Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 129: Thái Tử An
“Tới rồi.” Người đánh xe trẻ tuổi cười nói.
Xe ngựa tiến vào khu Mão Canh, giống như từ một cái sân khấu kịch này, tiến vào một cái sân khấu kịch khác, và mọi thứ lại trở nên vô cùng khác biệt.
Qua đường thủy, nơi này là nơi ở của những tướng lãnh quân đội nước Dĩnh, rất nhiều cây đào, cây liễu bao phủ những dinh thự ven sông, xung quanh toàn bộ đều là những trọng tướng.
Doanh địa Binh Phủ phía Đông Nam cách đó hơn một dặm.
Trên mặt đất được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, Hạng phủ mới sáng tinh mơ đã mở cửa, chờ nghênh đón khách quý đến.
“Hạng tướng quân!” Khương Hằng cười nói.
Hạng Dư đang chắp tay sau lưng, đứng ở dưới hành lang chọc chim hoàng yến của y, nhìn Khương Hằng lễ phép nói: “Đêm qua ngủ có ngon không? Ta sai người suốt đêm sửa lại vài món quần áo, đưa lại cho các ngươi, còn rất vừa người.”
Khương Hằng đột nhiên hiểu được, cổ cảm giác quen thuộc trên người Hạng Dư đến từ đâu ——cảm giác thân thiết cùng tự nhiên của y có một chút giống La Vọng, vị tướng quân nước Đại kia, tựa như sớm đã quen biết lẫn nhau.
“Cảm tạ.” Cảnh Thự nhàn nhạt nói.
Nhưng Hạng Dư có một gia đình nhỏ, so với nhà La Vọng chỉ có bốn bức tường không có chút nào giống nhau, trong phủ có một phu nhân ân ái nhiều năm, nghe nói Khương Hằng tới, liền ra gặp khách, có một trai một gái, con trai 6 tuổi, con gái 4 tuổi.
“Đợi một lát có một người tới nữa,” Hạng Dư nói với Khương Hằng, “Chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài.
Buổi chiều đến Thính Giang tạ tâm sự, buổi tối ngu huynh mang các ngươi đi xem diễn.”
Khương Hằng tự nhiên đồng ý, chắc hẳn Hạng Dư còn tìm những người khác tiếp khách, liền cùng y vào phòng khách uống trà tán gẫu.
Cảnh Thự lại không có vào phòng khách, ở dưới hành lang ngồi xuống, tùy ý nhìn xung quanh, trong nhà Hạng Dư đương nhiên sẽ không có thích khách, nếu không nước Dĩnh sớm đã loạn từ đâu, đây chẳng qua là thói quen của hắn mà thôi.
“Đại ca ca,” Con trai lớn 6 tuổi của Hạng gia đứng ở cách xa hơn ba bước, tò mò mà nhìn hắn, hỏi, “Thứ huynh đeo chính là kiếm sao?”
Cảnh Thự nhìn tiểu hài nhi kia, không có trả lời, lông mày lạnh lùng hơi giương lên, giống như đang chọc nó.
Tiểu nữ nhi cũng lại đây, nói: “Có thể xem một chút không ạ?”
Tiểu nữ nhi bò lên trên một bên ghế hành lang, ngồi quỳ ở trên ghế, ngang tầm với Cảnh Thự đang ngồi vắt chân trên mặt đất.
“Không được,” Cảnh Thự nói, “Sẽ đứt tay.”
“Để ta sờ vỏ kiếm một chút đi,” Đại nhi tử Hạng gia nói, “Ta không rút ra.”
Cảnh Thự vẫn rất thích tiểu hài nhi, thời gian ở Ung đô, hắn đối với những hài đồng đều thực kiên nhẫn, cho dù ngày thường hắn không dễ dàng cho người tới gần, nhưng khi đối mặt với tiểu hài tử năm sáu tuổi, chính là không có sức chống cự.
Có lẽ là thời gian khi còn nhỏ cùng Khương Hằng sống cùng nhau dẫn ra, trong những ngày mất đi Khương Hằng, mỗi một tiểu hài tử, với hắn mà nói đều giống như đệ đệ mà hắn đã từng dành trọn yêu thương.
Vì thế Cảnh Thự liền cởi kiếm xuống, cầm ở trong tay, nam hài duỗi tay tới cầm, Cảnh Thự lại nâng lên một tay chọc nó.
Tiểu nữ hài nở nụ cười, muốn ôm cổ Cảnh Thự, Cảnh Thự thoáng né tránh, nói: “Nam nữ khác biệt, không thể tùy tiện ôm.”
Nam hài kia lại ôm lấy hắn, giơ tay đi đoạt kiếm, Cảnh Thự chỉ phải cho nó, tiện tay xoay tròn chốt trên thân kiếm, khóa lại kiếm cách, miễn cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
“Ngươi tên là gì?” Cảnh Thự hỏi tiểu nữ hài.
“Ta tên Triệu,” nữ hài nói, “Triệu trong Triệu chi ký lai, huy chi tức khứ.”*
*Triệu chi ký lai, huy chi tức khứ: Ý tứ là gọi tới liền tới, kêu đi liền đi.
“Tên hay.” Cảnh Thự nói.
Kiếm Liệt Quang đối với một tiểu hài tử 6 tuổi mà nói thật ra quá nặng, nam hài cố hết sức mà kéo, nữ hài lại thấy tơ hồng trên cổ Cảnh Thự, nói: “Huynh đeo cái gì vậy?”
Nàng không hề sợ người một chút nào, muốn xem Ngọc Quyết của Cảnh Thự, Cảnh Thự dĩ nhiên không thể để nàng xem, dù sao thứ này đại biểu cho thân phận của hắn, liền nắm lấy tay nàng, ở trên người mình móc ra một bọc điểm tâm nhỏ cho nàng, đó là hắn đã mang theo bên người khi rời đi vương cung, muốn cùng Khương Hằng tìm một nơi ngồi xuống ngắm hoa đào nở, cùng nhau ăn.
Nữ hài hoan hô một tiếng, nam hài chạy tới, nói: “Ta cũng muốn! Đại ca ca! Huynh bất công!”
“Nam hài không có,” Cảnh Thự nói, “Ăn những thứ kỳ quái này làm cái gì? Trả kiếm cho ta.”
Nam hài đem thanh kiếm đặt ở một bên, đi tới trong lòng ngực hắn sờ loạn, sờ tới sờ lui, Cảnh Thự bị sờ đến bất đắc dĩ, lại móc ra một bao thịt khô nhắm rượu đưa cho nó.
Lúc này hai đứa nhỏ mới đều hài lòng, Cảnh Thự một tay ấn ở trên vỏ kiếm, an tĩnh mà nhìn bọn nó ăn, nhớ tới chuyện cũ ở Tầm Đông.
Nhớ tới năm ấy, nếu hắn có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi, nếu lớn hơn vài tuổi, có một thân võ nghệ, hắn liền sẽ đánh cược toàn bộ, bảo hộ Khương Hằng nho nhỏ năm ấy, hắn có thể vì Chiêu phu nhân đi ám sát Mị Hà tiến đến xâm chiếm đất Trịnh, có thể bảo hộ Vệ bà, bảo hộ Khương Hằng.
Như vậy Khương Hằng vẫn sẽ có một cái nhà.
Nhưng khi đó hắn không có tiền, không có bản lĩnh, cái gì cũng không có, chỉ có chính hắn.
Hắn vừa không thể mua tới đồ ăn dỗ Khương Hằng vui vẻ, cũng không thể vì Khương Hằng lên núi đao xuống biển lửa, chỉ có thể bồi ở bên cạnh y, cuối cùng suýt nữa cũng đánh mất y.
Đều là mệnh.
Cảnh Thự lại nghĩ tới lời nói của Khương thái hậu, người đều có số mệnh.
Ngoài Hạng phủ lại tới thêm người, Cảnh Thự theo bản năng mà nắm chặt kiếm, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trước viện có một người trẻ tuổi đi vào, phía sau đi theo bốn gã thị vệ, chính là trữ quân nước Dĩnh Thái Tử An Hùng An.
“Điện hạ!” Hài tử Hạng gia nhận ra y, vội bước nhanh tiến lên, hành lễ với Thái Tử An.
Thái Tử An cùng Cảnh Thự nhìn nhau trong chốc lát, nhìn thấy tay hắn ấn ở trên thân kiếm, cười cười.
Cảnh Thự lười đứng dậy, càng không cùng y chào hỏi, chỉ cần Khương Hằng không ở bên cạnh, toàn bộ giao tế xã giao, có thể miễn thì miễn.
Ngẫu nhiên hành lễ, cũng đều là vì để ý mặt mũi Khương Hằng.
Thái Tử An cũng không để ý mấy, sờ sờ đầu hai tiểu hài tử, đi vào trước nhà chính.
Không bao lâu, Cảnh Thự nghe thấy tiếng Khương Hằng thăm hỏi cùng Hạng Dư hành lễ, liền một chiêu đeo kiếm ở trên lưng, thuận tay vặn ra kiếm cách, để tiện rút kiếm, đi tới đứng ở ngoài cửa.
Khương Hằng thấy Hạng Dư chỉ đơn giản hàn huyên vài câu về phong thổ, hiểu ý lẫn nhau, đối với chuyện đêm qua không đề cập tới, cho đến khi Thái Tử An tới, liền cười đứng dậy đi ra, biết ngoại trừ chờ người này, sẽ không còn có người khác.
“Đây là thị vệ của ta,” Khương Hằng giới thiệu với Thái Tử An, “Nhiếp Hải.”
Cảnh Thự gật gật đầu, Thái Tử An lại nhìn Khương Hằng cười nói: “Nghe nói là tiêu tiền mướn tới, nhìn bộ dáng có vẻ thân thủ không tồi, mướn một người thiếu hiệp như vậy, tốn hết bao nhiêu tiền?”
Cảnh Thự đạm nhiên nói: “Không bao nhiêu tiền, dù sao mạng người Việt rẻ.”
Khương Hằng cười nói: “Hắn từ trước đến nay không coi ai ra gì, làm điện hạ chê cười.”
“Không sao,” Thái Tử An cố ý vô tình, lại nhìn kiếm Liệt Quang, cười nói, “Người trẻ tuổi lại có tuyệt kỹ, dĩ nhiên khí thịnh.
Như vậy để ta mời đi, hôm qua không thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, Khương Thái Sử nhất định phải cho ta cơ hội này.”
Đây là vị Thái Tử thứ tư Khương Hằng gặp qua.
Triệu Linh, Lý Mịch, Trấp Lang, hiện giờ là Hùng An.
Mỗi một vị Thái Tử mỗi quốc gia đều có khí chất gần giống nhau, chính là tính cách ôn hòa, bình dị gần gũi.
Đây là nhà đế vương dạy dỗ ra, muốn trở thành quốc quân tương lai, cần phải có bụng dạ rộng rãi, hơn nữa mỗi một vị trữ quân, cũng đều có cá tính riêng của bản thân.
Triệu Linh lòng dạ rất sâu, Lý Mịch vừa khiêm tốn vừa có dã tâm, Trấp Lang hiện tại xem ra lại là một người thiện lương nhất, nhân đức nhất.
Thái Tử An mới chính thức gặp, trong lời nói cho Khương Hằng ấn tượng đầu tiên là “Tự phụ”, giống như lúc trước đối với Khương Hằng không hề hiểu biết, càng không biết phụ thân vì sao muốn một chất tử như vậy.
“Ở triều đình nước Ung,” Thái Tử An nói, “Rất vất vả phải không?”
Khương Hằng cười nói: “Cũng được, ăn uống sinh hoạt, dĩ nhiên không thể xa hoa bằng nước Dĩnh.”
Thái Tử An nói: “Tới đây coi như xin nghỉ phép đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bốn người đi tới trước xe ngựa, Hạng Dư nói: “Nhiếp tiểu ca nếu không chê, cùng ta đi một xe được chứ?”
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng dò hỏi, Khương Hằng gật gật đầu, sẽ không có vấn đề gì, liền một mình cùng Thái Tử An lên xe.
Hạng Dư lại cùng Cảnh Thự lên chiếc phía sau kia.
Thái Tử An im bặt không nhắc tới Trường Lăng Quân, nói: “Khương Hằng, ngươi là người Tầm Đông a.”
Khương Hằng ngồi ở bên trong xe, vội nói: “Vâng, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, liền ở Tầm Đông.”
Khi nói chuyện, bỗng nhiên Khương Hằng nghĩ đến một sự kiện, từ khi nào mẫu thân dời tới nước Trịnh? Hắn được sinh ra trong ngồi nhà lớn kia sao?
Thái Tử An nghĩ nghĩ, làm như không lời nói tìm lời tới nói, rốt cuộc nghiêm mặt cũng không tốt, lại nói: “Nghe phụ vương nói, ngươi đi qua rất nhiều quốc gia?”
Khương Hằng thành khẩn nói: “Ngoại trừ Lương, năm nước trong thiên hạ đều đã đi qua, cũng bao gồm vương đô Thiên Tử Lạc Dương.”
Thời buổi này, người bình thường cho dù là Công Khanh một quốc gia, cơ hội rời đi quốc gia chính mình đều rất ít, đi tới đất nước khác chỉ có hai cái khả năng, một là đi sứ; hai là lưu vong, trong loạn thế, cơ hội du lịch các quốc gia là vô cùng vô cùng hiếm có.
Khương Hằng tuổi còn trẻ, lại đã đi khắp bốn nước, nhìn khắp thiên hạ, người có cuộc sống phong phú giống như hắn, thật là không nhiều lắm.
Thái Tử An nói: “Như vậy ngươi cảm thấy, Giang Châu so với những địa phương đó, thế nào đâu?”
Dĩnh Vương Hùng Lỗi hiện giờ đã không quá quản chuyện, công việc trong thành, phần lớn do Thái Tử An phụ trách thống trị, Hùng Lỗi hiện giờ khống chế quân đội cùng ngoại giao, phát biểu ý kiến chiến lược.
Ngoại trừ điều này, toàn bộ dân sinh, thuế vụ lại quy về Đông Cung.
Vị Thái Tử này, hiển nhiên so Trấp Lang càng có kinh nghiệm hơn, tuổi cũng lớn hơn không ít.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, cười nói: “So với bất kỳ một quốc gia nào đều giàu có và đông đúc hơn.”
Thái Tử An thực vừa lòng, dùng ánh mắt cùng tâm thái đánh giá người đến từ quốc gia nhỏ thiếu văn minh hẻo lánh đến tiến cống, nhìn kỹ Khương Hằng một phen, nói: “Ta biết đất nước chúng ta có rất nhiều chỗ thiếu xót.
Phụ vương cũng bảo ta thỉnh giáo Khương Thái Sử nhiều hơn, năm xưa dưới trị hạt của thiên tử, chính là thủ đô chân chính của thiên hạ, khi nào, mới có thể tái hiện lại huy hoàng 600 năm trước chứ?”
Thái Tử An đối với nước Ung không hề đề cập tới một chữ, hiển nhiên căn bản không thừa nhận đó là một “Quốc gia”, mục tiêu so sánh với chiến tích của bản thân, cũng chỉ là Lạc Dương.
Khương Hằng nói: “Đúng vậy, vạn dân giống như dòng nước, lao nhanh không ngừng.
Muốn được ca tụng thiên thu muôn đời, là rất khó.”
Thái Tử An nói: “Ngươi cảm thấy còn có chỗ nào thiếu xót?”
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay ta từ vương cung tiến đến trong phủ Hạng tướng quân, thấy một ít cảnh tượng, có lẽ điện hạ muốn trong tương lai một hai năm, nhận được bá tánh ca tụng, có thể bắt đầu dốc sức từ nơi này?”
Sắc mặt Thái Tử An không quá đẹp, Khương Hằng khéo léo giữ mặt mũi cho y, nói: “Thân là trữ quân, trăm công ngàn việc, thật sự là quá bận rộn, có khi thủ hạ hội báo sẽ có sai lầm, lừa trên gạt dưới, cũng sẽ có, cần phải bớt chút thời gian, tự mình đi nhìn xem.”
Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe ngựa khác, Hạng Dư không ở trước mặt Khương Hằng, bỗng nhiên như là thay đổi thành một người khác, cùng Cảnh Thự một câu cũng không nói, ngay cả hàn huyên khách sáo cũng không có.
Cảnh Thự thậm chí không có nhìn y mấy lần, biết đối phương xem mình như là thị vệ tầm thường, chỉ là ôm cánh tay dựa cửa sổ xe, nhìn chăm chú vào ven đường, cùng với phía trước xe ngựa.
Rốt cuộc, Hạng Dư đã mở miệng.
“Người hành thích các ngươi, có ý tưởng gì không?” Hạng Dư nhàn nhạt nói.
“Đó không phải là việc của các ngươi sao?” Cảnh Thự trầm giọng nói, “Chúng ta là ở đất Dĩnh bị người ám sát, có thể có ý tưởng gì?”
Hạng Dư nói: “Người phái đi tra xét, không có tra được.”
Cảnh Thự nói: “Vậy đành phải bỏ đi.”
Một hỏi một đáp, đơn giản trực tiếp.
“Người có thù oán với các ngươi rất nhiều,” Hạng Dư nhướng mày, nhìn Cảnh Thự nói, “Ngày thường hành sự vẫn nên phải cẩn thật một chút, ngươi nói có phải hay không, Nhiếp tiểu ca?”
Cảnh Thự lạnh lùng đáp: “Phải là ngươi nên để ý chút, giả như Khương Thái Sử xảy ra chuyện gì, ngươi đoán ai sẽ tìm đến gây phiền toái cho ngươi?”
Hạng Dư cười cho qua chuyện, dĩ nhiên biết ẩn ý của Cảnh Thự, lửa giận nước Ung còn không có tới trước mắt nhanh như vậy, nhưng lửa giận của Dĩnh Vương nhất định sẽ đem Hạng Dư đốt thành tro trước.
Quốc quân chính là muốn trường sinh bất lão! Vạn nhất xảy ra bất trắc, chặt đứt niệm tưởng của Hùng Lỗi, cả nhà Hạng Dư nhất định sẽ xúi quẩy..