Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 178: Thần Tam Triều
Ba ngày sau, Cảnh Thự Trấp Lung đỡ linh ra, Trấp Lăng tiếp quản quan tài đưa ra ngoài Ngọc Bích quan, đưa về trong tông miếu Ung vương thất Thành Lạc Nhạn an táng.
Theo tập tục, Thái Tử Lung cần giữ đạo hiếu ba tháng, lại tiếp nhận chức vụ vị trí quốc quân.
Một thời đại hạ màn, là thời đại của nước Ung Quc cũng là thời đại của thiên hạ, An Dương trở thành đô thành mới của nước Ung, ngày hôm sau khi phát tang Trấp Tông, Thái Tử Lung triệu tập quần thần, chính thức bắt đầu xử lý chính vụ còn sót lại.
Toàn bộ đại thần Đông Cung đều trình diện, Trấp Tông đột ngột hoăng, đây là một thử thách nghiêm trọng nhất của nước Ung gặp phải từ trước tới nay, mức độ này không thua cái chết của Trấp Lang.
Nhưng Lục Ký cùng Quản Ngụy thân là lão thần tam triều, năm đó ứng phó với cái chết của Trấp Lang, hiện giờ cũng có thể giải quyết rất nhiều vấn đề sau khi Trấp Tông chết, chỉ cần không sinh ra phiền toái mới là được.
Mà Khương Hằng, chính là phiền toái mới, chỉ là đương sự đã quyết định, ít nhất ở thời điểm hiện tại, hắn không thể lại tăng thêm nội loạn cho nước Ung, mục tiêu của mọi người đều giống nhau, vào lúc này cần thiết phải ổn định cục diện trong nước.
Trong bốn đại gia tộc nước Ung, Tằng gia cùng Chu gia thậm chí còn không có chuyển nhà dời vào trong Quan, vẫn lưu lại ở tái ngoại, Đông Cung là trung tâm quyền lực mới, có trưởng tử bọn họ ở là đủ rồi.
Vệ gia thì sau khi Vệ Trác chết, quân quyền giao cho Vệ Bí kế thừa, thống lĩnh Ngự lâm quân như cũ, bảo vệ Thái Tử.
Trấp Lăng, Tằng Vũ lại đại biểu cho quân đội dự họp.
Ngoài ra, còn có Cảnh Thự ngồi dưới Thái Tử.
“Ta thấy Khương đại nhân, Tằng đại nhân, Chu đại nhân trong những ngày gần đây một lần nữa sửa sang lại tông cuốn biến pháp,” Quản Ngụy thong thả ung dung nói, “Nói vậy đối với thế cục Trung Nguyên, cũng đã trong lòng hiểu rõ.”
Tằng Vanh nói: “Đúng vậy.”
Khương Hằng nói: “So với biến pháp mà nói, hiện giờ chúng ta sẽ gặp phải một cái vấn đề khác, đó là làm thế nào để sắp xếp ổn thoải cho những lưu dân bởi vì chiến loạn mà rời xa quê hương.
Lục Ký nhìn Khương Hằng, có khi thật sự đoán không được hắn, khi Trấp Tông còn trên đời, đối với Khương Hằng rõ ràng vô cùng kiêng kị, thậm chí tới mức không chết không ngừng.
Lục Ký nhiều ít cũng nghe được một chút tiếng gió về những âm mưu trong cung đình, nhưng nhìn bộ dáng Khương Hằng hiện giờ, lại phảng phất như không để bụng một chút nào.
Lục Ký nói: “Các ngươi tính toán xử trí như thế nào?”
Thái Tử Lung đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, lúc này đã ổn định nỗi lòng, nghiêm túc nói: “Lục tướng, các vị đại nhân, chúng ta thảo luận ra đối sách mới.
Do quan viên Đông Cung là chủ, Tả Hữu tướng là phụ, phái ra quan hộ dân, đầu tiên là bắt đầu từ An Dương, mở rộng đến các nơi trong quan, bao gồm Lạc Dương, Chiếu Thủy, phụ trách dàn xếp công việc dân sinh của bá tánh sau chiến tranh.”
“Không sai, vốn nên như thế.” Quản Ngụy nói.
Lục Ký tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng vẫn nhịn xuống, hắn hiện tại quan tâm nhất không phải bá tánh, mà là kết cấu quyền lực mới trong triều đình, vấn đề này liên quan đến sau này nước Ung sẽ lấy cái tư thái gì, dừng chân ở Trung Nguyên.
“Không thể lại đơn giản mà xưng Đông Cung,” Quản Ngụy lại nói, “Dù sao quốc quân đã qua đời, An Dương cần phải xây dựng triều đình mới.
Cái triều đình này, sẽ quyết định cục diện tương lai thiên hạ.”
“Về chuyện này, ta có lời muốn nói.” Khương Hằng mở miệng nói.
“Nguyện nghe cao kiến.” Lục Ký đáp.
Khương Hằng chưa từng nói nhảm nhiều, cũng không giải thích, hắn tin tưởng mọi người đang ngồi đã sớm rõ ràng chuyện chính vụ, không cần đi thao thao bất tuyệt mà trình bày tính hợp lý của chính lệnh.
“Trên chuyện điều động nhân sự,” Khương Hằng nói, “Đông Cung phụ trách xử lý toàn bộ sự vụ Trung Nguyên, xây dựng triều đình mới, dựa theo kế hoạch của Vương bệ hạ khi còn sống, chỉ cải biến một chút.
Phương Bắc Lạc Nhạn do Quản tướng giám quốc, phương Nam An Dương lại do Lục tướng lưu lại thủ.”
Chúng thần không có đưa ra ý kiến phản đối, dù sao đều là quy chế Trấp Tông định ra lúc còn sống, Thái Tử chưởng quản Trung Nguyên, quốc quân như cũ ở Lạc Nhạn, hoàn thành quá trình chuyển giao quyền lực.
“Còn quân đội thì sao?” Trấp Lăng hỏi.
“Triều Lạc Văn cùng quân đoàn Phong Nhung quay về Ngọc Bích quan,” Khương Hằng nói, “Thủ vệ hậu phương.
Trước mùa xuân năm sau, Tằng Vũ Tằng tướng quân đóng giữ Chiếu Thủy, Võ Anh công chúa phụ trách Hào Quan.
Trấp Miểu vương tử cùng Vệ Bí Vệ tướng quân, lưu thủ An Dương, Vệ Bí thống lĩnh Ngự lâm quân, Miểu điện hạ tiếp quản chủ lực Ung quân.”
“Giữ lại mười vạn Ung quân biên chế,” Khương Hằng nói, “Còn lại thả về làm đồn điền nông nghiệp, để chuẩn bị cho đợt trồng trọt đầu xuân năm sau.”
Cảnh Thự nói: “Ta không có ý kiến.”
Trấp Lăng nói: “Ta cũng không có.”
Tằng Vũ tán thành.
Đây rõ ràng là trái với toàn bộ kế hoạch thống nhất Thần Châu trong ba năm của Trấp Tông, nhưng cũng không có người phản đối, Trấp Tông quá nóng lòng biến cách, bất kỳ một quốc gia nào, đều không phải nói diệt là có thể diệt.
Ba vị võ tướng chủ lực Nam chinh đều không muốn đánh nữa, binh lính muốn về nhà, quốc lực cần tích lũy một lần nữa, nếu quá mức liều lĩnh, nhất định lại dẫn tới bốn nước kháng Ung một lần nữa.
“Ý kiến rất hay.” Lục Ký nói, “Nhưng chỉ chừa lại mười vạn quân biên chế, địch quân phản công thì làm sao?”
Khương Hằng trầm ngâm một lát, Thái Tử Lung lại nói: “Này còn phải dựa theo kết quả của kế hoạch ban đầu hội minh năm nước.”
Chu Du lấy ra công văn, nói: “Lần hội minh này, sẽ liên quan đến hưng vong thiên hạ, cùng với nước Ung có chỗ đứng ở trong quan hay không.
Nếu như xử lý thoả đáng, sẽ mở ra một cái cục diện hoàn toàn mới.
Đến lúc đó không chỉ có sẽ không dẫn tới bốn nước phản công, ngược lại có thể cũng cố nền móng chỗ đứng của nước Ung ở Trung Nguyên, chỉ là Đông Cung……! Trong triều vẫn chưa hoàn thành đề án.”
Cảnh Thự nói: “Các ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ, nếu nói không thông, cũng chỉ có thể sử dụng vũ lực tới giải quyết, đã không còn cách nào khác.”
Khương Hằng rõ ràng lời này của Cảnh Thự cũng là đang nhắc nhở hắn, Cảnh Thự tuy không có tham dự vào chuẩn bị hội minh, lại rất rõ ràng rất nhiều thời điểm, căn bản không có cách nào để thỏa hiệp giữa các quốc gia, nói không thông, nhất định phải mạnh bạo.
Khương Hằng đáp: “Ta biết, trừ điều này ra, bắt đầu dùng thần Lương, thần Trịnh, còn những nơi như Chiếu Thủy, lại bắt đầu dùng thần Dĩnh.”
Quản Ngụy cùng Lục Ký đều không có nói chuyện, đồng thời rõ ràng đây là đề nghị vô cùng mạo hiểm của Khương Hằng, cũng rất có phong cách Khương Hằng, tự ngày đầu tiên hắn đi tới Lạc Nhạn, người thiếu niên này liền đã nói rõ chủ trương của chính mình—— ta là người trong thiên hạ.
Bất kì lúc nào, hắn đều đang tận hết sức lực xúc tiến sự dung hợp, làm phai nhạt đi sự ngăn cách giữa các nước.
Hắn đối với ba bộc tái ngoại cũng có thái độ như vậy, hiện giờ đối với bốn nước trong quan, hắn cũng là thái độ như vậy, hắn muốn trong lãnh địa mới của nước Ung, trở thành vùng đất để những kẻ sĩ trong năm nước thi triển tài hoa, làm cho bọn họ dần dần dung hợp với nhau, cuối cùng không còn sự khác biệt.
“Cần phải thận trọng,” Quản Ngụy chỉ nói một câu như vậy, “Không thể nóng vội.”
Khương Hằng gật gật đầu, Thái Tử Lung uống lên chút trà, nói: “Tạm định như vậy, sau khi Chu Du chế định chương trình hội minh mới, liền trình lên cho triều đình để phê duyệt.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, từng người đứng dậy cáo từ.
Sau khi Trấp Tông chết, quốc nạn làm tâm thần và thể xác quần thần đều mệt mỏi, cuối cùng cũng chấm dứt.
Cảnh Thự ở ngoài điện chờ đợi Khương Hằng, Thái Tử Lung cùng Tằng Vanh cùng rời đi, y cần nghe mưu thần đứng đầu báo cáo một lần nữa.
Khương Hằng đi ra ngoài điện, trận mưa dai dẳng ngày mùa thu đã đi qua, bầu trời xanh lam như được gột rửa, hiểm khi làm hắn cảm thấy tâm tình thoải mái.
Quản Ngụy chống gậy đi ra, Khương Hằng lập tức hành lễ, nói: “Quản tướng.”
“Hôm nay trên triều hội, ta đột nhiên có một ý nghĩ.” Quản Ngụy nói.
Khương Hằng: “Ý nghĩ gì?”
Quản Ngụy cầm gậy, thong thả đi qua bên người Khương Hằng, thong thả ung dung mà nói: “Đến tột cùng là Ung thâu tóm bốn nước, hay là bốn nước thâu tóm Ung?”
Khương Hằng bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Phải, ta cũng cảm thấy, tựa hồ có một chút hoang đường, một chút điên cuồng, một chút phiền muộn.”
“Nhìn như nước Ung sắp trở thành người thắng trong ván cờ lớn này.” Quản Ngụy từ từ nói, “Nhưng ai có thể nói, không phải bốn nước trong quan, đem Ung từ ngoài Ngọc Bích quan kéo ra, chậm rãi ăn luôn nó đâu?”
“Trăm sông đổ vào một biển, khác đường về cùng một đích.” Khương Hằng chậm rãi nói, “Ai thâu tóm ai, lại có quan trọng gì đâu?”
“Đúng vậy,” Quản Ngụy nói, “Thiên Đạo, đây là Thiên Đạo, mỗi một lời nói một hành động của ngươi, đều là nghe theo Thiên Đạo.
Ánh sáng của Hải Các, thật sự là sâu không lường được.”
“Ngài quá khen.” Khương Hằng nghiêm túc nói, “Thiên đạo vận hành có quy luật, không vì Nghiêu tồn, không vì Kiệt vong.
Sở dĩ gọi là Thiên Đạo, chính là vì con người không thể đi khống chế, có ta hay không, thậm chí có Quỷ tiên sinh cùng Hải Các hay không, kết quả này vẫn cứ là kết quả cuối cùng.”
Quản Ngụy gật gật đầu.
“Chương trình liên nghị, ta không nhúng tay vào,” Quản Ngụy lại nhìn Khương Hằng nói, “Ngươi cảm thấy thích hợp, thì hãy đi làm đii.”
Khương Hằng nhạy bén nghe ra xưng hô đã thay đổi, lúc trước Quản Ngụy đều gọi hắn là “Khương đại nhân”, hiện giờ dùng từ “Ngươi”, trong đó lại lờ mờ có một cổ ý vị sâu xa.
Khương Hằng nói: “Ta sẽ tận lực, Quản tướng.”
Quản Ngụy nói: “Ta tin tưởng từ lúc ban đầu ngươi đi tới Lạc Nhạn, vẫn chưa từng có lòng riêng, cho dù là có, cũng chỉ bởi vì ca ca của ngươi.”
Khương Hằng cười cho qua, Quản Ngụy nói: “Mấy năm nay, ngươi vì nước Ung làm rất nhiều chuyện, hôm nay ta có một ý nghĩ, có lẽ cách nguyện vọng của cha ngươi khi còn sống, chỉ còn kém một bước xa.”
Khi Khương Hằng nghe được lời này, lập tức liền biết, Quản Ngụy nhất định đã đoán ra thân phận của hắn.
Nhưng Khương Hằng không có bức bách vị lão thần tam triều này ủng hộ mình, ông ấy đã rất mệt, cả đời vì nước Ung cúc cung tận tụy, nếu đến khi sắp cáo lão, cũng vẫn tránh không khỏi, bị cuốn vào trận phong ba này, đối với ông ấy mà nói quá không công bằng.
“Hôm nay trong triều, tuy lấy Thái Tử điện hạ làm đầu,” Quản Ngụy lại nói, “Ngày sau mảnh đất Trung Nguyên, lại vẫn là chiến trường của ngươi.
Điện hạ hiện giờ đối với ngươi nói gì nghe nấy, một khi xuất hiện cục diện không có người phản đối ngươi, mới là nguy hiểm nhất, cần phải luôn giữ thanh tỉnh, Khương Hằng.”
Khương Hằng trong lòng rùng mình, biết Quản Ngụy là mạo hiểm đắc tội hắn để nhắc nhở hắn, tuyệt đối không thể biến thành một Trấp Tông khác.
“Ta sẽ, Lạc Nhạn bên kia, liền phiền toái Quản tướng.” Khương Hằng hành lễ với Quản Ngụy.
“Có duyên gặp lại, Khương đại nhân.” Quản Ngụy hơi hơi mỉm cười nhìn Khương Hằng đáp lễ, thong thả đi xuống đài cao, ngay trong ngày rời đi An Dương.
Cảnh Thự đâu?
Khương Hằng tiễn đi Quản Ngụy, mới vừa rồi Cảnh Thự còn ở cách đó không xa, quay người lại đã không biết đi đâu.
Một bên Vương cung, trên đường núi truyền đến tiếng nói chuyện, Khương Hằng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người tụ ở trước thác nước nhỏ bên sườn núi, trong đó có một người, tựa hồ là Cảnh Thự.
Từ sau khi từ Tế Châu trở về, Cảnh Thự không hề giống như lúc trước một tấc cũng không rời Khương Hằng, có lẽ bởi vì Trấp Tông đã chết, lại không người có năng lực bày ra vô số bẫy rập đuổi giết Khương Hằng, hơn nữa sát thủ Huyết Nguyệt chỉ còn một người cuối cùng, y đã không còn giống như lúc trước lo lắng cho an nguy Khương Hằng.
Có lẽ, sau khi ở Tế Thủy nói qua lời nói kia, y liền cố tình giữ khoảng cách với Khương Hằng.
Mấy ngày nay, Khương Hằng trở lại An Dương bận tối mày tối mặt, Cảnh Thự liền ở một bên trầm mặc mà nhìn, ban ngày cùng hắn ngồi một bàn, ban đêm chờ hắn ngủ, chính mình lại ở dưới đất ngoài bình phong đi vào giấc ngủ.
Đại số thời điểm đi theo bên người Khương Hằng đổi thành Giới Khuê, Giới Khuê tựa như một cái bóng trung thực, hiếm khi mở miệng nói chuyện, thậm chí đa phần thời điểm đều không thấy bóng dáng, nhưng chỉ cần Khương Hằng quay đầu, Giới Khuê liền sẽ xuất hiện, cũng biết hắn đang tìm y.
“Ngươi đi nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Khương Hằng nhìn Giới Khuê nói.
“Ta bây giờ đang nghỉ ngơi đây.” Giới Khuê nói, “Sao vậy? Lại ghét bỏ ta?”
Khương Hằng buồn cười nói: “Không có.”
Gần đây Khương Hằng có rất ít thời gian cùng Giới Khuê nói chuyện vài câu, mỗi lần Giới Khuê có cơ hội, liền luôn không buông tha, tìm mọi cách mà chọc ghẹo Khương Hằng.
“Gần đây ca ngươi tựa hồ có chút nóng nảy a,” Giới Khuê không chút để ý nói, “Có khổ mà không thể nói, cứ luôn nhẫn nhịn, không tốt cho thân thể.”
Khương Hằng nhàn nhạt nói: “Có khổ mà không thể nói chính là ta mới đúng?”
Giới Khuê cười ranh mãnh, Khương Hằng biết Giới Khuê nhất định đã nhìn ra, tuy không nhất định biết hai người bọn họ có khúc mắc gì, nhưng Cảnh Thự càng ngày càng ít nói, Giới Khuê không có khả năng không phát hiện.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: “Ta cho ngươi chút tiền, ngươi đi uống rượu, cho ngươi ba ngày nghĩ phép.”
“Được rồi,” Giới Khuê không sao cả nói, “Nếu người đã bị ghét bỏ, thì phải thức thời thôi.”
Khương Hằng dở khóc dở cười, nói: “Không có ý này! Chỉ là muốn cho ngươi nghỉ ngơi một chút.”
Khương Hằng cảm thấy toàn thân Giới Khuê đều có gai, chỉ có khi nhìn thấy mình, mới có thể thu hồi lại những cái gai đó, mà khi có y ở bên cạnh, Cảnh Thự liền không muốn nhiều lời.
Hắn đuổi đi Giới Khuê, đi đến trên núi, tới trước thác nước nhỏ lại thấy bóng hình quen thuộc..