Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 137: Giáo Phường Tư
Cảnh Thự mang theo Khương Hằng đuổi theo địch vào ban thêm, thật sự là quá mạo hiểm, nhưng đem Khương Hằng giao cho bất kỳ một người nào y đều không yên tâm, chỉ có thể mang hắn theo bên người.
Cuối cùng, Hải Đông Thanh ở trên đỉnh một kiến trúc cao ba tầng ngừng lại.
“Sao còn chưa tới?” Cảnh Thự quay đầu lại, thấy đám người Hạng Dư còn chưa đuổi kịp, thật sự rất phiền não.
Chỗ này cách cung Chu Tước cũng không xa, ngay ở bên cạnh phường Nam Minh, trong tòa nhà gỗ hướng ra sông truyền đến tiếng cười đùa, rất khác với cung Chu Tước ánh đèn huy hoàng rực rỡ, bốn phía treo đèn lồng xinh đẹp lại không chói mắt, cả tòa lâu nhỏ được bao phủ trong ánh đèn mông lung.
“Vào xem sao,” Khương Hằng bắt đầu khuyến khích y, nói, “Thiên hạ đệ nhất, ngươi sợ cái gì sao?”
Mới vừa rồi Cảnh Thự ra tay thử sát thủ kia, biết đối phương cũng có vài phần bản lĩnh, chỉ là không hề phòng bị, ăn một đạp toàn lực của y, cho nên mới chật vật như thế, trước mắt y tuyệt không thể để Khương Hằng ở ngoài viện một mình đi vào điều tra tin tức.
Nhưng cứ tiếp tục chờ cũng không phải là biện pháp, vạn nhất sát thủ bị thương chạy trốn, chỉ sợ sẽ đuổi không kịp, trì hoãn thời gian e sợ sẽ sinh biến.
Khương Hằng đã kéo tay Cảnh Thự, chạy tới chỗ tường viện.
Cảnh Thự biến sắc nói: “Không được! Từ từ!”
“Ôi chao tới a!” Ngoài viên lập tức có một phụ nhân cười nói, “Sao lúc này mới đến?”
Khương Hằng cười nói: “Đều do y, làm ta chờ thật lâu.”
“Mau vào đi.” Phụ nhân thấy Khương Hằng trang điểm nữ hài, chính là tuyệt sắc nhân gian, nghĩ là cô nương trong lầu đi ra ngoài mời chào khách nhân, ra hiệu hắn nhanh nhanh dẫn người đi vào uống rượu.
Lần này bị người bắt gặp, Cảnh Thự chỉ sợ làm người khác cảnh giác, chỉ phải đi ở phía sau Khương Hằng, bước nhanh đi vào.
Nhưng mà lúc đi ngang qua ——
Phụ nhân: “?”
Phụ nhân thấy Cảnh Thự đang mặc hình như là võ phục, không thấy rõ là y phục đi đêm, Khương Hằng lại che mất một nữa, trong chớp mắt hai người đã trộn lẫn vào.
“Ngươi biết nàng?” Cảnh Thự nói.
Khương Hằng mờ mịt nói: “Không quen biết, chào hỏi một cái không được sao? Có lẽ là ở trong mộng gặp qua?”
Cảnh Thự: “……”
Khương Hằng lôi kéo Cảnh Thự, trốn vào một chỗ trước hoa viên, hai người ẩn thân trong bóng đêm.
“Gian phòng kia.” Cảnh Thự ý bảo Khương Hằng nhìn phòng ven sông tầng cao nhất phía đông, lúc này Hải Đông Thanh đang ngừng ở trên đỉnh mái hiên.
Khương Hằng ôm cổ y, Cảnh Thự một tay nắm lấy mái hiên, cho dù mang theo một người, cũng giống như thần tiên cưỡi gió, nhẹ nhàng khéo léo lật lên trên.
“Đây đến tột cùng là chỗ nào?” Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự một tay ấn mái hiên, nghiêng tai lắng nghe, toàn bộ lầu 3 thật sự quá ồn ào.
Khương Hằng lại nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng nam tử trẻ tuổi rên rỉ, tiếng cười của nữ hài tử cùng tiếng thiếu niên xin tha, Cảnh Thự ngay lập tức mặt đỏ tai hồng.
“Giáo phường.” Cảnh Thự thấp giọng nói, y bắt đầu cảm thấy tối nay mang Khương Hằng tới chỗ này thật sự không phải là ý kiến hay.
Khương Hằng nháy mắt cũng đã hiểu, mặc dù chưa có từng tới giáo phường, nhưng cũng biết đây là địa phương như thế nào.
Xa hoa truỵ lạc, Giáo Phường Tư một bên cung Chu Tước của nước Dĩnh chính là nơi yên hoa nổi danh thiên hạ, Khương Hằng rất khi khi tiếp xúc đến nơi yên hoa của nhân gian, thật sự là một phen kiến thức.
Nhưng hắn không dám lộn xộn, chỉ đi theo bên cạnh Cảnh Thự, tò mò mà nhìn Đông nhìn Tây.
Cảnh Thự quỳ một gối xuống đất, phân biệt âm thanh truyền từ căn phòng dưới nóc nhà, đều bị âm thanh tìm hoan mua vui che đậy.
“Không nghe thấy,” Khương Hằng nói, “Quá ồn.”
Cảnh Thự phát hiện phòng bên cạnh không có ai, trong lòng lập tức nghĩ ra một kế, ở trên nóc nhà cởi bỏ y phục đi đêm, để trần nửa người, đem áo quấn quanh eo, thắt nút kết.
“Đừng nói chuyện.” Cảnh Thự nói, sau đó mang theo Khương Hằng lật vào lầu 3, đứng trên hành lang, thấp giọng ở bên tai hắn phân phó.
Khương Hằng hiểu ý, nắm tay y, cười đi ở đằng trước qua hành lang.
Bộ dáng kia của Cảnh Thự giống như thiếu niên lang mới vừa uống rượu trở về, trên ngực trần trụi, bởi vậy liền nhìn không ra y đang mặc y phục đi đêm.
Khương Hằng còn đang giả làm nữ hài xinh đẹp, lôi kéo y xuyên qua hành lang dài, đi đến giang phòng bên cạnh kia.
Dọc theo hành lang đứng không ít cô nương đang nhìn về phía sông mời chào sinh ý, từng người dựa vào lan can mà cười, còn có không ít quý tộc trẻ tuổi đến tìm vui đang ôm người mình thích, đứng ở bên hành lang thấp giọng thân mật nói chuyện, thỉnh thoảng cười to.
Cảnh Thự quay đầu, nhìn kỹ khoảng chục người gặp phải trên đường đi qua.
Không ít người thấy Cảnh Thự, hai mắt liền sáng lên, cũng không kiêng nể gì, đánh giá y từ trên xuống dưới.
Khương Hằng không vui, dùng sức kéo Cảnh Thự đi, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cảnh Thự theo kịp, ở bên tai Khương Hằng thấp giọng nói: “Cũng không đẹp bằng ngươi.”
Khương Hằng: “……”
Chợt, hai người tới trước gian phòng kế gian phòng cuối, Cảnh Thự ôm Khương Hằng, đẩy cửa ra, vọt thân đi vào, xoay người đóng cửa lại.
Trong phòng ánh đèn thực tối, không khí ái muội, trong không khí có một cổ mùi hương như có như không.
Khương Hằng đang nhìn trái nhìn phải, Cảnh Thự lại kéo ra tủ quần áo dựa tường, hai người trốn đi vào.
Tủ quần áo dựa vào tường, bên cạnh tường gỗ chính là phòng sát thủ ẩn thân, từ trong kẻ hở tường chiếu ra một chút ánh sáng.
Không gian trong tủ quần áo vô cùng nhỏ hẹp, Cảnh Thự ôm Khương Hằng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nửa người trên của Cảnh Thự trần trụi, tản ra hơi thở nam tử trẻ tuổi, trên ngực chảy ra một chút mồ hôi.
Hơi thở hai người trở nên dồn dập lên, Khương Hằng không dám nói lời nào, cũng không dám lộn xộn, dựa ở trước vai Cảnh Thự.
Trái tim Cảnh Thự đập rất nhanh, nghe thấy cách vách truyền đến tiếng đối thoại.
Khương Hằng nhìn xuyên qua kẻ tường, thấy ba người, đều là nam nhân, trong đó có một người ăn mặc như tiểu nhị bị Cảnh Thự đá trọng thương, đang ở bôi thuốc, xương sườn đã bị đá gãy, một người khác trang điểm chưởng quầy đang ngồi ở trên giường uống rượu.
Người thứ ba lại mặc y phục đi đêm, trang điểm như một thích khách, trong tay cầm một cái khăn che mặt, trên mặt có một vết thương bị đao chém, vết sẹo dài từ cằm đến khóe miệng, đang dựa ở trên tường, nhìn tiểu nhị bị thương kia, không nói một câu.
“Sơ ý khinh địch,” thích khách kia nói, “Đây là lần thứ ba.”
“Ta không biết bọn họ thay đổi thân phận.” Tiểu nhị ho ra một búng máu, nói, “Nhiếp Hải ra tay thật sự quá nhanh, tránh không được, hơn nữa ta cũng không giỏi ám sát trực diện.”
Thích khách nói: “Nếu biết trước đánh tay không lại, liền không cần tự mình đi báo trước.”
“Hắn có ăn điểm tâm hay không?” Chưởng quầy trầm giọng hỏi.
Tiểu nhị nói: “Không có, bọn họ rất cảnh giác, hoàn toàn không chạm qua đồ ăn.”
Cảnh Thự thoáng nghiêng đầu, ý bảo Khương Hằng nhích qua, cho y nhìn một chút.
Ba người kia trang phục tầm thường, dung mạo cũng vô cùng bình thường, giọng nói càng là nhìn không ra bất kỳ một chỗ nào đặc biệt, giống như ném vào trong biển người liền sẽ biến mất, xác thật là sát thủ tốt nhất.
“Nếu đã báo trước,” thích khách nói, “Cũng chỉ còn lại mười hai cái canh giờ.”
Chưởng quầy nói: “Bỏ đi, vẫn là để ta đích thân ra tay.”
“Võ công Nhiếp Hải không đơn giản,” thích khách lại nói, “Ngay cả Lý Hoành đều thua ở dưới tay y, các ngươi không thể nghiêm túc chút hay sao? Cha y là Cảnh Uyên năm đó giết chết trọng thần bốn nước, giáo huấn mười lăm năm trước còn chưa đủ?”
Chưởng quầy nói: “Người kéo thuyền cùng người đàn bà đồ đã thiết lập tốt kế hoạch, kết quả không biết vì sao bị chết không rõ ràng, chúng ta sẽ để ý.”
“Ta không cần hứa hẹn gì hết,” thích khách nói, “Môn chủ đặc biệt dặn dò, chuyện này vô cùng quan trọng.
Tiếp theo, các ngươi tính toán ra tay như thế nào? Người đánh xe ngựa đâu?”
“Đánh xe lưu lại cung Chu Tước thám thính tin tức.” Chưởng quầy nghiêm mặt nói, “Nhiếp Hải cùng Khương Hằng tung tích không rõ, trong thành đang điều tra tung tích tiểu nhị, còn chưa có lục soát bên này, ta để người đánh xe trà trộn vào Dĩnh cung, Nhiếp Hải không có khả năng lúc nào cũng thủ hắn, một khi y tách ra, có thể xuống tay với Khương Hằng.”
“Kế hoạch của các ngươi quá nhiều lỗ hổng.” Thích khách kia không chút để ý, trong tay nghịch một thanh chủy thủ, nói, “Được rồi, ngày mai sẽ thấy kết quả, nếu lại giết không được người này, nể tình nhiều năm quen biết, khuyên các ngươi một câu, không cần lại quay về Minh Sa Sơn, từng người chạy trốn đi.”
Khi Khương Hằng nghe được ba chữ “Minh Sa Sơn”, giống như nghĩ tới cái gì, mông lung, bắt không được trọng điểm.
Hơi thở Cảnh Thự trong nháy mắt bị bóp ngặt, chỉ nghe cách vách không hề nói chuyện với nhau nữa, thích khách mang lên khăn che mặt che đậy nửa khuôn mặt bên dưới, ra ngoài cửa sổ, nhảy lên, biến mất.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau —— bọn họ có được một cái tin tức mấu chốt, người hành thích dùng tên giả bao gồm là tiểu nhị, người đánh xe ngựa, ngồi ở chính giữa chắc là “Chưởng quầy”.
Môn phái của bọn họ, gọi là “Minh Sa Sơn”.
Trong phòng cách vách một mảnh yên tĩnh, chưởng quầy lại nói: “Ngươi nghỉ một lát đi.”
Hai người không nói chuyện, Cảnh Thự đang do dự có nên tiếp tục nghe nữa hay không, trong phòng Cảnh Thự cùng Khương Hằng ẩn thân lại truyền đến tiếng người, một người nam tử trẻ tuổi ôm một thiếu mười sáu mười bảy tuổi, phá cửa ra đi vào phòng.
“Đại gia đêm nay phải hầu hạ ngươi thật tốt……”
“Ta tới hầu hạ đại gia……”
Tiếp theo là tiếng thở dốc, tiếng cọ sát cởi áo gấp không chờ nổi.
Cảnh Thự: “……”
Khương Hằng: “!!!”
Khương Hằng thò đầu lại, cách khe hở tủ quần áo tò mò mà nhìn ra, Cảnh Thự lại nhíu mày, thấp giọng nói: “Đừng nhìn……”
Cảnh Thự lúc này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nếu hai người từ trong tủ quần áo đi ra, nhất định sẽ dọa đến người trong phòng này, trong phòng này một khi kêu lên, lại sẽ kinh động sát thủ cách vách.
Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi ôm thiếu niên kia, thậm chí không có lên giường đi, hai người quần áo tán loạn, nam nhân trẻ tuổi xoay người liền đem y ấn ở trên cửa, bắt đầu thân thiết.
Bỗng nhiên Khương Hằng nhớ tới một màn năm ấy, trong lúc vô ý nhìn thấy ở trong cung Lạc Dương.
Cảnh Thự: “……”
Mùi hương trong phòng thực nhẹ, lại giống như có ma lực, làm toàn thân Cảnh Thự nóng rực, miệng khô lưỡi khô, đó là huân hương kích tình đặc biệt trong giáo phường, bên tai lại truyền đến động tĩnh, Cảnh Thự chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp nổ tung, chỉ phải đau khổ chịu đựng.
Khương Hằng cũng có chút chịu không nổi, hơn nữa cảm giác được thân thể Cảnh Thự đang kề sát hắn, rõ ràng đã nổi lên biến hóa.
Cảnh Thự hô hấp đứt quãng, một tay đặt ở trên eo Khương Hằng, không dám cử động, cưỡng bách bản thân phân tán lực chú ý, lại nhìn lại phía cách vách, chỉ thấy tiểu nhị nằm ở trên giường, chưởng quầy đang viết viết vẽ vẽ trên một tờ giấy, giống như đang phân tích địa hình trong thành.
Cảnh Thự: “!!!”
“Làm gì!” Cảnh Thự đè lại tay Khương Hằng, loại thời điểm này, Khương Hằng thế nhưng ở trên xương sườn y nhéo xuống, chọc ghẹo y.
Khương Hằng cười nhìn nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, Cảnh Thự ôm sát hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Hai người đều đang tự hỏi, nhưng thanh âm cùng mùi hương này thật sự quá quấy nhiễu phán đoán, trên ngực Cảnh Thự phập phồng, trên lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi, thấm ướt xiêm y lộn xộn trong tủ quần áo.
Chỉ ngắn ngủn một đoạn thời gian, lại dài giống như thiên trường địa cửu, Cảnh Thự đã hoàn toàn không còn biện pháp, thầm nghĩ xong nhanh lên đi, sao lại còn chưa xong?
Rốt cuộc, ở trong phòng đã xong chuyện, khói xanh trong lư hương lượn lờ.
Nam tử trẻ tuổi cùng thiếu niên kia nằm ở trên giường, thiếu niên cuộn ở trước người nam tử, ngủ rồi.
Cảnh Thự rón ra rón rén, dắt Khương Hằng đi ra tủ quần áo, Khương Hằng quay đầu lại nhìn, Cảnh Thự làm hắn quay đầu, đừng nhìn linh tinh, hai người vô thanh vô tức đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
“Bây giờ làm sao?” Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự còn đang suy nghĩ lai lịch thích khách, đi một người, còn lại hai người, cùng với đồng bọn đi trông chừng bọn họ, tổng cộng ba người.
Cảnh Thự đứng ở trên hành lang, đêm đã khuya, những người ở đây trước đó mời chào được khách nhân, đã sôi nổi vào phòng.
Khương Hằng còn đang quay đầu lại nhìn.
Cảnh Thự nói: “Đừng nhìn.”
Khương Hằng cười nói: “Thật tốt a.”
“Tốt? Tốt……!Cái gì?” Cảnh Thự cũng có chút sững sờ.
Khương Hằng cũng nói không được cái gì tốt, đó là lần đầu tiên hắn thấy kiểu quan hệ thân mật như vậy, lại rõ ràng mà cảm giác được, trong đêm xuân này hết thảy đều tốt đẹp như vậy, khung cảnh một chút cũng không có vẻ dâm loạn, ngược lại là đạo lý hiển nhiên.
Nam nhân đối với thiếu niên kia yêu thương cùng quý trọng, tựa như một bài cầm khúc làm xúc động lòng người, khiến hắn cảm động.
“Không thể quay về vương cung,” Cảnh Thự nghĩ đến một chuyện khác, thấp giọng nói, “Thân phận người đánh xe chưa xác nhận.”
Khương Hằng nói: “Bọn họ ở trong đồ ăn buổi tối hạ độc, ngươi không uống rượu chứ?”
“Không có.” Cảnh Thự nói, “Ngươi thì sao?”
Hai người ở trên hành lang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng vào lúc này, một tiếng “Kẽo kẹt” cửa phòng bên cạnh bị mở ra, chưởng quầy đi ra.
Cảnh Thự lập tức ôm Khương Hằng, để lưng hắn dựa vào cửa một gian phòng, hai người rúc vào với nhau, lưng hướng ra ngoài, chặn mặt Khương Hằng, cúi đầu.
Khương Hằng hiểu ý, ôm lấy cổ y, nhìn chăm chú môi y, thấp giọng nói: “Ta cũng không có.”
Trái tim Cảnh Thự kinh hoàng, giống như đặt mình trong phía chân trời, nhìn môi Khương Hằng mềm mại, trong nháy mắt nhớ tới một khắc ở Hạo Thành, muốn nhân cơ hội hôn xuống, lại cố kỵ nhiều chuyện, trong lúc nhất thời lý trí cùng tình cảm bắt đầu giao chiến.
Sau lưng, chưởng quầy sắc mặt âm trầm, tâm sự nặng nề mà đi qua bên người hai người.
Cảnh Thự cùng Khương Hằng cũng giống như những đôi tình nhân bình thường có thể thấy trong giáo phường, bọn họ ở trong đêm xuân, trong mùi hương hoa đào quen biết lẫn nhau, truy đuổi nhau, đi đến cái địa phương bên bờ sông này.
Cảnh Thự đang ở trần, Khương Hằng lại giống như hoa đào nở rộ, ôm nhau, nói cười nhẹ nhàng.
Chưởng quầy đem một tờ giấy giao cho hộ vệ canh giữ ở dưới lầu, phân phó mấy câu, để gã đi tìm mua đồ vật trên giấy, xoay người quay lên lầu.
Khi lên lầu, Khương Hằng nhịn không được ngẩng đầu nhìn gã một cái, chưởng quầy trong lúc vô ý cùng Khương Hằng đối diện.
Trong lòng Khương Hằng “Lộp bộp”, thầm nghĩ không xong, không nên ngẩng đầu nhìn gã, không ổn rồi.
Nhưng mà ngay trong lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng vang.
“Ngự Lâm Quân kiểm tra——! Tất cả những người trong lầu không được rời đi! Mở cửa phòng ra! Tiếp thu kiểm tra!”
Hạng Dư tới! Cảnh Thự cùng Khương Hằng đồng thời ngẩng đầu.
“Hạng tướng quân —— xin ngài giúp đỡ, chuyện gì cũng từ từ!”
Dưới lầu truyền đến tiếng thỉnh cầu, chỗ lầu 3, chưởng quầy nháy mắt biến sắc, xem nhẹ Khương Hằng, lao tới cuối hành lang như một cơn gió.
Trong chốc lát, trong lầu một mảnh hỗn loạn, thủ hạ Hạng Dư mang đến chiếm cứ cả ba tầng tòa tiểu lâu, toàn bộ Ngự Lâm Quân vọt tới trước phòng, người trong phòng bị đá văng cửa, sợ hãi xin tha.
“Ca! Ra tay!” Khương Hằng nhanh chóng quyết định, “Đừng để ý ta!”
Hạng Dư đã kinh động thích khách, không cần thiết tiếp tục che giấu tung tích, Cảnh Thự lập tức vung lên kiếm Liệt Quang, đuổi theo sau lưng chưởng quầy!
“Tiểu nhị! Mau……” Chưởng quầy phá cửa ra.
Cảnh Thự đuổi theo, chưởng quầy nghe được tiếng gió sau lưng, không kịp mang theo đồng lõa, bỗng nhiên xoay người, hai người đầu tiên là chường một chưởng, Cảnh Thự khí huyết cuồn cuộn, sau lưng đụng phải lan can, chưởng quầy lại phi thân lên, nhẹ nhàng chưởng một chưởng xuống bụng Cảnh Thự.
Trước ngực Cảnh Thự mở rộng ra, mạnh mẽ nghênh đón một chiêu kia, trở tay chụp ở trên ngực gã.
Lực đạo va chạm, thân thể hai người chấn động kịch liệt, chưởng quầy phi vào trong phòng, lưng Cảnh Thự va chạm ở trên hàng rào, ngay tức khắc đánh vỡ lan can, bay ra ngoài lầu, rơi xuống giữa đường sông.
Khương Hằng: “Cẩn thận!”
Cảnh Thự không nghĩ tới công phu “Chưởng quầy” kia không kém một chút nào, tùy tiện ra tay, cũng phạm phải sai lầm sơ ý khinh địch, may mà Khương Hằng đuổi theo, cởi ra áo choàng mỏng nửa người, vung về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự bắt lấy một góc áo choàng, tiếng rách vang lên, đem quần áo trên người Khương Hằng xả thành hai nửa, kịp thời mượn lực, nhảy lại lên lầu.
“Đón lấy!” Hạng Dư ở bậc thang lầu hai bám vào tay vịn, dáng người thon dài vừa lật lên lầu ba, ném kiếm Liệt Quang bay tới, Cảnh Thự bắt lấy chuôi kiếm vung lên, kiếm ra khỏi vỏ.
Chưởng quầy gác ở ngoài cửa, Cảnh Thự quát: “Coi chừng đệ đệ ta!” Chợt cầm kiếm nhào tới, chưởng quầy lại lấy ra một thanh đoản kiếm, chiếm giữ cửa phòng, nhằm về phía Cảnh Thự.
Địa hình vô cùng hẹp, căn bản không chen được người thứ ba, Khương Hằng chỉ phải lui ra phía sau.
Hạng Dư đã vọt lên, che ở trước người Khương Hằng, một chân đá văng cửa phòng cách vách, Ngự Lâm Quân xông lên, đem Khương Hằng bảo hộ ở trong, Hạng Dư lại nắm lấy mái hiên trụ cách vách, xoay người nhảy ra, từ chỗ cửa sổ nhảy vào trong gian phòng bên kia.
Chưởng quầy một kiếm đâm tới, đường kiếm cực kỳ xảo quyệt, lan can sau lưng Cảnh Thự đã gãy, lui ra phía sau liền sẽ ngã xuống, chỉ phải gắng gượng đỡ chiêu cùng gã, tay trái khóa trụ thế kiếm gã, nghiêng người hất hông sang một bên, dùng kiếm Liệt Quang đỡ lấy.
Kiếm trong tay chưởng quầy cũng là thần binh Tây Vực, hai kiếm giao nhau, phát ra một tiếng vang chói tai, lại bị kiếm Liệt Quang chém đứt, sau đó, chưởng quầy điên cuồng hét lên: “Muốn chết thì đồng quy vu tận ——!”
Cao thủ so chiêu, chỉ trong một cái chớp mắt, Cảnh Thự một kiếm đâm trúng yết hầu gã, kiếm Liệt Quang xuyên qua yết hầu chưởng quầy đem gã đính trên thân kiếm.
“Ai cùng ngươi đồng quy vu tận?” Cảnh Thự lạnh lùng nói, “Không biết tự lượng sức mình.”
Chưởng quầy ngừng thở ngay lập tức, mềm mại ngã xuống dưới đất, máu tươi phun ở trên ngực trần trụi của Cảnh Thự.
Tiểu nhị hét lên một tiếng đau đớn, tiến lên muốn liều mạng, Hạng Dư sau lưng lại vào trong cửa sổ, tùy tay ra một kiếm, đâm thủng bụng tiểu nhị kia, đem y đóng ở trên tường.
Khắp nơi đều là máu tươi, Khương Hằng vọt nhanh tới, nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự nói: “Lưu lại một người sống thẩm vấn.”
“Ngươi không sao chứ?” Khương Hằng nôn nóng nói.
Cảnh Thự gật gật đầu, nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng bị dọa khiếp sợ, thấy trước ngực Cảnh Thự, trên lưng, trên vai toàn bộ đều là máu.
“Là máu của gã……” Cảnh Thự giải thích nói, “Ta không có việc gì, không……!Bị thương……”
Cảnh Thự đề khí, nhưng một chiêu của chưởng quầy kia quá lợi hại, lại bị thương ở giữa bụng, đang thở dốc bỗng nhiên một búng máu phun ở trên người Khương Hằng, trước mắt biến thành màu đen, mềm mại ngã xuống.
“Ca ——!” Khương Hằng không màng tất cả mà hô lớn..