Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 180: Vòng Lá Mùa Thu
Thái Tử Lung ngồi ở trong Đông Cung, an tĩnh nghe cách đó không xa truyền đến tiếng đàn.
“Ta cảm thấy cả đời này của ta, chưa bao giờ có lúc nào thật sự thuộc về bản thân mình.” Thái Tử Lung nói.
“Sao lại như vậy chứ?” Triều Lạc Văn đáp, “Ngài có Võ Anh công chúa, có Trấp Miểu điện hạ, có Khương đại nhân, có chúng ta.”
Thái Tử Lung cười khổ, không có giải thích nhiều, Trấp Lăng biết y rất khổ sở, đặc biệt phái Triều Lạc Văn tới làm bạn với y, gã là biểu huynh Thái Tử Lung, cũng là người Phong Nhung trước sau kiên định ủng hộ y không thay đổi.
Y biết người Phong Nhung từ trước đến nay không thích Trấp Tông, nhưng đối với đứa cháu ngoại trai này lại vô cùng yêu thương, từ lão tộc trưởng đến Triều Lạc Văn, không một người nào không xem y là minh chứng cho tương lai của hai tộc.
“Chúng ta luôn nhìn vào những thứ bản thân không có,” Triều Lạc Văn nói, “Lại thường thường quên mất thứ bản thân có được.”
Thái Tử Lung biết đây là câu ngạn ngữ người Phong Nhung, từ nhỏ mẫu thân y đã lặp đi lặp lại nhắc nhở y, phải quý trọng thứ bản thân có được.
Sau khi nàng gả cho Trấp Tông, Trấp Tông cũng không yêu nàng bao nhiêu, nhưng nàng vẫn có thể ở Lạc Nhạn tự tìm niềm vui, xây dựng một mảnh đất nhỏ trong hoa viên, nuôi hồ ly nhỏ của nàng, mỗi ngày đi tìm Khương thái hậu tâm sự, vấn an, dạy con trai vẽ tranh, đọc sách biết chữ.
Khi nàng còn sống thường nói với Thái Tử Lung, nương sẽ rời xa ngươi, cha cũng sẽ rời xa ngươi, nhưng chúng ta tựa như ngôi sao trên bầu trời, tuấn mã trên mặt đất, sau khi chết sẽ hóa thành vạn vật làm bạn ở bên cạnh ngươi.
Nàng cởi mở và lạc quan, có điểm rất giống Khương Hằng hiện giờ.
Người Phong Nhung đối với chuyện sống chết cũng có cái nhìn rất thoáng, ba tộc tái ngoài đều xem nhẹ chuyện sống chết, không giống người Ung, xem cái chết là chuyện quan trọng nhất, Nho gia cấm thảo luận toàn bộ mọi chuyện sau khi chết, cũng không tin thế gian có quỷ thần, điều này có nghĩa là người vừa chết đi thì đã không còn gì nữa.
Người Phong Nhung đối với những lời của Nho gia rất kín đáo phê bình, suy cho cùng lý giải về một đời người trên đời, tự nhiên cần phải tìm ra nhiều chỗ tốt khi còn sống.
“Bất kính với các vị thần, không sợ gì cả, đây là nguyên nhân các ngươi dẫn đến thiên hạ phân tranh.” Khi lão tộc trưởng còn sống trên đời thậm chí đã từng giáo huấn Trấp Tông như vậy.
Ngay lúc đó Trấp Tông cười cho qua chuyện, ngược lại gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Dù sao người chỉ có một cái mạng, cho dù giết chết mấy ngàn vạn người, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là trả giá bằng một cái mạng của mình, còn có thể làm gì ông ta? Nói như vậy, ngược lại ai mạnh hơn thì người đó chính là kiếm.
Người Phong Nhung thì sao? Bọn họ tin tưởng rằng nếu như khi còn sống làm quá nhiều điều ác, sau khi chết sẽ phải đón nhận sự trừng phạt từ cơn thịnh nộ của các vị thần, ở địa ngục chịu khổ không dứt.
Vì thế trong ba tộc Hồ, có thể không cần dùng giết người tới giải quyết thì sẽ tận lực không cần, trừ phi bất đắc dĩ.
Cảnh Uyên chính ví dụ là tốt nhất, lúc trước hắn giết sáu người, tạo thành biển máu thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ làm sao có thể trả thù hắn? Hắn chỉ có một cái mạng, đã chết chính là đã chết, trước khi chết nghe nói còn không hề hối hận.
Từ điểm này mà nói, Trấp Tông mới là người thắng, dù sao số mạng người chết đi trên tay ông ta cũng không đếm được, người thao túng sống chết người khác thường nhân danh “Đại nghĩa”, hơn nữa ông ta đã biến bọn họ thành những viên đá lót đường nhốm máu, để thỏa mãn ham muốn quyền lực của chính mình.
Bây giờ, ông ta rốt cuộc đã chết.
Những người bình thường cửa nát nhà tan đó, cam lòng sao? Không cam lòng, lại có thể làm gì ông ta đâu?
Triều Lạc Văn lại nói: “Ta nghe thấy đám thần tử đang nghị luận.”
“Ta cũng nghe thấy,” Thái Tử Lung lấy lại tinh thần, đáp, “Tra một chút đi.”
“Ngươi tin tưởng sao?” Triều Lạc Văn nói.
Gã là một người huynh trưởng chính trực, đáng tin cậy, 17 tuổi đã thành hôn, có một đứa con gái.
Gã so với Cảnh Thự còn đáng tin cậy hơn, cũng ít lời giống như Cảnh Thự, chỉ là đa phần thời điểm, Triều Lạc Văn đều vì nước Ung mang binh đánh giặc, hiếm khi làm bạn ở bên người y.
Thái Tử Lung rất rõ ràng, đối tượng khiến Triều Lạc Văn vì nước Ung đi theo bán mạng, tự nhiên không phải là Trấp Lăng, cũng không phải là Trấp Tông, chỉ là vì y.
Tựa giống như Cảnh Thự trả giá hết thảy vì Khương Hằng, Triều Lạc Văn trả giá, cũng chính là vì Thái Tử Lung, người thừa kế tương lai.
Sau trận chiến Tế Châu, trong quân đội bắt đầu truyền lưu một vài lời đồn: Là Khương Hằng cùng Cảnh Thự, hợp mưu diệt trừ Trấp Tông.
“Nếu ta tin lời đồn đãi,” Thái Tử Lung nói, “Ta liền sẽ giáp mặt hỏi ca ta.”
Ý tứ rất rõ ràng, y không tin, cũng không hy vọng còn nghe những lời như thế này.
Triều Lạc Văn không có nhiều lời, gật gật đầu, lại nói: “Ngươi phải cẩn thận.”
“Cẩn thận cái gì?” Thái Tử Lung mỏi mệt cười nói, “Cẩn thận có người giết phụ vương, lại muốn tới giết ta sao?”
Triều Lạc Văn muốn nói lại thôi, cuối cùng đánh mất ý niệm khuyên bảo y, gã biết trong lòng người biểu đệ này so với ai khác đều rõ ràng hơn, tựa giống như mẫu thân y, ngày thường chỉ là không muốn cùng người khác tranh luận điều gì.
“Là chính ông ấy tự giết ông ấy.” Thái Tử Lung thở dài, nói, “Là người, lại không phải thần, người rồi cũng sẽ chết.”
“Cũng có người nói như vậy.” Triều Lạc Văn rút kiếm ra, nhìn, lại tra vào vỏ kiếm, dù sao mặc kệ là ai, chỉ cần muốn động tới Thái Tử Lung, gã đều sẽ dùng kiếm trong tay tới bảo hộ y, thật ra cũng không cần lo lắng.
“Đi tra một chút đi.” Thái Tử Lung nghe nơi xa truyền đến 《 Việt Nhân Ca 》, lại nói, “Ta đoán người thả ra lời đồn đãi, là Vệ Bí.”
“Lúc này không phải là lúc xử lý võ tướng.” Triều Lạc Văn nhắc nhở.
“Ta hiểu.” Thái Tử Lung gật đầu.
Sau khi phụ thân chết, quân đội vô cùng bất ổn, hiện giờ hoàn toàn dựa vào ba người Trấp Lăng, Cảnh Thự cùng Triều Lạc Văn miễn cưỡng trấn giữ, lúc này xử lý Vệ gia, nhất định sẽ đánh mất niềm tin của những bộ chúng còn lại.
Thái Tử Lung rất rõ ràng, Vệ Trác trước khi chết ở An Dương, đã ăn một kích của Cảnh Thự, tuy nói Cảnh Thự vẫn chưa ra tay tàn nhẫn giết ông ta, chỉ chém chết chiến mã của ông ta.
Nhưng Vệ Trác tuổi tác đã cao, bị dọa như vậy, lại rơi xuống ngựa, hôm sau liền chịu đựng không nổi, buồn bực mà chết.
Y biết Vệ Bí hận Cảnh Thự, lại không biết vì sao Vệ Trác sẽ nổi lên xung đột với bọn họ, chỉ có thể tạm thời đem điều này quy kết là, sự thù hận giữa Vệ gia cùng Khương Hằng đã được đúc ra từ khi Khương Hằng giải cứu người Để.
Triều Lạc Văn thu hồi kiếm, lại đây sờ sờ đầu Thái Tử Lung, ý bảo y nghỉ ngơi sớm một chút.
Thái Tử Lung nhìn chồng công văn trên bàn, có chút mỏi mệt, chuyện y phải làm thật sự còn rất nhiều.
Nửa đêm, Giới Khuê tỉnh rượu, lắc lư ra ngoài, không có đánh thức Khương Hằng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở ngoài cửa ngồi cả đêm.
Cho đến sáng sớm, Cảnh Thự mở cửa ra, cũng ở ngoài cửa Khương Hằng chờ, hai người tựa như hai gã thị vệ.
Giới Khuê đánh giá Cảnh Thự, Cảnh Thự cũng một đêm không ngủ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không dao động.
“Ngươi không cần đúng không?” Giới Khuê nói, “Không cần liền thuộc về ta.”
Cảnh Thự không có trả lời.
Giới Khuê nói: “Đây là Trấp gia nợ ta, ta chờ đã thật lâu, theo thứ tự đến trước đến sau, ta cũng là người tới trước.”
Cảnh Thự vẫn không có trả lời.
Giới Khuê nghĩ nghĩ, sờ sờ đầu, lại nói: “Ta luôn cảm thấy hắn thích ta nhiều hơn một chút, ngươi nói đi?”
Cảnh Thự đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Khương Hằng trong phòng đẩy cửa, không vui nói: “Người đâu? Ngươi lại đây.”
Cảnh Thự vẫn rất kiên nhẫn, hỏi: “Ngươi gọi ai?”
“Gọi ngươi.” Khương Hằng nói, “Giúp ta giữ cái này, đừng xem.”
Khương Hằng đưa cho Cảnh Thự một phong thư, Cảnh Thự nhìn lên, bên trên không có chữ ký, phong thư sử dụng lại là trong điện Đào Hoa, đoán là Thái Hậu gửi cho Khương Hằng, liền thu vào trong lòng ngực.
“Cái này cho Chu Du.” Khương Hằng đưa cho Giới Khuê một phần công văn khác, “Hai ngày này ta muốn nghỉ ngơi một lát, không thảo luận chính sự, tự mình ở An Dương đi một chút đi, không cần đi theo ta.”
“Như vậy không được,” trên mặt Giới Khuê hiện ra ý cười, nhìn Khương Hằng nói, “Ta đi theo ngươi từ xa, không làm ngươi chướng mắt là được.”
Khương Hằng không có kiên trì, liếc nhìn Giới Khuê, sau đó xoay người đi rồi.
Hôm nay hắn đã phê chú vào tông cuốn, giao cho Thái Tử Lung cùng nhóm mưu thần đi thảo luận quyết định, dự định xả hơi nghỉ ngơi một lát.
Hắn không có chờ Giới Khuê trở về, liền đi bộ ra cung An Dương, mùa thu lá phong An Dương thực đẹp, tầng tầng lớp lớp từ trên núi đến chân núi.
Không lâu trước đây, hắn và Cảnh Thự còn ở nơi này gặp họa sát thân, suýt nữa chết dưới thiết kế của Trấp Tông.
Người Lương nghe được đến tiếng gió Trấp Tông đã chết, chiến loạn sắp kết thúc, vì thế lục tục dời về thủ đô, khôi phục lại chợ.
Khương Hằng đi ra vương cung, quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Thự bảo trì khoảng cách gần hai mươi bước, đi theo hắn cách đó không xa.
Khương Hằng quay đầu nhìn lại, Cảnh Thự xuyên qua lá phong đầy trời, dừng lại bước chân.
Khương Hằng nhìn y trong chốc lát, xoay người lại đi, Cảnh Thự lại cất bước đi theo.
Giới Khuê đi gặp Thái Tử Lung, cũng theo tới, dừng ở phía sau Khương Hằng, cùng Cảnh Thự nhắm mắt theo đuôi, không có tới gần Khương Hằng.
“Ngươi cảm thấy đời này của hắn, mong muốn nhất chính là cái gì?” Giới Khuê bỗng nhiên hỏi Cảnh Thự.
“Ta không biết.” Cảnh Thự đã mở miệng.
Giới Khuê nói: “Ta nói Trấp Lang.”
“Vậy ta càng không biết.” Cảnh Thự lãnh đạm nói, “Chí hướng của hắn đi.”
Giới Khuê cười, thấy Khương Hằng đứng ở trước chợ, liền nhanh chân theo sau, Khương Hằng không có đuổi Giới Khuê đi, chỉ ở trên chợ đi dạo.
Trước sạp hàng có bá tánh đang bán những chiếc vòng làm bằng lá Bạch Quả cùng lá Phong, giống như đóa hoa màu đỏ vàng, người Lương mua nó trở về tế thân nhân chết trận.
Khương Hằng muốn mua một bó, sờ soạng trên người, phát hiện không mang theo tiền.
“Ta có,” lúc này, Giới Khuê nói, “Mua bao nhiêu.”
“Một bó là được.” Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Cảnh Thự nơi xa, Cảnh Thự đang lẳng lặng đứng đó.
“Tiết trời ngày thu thực đẹp,” Giới Khuê nói, “Mua chút điểm tâm, chúng ta đi lên núi ăn đi.”
Trong cung, hôm nay Thái Tử Lung đầu tiên là tuần tra triều đình, động viên quần thần một phen, lại đọc quân báo, các đại thần thấy y đã bước ra từ trong bi thương, tình cảm chân thật, không chút nào để ý đến hiềm khích lúc trước của hai cha con, càng làm người khác kính nể.
Đây cũng là nằm trong dự kiến, dù sao Trấp Tông cũng chỉ có một đứa con trai ruột, mún phế trữ cũng không được.
Khi Thái Tử Lung bị cấm túc, đám người Tằng Vanh còn thầm cảm thấy may mắn, may Trấp Tông không có nhiều con, nếu không nếu lại có thêm mấy đứa, lúc này liền xảy ra tranh đoạt vị trí trữ quân.
Vương tử giết hại lẫn nhau, ở bất kỳ một quốc gia nào, bất kỳ một cái thời đại nào đều là tối kỵ, chỉ vì sau khi đoạt được trữ vị tất sẽ có thanh tẩy, sẽ có rất nhiều nhân tài trị quốc được triều đình dốc sức bồi dưỡng chết oan chết uổn.
Mấy năm nay Thái Tử Lung đã dần dần trưởng thành, khi Trấp Tông chinh chiến, chính vụ trong nước do y cùng một đám phụ tá xử lý, việc chuyển chính cũng vô cùng thuận lợi, y trước sau vẫn luôn nhớ rõ lời nói của Khương Hằng, trị một nước lớn cũng như nấu một món ăn, sau khi bắt được một con cá tới tay, trước làm cái gì, sau làm cái gì, làm từng bước, đâu vào đấy.
Quân vụ tuy rườm rà, nhưng có Cảnh Thự ở đây, cũng không đến nỗi làm tay loạn chân vội.
Triều đình chỉ dùng thời gian sáu bảy ngày, liền đã khôi phục lại sức sống, cho dù Quản Ngụy thối lui, Lục Ký uỷ quyền, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Thái Tử Lung trở lại trong thư phòng, Triều Lạc Văn tới hồi báo, người lại không có đích thân tới, tiến tới gặp y lại là một người khác —— Vệ Bí, đúng như y dự đoán, lời đồn đãi là từ chỗ Vệ Bí truyền ra.
Vệ Bí hành lễ, không nói gì.
“Ngươi nợ ta một lời giải thích.” Thái Tử Lung nói.
Vệ Bí mang theo vẻ mặt khuất nhục.
Thái Tử Lung nhìn ông ta, Vệ Bí đã hơn 40 tuổi, còn lớn hơn Triều Lạc Văn, võ nghệ cũng có chỗ không bằng, càng đừng nói tới so với Cảnh Thự.
Mấy năm nay, Vệ gia đang nghênh đón số phận đã định trước của đại quý tộc, đang suy sụp qua mỗi năm, không người nối nghiệp.
Vệ gia không có quan văn tài hoa lóa mắt giống như Tằng gia, cũng không có tuổi trẻ tài tuấn xuất chúng như nhà họ Cảnh.
Khi tổ phụ ông ta còn sống ở trên đời, Vệ gia như mặt trời ban trưa, khống chế gần nửa nước Ung.
Sau khi bá phụ y Trấp Lang kế vị, hạn chế quyền thế bốn đại quý tộc, Vệ gia nhận thấy được nguy hiểm, lựa chọn khiêm tốn.
Kết quả không cẩn thận khiếm tốn quá mức, dẫn tới nhân tài cạn kiệt, bị Tằng gia giành mất cơ hội.
Tuy là như vậy, năm đó Vệ Trác làm thư đồng cho Trấp Tông, vẫn không thiếu được một vị trí nhỏ.
Chỉ cần Trấp Tông tại vị, cho dù trở thành Thái Thượng Hoàng, Vệ gia cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Trong bốn đại quý tộc có ba nhà lựa chọn Đông Cung, Vệ Trác đã đi theo con đường của mình, kiên định lưu lại bên người Trấp Tông.
Nếu tiến triển thuận lợi, đợi đến khi Trấp Tông thống nhất thiên hạ, Vệ gia sẽ chính là khai quốc công thần của thiên tử.
Chỉ là không dự đoán được, hết thảy đều sụp đổ trong một đêm.
Trấp Tông đột ngột hoăng, làm Vệ gia trong lúc nhất trời trở tay không kịp, đương gia chủ Vệ Trác lại đã chết ở An Dương.
May mà Trấp Tông niệm tình Vệ Trác trung thành, vẫn trải đường cho con cháu ông ta, sau trận chiến ở Lạc Nhạn, thông qua phòng sự điều động, để Vệ Bí đảm nhiệm thống lĩnh Ngự lâm quân, quan hào là Hổ Uy tướng quân.
Ngự lâm quân tuyệt đối là người một nhà của thiên tử, ông ta vô số lần ám chỉ cho Thái Tử Lung, Vệ gia đối với vương thất tuyệt đối trung thành, cần phải đối xử tử tế với con cháu Vệ Bí.
Vì thế Thái Tử Lung không có nói quá nặng lời, y vẫn coi Vệ Bí là người một nhà, tựa giống như Triều Lạc Văn, Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
“Có một số chuyện,” Vệ Bí nói, “Điện hạ không biết vẫn tốt hơn.”
Thái Tử Lung nhíu mày, vốn dĩ trong kế hoạch của y, cho dù Vệ Bí nói cái gì, y đều chỉ trách cứ vài câu, bảo ông ta đừng nói nữa, cứ vậy cho qua.
Nhưng câu trả lời của Vệ Bí, ngược lại làm y nổi lên lòng nghi ngờ.
“Có ý gì?” Thái Tử Lung nói, “Nói vậy, hôm nay cô ngược lại muốn hỏi cho rõ ràng, còn oan uổng ngươi hay sao?”
Vệ Bí nhìn chăm chú Thái Tử Lung, Thái Tử Lung lãnh đạm nói: “Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Bí cuối cùng đáp: “Thần cũng không rõ ràng lắm, nhưng lệnh truy sát kia, là tiên vương ban ra.”
Vệ Bí rõ ràng rất nhiều chuyện, trên thực tế Vệ Trác đã sớm ám chỉ cho ông ta, thậm chí ngay cả nội tình năm đó, Vệ Bí cũng sớm đã biết.
Nhưng ông ta không dám nói, hoặc là không dám nói ngay lúc này, bởi vì ông ta không hiểu rõ tính tình Thái Tử Lung, càng nói không rõ y có thể là một Trấp Tông tiếp theo hay không.
Nếu là Trấp Tông, sau khi biết được chân tướng, nhất định sẽ hạ lệnh ông ta thiết kế giết chết Cảnh Thự cùng Khương Hằng trước, sau lại thuận tiện cũng giết luôn ông ta diệt khẩu.
Ông ta cần thử thái độ Thái Tử Lung, nhưng biểu hiện của đối phương làm ông ta có chút nghi hoặc.
Thái Tử Lung tựa hồ cũng không tán đồng hành vi của Trấp Tông, trong triều dã cũng có những tin đồn nhảm phụ tử ly tâm, như vậy xem ra, Vệ Bí cần phải cẩn thận hơn.
“Cho nên ngươi liền xuống tay với bọn họ?” Thái Tử Lung không khách khí nói.
Những lời này, quả thực làm Vệ Bí không biết nên trả lời thế nào, mệnh lệnh của Trấp Tông, ta còn có thể cãi?! Ai dám cãi? Ngươi dám cãi, là bởi vì ngươi là con của ông ta!
“Thân là thần tử,” Thái Tử Lung nói, “Làm sao mới là trung thành với quân chủ? Chính là khuyên can khi biết chuyện ông ta làm là sai! Con người không hoàn mỹ, ông ấy bảo ngươi giết ngươi liền giết? Có hỏi qua vì sao hay không?”
Khi Vệ Bí nghe được lời này, càng cảm thấy may mắn vì mới vừa rồi không có buột miệng thốt ra lời nói kia, lời của phụ thân khi còn sống quả thực không sai một chút nào, Thái Tử Lung đã bị đầu độc, y lúc này hoàn toàn mà đứng về phía Khương Hằng, cho dù đối phương cùng ngoại quốc hợp mưu, hại chết phụ thân y!
“Vâng, bệ hạ.” Vệ Bí không có cãi cọ, cúi đầu nói.
“Thôi.” Thái Tử Lung không thích trách cứ người khác, càng không hi vọng nhìn thấy thần tử quá khổ sở, cuối cùng thấp giọng nói, “Truyền lệnh trong quân, không được tiếp tục lan truyền những lời như thế này.”
“Vâng.” Vệ Bí nhàn nhạt nói..