Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 173: Bốc Quẻ Bói


Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 173: Bốc Quẻ Bói


Trong một đêm, Hào Quan phòng giữ trống không gặp phải trận lửa lớn, giống như trận chiến dịch Tống Trâu đốt Ngọc Bích quan kia, Hào Quan hoàn toàn luân hãm, ngay khi cửa quan vừa vỡ, chủ lực chân chính của nước Ung do Trấp Lăng suất lĩnh ngay lập tức vọt vào trong quan, cũng hành quân gấp không ngừng tới gần Tế Châu.
25 vạn đại quân ở Tầm Đông giữ chân quân chủ lực nước Trịnh, hiện giờ bên trong thành Tế Châu chỉ có không đến một vạn binh, nước Trịnh sắp gặp phải vận mệnh mất nước.
Mà kế sách của Khương Hằng, đúng là tương kế tựu kế, muốn đem quân đội chủ lực của Trấp Tông dụ vào giữa nước Trịnh, mở ra một lỗ hổng, đưa bọn họ kéo đến trước thành Tế Châu, sau khi phân tán quân đội một cách hiệu quả, bọn họ sẽ chiến một trận quyết định.
“Nếu Trấp Tông không ở trong đội ngũ này thì sao?” Giới Khuê nói.
“Ông ta nhất định ở đây,” Cảnh Thự nói, “Thời khắc đoạt được vương thành nước Trịnh, ông ta tuyệt sẽ không vắng mặt.”
Không có người nào hiểu rõ Trấp Tông hơn Cảnh Thự, trận chiến diệt quốc này, Trấp Tông sẽ không mượn tay người khác, cần phải tự mình công phá vương đô nước Trịnh, đi lên trước bậc thang cung điện, tận hưởng thời khắc đắc ý nhất trong cuộc đời ông ta.

Khi đến Tế Châu, bọn họ thấy binh mã nước Ung đang ở ngoài thành hạ trại, Trấp Tông phái ra đội quân tấn công Tầm Thủy chẳng qua là muốn giữ chân Long Vu, ông ta suất lĩnh năm vạn Ung Quân kỵ binh trang bị nhẹ nhàng nhanh chóng ra trận, lướt qua Hào Quan, lao thẳng tới Tế Châu.
Lúc này, năm vạn người đang dùng phương pháp Triệu Linh đã từng dùng công hãm Lạc Nhạn, đã đào đường hầm đâu vào đấy, muốn cho tường thành sụp đổ trong nháy mắt, tuyên cáo bọn họ tới báo thù người Trịnh.
Trấp Tông đích thân đến, ở trước trận năm vạn đại quân ngoài thành, nói với Thái Tử Linh: “Đem phản tặc Khương Hằng giao ra đây cho ta! Ta biết hắn ở trong thành! Triệu Linh! Ngươi lại từ trên tường thành nhảy xuống! Ta liền tha cho tánh mạng bá tánh toàn thành ngươi!”
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đã vội vàng vào thành, Tôn Anh ở chỗ cửa thành Đông tiếp ứng mang theo bọn họ lên thành lâu, ẩn thân sau lầu quan sát.
Hơn 9000 binh lính lác đác lưa thưa, xếp hàng ở trên tường thành.
Thái Tử Linh dẫn theo quần thần, mặt nhìn Trấp Tông trên chiến trường ngoài thành khiêu khích, không dao động, ngược lại nở nụ cười.
“Thời cuộc nghịch chuyển,” Thái Tử Linh nói, “Hôm nay đến phiên ngươi tới khiêu chiến, Ung Vương.”
Trấp Tông nghịch kiếm Liệt Quang trong tay, nhìn lên đầu tường xa xa, Tằng Vũ, Trấp Lăng bảo hộ ở bên người, mỗi một người tướng sĩ nước Ung đều có mối thâm thù khắc cốt ghi tâm với người Trịnh, tường thành vừa vỡ, tàn sát dân trong thành là không thể tránh khỏi.
“Cha giả của ngươi, đã bị đại quân ta giữ chân ở Tầm Thủy,” Trấp Tông nói, “Y sẽ không tới cứu ngươi! Đất Việt sắp luân hãm, hiện giờ ngươi còn có gì muốn nói?”
“Trận chiến diệt quốc, không chết không ngừng!” Thái Tử Linh nói, “Ung Vương, không cần lại nhiều lời! Tới công thành đi! Nợ máu trả bằng máu!”
Trấp Tông cười lạnh một tiếng, sớm biết Thái Tử Linh sẽ không dâng thành đầu hàng, xoay người hạ lệnh.

Kỵ binh vọt tới, sau mấy ngày liền hành quân gấp còn chưa kịp nghỉ ngơi một lát, một ngụm nước chưa uống liền bắt đầu công thành!
Trong nháy mắt Tế Châu trở thành chiến trường, Tế Châu thụ phong hơn 400 năm, đây là nơi Trịnh hầu làm nên cơ đồ, bình nguyên bên ngoài sông đất đai tơi xốp, thích hợp gieo trồng, nhưng nền móng lại tuyệt không kiên cố tựa như Tây Xuyên, Lạc Nhạn.

Trấp Tông sử dụng biện pháp mới tới chặn đường Tế Thủy ở thượng nguồn, ý đồ làm ngập sông, thông qua nước sông tràn lan tới thúc đẩy cây lăn, sau khi nước lũ rút đi sai binh lính đạp lăn cây, bước lên thành lâu.
“Giao cho ngươi.” Thái Tử Linh vội vàng đi xuống tường thành, trước khi rời đi thoáng nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự gật đầu, Khương Hằng cùng Giới Khuê nhìn về nước lũ nơi xa gào thét lao đến, cây lăn đâm thật mạnh, chất đống dưới tường thành.
“Có thể bảo vệ được mấy ngày?” Giới Khuê nói.
“Lâu nhất ba ngày,” Cảnh Thự nói, “Tường thành chắc chắn bị phá, chủ yếu chiến đấu trên đường phố, giữ chân chủ lực bọn họ.”
Giới Khuê trầm mặc không nói, một lát sau nói: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

“Giới Khuê.” Khương Hằng bỗng nhiên nói.
Giới Khuê dời ánh mắt về phía Khương Hằng, Khương Hằng xuống tường thành, Cảnh Thự không có đi theo, bắt đầu bài binh bố trận, ở chỗ cao tường thành sắp xếp quân phòng thủ, đem 7000 người rút về trong thành, chiếm cứ các vị trí quan trọng trong chiến lược.
Khương Hằng đứng ở trên cầu Tế Châu, phố chính đã không còn một bóng người.
Khương Hằng nói: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
Khương Hằng xoay người, ở giữa cầu nhìn Giới Khuê, nói: “Giới Khuê, ta quyết định khôi phục thân phận Thái Tử Văn, bắt đầu từ giờ khắc này, với ngươi mà nói, ta sẽ là Trấp Văn.”
Giới Khuê cười cười, gật gật đầu.
“Ta lấy danh nghĩa Trấp Văn, khẩn cầu ngươi hiệp trợ ta.” Khương Hằng nói, “Năm xưa ngươi vì phụ thân ta trả giá hết thảy, ông ấy chết ở trong tay Trấp Tông, hiện giờ ta muốn vì ông ấy báo thù chuyện năm đó, diệt trừ quốc tặc Trấp Tông.”
“Ta nguyện trung thành với ngài, Thái Tử Văn.” Ngay sau đó, Giới Khuê rũ xuống tay trái bị thương đã phế, tay phải ấn ở trước ngực, ở trên cầu Tế Châu quỳ một gối xuống đất.
“Xin đứng lên.” Khương Hằng trầm giọng nói, “Lòng trung thành của ngươi, ta cả đời sẽ không quên.”
Dưới sắc trời u ám, Giới Khuê giống như điêu khắc, Khương Hằng vươn một tay đè ở trên vai Giới Khuê, khom người nắm lấy tay phải y, kéo y đứng lên.
“Chúng ta đi thôi,” Khương Hằng nói, “Thành bại đều trong một khắc này.”
Hai ngày cuối cùng trong cuộc đời, Thái Tử Linh nơi nào cũng không có đi, bảo thị vệ ngăn lại toàn bộ tin tức, ẩn mình trong thâm cung.
“Cái gì thiên lý luân thường,” Thái Tử Linh nhìn Triệu Quýnh cười nói, “Hiện giờ đều có thể cút qua một bên.”
Triệu Quýnh không nói gì, chỉ chuyên tâm mà nhìn thân thể Thái Tử Linh, da thịt tuyết trắng cùng đường cong dáng người vô cùng cân xứng, tựa giống như tuyết.
Triệu Quýnh cùng Thái Tử Linh ôm lẫn nhau, Thái Tử Linh đưa ra một tay, buông xuống màn che, bên cạnh đó hai người đều đang thở dốc.
Từ trời tối đến bình minh, cho đến một ngày cuối cùng trong cuộc đời này, Triệu Quýnh hầu hạ Thái Tử Linh tắm gội, dâng hương, lấy bông ngải cẩn thận chà lau mỗi một tấc da thịt trên người y.
Triệu Quýnh cả người trần trụi, quỳ một gối ở trước người Thái Tử Linh, hôn lên thân thể y.
“Hôm nay mặc cái gì?” Triệu Quýnh nói, “Vương phục sao?”
“Không.” Thái Tử Linh nói, “Bộ áo choàng vải bố kia.

Còn nhớ khi còn nhỏ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta cũng mặc áo vải bố.”
Vì thế Triệu Quýnh lấy tới một bộ trường bào vải bố, buộc lên cho Thái Tử Linh, Thái Tử Linh chưa mặc áo trong, dáng người ở dưới áo vải như ẩn như hiện.
Hai người tựa như điêu khắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ngồi dưới hành lang, nhìn lẫn nhau thật lâu, cho đến khi tiếng giết chóc từ phương xa truyền đến càng ngày càng gần, “Thành phá——” tiếng gào thét từ ngoài cung truyền tới.
“Vương bệ hạ,” Khương Hằng đi vào đình viện, nói, “Tới lúc rồi.”
Thái Tử Linh buông tay Triệu Quýnh ra, nói: “Như vậy, ta đi trước.”
Triệu Quýnh gật gật đầu, Thái Tử Linh không có quay đầu lại, đi theo Khương Hằng rời đi cung điện.
Lúc sau, khi Khương Hằng bước ra đình viện, nghe thấy một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng chủy thủ đâm vào máu thịt, là tiếng sắt tách ra xương cốt, thanh âm này, hắn đã nghe qua vô số lần.

Ở sau lưng bọn họ, Triệu Quýnh dùng chủy thủ đâm xuyên qua trái tim chính mình.

Bên trong Trịnh cung đã là một mảnh hỗn loạn, thi thể nằm đầy trên đất trước cửa chính ngoài cung, quân đội Trấp Tông không ngừng tiến vào thủ đô, lại ở trên đường gặp binh lính mai phục ngăn chặn.

“Vương bệ hạ!” Các đại thần khủng hoảng tiến đến, hô, “Đi mau! Mau rời đi nơi này! Ung quân vào thành!”
Thái Tử Linh lại mắt điếc tai ngơ, rút đi vương phục, chỉ mặc một thân vải bố, bên eo thậm chí không có bội kiếm, bình thản nhìn quốc gia của y, thần dân của y.
Phương xa, Tế Châu bốc lên lên lửa lớn, Ung Quân đang từ trong biển lửa mở ra một con đường không ngừng thông vào bên trong.
“Bắt đầu đi.” Khương Hằng thấp giọng nói.
Thái Tử Linh không nói gì, xoay người đi tới trước tông miếu, bước lên bậc thang.

Cảnh Thự mặt đầy máu, một thân áo giáp tiến đến, ở trước tông miếu cùng bọn họ hội hợp.
Giới Khuê cũng tới, bốn người bước lên bậc thang, tiến vào tông miếu nước Trịnh.
Hôm nay Thái Tử Linh đã tắm gội dâng hương qua, trên người không nhiễm vết máu, mặt hướng bài vị liệt tổ liệt tông, theo thứ tự thắp lên ngọn đèn.
“Ba vị, cùng ta uống ly rượu đi.” Thái Tử Linh lại rót rượu, chia cho ba người.
Giới Khuê liếc nhìn Khương Hằng một cái, Khương Hằng ý bảo uống là được, vì thế ba người lần lượt uống lên.
Cảnh Thự chiến đấu mất sức, tay còn có chút phát run, nhìn Khương Hằng gật gật đầu, Khương Hằng biết Cảnh Thự cần nghỉ ngơi, sau đó Khương Hằng sẽ nằm trong vũng máu, để Cảnh Thự ôm vào trong ngực, một bên lại là đầu Thái Tử Linh.
Chỉ đợi Trấp Tông đến gần, Cảnh Thự liền sẽ phát động một kích quyết thắng.
Khương Hằng tạm thời bảo Cảnh Thự ngồi ở một bên tượng Thanh Long, thần thú hộ quốc nước Trịnh.
“Ta lên nóc nhà mai phục.” Giới Khuê đáp.
Khương Hằng làm bạn ở bên cạnh Thái Tử Linh, Thái Tử Linh nói: “Nói ra cũng kỳ quái, Khương Hằng, ngày đầu tiên quen biết ngươi, ta liền đã có cái ý nghĩ này.”
“Ý nghĩ gì?” Khương Hằng nhớ tới trước đây ở Lạc Dương, ngày đó hắn cũng làm bạn bên cạnh Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt trước khi chịu chết.
“Cả đời này, đi đến cuối cùng,” Thái Tử Linh nói, “Người làm bạn ở bên cạnh ta, nói không chừng sẽ là ngươi.

Hiện giờ dự cảm của ta, lại đã trở thành hiện thực.”
“Ngươi còn chưa có chết đâu.” Cảnh Thự nói.
Thái Tử Linh cười, khép lại y phục ngồi quỳ ở trước tượng, dưới tông miếu truyền đến tiếng kêu la.
“Khương Hằng,” Thái Tử Linh lại nói với Khương Hằng, “Ngươi muốn biết vận số tương lai của thiên hạ không?”
Khương Hằng đáp: “Ngươi muốn bói toán?”
Thái Tử Linh cầm lấy ống thẻ chứa đầy xiên tre ở một bên, nói: “Thân là quốc quân, để cho ta vì khí vận Thần Châu, bói một quẻ đi, cũng không biết chuẩn hay không.”
Cảnh Thự còn đang điều chỉnh hơi thở sau bức tượng, Khương Hằng rút ra chủy thủ, nói: “Bói thôi, ta cũng rất muốn biết.”

Nhưng vào giờ phút này, đột nhiên Khương Hằng cảm giác được một trận tê dại, từ đầu lưỡi tới cánh tay, lại nhanh chóng lan tràn tới toàn thân.
Ta không thể động……!Khương Hằng thậm chí không thể mở miệng, ý nghĩ đầu tiên là: Ly rượu kia.
Thái Tử Linh quay đầu, nhìn Khương Hằng cười cười.
Ngọn lửa bắt đầu lan tràn khắp thành Tế Châu, ngọn lửa kia dọc theo thành Đông, cuốn về thành phía Nam.

Năm vạn thiết kỵ của Trấp Tông tứ tán vào trong thành, giết ra một đường máu, ngày thu lá phong như máu, quân phòng thủ ở trên đường chống lại quân địch, thực mau đã bị ông ta quét sạch.
“Báo ——” tin báo phi nước đại tiến đến, “Con đường trước Vương cung đã dọn sạch, Tằng tướng quân đã đoạt được cung thành!”
“Trấp Lăng!” Trấp Tông nhìn cách đó không xa hô.
Trấp Lăng suất quân tiến đến, Trấp Tông nói: “Bên kia của ngươi thế nào!”
“Đã khống chế được thành Tây!” Trấp Lăng hô, “Nhưng thế lửa quá lớn, không ít tướng sĩ bị nhốt trong biển lửa! Đang suy nghĩ biện pháp! Đừng giết nữa! Vương huynh!”
Trấp Tông cười lạnh một tiếng, Tằng Vũ tới, hô: “Vương bệ hạ! Đại thần đều ở trong cung!”
Trấp Tông nói: “Triệu Linh đâu?”
Tằng Vũ nói: “Y chạy đến tông miếu! Ngự lâm quân còn có 800 người, canh giữ ở trước tông miếu!”
“Tằng Vũ đi giúp công chúa dập tắt lửa!” Trấp Tông nói, “Ta còn có chuyện, phải từ từ cùng Triệu Linh tâm sự!”
Trấp Tông điều khiển 3000 binh mã, đi đến con đường cuối cùng dược dọn ra trong biển lửa, đi đến trước tông miếu nước Trịnh được xây dựng trên núi, lửa cháy cùng khói đặc hai bên phảng phất như một đại điển long trọng hiến tế cả nước.
“Bánh xe chém,” cuối cùng Trấp Tông phân phó với Tằng Vũ, “Nhổ cỏ tận gốc, không chừa một mống.”
Tằng Vũ thở dài, miễn cưỡng gật đầu, phân phó tướng sĩ đi chuẩn bị bánh xe, kế tiếp, nước Trịnh sẽ chân chính nghênh đón mất nước diệt chủng —— toàn bộ nam tử thành niên cao hơn bánh xe, đều sẽ bị chém đầu.
Trước tông miếu tập kết 800 Ngự lâm quân cuối cùng, Trấp Tông chỉ dùng một vòng xung phong cộng thêm mưa tên, liền giết sạch 800 người này, thi thể bọn họ nằm trên mặt đất, máu tươi dọc theo bậc thang chảy xuống, Ung quân sôi nổi xông về phía trước bậc thang, vọt tới trước tông miếu.

Trấp Tông không xuống ngựa, giục ngựa dọc theo bậc thang đi lên, tới trước mặt tám cự đỉnh trên quảng trường ngoài tông miếu, mới xoay người xuống dưới, tiện tay búng một cái vào đỉnh đồng thiên tử phân phát, lại nhìn cái chuông lớn treo ở chỗ cao tông miếu.
“Đem đỉnh vận chuyển về An Dương.” Trấp Tông phân phó nói, “Triệu Linh đâu?”
“Ở bên trong!” Thân vệ hô.
Ung quân vây quanh những chỗ trọng yếu trong tông miếu, cầm cường nỏ trong tay, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào chính đường miếu thờ, tản ra, chỉa thẳng cường nỏ vào giữa sảnh.
“Quả nhiên đều ở chỗ này.” Trấp Tông người mặc áo giáp, trên dưới toàn thân chính là giáp vương được chế bằng thép ròng, còn có thể nghe thấy tiếng áo giáp vang lên, tản bộ đi vào tông miếu nước Trịnh.
“Lào xào” tiếng vang, Thái Tử Linh đang lay động ống thẻ trong tay.
Cảm giác tê dại trong môi lưỡi Khương Hằng dần dần tan đi, nhưng tới quá muộn, Thái Tử Linh lại đã hạ thuốc tê ở trong ly rượu kia!
Trấp Tông chỉ liếc nhìn Khương Hằng, thấy hắn chậm rãi móc ra chủy thủ, liền biết Khương Hằng vốn là muốn tự sát cho xong việc, dù sao với chút võ nghệ của Khương Hằng, bản thân mình lại có phòng bị, muốn giết mình còn khó hơn lên trời.
Mấy ngàn cường nỏ đồng thời hướng về phía Khương Hằng cùng Thái Tử Linh.
“Ung Vương rốt cuộc cũng tới,” Thái Tử Linh nhẹ nhàng nói, “Chờ ngươi thật lâu.”
Trấp Tông ở cách Thái Tử Linh gần mười bước dừng lại bước chân, ông ta cảm giác được sau lưng pho tượng Thanh Long kia có lẽ còn có người, mọi việc nên cẩn thận một chút cũng tốt.
Ở cái khoảng cách này, ông ta có áo giáp hộ thân, cho dù đối phương rút kiếm nhào lên, cũng không làm gì được mình, huống chi Thái Tử Linh một bộ bố y, trên người cũng không có vũ khí.

“Đang làm cái gì?” Ngữ khí Trấp Tông mang theo ý trào phúng, “Cầu tổ tông ngươi phù hộ?”

“Bói toán vận số thiên hạ,” Thái Tử Linh nói, “Bói toán khí vận Thần Châu.

Truyền thuyết trước khi quốc quân chết, quẻ bói xem như là linh nghiệm nhất, Ung Vương là sốt ruột giết ta, hay là muốn nhìn kết quả một chút?”
Trấp Tông đem kiếm Liệt Quang chống ở trước người, giống như một tòa núi nguy nga, ánh nắng đầu thu từ cửa sổ trên đỉnh tông miếu chiếu xuống áo giáp, phản chiếu ra ánh sáng, giống như một võ thần.
“Xem một chút cũng được.” Trên mặt Trấp Tông hiện lên ý cười.
“Xào, xào, xào” ba tiếng, Thái Tử Linh lắc ba lần cuối cùng.
Khương Hằng đã có thể cử động, vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, chính là sau khi đâm chết Thái Tử Linh giả vờ tự sát, sau đó Cảnh Thự ra mặt, xách lên đầu Thái Tử Linh rồi bất chợt ám sát Trấp Tông, hấp dẫn đi lực chú ý thân vệ, cuối cùng Giới Khuê từ bên cạnh xuất hiện, một kiếm đâm chết Trấp Tông.
Nhưng bọn hắn bởi vì ly rượu kia, đều bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Cảnh Thự không thể nhúc nhích trong một thời gian ngắn, một khắc cuối cùng khi Trấp Tông đi vào trước tông miếu, hắn đã khôi phục lại sớm hơn Khương Hằng—— nhưng hắn không có tùy tiện động thủ, mà là nắm chặt Hắc Kiếm, cũng tính toán khoảng cách.
Hắn không biết vì sao Thái Tử Linh lại hạ độc bọn họ, chuyện đó đã không còn quan trọng, cơ hội thoáng qua biến mất, còn có thể bổ cứu, chỉ cần Trấp Tông bước lên trước hai bước, Cảnh Thự liền nắm chắc thành công.
Nhưng mà Trấp Tông trước sau không tiến lên, tựa như cảm giác được sau pho tượng Thanh Long có người mai phục, sau khi bị Khương Hằng ám sát, ông ta đã trở nên rất cẩn thận, cho dù có áo giáp hộ thân, cũng sẽ không tùy tiện xông vào nguy hiểm.
Một thanh xiên tre phát ra tiếng vang nhỏ, rơi trên mặt đất.
Thái Tử Linh vén tóc cúi xuống dưới nhặt lên xiên tre, sau đó vân đạm phong khinh mà đứng dậy, cho đến giờ phút này, y mới xoay người nhìn Trấp Tông.
Trấp Tông nhướng mày.
“Ung Vương,” Thái Tử Linh hơi hơi mỉm cười nói, “Như ngươi ta mong muốn, Thần Châu thái bình, xăm thượng cát.”
Khương Hằng bỗng nhiên ý thức được một chuyện: Đại thích khách thứ năm chưa bao giờ lộ diện, thích khách thần bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Ngoài mười bước, Trấp Tông đang muốn mở miệng, hoặc là châm chọc, hoặc là hạ lệnh bắn tên, lại đột nhiên mở to hai mắt.
Thái Tử Linh đem xiên tre kia tiện tay vung ra, xiên tre rời tay, ở trong không trung hóa thành một đạo ánh sáng bay đi —— Trong nháy mắt thanh xiên tre cứng cỏi kia đã đến trước mặt!
Sống chết trước mắt, Trấp Tông lập tức nắm kiếm Liệt Quang lên đón đỡ, nhưng mà xiên tre thật sự quá nhỏ, lướt qua mũi kiếm Liệt Quang bay thẳng lại đây!
Chỉ kém nửa tấc, chỉ kém gần nửa tấc, Trấp Tông lui về phía sau né tránh, nhưng hết thảy lại chỉ phát sinh trong nháy mắt!
Xiên tre im hơi lặng tiếng, nhắm vào giữa cổ họng yếu ớt nhất trên toàn thân Trấp Tông, vốn không có áo giáp chống đỡ!
Trong nháy mắt, xiên tre đâm xuyên qua cổ họng Trấp Tông, đính ở giữa yết hầu ông ta, thế đi bị ngăn trở, một đoạn đuôi xiên tre lộ ra ở sau cổ họng ông ta.
Trấp Tông: “……”
Trấp Tông phát ra tiếng thống khổ, ngã trên mặt đất, nụ cười Thái Tử Linh mang theo sự trào phúng được như ý nguyện.

Ngay sau đó, Ung Quân phát ra tiếng la hét, tranh nhau tiến lên bảo hộ, những người còn lại đồng thời bắn tên.
Cảnh Thự hét lớn một tiếng, từ sau pho tượng nhảy ra, ôm lấy Khương Hằng, lăn lộn một cái vọt tới sau trụ.

Thái Tử Linh nhắm hai mắt, hàng ngàn mũi tên cùng nhau bắn tới, toàn bộ cắm ở trên người y, lực đẩy đẩy y đụng phải pho tượng Thanh Long sau lưng.
Máu tươi phun ra khắp điện, toàn thân trên dưới Thái Tử Linh đều bị mũi tên bắn thủng, trong miệng trào ra máu tươi, phun ở trước mặt, giống như chùm hoa đỏ thắm.
Thái Tử Linh bị muôn vàn mũi tên đính ở trên pho tượng Thanh Long, cuối cùng nỗ lực giơ tay, chỉ về phía Khương Hằng, lại chỉ về phía Trấp Tông, ngón tay phát run một chút, giống như có điều ám chỉ, lại gục đầu xuống.
Tấn Huệ Thiên Tử năm thứ ba mươi sáu, mùa Thu, Trịnh vương Triệu Linh hoăng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.