọng nữ ôn nhu gọi lại hắn.
“Ô!” Khương Hằng cười nói, “Lưu Hoa!”
Lưu Hoa đang ở trong đội ngũ, nửa năm trước, ngày mà Thái Tử Linh quyết định lưu lại sống chết cùng Tế Châu, mọi người liền quyết định đưa Tất Thiệu rời khỏi thủ đô, để y mang theo Thái Tử nước Trịnh Triệu Thông cùng công chúa Triệu Tuệ, giúp nước Trịnh giữ lại cốt nhục cuối cùng này.
Lúc ấy Khương Hằng đề nghị, để Lưu Hoa cũng đi theo bên cạnh Tất Thiệu chiếu cố tiểu Thái Tử cùng công chúa.
Tuy rằng Lưu Hoa không nỡ, lại cũng biết lưu lại ở trong thành cũng không giúp được gì, khi hừng đông tới chào từ biệt với Khương Hằng cùng Cảnh Thự, nhưng lúc ấy trong vương cung đã vô cùng hỗn loạn, Khương Hằng không rảnh gặp nàng.
Hiện giờ nàng lại đã trở về rồi.
Hôm nay nàng mặc một thân hoa phục, trâm cài rũ xuống lay động theo bước đi, trên quần áo thêu thánh thú hoàng long nước Lương, Khương Hằng chú ý tới chi tiết này, ngay lập tức kinh ngạc.
“Ngươi……!Lưu Hoa?” Khương Hằng thử hỏi nàng.
“Vị này chính là Vương phi nước Lương,” Long Vu nói, “Ngươi còn chưa biết.”
Trên mặt Lưu Hoa ửng đỏ nhìn Khương Hằng nở nụ cười, Khương Hằng mới ý thức được, Lưu Hoa làm bạn bên người Lương Vương Tất Thiệu cùng nhau chạy trốn, quá nửa là hai người đồng sinh cộng tử, lòng sinh tình cảm, sau đó định ra việc cả đời!
“Chúc mừng!” Khương Hằng lập tức cười nói, “Còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi đâu!”
Lưu Hoa hỏi: “Ca ca ngươi đâu?”
Khương Hằng giải thích một phen, bảo Lưu Hoa không cần lo lắng, Lưu Hoa lại nghe đến trên mặt lộ vẻ lo âu, Khương Hằng biết nàng đang lo lắng cho Cảnh Thự, Long Vu liền an ủi nói: “Không sao, Nhiếp tướng quân từ trước đến nay dụng binh như thần, chỉ một đám người Đại, y sẽ không bị đánh bại.”
Khương Hằng tiễn đi Lưu Hoa, cũng hẹn ở trước hội minh gặp mặt nói chuyện một chút.
Tin báo vội vàng đưa tới, báo là Cảnh Thự đã đến giữa Hán Trung, bước đầu đã xác định được bố trí quân lực của nước Đại, chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo của triều đình.
Trấp Lung đem quân báo giao cho Tằng Vanh, bảo y ngay lập tức triệu tập triều thần mở cuộc họp, chạng vạng lại truyền đến tin tức —— Mị Thanh đã tới.
Nước Dĩnh hiện giờ lấy trưởng công chúa Mị Thanh làm người đứng đầu, sau khi hai cha con Hùng Lỗi cùng Hùng An chết bất đắc kỳ tử, nước Dĩnh không biết từ chỗ nào tìm tới một Thái Tử mới hai mươi tuổi, tên là Hùng Phi.
Nhìn bộ dáng Hùng Phi nhẹ nhàng tuấn lãng, hiển nhiên trước khi kế nhiệm đã được sĩ tộc đặc biệt dạy dỗ, mặc vào y phục Thái Tử ra dáng ra hình, ánh mắt lại bại lộ ra y đang khẩn trương và bất an.
“Khương Thái Sử, đã lâu không gặp.” Mị Thanh đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Hùng Phi, chậm rãi xuống xe ngựa.
“Công chúa điện hạ.” Khương Hằng hành lễ với nàng, lại nói: “Thái Tử điện hạ.”
Hùng Phi gật gật đầu, nhìn về phía Mị Thanh.
Hai người trên danh nghĩa là cô cháu, nhưng hoàn toàn nghe lời Mị Thanh, hiện giờ Mị Thanh ở nước Dĩnh đã độc chiếm quyền lực tối cao, nói một không hai.
Khương Hằng nhớ tới lúc trước, hắn cùng Mị Thanh chỉ có duyên ít ỏi mấy câu, vị công chúa này thiếu chút nữa đã trở thành vương hậu nước Ung, sau khi Trấp Tông chết, nàng lập tức liền sẽ là Thái Hậu, nhưng mà lại thiếu một bước cờ, cũng đủ để thấy tạo hóa trêu ngươi.
Trấp Lung đối với cái chết của Hùng Lỗi cùng Hùng An, thể hiện sự chia buồn một cách thích hợp, chuyện này dù sao cũng không liên quan đến nước Ung, người khác ở trong nhà chính mình chết bất đắc kỳ tử, không giống với ở trước mặt Lương Vương sợ nói sai lời.
Mị Thanh cũng thương xót vài câu, tiến vào ở lại trong cung Lạc Dương, chuyện của Khương Hằng hôm nay đến đây mới tính là kết thúc, khi trở lại chính điện, Trấp Lung bổng nhiên cảm khái, nói: “Bọn họ đều đã tới rồi.”
Khương Hằng nói: “Ngươi tưởng rằng sẽ không có người nào tới sao?”
Trấp Lung nói: “Bọn họ đều tin tưởng ngươi, cũng là vì nể mặt ngươi.”
“Nể mặt Kim Tỉ thôi.” Khương Hằng nhìn Kim Tỉ trên án, nói, “Không thể không tới, dù sao cũng nên giải quyết chuyện này, nếu không phải làm sao bây giờ? Không muốn đánh trận, nhất định phải hoà đàm.
Tới, ta nhìn xem ca ca chúng ta……!Nói gì.”
Khương Hằng mở ra lá thư, ngồi ở một bên trên án thiên tử, Trấp Lung lại ngồi ở một bên khác, hai người đều không có tranh nhau ngồi lên vị trí thiên tử.
Khương Hằng đọc xong quân báo, lại xem đề xuất hành quân của Tằng Vanh, biết đã được giải quyết, liền duỗi người.
“Không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút,” Giới Khuê ở một bên nói, “Mấy ngày nữa, còn có việc bận.”
Lời nói kia của Giới Khuê, là đang nhắc nhở Khương Hằng, Trấp Lung lại hiểu lầm Giới Khuê đang thúc giục mình, trêu ghẹo nói: “Ta đã là quốc quân, ngươi còn quan tâm chuyện ngủ của ta hay sao?”
Khương Hằng liếc nhìn Giới Khuê một cái, Giới Khuê cũng không có biện bạch, chỉ đi đến một bên ngồi xuống.
“Ngủ không được,” Trấp Lung nói, “Mấy ngày này, nghĩ đến chuyện sẽ đối mặt với quốc quân ba nước, liền không khỏi khẩn trương.”
“Không có gì phải khẩn trương,” Khương Hằng cười nói, “Bọn họ cũng là người phàm, một cái mũi hai con mắt, ngươi sợ bọn họ, bọn họ cũng đang sợ ngươi đó.”
Khương Hằng dĩ nhiên biết Trấp Lung cũng là quốc quân, cái gọi là sợ hãi, phần lớn là bởi vì phụ thân y đã phá hủy đi quốc gia người khác, ở trong lòng đấu đá lung tung, đơn giản là vì hai chữ “Nhân nghĩa”, tựa như một cây gai.
Nói đến cũng kỳ quái, trên đến quốc quân, dưới đến bá tánh, mỗi người đều đồng ý với cách nói cá lớn nuốt cá bé, thiên hạ phân tranh, ngươi không đi giết người khác, người khác liền sẽ tới giết ngươi, cho nên dù sao cũng phải tiên hạ thủ vi cường.*
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước giành lấy thế chủ động.
Nhưng người Phong Nhung thường nói, người Ung không có thần minh, cho nên không sợ gì cả, điểm này không đúng.
Tuy không tin quỷ thần, lại có Tiên Thánh.
Mỗi khi một người giết cả nhà một người khác, lưu đày quốc quân, xử quyết bá tánh, sau đó trong lòng cũng luôn sinh ra cảm giác bất an cùng át náy, đây là “Tín ngưỡng”của người Ung thậm chí là dân Trung Nguyên.
Khổng Khâu (Khổng Tử) trong nhiều năm qua ân cần dạy bảo, Mạnh Kha giống như u linh luôn lãi nhãi không ngừng “Chính nghĩa luôn được người ủng hộ, gian ác không được ai giúp đỡ”*.
Ngay cả Cảnh Thự có khi trong lòng cũng sẽ thấp thỏm, giết người giết nhiều như vậy, rồi cũng sẽ có lúc gặp phải báo ứng, không phải ứng ở trên người mình, thì chính là ứng ở trên người người nhà.
*Nguyên văn: Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ.
Chính là cái gai này, không có lúc nào là không đang nhắc nhở mọi người, làm người đừng để cho đến mức biến thành dã thú.
Quả nhiên, Trấp Lung lại thở dài nói: “Hằng Nhi, thời điểm nhìn thấy Lương Vương, ngươi biết ta nghĩ gì không?”
“Ngươi đang sợ.” Khương Hằng nói, “Bởi vì cha ta giết không ít người, cha ngươi lại cơ hồ đã giết chết mọi người, làm người Lương lâm vào hoàn cảnh hiện giờ.”
Trấp Lung nói: “Chu Du cùng Tằng Vanh đều đang nhắc nhở ta, không phải sợ bọn họ tới báo thù, không cần sợ hãi.”
“Nhưng ngươi vẫn luôn để tâm.” Khương Hằng từ trong quân báo ngẩng đầu lên, nhìn Trấp Lung cười cười, nói, “Ngươi không phải sợ bọn họ hận ngươi, không phải sợ bọn họ tới báo thù.”
Trấp Lung gật gật đầu, ngay cả chính y cũng nói không rõ vì sao, bản thân mình thậm chí không dám nhìn thẳng hai mắt Tất Thiệu.
“Đó là nỗi bất an của một người hại người,” Khương Hằng nói, “Đối với người bị hại.
Cho dù điều này không phải do ngươi tạo thành, ngươi cũng đã cố gắng hết sức.”
Trấp Lung không nói gì, mệt mỏi buông tiếng thở dài, nói: “Bây giờ ta phát hiện, không có ngươi cùng ca ca, ta không làm được bất kỳ điều gì cả.
Hằng Nhi, hôm nay ta thậm chí đã suy nghĩ, nếu ngươi là Thái Tử, nhất định sẽ làm tốt hơn ta rất nhiều.”
“Đều là bọn họ tự chuốc lấy.” Khương Hằng không có trực tiếp trả lời, ngược lại chuyển đề tài.
Trấp Lung: “?”
Khương Hằng thu hồi quân báo, rót cho chính mình một ly trà, lại cũng rót cho Trấp Lung một ly, ngẩng đầu nhìn về phía vách tường Vạn Lý Giang Sơn, lặp lại: “Ta nói, hoàn cảnh hiện giờ, đều là bốn nước gieo gió gặt bão, không trách được người khác.”
Trấp Lung nói: “Bọn họ đã làm sai chuyện gì?”
Khương Hằng nói: “Lúc trước, Thiên Tử cùng Triệu tướng quân đã chết ở nơi này.
Khi tấn công Lạc Dương, bốn nước có từng nghĩ tới, Thiên Tử băng hà, sẽ khiến cho cục diện thiên hạ phân tranh rơi xuống đáy vực sâu hay chưa?”
Trấp Lung ngay lập tức minh bạch.
Khương Hằng nói: “Nếu như thiên tử còn tại vị, phong quốc như trước, theo pháp lệnh, chư hầu bất kỳ một quốc gia nào muốn khơi mào chiến sự, liền sẽ bị các nước còn lại cùng nhau thảo phạt.
Mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
Trấp Lung bỗng nhiên không có lời gì để nói, Khương Hằng lại nói: “Ca, ngươi cảm thấy, thiên tử đến tột cùng là gì?”
“Ta chưa bao giờ gặp y.” Trấp Lung nghĩ nghĩ, nói.
Khương Hằng lắc đầu, nói: “Ta cũng không phải là chỉ ngài ấy là người như thế nào, mà là hỏi, y là cái gì? Ngồi ở trên vị trí này, đến tột cùng là gì?”
Nói, Khương Hằng chỉ chỉ vị trí trống giữa hai người, đó là vị trí của thiên tử.
Trấp Lung trầm mặc thật lâu sau, đây là vấn đề chưa bao giờ có người thảo luận qua.
“Một biểu tượng,” cuối cùng Trấp Lung đáp, “Đệ đệ, ta cảm thấy y là một biểu tượng.”
“Biểu tượng cho cái gì?” Khương Hằng cười cười.
Trấp Lung nói: “Biểu tượng của thiên hạ.”
Khương Hằng nhìn chăm chú Trấp Lung, vị trí này, không lâu sau y liền phải ngồi lên, đạo lý này, y dù sao cũng phải hiểu rõ trước.
Khương Hằng gật đầu, không có lại nói, hắn phát hiện ra sự thật này sớm hơn Trấp Lung, chính là lời nói lúc trước ở Hải Các, Cơ Tuần chính là thiên hạ, y tượng trưng cho Thần Châu, tượng trưng cho quy củ, tượng trưng cho vương đạo.
Y ngồi ở chỗ này, liền nhắc nhở mọi người, “Thiên hạ” vẫn tồn tại.
Nó không chỉ là một hư danh, hàng ngàn hàng vạn bá tánh, mở mang quốc thổ vô cùng tận, chim bay cá nhảy, cỏ cây trùng cá, toàn bộ lực lượng cùng tinh thần, trăm sông hội tụ, đều quy về sau vương án này, biến thành một “người” cụ thể.
Ý chí của người này chính là ý chí của Thần Châu, y sử dụng vương quyền giữ gìn vương đạo, y có trách nhiệm của y, trách nhiệm của y tức là phải tách rời “bản thân”, phân biệt được ý chí cá nhân với thân phận tượng trưng cho Thần Châu.
Khi rời đi vương án, y là người yêu của Triệu Kiệt.
Khi trở lại ngồi trước vương án, y cần phải duy trì bản thân cùng “Thiên hạ” hợp lại thành một, tận lực không để phát sinh ra ý chí lệch khỏi quỹ đạo.
Cho nên nói thiên tử bình an, tức thiên hạ thái bình; thiên tử băng hà, tức thế gian phân tranh.
Tất cả những pháp lệnh y ban hành, chỉ là vì muốn bảo vệ thiên hạ an ổn, xóa bỏ chiến loạn, làm hết thảy mọi thứ hưng thịnh, tức là “Vạn Thế Vương Đạo” khắc trên vương kỳ, học tập kiến thức bách gia, ý chí vạn dân hợp thành một.
“Ngươi sẽ trở thành biểu tượng này,” Khương Hằng nói, “Sẽ không còn là chính ngươi nữa.”
“Ta hiểu được.” Trấp Lung gật gật đầu, biết Khương Hằng cũng đang nhắc nhở y, nếu ngươi rất nhanh liền sẽ trở thành “Thiên hạ”, như vậy nỗi đau của bá tánh cũng tức là nỗi đau của ngươi, từ đây không hề còn có thân phận quốc quân, cũng không còn bất kỳ sự phân biệt nào giữa các quốc gia..