Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 166: Ngủ Dưới Giường Giữ Quy Củ


Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 166: Ngủ Dưới Giường Giữ Quy Củ


“Ngươi tính toán giúp y sao?” Sau khi Cảnh Thự trở lại phòng, cởi ra võ bào, áo đơn cũng bị mồ hôi thấm ướt dán ở trên lưng, hiện ra đường cong sống lưng xinh đẹp.
Tế Châu thật sự là quá nóng, nhưng nhìn sắc trời hôm nay, một trận mưa lớn ắt hẳn sắp đổ xuống.

Khương Hằng lật qua quyển sách, nhìn xung quanh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: “Đây là nơi đầu tiên ta đặt chân đến sau khi rời đi Hải Các……! Kỳ quái, Triệu Khởi là sao vậy chứ?”
Cảnh Thự tới bên cạnh Khương Hằng ngồi xuống, hai người đều mặc áo đơn, Khương Hằng giương mắt nhìn hắn, Cảnh Thự nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không có sinh thêm nhiều chuyện, có một số việc, không biết liền coi như là không biết đi, dù sao người kia đã không muốn nói, cũng nên tôn trọng họ.
“Trấp Tông rất nhanh liền sẽ tới,” Cảnh Thự nói, “Nước Lương đã diệt vong, lúc này đã không còn ai có thể ngăn trở ông ta.”
Khương Hằng đáp: “Đúng vậy, cho nên ngươi muốn giúp y, cũng là giúp cho chính chúng ta.”
Cảnh Thự trầm mặc một lát, sau đó từ trên ống trúc trên bàn bốc ra que đếm, xếp ở trên bàn, nói: “Ta suy nghĩ, y có thể cho ta mượn bao nhiêu binh.”
“Y nhất định sẽ hỏi ngươi muốn bao nhiêu binh? ,” Khương Hằng đáp, “Có binh, là có thể đánh bại Trấp Tông sao?”
Cảnh Thự suy nghĩ một lát, Trịnh quân cùng Ung quân có quá nhiều điểm khác nhau, hắn chưa bao giờ dẫn dắt Trịnh quân, thật sự rất khó nói.
“Sau khi đánh bại ông ta, thì phải làm thế nào đâu?” Khương Hằng nói, “Trợ giúp nước Trịnh diệt nước Ung sao?”
“Hằng Nhi.” Cảnh Thự bất đắc dĩ nói, từ trong bàn tính giương mắt lên nhìn chăm chú Khương Hằng.
“Giết Trấp Tông, lại giết Trấp Lung, thậm chí Trấp Lăng cũng giết luôn, nếu nàng ngăn cản ở trên đường thì sao.” Khương Hằng lẩm bẩm nói, “Cuối cùng, giúp ta đoạt lại vương vị, quay đầu lại diệt Trịnh, bình định bốn nước, ta liền trở thành thiên tử sao.”
Cảnh Thự xác thật là nghĩ như vậy, hắn không thể gạt được Khương Hằng.
“Làm như vậy,” Khương Hằng thở dài, nói, “Chúng ta có khác gì Trấp Tông đâu?”
“Ngươi là Thái Tử danh chính ngôn thuận của nước Ung,” Cảnh Thự nói, “Đây là điểm khác biệt lớn nhất.”
“Cho nên giết người vì ta, liền không coi là giết người.” Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói, “Vì ta giết người, chính là hợp lý.”
“Ta không phải có ý đó……!Thôi.” Cảnh Thự vốn tưởng rằng Khương Hằng sẽ đồng tình với mình, bọn họ quyết định tới nước Trịnh, còn không phải là vì mượn sức của Thái Tử Linh, giúp Khương Hằng về triều sao?
“Ngủ đi.” Khương Hằng thở dài, cuối cùng nói, “Ta còn phải nghiêm túc ngẫm lại.”

“Trấp Tông sẽ không nhận tội!” Cảnh Thự nói, “Ngươi muốn chiếu cáo thiên hạ, bảo ông ta thoái vị sao? Quả thực là vọng tưởng!”
Khương Hằng liếc nhìn Cảnh Thự một cái, Cảnh Thự đã mất bình tĩnh.
“Bây giờ ta không muốn tiếp tục nói đến chuyện này,” Khương Hằng vô cùng buồn bực, nói, “Để sau này lại bàn, có thể chứ?”
Cảnh Thự thầm nghĩ được rồi đi, dù sao cũng là chính mình thọc ra chân tướng.
Khương Hằng nằm lên giường, mấy ngày liền bôn ba, hiện giờ đã có chỗ dung thân, không cần lại lúc nào cũng lo lắng Trấp Tông suất quân đánh tới, khắp nơi tìm kiếm tung tích bọn họ.
Cảnh Thự lại ở sau bình phong dưới giường trải chăn dưới đất, sau đó nằm xuống.
“Ca?” Khương Hằng đứng dậy nói.
Cảnh Thự ở sau bình phong “ừm” một tiếng, Khương Hằng hỏi: “Ngươi đang giận lẫy sao?”
“Cái gì?” Cảnh Thự lấy lại tinh thần, đáp, “Không có, ta không suy nghĩ chuyện gì, quá nóng, sợ ngươi ngủ không được.”
“Ngồi dậy đi.” Khương Hằng nói.
“Không.” Cảnh Thự hiếm khi kiên trì một lần.
“Ngươi chính là giận dỗi.” Khương Hằng nói.
“Ta không có!” Cảnh Thự có chút bực bội mà đáp, “Ngươi có thể nghe lời chút hay không?”
Khương Hằng: “……”
Bọn họ đã rất lâu không có cãi nhau, một lần khắc khẩu trước đó, chính là ở ngoài chổ người Lâm Hồ ẩn thân, Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng sẽ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy nổi lên tranh chấp.
Khương Hằng vì thế đáp: “Được thôi.”
Cảnh Thự quay đầu nhìn trong bình phong, trầm mặc.
Qua thật lâu sau:
“Hằng Nhi.” Cảnh Thự nói.

Khương Hằng rất buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng xoay người, hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì, ngủ đi.” Cảnh Thự ở một khắc vừa rồi, lại một lần cảm nhận được được nổi khổ của miệng vụng, hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng mà lại nói không ra miệng.
Lúc nửa đêm, sấm sét cuồn cuộn, đất Trịnh rốt cuộc cũng đổ xuống một cơn mưa tới muộn, một trận mưa cởi bỏ đi sự khô hạn, thu hoạch vụ thu năm nay không cần phải lo lắng nữa.

Hơi nước mát mẻ cuốn vào trong phòng, Cảnh Thự trước sau mở to hai mắt.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Khương Hằng nhìn thấy biển rộng kia, Cảnh Thự liền hạ một cái quyết định, trước khi hắn không có được đáp án hắn muốn, hắn không thể lại thân cận cùng Khương Hằng giống như trước, như vậy đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt —— trước đây không biết, Khương Hằng chẳng qua chỉ là đơn thuần mà đem hết thảy những điều này xem như là mối quan hệ giữa huynh đệ bình thường.

Hiện giờ bọn họ không còn giống như trước, Cảnh Thự không ngừng nói cho chính mình, nhất định phải tuân theo quy củ.
Hôm sau, khi Khương Hằng đi vào triều đình nước Trịnh, còn ngáp dài.
Trong triều có hơn phân nửa người hắn đều nhận biết, nhưng một khắc khi hắn cùng Cảnh Thự tiến đến, vẫn gây ra một trận ồn ào không nhỏ.
“Khương tiên sinh đã trở lại,” Thái Tử Linh hiện giờ đã là Trịnh vương, ngồi ngay ngắn sau vương án, khách khách khí khí nói, “Nhiếp tướng quân là lần đầu tiên đi đến bổn quốc, hai vị mời ngồi.”
“Cái gì Nhiếp tướng quân?!” Một người lão thần lập tức liền nhận ra Cảnh Thự, giận dữ hét, “Hắn chính là đao phủ hại chết vô số người trong thiên hạ! Hắn tên Cảnh Thự! Hắn là con trai Cảnh Uyên!”
Chúng thần vô luận như thế nào đều không thể tưởng tượng được, thế gian lại có người không biết xấu hổ như vậy, huyết thù giữa hai nước còn sâu hơn biển cả, người này hai tay đầy máu tươi, thế nhưng còn dám công khai đi đến trong triều đình nước Trịnh, này quả thực là là sự khinh miệt đối với hàng ngạn vạn tướng sĩ bỏ mình!
Thái Tử Linh không có khuyên bất kỳ kẻ nào, y biết lấy bản lĩnh của Khương Hằng, cũng đủ để nhẹ nhàng ứng đối.
Nhưng người mở miệng đầu tiên lại là Cảnh Thự, chỉ nghe Cảnh Thự trầm giọng nói: “Không sai, ta chính là con trai Cảnh Uyên, theo họ mẹ, tên Nhiếp Hải.

Thụ phong Phiêu Kị tướng quân Đại Tấn, lãnh chức Kỵ Đô Úy Lạc Dương.


Cha ta mười lăm năm trước Cầm Minh Thiên Hạ, giết chết công khanh bốn nước, ta từng là con nuôi Trấp Tông, suất lĩnh Ung quân chiến thắng Trịnh quân các ngươi, trên tay dính đầy máu tươi mấy vạn người, cũng công phá thủ đô An Dương nước Lương……”
Sau đó, Cảnh Thự ngồi xuống sau một bàn trống, đem Hắc Kiếm trong tay đặt ở trên bàn.
“……! Nhiếp mỗ võ nghệ bình thường, không bằng tiên phụ, nhưng hôm nay nếu ra muốn huyết tẩy triều đình nước Trịnh, chư vị nhất định là trốn không thoát đến cửa lớn đại điện.” Cảnh Thự nhìn quét một vòng mọi người, khách khí gật đầu, “Chẳng qua lúc này ta tới đây không phải vì giết người, chỉ vì cứu người, đương nhiên, các vị muốn giết ta báo thù, cứ việc tiến lên ra tay, ta ngồi yên không động, nhường cho các ngươi mười chiêu trước.”
Lời này vừa ra, trong điện ngược lại một mảnh yên tĩnh.

Trên triều đình này xác thật không có người nào làm gì được Cảnh Thự, trừ phi Thái Tử Linh ra lệnh một tiếng, triệu tới cung tiễn thủ phóng tên bắn chết hắn ngay tại chỗ, nếu không ai cũng không có biện pháp làm gì hắn.
Thái Tử Linh thở dài, nhìn về phía Khương Hằng xin giúp đỡ, ý bảo hắn nói chút cái gì, không khí thật sự quá căng thẳng.
Khương Hằng biết chỉ cần hai người bọn họ xuất hiện, nhất định sẽ có phản ứng này, nói đạo lý cái gì chiến tranh không phải ngươi chết chính là ta sống, lại có ích lợi gì? Đạo lý dĩ nhiên ai cũng minh bạch, trong thế cục thiên hạ tranh đấu, Trịnh phạt Ung, Ung phạt Lương, không có lòng nhân từ đáng nói đến.
Bọn họ đứng ở lập trường khác nhau, đây mới là vấn đề lớn nhất.
“Các vị đại nhân, lại đã có chút năm không gặp.” Khương Hằng ngược lại vui vẻ mà nói.
Mọi người bị uy thế của Cảnh Thự làm cho khiếp sợ, nhất thời không lên tiếng, nhưng lại đều đang tính toán tìm lời tới mắng Cảnh Thự.

Khương Hằng ngược lại rất nhẹ nhàng, hận ý của người Trịnh đối với hắn không lớn, cho dù biết hắn từng ở nước Ung làm thần, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng thật sự giết người.

“Ngươi đã đến rồi.” Một giọng nói non nớt lên tiếng.
Khương Hằng nghe thấy giọng nói, quay đầu lại, nhìn thấy ở vị trí đầu tiên bên trái Thái Tử Linh, có một tiểu hài nhi mười mấy tuổi.
Cậu ta vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, chỉ là bên cạnh có hai vị lão thần, che cậu ta lại.

“Lương Vương?” Khương Hằng dựa vào y phục trang sức, lập tức phán đoán ra thân phận đứa nhỏ này.
Hài tử kia đúng là Lương Vương Tất Thiệu, sau khi thành An Dương cáo phá được Hạng Dư thả chạy trốn đến nước Trịnh.

Chỉ thấy Tất Thiệu một thân vương phục, cho dù là một vị quân vương mất nước, cũng tuân thủ đủ lễ tiết, hướng Khương Hằng chắp tay lên trước.

Khương Hằng theo đó chắp tay, hỏi: “Lương Vương mạnh khỏe.”
“Mạnh khỏe.” Tất Thiệu đáp, “Thái Sử đại nhân, thiên tử mạnh khỏe.”
Hai người thi lễ lẫn nhau, Khương Hằng đáp: “Thiên tử đã băng.”
“Thiên hạ thương tiếc.” Tất Thiệu lại nói.
Trong điện lại trầm mặc một lát, Tất Thiệu nhìn Cảnh Thự, lại nhìn Khương Hằng, nói: “Còn chưa kịp thay mặt bá tánh vương đô cảm tạ Khương đại nhân, không để người Lương bị thiết kỵ chà đạp; để cho bọn họ rời đi thủ đô, giữ được mạng sống.”
“Noi theo Vương đạo,” Khương Hằng nhàn nhạt nói, “Chính là bổn phận.”
Hai vị lão thần ở bên cạnh Lương Vương Tất Thiệu phát ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên đối với điều này cực kỳ khinh thường.

Nếu không phải Khương Hằng cùng Cảnh Thự mang binh tiến đến, An Dương lại làm sao sẽ rơi vào tay địch?
Khương Hằng cũng nhìn lão thần kia cười lạnh một tiếng, nhướng mày.
Cảnh Thự lại đem lời thật nói ra: “Nếu hai người chúng ta không mang binh diệt Lương, nước Lương từ đây liền thiên thu muôn đời, phòng thủ kiên cố sao?”
Nghe vậy chúng thần lại theo đó ồn ào, Khương Hằng liền nở nụ cười bất đắc dĩ, tới một bên ngồi xuống, phiền toái càng lúc càng lớn.
“Nói như vậy,” lão thần kia chính là đại quý tộc đất Lương, nhiều thế hệ cống hiến cho quốc quân, tên là Xuân Lăng, trong giọng nói tràn đầy hận ý nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem Cảnh Thự rút gân lột da, lạnh lẽo nói, “Đại Lương nhưng ngược lại còn phải cảm tạ Nhiếp tướng quân nhân đức, chỉ đoạt thành không giết người.”
Khương Hằng đạm nhiên nói: “Nếu năm xưa quân Lương đánh vào Lạc Dương, cũng nghĩ tới bá tánh như thế, nghĩ đến cũng sẽ không có một màn hôm nay.”
“Buồn cười!” Xuân Lăng giận dữ hét, “Trịnh vương! Chúng ta là thần tử mất nước, lưu lạc Tế Châu, hiện giờ lại phải chịu nổi nhục nhã cùng cực này! Còn có mặt mũi gì đi gặp tiên vương quá cố!”
Thái Tử Linh thấy tình thế không tốt, khi đang muốn khuyên bảo, Xuân Lăng đã rút ra chủy thủ, là muốn tự vẫn ngay tại chỗ, dùng tính mạng mình lên án, nhưng Tất Thiệu phản ứng lại càng mau hơn, giữ chặt mũi chủy thủy, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ vương bào.
“Tướng quốc, không thể!” Tất Thiệu lập tức nói, “Khương Thái Sử là tới cứu chúng ta! Nhất thời xúc động, lại có ích gì?! Chẳng lẽ chúng ta cùng nhau tự vẫn, liền có thể đền đáp tổ tông?”
Xuân Lăng thấy tay Tất Thiệu đầy máu tươi, tức khắc khóc lớn lên, ôm chặt tiểu Lương Vương.
Thái Tử Linh lại thở dài, trong lúc nhất thời đám thần Trịnh ngược lại không có lời nào để nói, dù sao bàn về xui xẻo, Lương Vương mới là chân chính là người xui xẻo nhất, ngay cả cậu ta cũng đã nhận ra, người Trịnh còn có gì mà không bỏ xuống được?
Một tay Tất Thiệu đặt ở trên lưng Xuân Lăng, nhẹ nhàng vuốt ve, thể hiện sự an ủi, hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hằng.
Khương Hằng thầm nghĩ nếu quen biết Tất Thiệu sớm một chút, cố gắng bồi dưỡng, nói không chừng đứa nhỏ này thật đúng là có tư cách làm thiên tử, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, thật sự quá đáng tiếc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.