Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 148: Điện Cầm Minh
Quả nhiên Khương Hằng đoán đúng rồi, chỉ thấy Tằng Vũ giục ngựa dọc theo đường phố đi đến, nói: “Vương tử điện hạ, khương Thái Sử, cùng với hai vị tướng quân Dĩnh, Ung Vương mời các vị đến trong cung nghị sự.”
Khương Hằng nhìn Tằng Vũ nói: “Để điện hạ nghỉ ngơi một lát, y quá mệt mỏi, Tằng tướng quân mời trở về nói cho ông ta, sau khi nghỉ ngơi tốt chúng ta sẽ cùng nhau lại đây.”
Cảnh Thự từ Hào Quan hành quân gấp trở về, không có nghỉ ngơi liền gia nhập chiến trường, trong khoảng thời gian đó chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi ngắn ngủi vài lần, lại công thành không ngừng, một khắc khi gặp lại Khương Hằng, thể lực y đã cận kề cực hạn.
Cảnh Thự gật gật đầu, Tằng Vũ muốn nói lại thôi, Khương Hằng nghĩ nghĩ liền hiểu ý của y, nhìn về phía binh phù bên eo Cảnh Thự.
Cảnh Thự nói: “Binh phù không thể giao trả, ta phải phái bọn họ quay về Tung huyện, nếu không binh lực không đủ.”
Tằng Vũ phụng mệnh tiến đến lấy lại binh phù, không nghĩ tới Cảnh Thự lại không giao, nhất thời cũng không có cách nào.
Nhưng may mắn thủ hạ của y cũng chỉ còn lại có 8000 người, mà trú quân Ung còn có sáu vạn, Ngọc Bích quan đang phát ra tiếp viện, muốn đem An Dương tạo thành cứ điểm quân sự, không cần sợ thủ hạ Cảnh Thự làm ra chuyện gì.
Khương Hằng đưa mắt ra hiệu, ám chỉ Tằng Vũ trở về đi, Tằng Vũ chỉ phải rời đi.
Cảnh Thự ở ngay tại chỗ mà ngồi xuống, dựa vào phòng ốc cũ nát, Hạng Dư nói: “Các người có muốn đổi một nơi?”
Khương Hằng nói: “Không sao, trước cứ như vậy nghỉ ngơi đi.”
Hạng Dư tăng thêm số người thủ vệ, đám vệ sĩ tự giác thối lui đến ngoài 50 bước, trước phòng ốc chỉ còn lại Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
Cảnh Thự một thân áo giáp nặng nề, giữa khe hở đều thấm máu ra bên ngoài, khuôn mặt dơ bẩn, tóc tai hỗn loạn, trên tay đầy máu đông đọng lại.
“Hằng Nhi.” Cảnh Thự nói.
“Hửm.” Khương Hằng kiểm tra trên người Cảnh Thự, may mắn phần lớn đều là vết thương nhẹ.
“Ngươi biết ta vì sao phải trở về đánh An Dương không?” Cảnh Thự nhẹ nhàng nói.
“Ta biết, ngươi đừng nhúc nhích,” Khương Hằng nói, “Lỗ tai chảy máu.”
Hắn cẩn thận đem máu tươi từ trong lỗ tai Cảnh Thự lấy ra, Cảnh Thự nói: “Bị cây lăn bọn họ đẩy từ trên tường thành xuống, đụng phải một cái,……!Ngươi không biết.”
“Ta biết.” Khương Hằng thấp giọng nói.
“Ngươi không biết.” Cảnh Thự hiện ra tươi cười thương cảm.
“Ta biết.” Khương Hằng giúp Cảnh Thự rửa sạch máu bẩn trên lỗ tai, lặp lại, “Bởi vì khi còn nhỏ ngươi ở An Dương, ngươi biết người Lương sẽ không đầu hàng, mà cha ngươi chiếm được nó là chuyện sớm hay muộn, sau khi thành phá, nhất định sẽ giận chó đánh mèo với bá tánh, tàn sát rộng rãi dân trong thành, cho nên ngươi cần động thủ trước, lúc sau phá thành, mới có thể giữ được tánh mạng người ở nơi này.”
Cảnh Thự nghe vậy khó có thể tin mà nhìn Khương Hằng, đôi mắt vẫn trong suốt.
Đây là nơi Cảnh Thự sinh ra, mẫu thân y còn chôn ở An Dương, Khương Hằng vẫn luôn muốn đi thăm mộ nàng, ở trước mộ nàng đặt một đóa hoa, cảm ơn nàng đã đem đứa con trai nàng thương yêu nhất giao cho mình, cho hắn một người cùng sống nương tựa lẫn nhau.
Nàng đã trao tất cả cho Cảnh Uyên, lúc ông ấy đi còn đi theo ông ấy, để lại con trai của nàng, dặn dò y đi tới Tầm Đông tìm thấy mình cô độc.
Khương Hằng nói: “Ta đã bảo Hạng Dư tản ra phong tỏa thành nam, đem toàn bộ bá tánh trong thành dời lại đây, chính là miễn cho Trấp Tông dưới sự giận dữ tàn sát bá tánh, nhưng mà có minh hữu ở đây, ta nghĩ ông ta cũng không tiện xuống tay.”
“Ngươi thật sự biết!” Cảnh Thự tựa như một tiểu hài nhi, nở nụ cười.
“Đương nhiên a.” Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói, lại bôi thuốc lên vết thương trên đùi y, “Lúc chúng ta mới vừa gặp mặt, ngươi đã nói cho ta, ngươi là từ An Dương tới, ngươi nói nơi ngươi ở thực náo nhiệt, bên ngoài là cái chợ, mỗi ngày ngươi còn thay nương ngươi ôm cái rương, đi lên chợ bán bấc đèn, không phải sao? Ta đều nhớ rõ.”
“Ngươi đều nhớ rõ.” Cảnh Thự nhắm mắt lại, y thật sự quá mệt mỏi, nói, “Ca ca cũng nhớ rõ, đều nhớ rõ.”
Y đem đầu dựa ở trên vai Khương Hằng, Khương Hằng nói: “Ngủ đi, ngủ một lát sẽ tốt thôi.”
Thân thể Cảnh Thự thực nặng nệ, mang theo áo giáp kia, nửa đè ở trên vai Khương Hằng, cũng chậm rãi ngã xuống nằm ở trong ngực hắn.
Khương Hằng ôm y, dùng ngón tay chải vuốt đầu tóc y dính đầy máu, nhìn đường phố toang hoang không một bóng người xuất thần.
Ngón tay Khương Hằng thực nhẹ thực mềm mại, mà Cảnh Thự lại làm một giấc mộng, trong mộng y về tới khi còn nhỏ, trong nhà ở An Dương, mẫu thân ôm y, hát dỗ y ngủ, ngón tay thỉnh thoảng sờ sờ lên đầu tóc con trai mình, để thể hiện nàng vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ rời đi.
Trong thời gian này bộ hạ Cảnh Thự đã lại đây, sau khi thành phá, bọn họ tìm chủ soái tìm thật lâu, cuối cùng ở ngõ nhỏ hẻo lánh nhìn thấy bọn họ, khi tiến vào phụ cận, lại có võ trang Dĩnh quân ngăn cản lại, cho đến khi luôn mãi xác nhận thân phận, mới đem gã thả vào.
“Thái Sử đại nhân,” bộ hạ kia nói, “Ta có việc muốn xin chỉ thị của điện hạ.”
“Phân ra một đội người,” Khương Hằng không đợi gã hỏi, liền phân phó nói, “Đưa các tướng sĩ chết trận về nhà.
Những người khác, ngươi hỏi bọn họ một chút, muốn quay về Tung huyện, hay là quay về Ngọc Bích quan, đi hay ở đều tùy vào ý nguyện của bọn họ.”
Bộ hạ nói: “Nhưng hôm nay Tằng tướng quân cũng đã tới hỏi qua.”
“Đừng để ý y nói như thế nào.” Khương Hằng nói, “Liền nói là ý tứ của Võ Lăng Hầu, khi nói chuyện phải nói Võ Lăng Hầu, không được xưng điện hạ, đi thôi.”
Hành động này của Khương Hằng là đang nhắc nhở Trấp Tông, Cảnh Thự thụ phong Võ Lăng Hầu, là phong hầu nước Ung, danh chính ngôn thuận.
Dựa theo quy củ nước Ung, Cảnh Thự có quyền chiêu mộ binh lực đất phong, đây là điều lệ từ xưa đến nay, Công Khanh có được gia binh, cần phải dốc sức vì vương tộc.
Đây là quốc quân cũng cần thiết cho phép chiêu mộ binh quyền, chỉ cần không vượt qua hai vạn, quốc quân phải để y toàn quyền xử lý.
Đương nhiên quân vương cũng có quyền giải trừ quyền lực này, nhưng chỉ cần hắn thừa nhận thân phận Võ Lăng Hầu của Cảnh Thự, trừ phi đoạt hầu vị, nếu không không thể can thiệp quyền xử trí gia binh của y.
Lúc chạng vạng, binh lính tới hồi báo, Ung quân cho bọn hắn đi.
Bọn họ nguyện ý mang thi thể đồng chí về Tung huyện đi, toàn quân tổn hại nghiêm trọng, chỉ còn lại hơn 8000 người, chỉ có hơn trăm người nguyện ý quay về Ngọc Bích quan, những người khác đều hy vọng xuôi Nam về Tung.
Khương Hằng nói: “Đem danh sách Thiên Đội cho ta, bây giờ ta sắp xếp lại một lần nữa, sau đó ngươi cầm đi cho bọn họ.”
Binh lính kia cầm đuốc, Cảnh Thự còn ở một bên ngủ say, Khương Hằng dựa vào ánh lửa một lần nữa giúp bọn họ sắp xếp lại đội hình, để hai gã Thiên Phu Trưởng suất lĩnh người bên dưới lưu lại, để phòng khi Cảnh Thự cần dùng đến bất cứ tình huống nào, những người còn lại toàn bộ phái quay trở về Tung huyện.
Bọn họ đã vì nước Ung trả giá cả cuộc đời, lúc này nên để mọi người trở về, sống cuộc sống của mình.
“Đi thôi.” Khương Hằng nói, lại sờ sờ đầu Cảnh Thự đang ngủ say.
Ban đêm, An Dương cung lại nghênh đón một vị quốc quân khác.
Trấp Tông đẩy cửa ra, giấy niêm phong phát ra tiếng vang xé rách, cửa đồng mở ra, ánh trăng chiếu xuống trên người Trấp Tông in bóng trên mặt đất.
Y chậm rãi đi vào chính điện.
Dưới cây cột còn lưu lại vết máu, đó là năm đó khi Cảnh Uyên giết Trường Lăng Quân máu tươi phun tung toé lên.
Mười lăm năm trước, một ngày sau khi máu tươi từ trong kẹt cửa đồng tràn ra kia, nước Lương liền ở trên cửa chính điện dán giấy niêm phong.
Sau này tiểu Lương Vương dọn đến Đông điện nghị sự, bá quan cũng thay đổi chỗ thượng triều, chính điện được rửa sạch đơn giản, sau đó lại không có người tiến vào, giống như nơi đó còn có một đám quỷ hồn, khi đêm khuya không người, mọi người vẫn đang cùng nhau thương thảo kế hoạch vĩ đại mơ hồ chinh phạt thiên hạ.
Trấp Tông đặc biệt sai người mở ra cửa, cẩn thận quan sát mỗi một chỗ, tưởng tượng chỗ nào là máu của Cảnh Uyên, chỗ nào là máu của địch nhân, tưởng tượng năm đó lúc hắn tấu cầm, là bộ dáng anh tuấn tiêu sái như thế nào, lúc giơ kiếm, thời điểm cuối cùng, trong đầu có hiện lên tên của y hay không.
Y ngưỡng mộ Cảnh Uyên.
Cảnh Uyên, Giới Khuê, đều là người của huynh trưởng y, nhưng Trấp Tông từ nhỏ liền kính nể Cảnh Uyên.
So với Trấp Lang, Cảnh Uyên đối với y càng thân thiết hơn, càng kiên nhẫn hơn, cũng càng hiểu được nổi khổ của y hơn.
Trấp Tông từ nhỏ cũng chỉ có một người bằng hữu, người này chính là Cảnh Uyên.
Y biết rõ, so với y, Cảnh Uyên càng thích Trấp Lang hơn, nhưng điều này cũng không chút nào ảnh hưởng đến sự kính nể của y đối với Cảnh Uyên, khi còn nhỏ, y thường cùng huynh trưởng cãi nhau, Giới Khuê luôn đứng ở phía ca ca, vào lúc này, chỉ có Cảnh Uyên sẽ giúp y.
Đại Ung từ trước đến nay là Thái Tử chủ chính, vương tử suất quân xuất chinh, Trấp Lang phụ trách thống trị quốc gia, trọng trách mang binh chinh chiến, liền dừng ở trên người y.
Y vĩnh viễn cũng không quên được, ngày đó khi Cảnh Uyên quyết định tiến đến ám sát.
Quyết định này có lẽ đã được đưa ra khi y mười hai tuổi.
Khi đó trên dưới nước Ung nghe tên Trọng Văn là biến sắc, thanh danh thần quân thật sự quá vang dội, nước Ung liên tục gặp phải đại bại, bị ngăn cách ngoài Ngọc Bích quan, không được xuôi Nam nửa bước.
“Ta đánh không lại ông ta,” năm ấy Trấp Tông mười hai tuổi nhịn không được nói với Cảnh Uyên, “Ta nghĩ đến ông ta liền sợ hãi.”
“Không cần sợ.” Khi Cảnh Uyên rãnh rỗi, thường thường bồi Trấp Tông luyện kiếm, chỉ điểm y kiếm chiêu, trợ giúp y điều chỉnh động tác, dù sao Trấp Lang thích Giới Khuê hơn chút, Cảnh Uyên không có thói quen tranh sủng, liền thường cùng đệ đệ chơi, tuổi tác cũng xấp xỉ lẫn nhau.
“Sợ nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.” Trấp Tông mười hai tuổi nói.
Cảnh Uyên cũng mười hai tuổi, lại có phong phạm ông cụ non, nói: “Ý của ta, không phải bảo ngươi đừng sợ khi đối mặt với ông ta, mà là sẽ không có ngày này, trước khi ngươi cùng ông ta giao chiến, ta sẽ lấy tánh mạng của ông ta.”
Ngày đó Trấp Tông kinh hãi rồi, nói: “Ngươi có thể làm được?”
Cảnh Uyên nói: “Ông ta là người, là người, liền sẽ chết, này có gì lạ? Ta cũng có thể ám sát ông ta.”
Cảnh Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như trên đời này không có người nào là đối thủ của hắn, cả đời khó cầu một lần bại.
Trấp Tông nói: “Ngươi sẽ vì ta đi ám sát ông ta.”
“Ta vì nước Ung,” Cảnh Uyên đáp, “Ta là người Ung.
Chăm chỉ luyện kiếm đi, bằng không hai ta lại phải nghe ca ngươi trách móc.”
Cho dù Cảnh Uyên làm cái gì, đều là một bộ dáng vân đạm phong khinh*, cả đời cũng chưa từng đưa ra yêu cầu gì với vương thất, hắn thích ứng trong mọi tình cảnh, không màng danh lợi, cũng không để bụng cảm tình, không giống như Giới Khuê, luôn muốn dùng rất nhiều điều kiện không thể hiểu được, tới thử cảm tình của Trấp Lang đối với mình.
*Vân đạm phong khinh: Gió nhẹ thổi, mây nhẹ bay, ý tứ bình tỉnh thản nhiên, thờ ơ lạnh nhạt.
Một lần duy nhất đưa ra yêu cầu, là vì một nữ nhân.
“Để Khương Chiêu theo ta đi,” năm ấy mười sáu tuổi, Cảnh Uyên nói với Trấp Tông, “Ta thấy ngươi cũng không thích nàng.”
Trấp Tông không chút nghĩ ngợi liền đồng ý với hắn, nói: “Ngươi thích, đương nhiên có thể.”
Thứ gì Trấp Tông cũng có thể cho Cảnh Uyên, về câu nói năm đó, quả nhiên Cảnh Uyên cuối cùng cũng thực hiện lời hứa hẹn của hắn.
Trấp Tông ở trước vương án ngồi xuống, nhìn trên án kỉ bị vết máu nhiễm đen một mảng, năm đó Cảnh Uyên đã ở chỗ này đã giết chết Tất Hiệt, cũng ở bên thi thể y đánh một khúc đàn, cuối cùng tự sát.
Y vẫn còn nhớ rõ ràng ngày đó khi Cảnh Uyên rời đi, danh y Công Tôn Việt đến thăm nước Ung, điều phối cho hắn một đĩa cao dược.
Trấp Tông ôm cánh tay, lưng dựa trụ điện, nói: “Ngày mai ngươi phải đi.”
Mấy ngày này, Cảnh Uyên đi qua mỗi một chỗ Ung cung, nhìn kĩ hai huynh đệ Trấp Lang Trấp Tông, nghe vậy lại ra hiệu với y, nhìn chằm chằm y trong gương.
“Ngươi không cần làm như vậy.” Trấp Tông nhíu mày nói.
Cảnh Uyên nói: “Ngươi biết chuyện ta quyết định, cũng không đổi ý.”
Trấp Lang cũng tới, hai huynh đệ cùng nhau nhìn Cảnh Uyên.
Cảnh Uyên lại hỏi: “Khương Chiêu không sao chứ?”
“Nàng quay về đất Việt.” Trấp Tông nói.
Cảnh Uyên gật gật đầu, Công Tôn Việt điều chế xong cao dược, đặt ở trước mặt Cảnh Uyên.
“Cao dược này có thể làm mắt ngươi mù trong thời gian ngắn.” Công Tôn Việt nói.
“Nhưng nếu thời gian dài không dùng giải dược, sẽ làm hai mắt mù hoàn toàn, Cảnh công tử nhất định sử dụng thận trọng.”
“Đã biết.” Cảnh Uyên nhàn nhạt nói, Công Tôn Việt liền thức thời cáo lui.
“Ta không biết trong một năm này, có thành công ám sát hay không.” Cảnh Uyên nghĩ nghĩ, nhìn hai huynh đệ trong gương nói, “Thích khách ra tay cần phải kiên nhẫn, có chút cơ hội, thậm chí cần chờ đến ba bốn năm, nhưng chỉ cần thành công, các ngươi có thể nghe thấy phương Nam truyền đến tin tức, đến lúc đó, nước Ung đã có thể xuất quan, vào Trung Nguyên.”
Trấp Tông cùng Trấp Lang đều không có nói chuyện, trầm mặc mà nhìn Cảnh Uyên.
“Đây không phải là nguyện vọng từ trước tới nay của mọi người sao?” Cảnh Uyên chợt nở nụ cười, nói, “Là chuyện tốt a, tới, các ngươi ai thay ta bôi dược?”
“Ta không được.” Trong mắt Trấp Tông mang theo nước mắt, nức nở nói, “Cảnh Uyên……”
Cảnh Uyên nói: “Trấp Tông, ngươi tới đi.”
Trấp Tông đi tới bên cạnh Cảnh Uyên, y hiểu được nổi lòng của Cảnh Uyên, hai con mắt lại có là gì? Từ trước đến nay, vì hoàn thành mục tiêu cả đời này, bọn họ đều có thể hy sinh cả bản thân.
Mà huynh trưởng, vị sau khi sinh ra liền nhất định phải trở thành Thái Tử này, lại là người kế nhiệm quốc quân; người kia không cần trả giá bao nhiêu nỗ lực, liền có thể có được hết thảy; người cho rằng mọi việc đều có con đường lưỡng toàn; người đem “Vương đạo” treo ở bên miệng, lại làm sao biết trên con đường nhân sinh, có bao nhiêu lựa chọn, bao nhiêu hy sinh?
Có khi chỉ trong một ý nghĩ, liền chính là vĩnh biệt.
Trấp Tông vì Cảnh Uyên đắp lên dược, lại đem miếng vải đen kia tầng tầng mà che kín hai mắt hắn.
Cảnh Uyên vui vẻ nói: “Tốt.”
Ngày Cảnh Uyên rời đi không thể lộ ra, nhưng tất cả mọi người trong vương thất đều tới đưa tiễn hắn, Trấp Lang, Khương Tình, Trấp Tông, Trấp Lăng, thậm chí Khương thái hậu.
Cảnh Uyên thậm chí không có quay đầu lại, ngồi trên một chiếc xe, do một người xa phu lái xe, hai mắt che miếng vải đen, ở trong một mảnh bóng tối rời đi Thành Lạc Nhạn nơi hắn lớn lên từ nhỏ, rời đi nhà của hắn, vượt qua dãy núi mênh mang chim bay mờ mịt đi tới Ngọc Bích quan, đi tới Trung Nguyên.
Bảy năm sau, khi Trấp Tông tuần tra Ngọc Bích quan, nghe được phương Nam truyền đến tin tức, hắn đã thành công, lại cũng chết ở An Dương, trước khi chết chưa kịp quay đầu lại nhìn cố hướng của hắn một cái.
Trong bóng tối, Trấp Tông nhìn dấu vết huynh đệ tốt nhất của y lưu lại khi còn sống, tựa như quỷ hồn của hắn còn ở nơi này.
“Ta đến mang ngươi về nhà.” Trấp Tông ở trong bóng tối nói, “Vốn định làm mọi người nơi này chôn cùng theo ngươi, nhưng con trai ngươi nghe lời Khương Hằng, buông tha bọn họ, cũng được, thôi.
Ta nghĩ, lời của hắn, cũng coi như là lời của ngươi.”.