Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 186: Hổ Về Rừng
Khương Hằng ở trong bồn tắm có chút đầu váng mắt hoa, Cảnh Thự cẩn thận kỳ lau cho hắn, Khương Hằng vội đè tay y lại, hai người liếc nhau.
Cảnh Thự chợt nở nụ cười, biết Khương Hằng thực khẩn trương, liền dùng mu bàn tay vỗ nhẹ nhẹ xuống sườn mặt hắn, nhướng mày, ý tứ là biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không thể ở trong bể tắm làm bậy.
Trong cung có không ít thị vệ, ở chỗ này làm ra chuyện hoang đường nếu bị bắt gặp được, chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, Cảnh Thự vẫn còn biết chừng mực.
Hôm nay Khương Hằng nói rất ít, trong đầu tràn ngập chuyện đêm qua, tất cả phảng phất như đã trở nên thay đổi, nhưng lại tựa hồ cũng không khác nhau mấy.
Cảnh Thự trước đây đã trở lại, mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu từ nhiều năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
“Sao vậy?” Cảnh Thự hỏi, mặc xong quần áo cho Khương Hằng, nắm tay hắn đi đến Đông Cung dùng cơm sáng.
“Không……!Không.” Ánh mắt Khương Hằng mang theo một chút né tránh, vô cùng mất tự nhiên.
“Lau khóe miệng đi.” Cảnh Thự ra hiệu Khương Hằng.
Khương Hằng: “……”
Trên môi Khương Hằng mang theo nụ cười nhàn nhạt, Cảnh Thự lại giúp hắn kéo lại cổ áo, che đậy vệt đỏ trên cổ hắn, trong mắt Khương Hằng mang theo ý trách cứ, rảo bước tiến vào trong chính điện Đông Cung.
Hôm nay hắn vốn định cùng Thái Tử Lung thương nghị lại, không nghĩ tới Cơ Sương lại ở trong điện, làm hắn có chút trở tay không kịp.
Thái Tử Lung đang cùng Cơ Sương nói chuyện phiếm, hai huynh đệ Tằng Vanh, Tằng Vũ dự thính.
Cảnh Thự chỉ gật gật đầu, liền ngồi xuống.
“Công chúa điện hạ.” Khương Hằng hành lễ, cười cười.
Cơ Sương cũng cười nhạt một tiếng, nói: “Khương Thái Sử.”
Thái Tử Lung nói với Khương Hằng: “Sương công chúa khăng khăng là hôm nay liền khởi hành quay về Tây Xuyên, Hằng Nhi, ngươi tốt xấu khuyên nhủ nàng một chút.”
“Cũng nên trở về thôi.” Cơ Sương thuận miệng nói, “Vốn chỉ là tiến đến phúng viếng Ung Vương, đã đưa tang, ở lâu vô ích.”
Khương Hằng rõ ràng trong lòng Cơ Sương đã biết rõ ràng, chẳng qua là cho hai bên một cái bậc thang đi xuống, để tránh làm cho mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, Tằng Vanh lại nhìn Khương Hằng đưa mắt ra hiệu, ý tứ là bây giờ thả nàng trở về? Hay là đem nàng giam giữ lại?
Thái Tử Lung nói: “Công chúa thật sự không suy xét sao?”
“Điện hạ nói giỡn.” Cơ Sương ngay sau đó nở nụ cười, mang theo biểu tình đoan trang nghiền ngẫm nhìn Khương Hằng.
Từ đầu đến cuối, nàng không có đưa mắt nhìn Cảnh Thự lấy một lần.
Khương Hằng nghe được lời này, liền biết Đông Cung tự mình cầu hôn Cơ Sương, quả nhiên, bị nàng cự tuyệt.
Thái Tử Lung cầu hôn bị cự tuyệt, không chỉ có không cảm thấy mất mặt, ngược lại giống như nhẹ nhàng thở ra.
“Khi nào điện hạ đi?” Khương Hằng không có giữ Cơ Sương lại.
“Bây giờ liền đi.” Bỗng nhiên Cơ Sương nhìn Thái Tử Lung nói, “Trước khi chia tay, ta lại nghĩ tới một chuyện.”
Thái Tử Lung chờ mong mà nhìn Cơ Sương, ý bảo xin cứ nói.
Cơ Sương ôn nhu nói: “Khương Thái Sử vì Cơ gia ta tận tâm tận lực, nhiều năm chuẩn bị cho thiên hạ, cũng không quên nghiệp lớn thống nhất Thần Châu, chính là trung thần của thiên gia ta, muốn xin Ung Thái Tử cho hắn trở về, làm việc vì triều đình ta như cũ, ngươi xem cố được hay không?”
Khương Hằng nghe được nửa câu phía trước liền thầm nghĩ không ổn, Thái Tử Lung bỗng nhiên sửng sốt, Cảnh Thự lại bỗng nhiên phát ra một trận cười to.
Thái Tử Lung nghĩ lại, khi đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, Cảnh Thự lại thu lại tiếng cười, trầm giọng nghiêm túc nói: “Khó mà làm được, Trấp Lung nói không tính, ta không cho phép.”
Tới lúc này, Cơ Sương rốt cuộc cũng nhìn Cảnh Thự nhẹ cười, đáp: “Chỉ đùa một chút mà thôi.
Vậy thì cáo từ thôi, các vị, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại.”
Thái Tử Lung đứng dậy, Cơ Sương lại rất tiêu sái, trong ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo cùng thanh cao, phảng phất như đang nói: Ta đã cho các ngươi cơ hội cuối cùng.
Sau khi Cơ Sương rời đi, trong Đông Cung lại trở nên yên tĩnh.
Người hầu dâng lên cơm sáng, Khương Hằng lại đã không còn tâm trạng dùng cơm.
“Bọn họ chỉ có hai ngàn người,” trong yên lặng, Tằng Vanh đã mở miệng trước, “Bây giờ để Vệ Bí đuổi theo, giết toàn bộ cũng không khó.”
Khương Hằng nghe vậy trầm giọng nói: “Tằng Vanh, không thể làm như vậy!”
Tằng Vanh nói: “Nghĩ sai thì hỏng bét, hại người hại mình, Khương đại nhân, một khi Cơ Sương cùng Lý Na tồn tại về nước, lập tức liền sẽ dụng binh đánh tới nước ta!”
“Nếu nàng bị ngươi mưu sát ở trên đường,” Khương Hằng trả lời lại một cách mỉa mai, “Lý Tiêu liền sẽ không dụng binh với nước ta sao?”
“Điện hạ,” Tằng Vanh phán đoán vấn đề có xu thế tìm lợi tránh hại, hiển nhiên đêm qua đã luôn mãi đưa ra kiến nghị với Thái Tử Lung, lúc này khuyên, “Tuyệt không thể thả hổ về rừng, điện hạ!”
Thái Tử Lung hít sâu một hơi, vấn đề khó ở nhân gian này thật sự quá nhiều, y lại mới tiếp nhận vị trí quốc quân, trong lúc vội vàng không thể tiếp nhận được hành vi đầu tiên là cầu hôn một người nữ tử thanh xuân, cầu hôn không được lại muốn đem nàng mưu sát, Trấp Tông có lẽ sẽ làm như vậy, nhưng y tuyệt sẽ không.
“Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện nhân nghĩa.” Tằng Vanh nói.
Thái Tử Lung không nói gì, trên thái dương chảy xuống mồ hôi.
Tằng Vanh cùng Khương Hằng đối diện, Khương Hằng không có xin Cảnh Thự giúp đỡ, Cảnh Thự từ trước đến nay đều mặc kệ, bảo y giết ai y liền cầm kiếm đi giết người đó, chuyện Khương Hằng quyết định, y dĩ nhiên tiếp nhận cùng thủ hộ vô điều kiện.
“Ngươi muốn cân nhắc lợi hại,” Khương Hằng nói, “Tằng Vanh, chúng ta liền đem lợi và hại mở ra nói, nước Đại có bao nhiêu binh? Hai mươi vạn, toàn bộ đánh tới đây, nước Ung có thể chiến một trận hay không? Dĩ nhiên có thể.”
Tằng Vanh: “Đây là điều không cần thiết.
Ngươi biết rõ nàng sẽ dẫn quân tới tấn công Đại Ung, lại không xuống tay giết nàng trước, ngược lại chờ đợi chiến sự đến!”
“Nhưng mà nàng lúc này không có làm bất kỳ điều gì!” Khương Hằng nói, “Ngươi dùng cái danh nghĩa gì giết nàng?! Hôm nay diệt trừ nàng, đổi lấy chính là gì? Ngươi còn muốn mở hội minh nữa hay không? Ai còn dám tới hội minh?! Tằng Vanh, đây là chuyện tiên vương sẽ làm, chúng ta không thể lại đi theo con đường này!”
Cuối cùng Thái Tử Lung nói: “Để nàng trở về đi.”
Tằng Vanh thở dài, cuối cùng nhượng bộ nói: “Nếu không diệt trừ nàng, vây thì phái binh bảo hộ nàng an toàn trở lại nước Đại, không thể để nàng xảy ra chuyện.”
Dù sao các quốc gia hiện giờ thế cục phức tạp, nếu Cơ Sương cùng Lý Na ở Trung Nguyên có bất trắc gì, vấn đề nhất định càng phiền toái.
Khương Hằng nói: “Đó là dĩ nhiên, Tằng Vũ, ngươi đi đi.”
Tằng Vũ uống trà xong, đứng dậy chào từ biệt.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi tiễn nàng.”
“Ta đi thôi.” Khương Hằng sửa lời nói, hắn đột nhiên cảm thấy, Cảnh Thự cùng Thái Tử Lung hẳn là có chuyện muốn nói, có lẽ là có chuyện nào đó, lúc này cần phải kết thúc.
Cơ Sương lấy danh nghĩa hậu nhân thiên tử tới phúng viếng, tự mình đi tới An Dương, liên hôn đều là tin mật, vì vậy, cho dù ngay cả triều dã nước Ung cũng không có người biết được.
Không ít người Lương, Ung thậm chí người Trung Nguyên thấy vị công chúa này trở về, sôi nổi quỳ xuống đất khóc rống, An Dương đã trải qua một ngày vô cùng náo nhiệt sau khi Trấp Tông chết.
Trong lòng bá tánh gắn bó với tiền triều, cho dù thiên hạ phân phong lâu ngày, Cơ gia ngã xuống cũng đã bảy năm, lòng người Trung Nguyên vẫn nhớ mong quá khứ, tiễn đưa đội ngũ từ bên trong thành chủ An Dương đến trên đường dài đến ngoài thành, lại có không ít người đi theo ở sau đoàn xe Cơ Sương, mênh mông cuồn cuộn, xếp thành hàng dài gần một dặm đường.
Đây là sau khi Cơ Tuần tự sát, Lạc Dương luân hãm, Cơ Sương lần đầu tiên lấy thân phận hậu nhân Cơ gia chính thức lộ diện trước mặt bá tánh, cũng ám chỉ, thiên hạ này, ở trên danh nghĩa vẫn là thuộc về Cơ gia.
Khương Hằng nhìn một màn này, ý bảo Tằng Vũ đi theo sau đội ngũ, phóng ngựa gia nhập vào đoàn xe.
Cơ Sương ngồi ở trong xe ngựa bốn phía đều treo rèm, rèm xe ở trong gió thu tung bay, lá thu ngoài thành An Dương bay khắp nơi.
“Bảy năm.” Khương Hằng nói.
“123 năm.” Cơ Sương vén tóc, trong mắt mang theo sự phẫn hận, “Bảy năm cái gì?”
Lời nói của Khương Hằng, chính là ngày Cơ Tuần băng hà, cách hiện giờ đã ước chừng bảy năm.
Lời nói của Cơ Sương, chính là năm nước không tuân thủ lễ tiết quân thần, nghi thức suy tàn, bắt đầu tự sau khi Trấp thị mang đi hai mảnh Tinh Ngọc, viễn chinh Phong Nhung ở tái ngoại.
Trấp gia tự lập làm Vương, đem Hắc Kiếm cùng Tinh Ngọc thiên tử chưởng quản chiếm làm của riêng, tuyên bố thời đại vương quyền suy thoái đã bắt đầu, tự đó về sau 123 năm, các vương chư hầu dần dần không còn tôn kính thiên tử, Thần Châu rộng lớn, sụp đổ, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh thiên tử bị các phong vương bao vây tiêu trừ, tự thiêu bỏ mình.
“Kỳ thật các bá tánh chưa chắc đã thích tiền triều,” Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, “Chỉ là đôi khi cuộc sống quá khó khăn, mới sinh ra lòng luyến tiếc quá khứ.
Lúc chiến loạn, luôn cảm thấy nếu có thiên tử ở đó, liền có thể chủ trì công đạo cho bọn họ, đều là đề cao suy nghĩ của bản thân, thần thoại mà thôi.”
“Là cái đạo lý như vậy,” Cơ Sương lạnh nhạt nói, “Chẳng qua là không có người nói toạc ra mà thôi.”
Khương Hằng lại nói: “Nhưng ta lại thích thời điểm hơn một trăm năm trước hơn.”
Cơ Sương cười nhạo nói: “Ngươi lại không sống ở lúc đó, nói gì thích với không thích?”
“Đọc được trong sách.” Khương Hằng nói, “Khi đó, các quốc gia đánh giặc, hoả lực đều là tập trung ở biên giới, hùng binh mười vạn, giáp quang che lấp mặt trời.
Chiến xe hơn ngàn, quốc quân ngồi ở trên xe ra khỏi hàng ngũ, lấy lý phục người.
Thực lực thường không phân ra cao thấp, tướng sĩ hai bên liền về nhà nấu cơm.”
Một tay Cơ Sương đặt ở trên mu bàn tay kia, nhìn về phương xa xuất thần, ánh nắng trời thu chiếu rọi trên núi, lá phong dưới chân núi, giống như nhiễm một tầng mây đỏ.
“Có một chuyện xưa hai quân đối chọi, nhượng bộ lui binh.” Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nói, “Cũng có không đánh mà thắng, bi thương dâng nước đầu hàng, bảo toàn tánh mạng bá tánh……!Làm sao còn giống hiện giờ? Động một tí liền tàn sát dân trong thành, mười vạn, hai mươi vạn, bá tánh giống như súc sinh, sau khi giết chết phơi thây hoang dã, hoặc là ném vào trong mương.
Phá thành không đủ, còn muốn bánh xe chém, đốt nhà ở của bọn họ, đem những người không có nơi nào để trốn tới tìm niềm vui.”
“Thiên hạ phân tranh, lòng người suy vong.” Cơ Sương dĩ nhiên rõ ràng, Khương Hằng là đang ám chỉ nàng, không cần lại phát động chiến loạn.
Nhưng nàng thờ ơ, chỉ trầm giọng nói: “Đây là mọi người tự mình chọn, lúc trước khi đường huynh ta ở Lạc Dương, sao không thấy người trong thiên hạ tới bảo vệ y đâu? Đi lên ngồi một chút đi, Hằng Nhi.”
Khương Hằng lên xe, Cơ Sương nhìn hắn một cái, nói: “Mấy năm nay, rất mệt đi?”
“Cũng không đến mức.” Khương Hằng cười cười, nói ra cũng kỳ quái, có khi hắn cảm thấy mình cùng Cơ Sương, thế nhưng giống như là bạn cũ lâu năm.
Cơ Sương nói: “Ngươi cúc cung tận tụy vì Cơ gia ta, đây là ta nợ ngươi.”
Khương Hằng thầm nghĩ năm đó ta cùng Cảnh Thự đến cậy nhờ Tây Xuyên, thời điểm ngươi muốn giết hai người bọn ta, nhưng không có một chút ý nghĩ nợ ta.
“Không khách khí.” Khương Hằng nói, “Dù sao sinh ra đã nhàm chán, người dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm, đều là thiên tử giao phó.
Ăn lộc của vua thì phải trung với vua.
Nhưng thật ra điện hạ……”
Khuôn mặt Cơ Sương trầm tĩnh, trong tay nghịch một thanh chủy thủ tinh xào, Khương Hằng không chút nào nghi ngờ, Cơ Sương có ý định và bản lĩnh muốn đem chủy thủ đâm vào cổ họng hắn.
Đương nhiên cái giá phải trả thật sự quá lớn, Khương Hằng tin tưởng cho dù có nhiều người nói người nhà họ Cơ đều là kẻ điên, Cơ Sương phần lớn thừi điểm vẫn luôn bình tĩnh, một khi nàng làm như vậy, nhất định chỉ mang đến Cảnh Thự điên cuồng trả thù.
“Nhưng thật ra?” Cơ Sương quay đầu, nhìn Khương Hằng.
“Nhưng thật ra điện hạ, muốn cái gì?” Khương Hằng nói.
Cơ Sương nở nụ cười, nói: “Ta muốn, ngươi liền sẽ cho ta sao?”
Khương Hằng đáp: “Ta sẽ tận lực, không cam đoan.”
“Ta muốn làm mẫu thân của thiên tử.” Cơ Sương ôn nhu nói, “Thiên hạ này họ Lý cũng được, họ Cơ cũng thế, họ Triệu, họ Hùng, ta đều không quan tâm, một cái họ mà thôi, có là gì đâu?”
“Một khi đã như vậy,” Khương Hằng nói, “Ca ta liền không phải lựa chọn tốt nhất.
Trấp Lung cho ngài một cái lựa chọn khác.”
“Ta không thích người nhà họ Trấp,” Cơ Sương nhàn nhạt nói, “Không thể để cho đám rác rưởi này, làm bẩn máu vương tộc.”
Khương Hằng đáp; “Thật sự là rác rưởi sao?”
Cơ Sương lại nói: “Huống chi nhìn bộ dáng hèn nhát của Trấp Lung kia, nếu như y trở thành cha, hài nhi y sinh ra hơn phân nửa cũng là người hèn nhát.”
Khương Hằng nói: “Ta nhưng ngược lại cảm thấy y không hề hèn nhát một chút nào, ngoài mềm trong cứng, là một người kiên định, ít nhất ở trước mắt, Trấp Lung so với Thái Tử bốn nước còn khá hơn nhiều.” Nói, Khương Hằng rốt cuộc chỉ thẳng vào lòng người, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng Cơ Sương.
“Ngươi sợ mình khống chế không được Trấp Lung.” Khương Hằng cười nói, thần bí mà nói, “Ngươi sợ y, ngươi đang sợ hãi, tỷ tỷ.”
Cơ Sương không dao động, thở dài, lại nói: “Ta có gì phải sợ? Muốn sợ, thì cũng là sợ ca ngươi, ta thật sự không muốn cùng các ngươi khai chiến, ca ca ngươi quá khó đối phó.”
“Ta cũng không muốn,” Khương Hằng đáp, “Hy vọng vẫn là đừng đánh trận nữa.”
Đoàn xe ở chỗ biên giới thành An Dương ngừng lại, xuống chút nữa đi liền sẽ tiến vào Hán Trung, đi tới nước Đại.
Khương Hằng tiễn đi Cơ Sương, trở lại trong cung, Cảnh Thự đang ở trần cùng một trong hai con gấu kia vật lộn, những người khác lại đứng xem náo nhiệt, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Quá nguy hiểm!” Khương Hằng nổi giận nói.
Dáng người Cảnh Thự tuy mạnh mẽ tráng kiện, con gấu kia đứng lên vẫn cao hơn y một cái đầu, với lại thân thể con người sao có thể so với gấu? Quả thực là thế đơn lực mỏng, tuy là như vậy, Cảnh Thự vẫn không ngừng di chuyển, tránh né, không đến mức lép vế.
Đám người Mạnh Hòa thấy Khương Hằng nổi giận, nhanh chóng tản đi.
Cảnh Thự mặc vào áo ngoài, đi về phía Khương Hằng, muốn đưa tay ôm hắn, Khương Hằng vội ra hiệu đây là ở trong cung, không được xằng bậy.
Cảnh Thự: “Nói thế nào?”
“Bảo Tống Trâu tăng mạnh phòng ngự Tung huyện,” Khương Hằng nói, “Cử tới binh mã đóng quân ở biên giới Hán Trung, ít nhất tăng thêm năm vạn kỵ binh, để phòng bị cho biến số có thể xảy ra.”.