Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 125: Thành Giang Châu
“Đi được không?” Cảnh Thự hỏi, “Ta cõng ngươi đi.”
“Được.” Khương Hằng đứng dậy, quần áo đã hong khô, nhưng còn vô cùng mỏng manh, trên người hai người toàn là bùn, giống như hai kẻ ăn mày, lúc này thật sự là lúc bọn họ nghèo túng nhất trong mấy năm qua.
Cảnh Thự quay đầu, nhìn núi rừng, bỗng nhiên nói: “Nếu bây giờ chạy vào núi, trên đời này sẽ không còn ai tìm được hai người chúng ta.”
Khương Hằng còn đang suy nghĩ chuyện thích khách, nghe Cảnh Thự nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rất tức cười, lập tức phá lên cười ha ha.
“Sau đó thì sao?” Khương Hằng nói.
“Hửm?” Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, ở trên đường nhỏ chậm rãi đi tới, quay đầu nhìn hắn một cái, nói, “Sau đó liền tìm một cái thôn trang nhỏ, sống qua ngày thôi.”
Khương Hằng cảm thấy có đôi khi Cảnh Thự nghĩ cũng thật sự quá đẹp đi, nếu bọn họ chạy, ngoại trừ đám Ung binh kia, không có người nào biết, Thành Lạc Nhạn chỉ cho rằng hai người bọn họ sau khi lên bờ bị người ám sát.
Nhưng kế tiếp hai nước Dĩnh Ung nhất định sẽ trở mặt, có thể nổi giận mà khai chiến hay không, thật khó mà nói.
“Ngươi có suy nghĩ này thật sao?” Khương Hằng nói.
Ngón tay Cảnh Thự nắm thật chặt, nói: “Chỉ nghĩ vu vơ thôi, ta nghe ngươi, ngươi định đoạt.”
Khương Hằng nói: “Có khi ta cảm thấy, ngươi giống như một tiểu hài tử chưa trưởng thành.”
“Cái này gọi xích tử chi tâm*.” Cảnh Thự đáp.
*Xích tử chi tâm: Tấm lòng trẻ sơ sinh.
“Uy ——” một đội binh Dĩnh giơ vương kỳ, tiến đến bên đường, sôi nổi dừng ngựa lại.
“Nhìn thấy con thuyền bị chìm kia không?” Cầm đầu vệ đội nói, “Người bên trong thuyền……!Đâu?”
Trưởng vệ đội đánh giá hai người trên người đầy người, chật vật bất kham.
Hải Đông Thanh vỗ cánh rơi xuống, Cảnh Thự thu kiếm lại, giờ ra chuôi kiếm, để Hải Đông Thanh đứng thẳng.
Đám kỵ binh xuống ngựa thấy mãnh thú Hải Đông Thanh, nhất thời bất an lui về phía sau, sinh ra bản năng sợ hãi.
“Ngươi nói sao?” Cảnh Thự hỏi ngược lại, Ngọc Quyết ngực trước phản chiếu ánh mặt trời.
“Đi theo chúng ta.” Vì vậy vệ đội trưởng đưa theo bọn họ, một đường đi tới Dĩnh đô Giang Châu.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Hằng tới Giang Châu, Giang Châu được xưng là thủ đô của tất cả vùng biển trong thiên hạ, cùng Lạc Dương, Lạc Nhạn thậm chí thành Tế Châu có khác nhau một trời một vực, đều không phải là xây dựng thành một hình vuông ngay ngắn, mà là một tòa thành hình vòng tròn thật lớn.
Toàn bộ Giang Châu đất chiếm gần 1200 khoảnh, tương đương với ba tòa thành lớn Lạc Nhạn cùng Hạo Thành, Sơn Âm ở Tái Bắc cộng lại, chiếm cứ phía Nam Trường Giang dưới chân núi Ngọc Hành, là cứ điểm hết sức quan trọng.
Ở giữa thành chính là vương cung Dĩnh Vương, nhìn ra ngoài là 108 phường, vòng này vây quanh vòng kia, vòng vày kề vòng kia, giữa các vòng, được kết nối bởi các đường thủy ngang dọc đan xen, những đường thủy này là những con sông nhân tạo, được nước Dĩnh đào lần lượt qua thời gian mấy trăm năm.
Dĩnh đô Giang Châu có dân cư nhiểu nhất Trung Nguyên, tính cả xung quanh Vương Đô, lúc cường thịnh nhất đạt đến quy mô trăm vặn hộ.
Cũng là thành thị lớn nhất phương Nam.
Trừ cái này ra, Dĩnh Vương trị mười bảy thành phương Nam, đồng ruộng phì nhiêu, bá tánh giàu có và đông đúc.
Nhưng chính vì là một quốc gia lớn ở phương Nam như vậy, lại thường tự xưng mình là lấy “Man di”, người Trung Nguyên đã coi này là hậu duệ của người Bách Việt cùng Tam Di, người Dĩnh cũng vui vẻ tự cho mình là như thế.
600 năm trước, Dĩnh hầu có được đất phong, sau đó chinh phạt nước Tùy hạ lưu sông Trường Giang.
Dĩnh Vương Hùng Chuẩn ngự giá thân chinh, quốc quân nước Tùy nói “Ta vô tội”, Dĩnh Vương đối với điều này trả lời là “Ta là man di”.
Cảnh Thự cưỡi ngựa, mang theo Khương Hằng phía sau, tiến vào thành Giang Châu.
Khương Hằng giương mắt nhìn lên, nước Dĩnh giàu có, so với nước Đại lại khác nhau rất nhiều, nước Đại tiếp giáp Trung Nguyên cùng Tây Vực, vật tư đến từ giao dịch lẫn nhau.
Nước Dĩnh lại là thật sự tích lũy từ trong nước, giống như nhà Công Khanh, mọi chi tiết đều toát ra một cổ khí phái.
Những bức tường của hoàng cung được đúc bằng bạch ngọc, mái cong mạ vàng, ngói lưu rực rỡ.
Nhà của bá tánh tầm thường, hộ nào hộ nấy ngoài cửa đều trồng cây đào, sắp tới lập xuân, cũng tức là năm mới của người Dĩnh, trên chợ sầm uất, bá tánh ăn mặc như người Bách Việt, Đông Di, cảng lớn Giang Châu lại càng phồn vinh hưng thịnh.
Cảnh Thự quay đầu nhìn, Khương Hằng nhích đến trên vai y, nói: “Kết minh cùng bọn họ là đúng.”
Cảnh Thự quay đầu lại, suýt nữa hôn ở trên môi Khương Hằng, hơi dịch ra chút, nói: “Mỗi một quốc gia Trung Nguyên, đều giàu có và đông đúc hơn nước Ung.
Đất Ung quá cằn cỗi.”
Khương Hằng đáp: “Gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong, giàu có và đông đúc còn phải xem dân chúng giàu có, hay là nước giàu dân nghèo, nếu nước giàu dân nghèo, liền không phải chuyện tốt.”
Cảnh Thự đồng ý với điều này, hoàn cảnh sinh hoạt quá tốt, con người liền dễ dàng sinh ra lòng lười biếng, đều nói Vương thất Dĩnh xa xỉ cực độ, bằng lòng làm bá chủ một phương, như vậy xem ra không sai chút nào cả.
Nếu Trấp Tông có một tòa thành như vậy, với ba năm vật tư trong thành, sớm đã vô cùng hiếu chiến, khuấy đảo thiên hạ.
Khương Hằng hỏi vệ đội trưởng: “Bây giờ đi đâu?”
“Vương cung,” vệ đội trưởng nói, “Hạng tướng quân phân phó, sau khi tới đi gặp Vương bệ hạ trước.”
Cảnh Thự cúi đầu nhìn trên người mình, nhìn vệ đội trưởng ý bảo, ngươi bảo chúng ta đi như vậy?
Vệ đội trưởng “Ách” một tiếng, nói: “Chúng ta cũng không có cách nào.”
Cảnh Thự: “Vương bệ hạ các ngươi không để bụng, ta đương nhiên cũng không sao cả.”
Khương Hằng suy đoán đám binh Dĩnh này chắc hẳn là muốn làm nhục bọn họ, xem bọn họ như đồ quê mùa tìm niềm vui, nhưng cũng không sao, cười nói: “Vậy đi thôi.
Vốn nên bái kiến Dĩnh Vương trước.”
Cảnh Thự phóng ngựa, chở Khương Hằng, đi theo vệ đội ở trong thành vòng tới vòng lui, tuy là hắn giỏi quan sát địa hình, cũng bị vòng cho chóng mặt, Giang Châu quả thực giống như mê cung, phường có phố, trong phố có hẻm, giữa các hẻm lại có đường thủy, nếu có dịp nào đó mang theo Khương Hằng chạy nạn, chạy ra khỏi thành cũng là một vấn đề lớn.
Khương Hằng lại đang cẩn thận quan sát cảnh tượng trong thành, thấy trong thành tuy tiếng người ồn ào, nhưng khi vệ đội đi qua lại một chút cũng không để ý bá tánh, phóng ngựa đá đá, đuổi đuổi, thấy người cõng giỏ tre chặn đường, còn giơ roi lên quất.
Bá tánh phần lớn là dáng người lam lũ lưng còng, một bộ dáng vẻ mặt ủ mày ê, hiển nhiên đã bị áp bức đến vô cùng tàn nhẫn.
Trước đây khi ở Hải Các học tập, Khương Hằng đã từng đọc được, nước Dĩnh chính là đất lành, đồng ruộng là phì nhiêu nhất trong năm nước, nhưng thuế khóa cũng nặng nhất.
Vạn khoảnh ruộng tốt đều thuộc về vương tộc, sĩ tộc công khanh, lương thực thu lên chất ở trong kho hàng đến mục nát sinh sâu mọt, cũng không muốn giảm thuế.
“Tới rồi.” Vệ đội trưởng dừng lại ở trước hai cánh cửa gỗ đỏ thật lớn, bên cạnh mở một cái cửa nhỏ, để cho bọn họ đi vào.
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, rõ ràng biểu đạt sự bất mãn, nói: “Ta muốn đem cái cửa này chém xuống.”
“Đừng.” Khương Hằng biết Cảnh Thự là đang nói cho bọn họ nghe, đại sứ nước Ung, không đi cửa chính, lại mở một cửa nhỏ bên cạnh, cũng đủ thấy sự khinh miệt của Dĩnh Vương.
“Đi thôi.” Khương Hằng nói.
Đi qua cửa chính vương cung, là một đoạn đường giáo trường ngoài cung bằng bạch ngọc nạm vàng, trong khắp vương cung nước Dĩnh, chỗ nào cũng đều là tiếng đàn, giống như lạc vào tiên cảnh, thị nữ đứng thành hàng, trăm dặm mới tìm thấy một thị vệ, cao lớn anh tuấn.
“Đây so với vương cung cha ngươi khí phái hơn nhiều.” Khương Hằng nói.
Cảnh Thự nói: “Phóng hỏa thiêu cháy, có thể cháy ước chừng một tháng đi.”
Khương Hằng cười ha ha, vệ đội trưởng chỉ xem như nghe không thấy, dẫn bọn họ tới trước thiên điện, Cảnh Thự dắt tay Khương Hằng, bước vào.
Chỉ thấy trong điện nguy nga lộng lẫy, ban ngày ban mặt lại thắp đầy đèn, vương giường mạ vàng, đá long châu, bên trong một loạt bàn gỗ đỏ, hai bên ngồi đầy đại thần, vũ cơ nhẹ nhàng múa lên, đàn sáo hợp tấu.
Dĩnh Vương mang theo một đám quan viên, đang ở uống rượu mua vui.
“Bẩm Vương bệ hạ!” Vệ đội trưởng nói, “Chất tử nước Ung đã đưa tới!”
Tiếng tấu nhạc trong điện dừng lại, toàn bộ vũ nữ thối lui, Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy một người ngồi dựa trên vương giường, tuổi tác xấp xỉ Trấp Tông, nhưng cao to hơn chút, mặc một bộ áo dài thiên tử màu đỏ tía, dưới cằm để râu, tóc rối tung, ôm một người cơ thiếp, nhìn về phía hai người bọn họ, hơi giương miệng.
“Ôi chao—— bộ dạng sao lại thế này?!”
Người nọ đúng là Dĩnh Vương Hùng Lỗi, khi thấy Khương Hằng cùng Cảnh Thự, ngay lập tức trừng lớn hai mắt.
“Vương bệ hạ mạnh khỏe.” Khương Hằng hành lễ của quan địa phương gặp Phong Vương, Cảnh Thự lại chỉ hơi chắp tay.
Các đại thần bắt đầu cười trộm, sôi nổi nghị luận.
“Ngươi ngươi ngươi……” Hùng Lỗi bịt mũi, nói, “Làm sao thế này?”
“Chúng ta ở trên Trường Giang bị tập kích,” Khương Hằng nghiêm mặt nói, “Chuyện xảy ra bất ngờ, để Vương bệ hạ chê cười.”
“Sao lại thế này?!” Hùng Lỗi nói, “Các ngươi ai là Khương Hằng? Là ngươi sao?”
Khương Hằng ra hiệu ta là Khương Hằng, Hùng Lỗi liền vẫy tay với hắn, Khương Hằng đến gần vài bước, Hùng Lỗi lập tức biến sắc, ý bảo hắn không cần tới gần quá, giống như bùn trên người Khương Hằng sẽ bổ nhào tới trên mặt y.
“Hồi bẩm Vương bệ hạ,” lúc này, một giọng nói trầm ổn giải thích, “Bọn họ ở trên sông bị thích khách ám sát, bị đục xuyên thuyền, mạt tướng sau khi nhận được tin tức, đang gia tăng nhân thủ điều tra rõ chân tướng.”
“Hạng tướng quân,” Hùng Lỗi nói, “Đây chính là do ngươi bảo hộ không chu toàn, hắn là tới làm khách, sao lại có thể để cho bọn họ bị thích khách đuổi giết?”
Khương Hằng thầm nghĩ người này hẳn là đội trưởng Ngự lâm quân, liền nhìn y gật đầu tỏ ý.
Trong đình yên tĩnh một lát, một người trẻ tuổi ngồi ở phía bên tay trái nhất, chỉ cùng Dĩnh Vương kề một vị trí nói: “Phụ vương, bọn họ bôn ba lao lực, trên đường nhất định cũng mệt mỏi, không bằng để khách nhân đi xuống, đổi thân quần áo, sau đó lại bàn.”
“Ừm,” Hùng Lỗi nói, “Vương nhi nói đúng, Hạng Dư, ngươi đem người dẫn đi.”
Khương Hằng thầm nghĩ này hẳn chính là Thái Tử, nhìn y gật đầu tỏ vẻ cảm kích.
Thống soái Ngự lâm quân kia đứng dậy, đi tới trước người Khương Hằng, nghiêm túc quan sát hắn, chiều cao Hạng Dư ở giữa Khương Hằng cùng Cảnh Thự, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, rất trẻ trung anh tuấn, trên khuôn mặt mang theo tính chất đặc biệt của người Dĩnh, xương gò má và mũi rất cao, lông mày thẳng, vai rộng tay dài, trên bàn tay mang một bao tay màu đen dán vào thịt, vẻ mặt lại vô cùng ôn hòa, trong mắt có một cổ dịu dàng.
“Xin mời theo ta,” Hạng Dư nói, “Khương đại nhân.
Vị tiểu ca này, xưng hô như thế nào?”
“Ta tên Nhiếp hải.” Cảnh Thự không có nói ra thân phận vương tử, dù sao trên thông điệp nước Ung gửi đến, vẫn chưa từng nhấn mạnh là hắn tới hộ tống.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự rời đi thiên điện, tiếng nhạc lại tấu lên, vũ cơ vây quanh trong điện, ca múa như cũ.
“Nước Dĩnh hoan nghênh các ngươi,” Hạng Dư ở phía trước dẫn đường, nói, “Dọc theo đường đi vất vả rồi.”
“Cũng không đến nổi.” Khuỷu tay Khương Hằng động động Cảnh Thự, ý bảo hắn cũng nói chút gì đó, đừng một bộ dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Hạng Dư đánh giá Cảnh Thự, nói: “Ngươi là hộ vệ bên người Khương đại nhân sao? Tới, mời vào.”
Phòng Dĩnh Vương chuẩn bị cho bọn họ nhưng thật ra không tồi, là một viện thanh nhã, trong viện trồng đầy trúc Tương Phi, rất có chút phong cách của Lạc Dương, dưới cầu nhỏ có nước chảy róc rách, trong phòng tam tiến vô cùng rộng rãi, giường ngủ cũng rất lớn, đệm chăn thêu chỉ vàng.
“Chỗ tắm rửa ở bên phòng, phía sau phòng chất củi, đã sai người đi đun nước.
Vốn dĩ cho rằng các ngươi sẽ mang theo vài người hầu bên người……” Hạng Dư nói, “Cho nên chưa sắp xếp thị nữ cho ngài, ta thấy nếu không……”
“Không cần,” Khương Hằng cười nói, “Có hắn là đủ rồi.”
Hạng Dư gật đầu, lại nhìn Cảnh Thự, nói: “Vị này chính là người nước Ung phái tới?”
“Hắn là ta tiêu tiền mướn ở trên đường.” Tính trẻ con của Khương Hằng nổi lên, cùng Hạng Dư nói dỡn.
Cảnh Thự: “……”
Hạng Dư nói: “Có cần an bài thêm vài người không?”
Khương Hằng nói: “Không sao, có hắn là đủ rồi, ta còn chưa có kết tiền cho hắn, đồ đều đã chìm dưới sông.” Nói lại nhìn Cảnh Thự nói: “Nhiếp huynh không ngại lại chờ mấy ngày đi.”
“Không ngại.” Cảnh Thự lãnh đạm nói.
Hạng Dư đánh giá Cảnh Thự, thân phận Khương Hằng nghĩ ra cho Cảnh Thự, xác thật rất thích hợp.
Lúc bấy giờ Ngô, Việt cổ thường có những kẻ không có chuyện gì làm kiếm tiền bằng cách làm du hiệp, hoặc hộ tống, hoặc ám sát, bên eo đeo một thanh kiếm, rất tự cao, không đặt ai ở trong mắt, nhìn thấy chư hầu vương tộc cũng không ngoại lệ.
Cảnh Thự đã quen ở nước Ung phô trương, bản thân chính là vương tử, biểu tình không màng hơn thua, vân đạm phong khinh như vậy, ở trong mắt người ở bên ngoài là không giống người bình thường, giả làm một du hiệp thuê tới, cũng là hợp lí.
Hạng Dư không có hoài nghi: “Như vậy đi, có thiếu cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thị vệ Ngự lâm quân nói một tiếng, ta không quấy rầy nữa.”
Ý của Hạng Dư, cũng vô cùng thông cảm hai người sống sót sau tai nạn, liền lui đi ra ngoài.
“Ngươi họ Hạng, có quen Hạng Châu không?” Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
Hạng Dư dừng lại bước chân, không có quay đầu lại.
Khương Hằng nghĩ tới! Mới vừa rồi cảm giác quen thuộc kia, xác thật đến từ một người khác —— là Hạng Châu trước đây.
Hai người bọn họ lớn lên có chút giống nhau, tuy rằng chỉ thấy qua chân dung Hạng Châu một lần, nhưng cặp mắt ôn nhu kia, lại xác thật đã gặp qua.
“Đó là huynh của ta, Công Tử Châu.” Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói, “Sư môn ngài ở đâu? Là người quen cũ của y?”
Cảnh Thự thuận miệng đáp: “Từng nghe nói qua y.”
Hạng Châu khi còn nhỏ đã thành danh, ở đất Dĩnh Việt được không ít người trẻ tuổi ngưỡng mộ, Hạng Dư cũng không nghi ngờ, lại nói: “Ở trước mặt Vương bệ hạ, ngàn vạn không cần nhắc đến tên này, nhớ lấy.”
“Đã biết, cảm ơn.” Cảnh Thự đáp.
Khương Hằng nhớ tới La Tuyên đã từng nói qua, thân phận Hạng Châu từng là vương tộc đất Dĩnh.
“Ngươi thế nhưng đã nhìn ra.” Khương Hằng rảo bước tiến lên thùng, ngâm mình ở trong nước ấm, Cảnh Thự đang đưa lưng về phía hắn cởi quần áo, nói: “Ta chỉ cảm thấy mặt y rất quen.”
Cảnh Thự cũng không đợi Khương Hằng tắm sạch trước, cởi đến trần truồng sau đó tiến vào, cùng hắn chen chúc trong một cái thùng, khi bọn họ còn nhỏ cũng dùng loại thùng gỗ này tắm, lúc ấy hai người bọn họ còn nhỏ, hiện giờ lại đã thành niên, nhất thời có chút chật chội, tay chân đụng chạm lẫn nhau, chen chúc cùng một chỗ.
“Ngươi xoay qua đi.” Cảnh Thự nói.
“Ngươi xoay qua đi,” Khương Hằng cười nói, “Nghe lời.”
Cảnh Thự liền xoay người, đưa lưng về phía Khương Hằng, Khương Hằng đem y ôm vào trong ngực, lau cổ giúp y, kéo cánh tay y, đặt ở bên cạnh thùng gỗ.
Cảnh Thự cảm giác được hơi thở Khương Hằng ở bên tai, lưng dán lên ngực trần trụi của Khương Hằng, thật sự làm cho mạch máu sưng lên, đưa lưng về phía hắn vừa lúc che giấu được chỗ kia của mình, lại cảm giác được, Khương Hằng cũng……
“Hằng Nhi,” Cảnh Thự nói, “Ngươi……”
“Làm sao vậy?” Khương Hằng nói.
Da thịt chạm nhau, nước trơn trượt, chỗ kia của Khương Hằng có phản ứng, đó giờ cũng không cảm thấy có gì.
Cảnh Thự lại đầy mặt đỏ bừng, nói: “Không có gì.
Đừng chạm vào! Ta tự mình làm……”
Khương Hằng vòng qua eo Cảnh Thự, một tay vịn y, lần này Cảnh Thự thật sự là ứng phó triệt để, chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, dùng hết một chút lý trí cuối cùng, đè lên cánh tay Khương Hằng, không cho hắn sờ loạn.
“Ta tự mình làm.” Cảnh Thự bất an nói.
Khương Hằng chỉ phải buông tay, đưa cho khăn lông y tự mình lau.
Khương Hằng lại nhớ tới một chuyện, nói: “Lát nữa chúng ta mặc cái gì?”
Cảnh Thự tỉnh ngộ lại, nói: “Đúng vậy, không có quần áo mặc, làm sao bây giờ?”
Khóe miệng Khương Hằng run rẩy, nhìn quần áo đầy bùn đất hai người thay ra, Cảnh Thự lại chỉ mặc áo đơn vào thành, một thân đồ lót bạch sam ra ngoài, quả thực cũng không khác gì trần truồng.
“Ở truồng thôi,” Cảnh Thự thuận miệng nói, “Dù sao cũng là Dĩnh Vương không biết xấu hổ trước.”
Khương Hằng: “……”
Lúc này, ngoài phòng tắm lại lần nữa truyền đến tiếng Hạng Dư.
“Thái Tử điện hạ đoán hai vị không có quần áo tắm rửa,” Hạng Dư nói, “Bảo ta đưa tới.”
Khương Hằng vội nói: “Quá khách khí, ngài phân phó một người tới là được.”
Hạng Dư lại nói: “Ngu huynh cũng đã chọn ra một bộ của mình, còn chưa có từng mặc qua, có lẽ ngắn chút, nếu không chê, để cho Nhiếp huynh đệ mặc.”
“Đặt đó đi,” Cảnh Thự đáp, “Cảm tạ.”
“Đổi xong quần áo mời đến tẩm điện của Vương,” Hạng Dư nói vị trí, nói, “Vương bệ hạ muốn gặp các ngươi.”
“Ngươi đi không?” Khương Hằng cười nói.
“Thù lao đâu?” Cảnh Thự mặc tốt quần áo cho Khương Hằng, nghiêm trang nói, “Cho chút chỗ tốt mới đi.”
Khương Hằng ha ha cười, nhéo mặt Cảnh Thự, nghĩ đến nước Dĩnh cơ hồ không có ai từng gặp qua Cảnh Thự, thông tri trên thông điệp nước Ung gửi tới, vương tử Trấp Miểu cũng tiến đến Trung Nguyên, nhưng lưu lại Tung huyện, chuẩn bị cùng nước Dĩnh tiến hành chuyển giao đơn giản.
Ai ngờ đến vương tử một quốc gia, đang đứng ở bên cạnh hắn?
“Thù lao là bao nhiêu tiền?” Khương Hằng tiến đến bên tai Cảnh Thự nói, “Trước đó đã nói rõ, ta nhưng không có tiền.”
Cổ Cảnh Thự đỏ lên, ý bảo ngươi xem bộ dáng này của ta?
“Mặc xong quần áo lại tính sổ với ngươi.” Cảnh Thự nói..