Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 11: Vết Sẹo Bỏng


Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 11: Vết Sẹo Bỏng


Chạy ra hậu viện Khương gia, Khương Hằng bỗng nhiên dừng lại bước chân, ngơ ngẩn nhìn ngôi nhà chính mình lớn lên.
Khương trạch đã bị đốt cháy như một bó đuốc, nhà dân hai bên một mảnh an tĩnh, duy chỉ có một ngôi nhà lớn này đang “lách tách”, đốt đến ánh đỏ sáng rực nửa bầu trời thành Bắc.
Cảnh Thự dập tắt đốm lửa trên người Khương Hằng, hai người cùng nhau nhìn vào trong nhà cháy, đều giống như đang nằm mơ.
Khương Hằng sau một lúc lâu mới mờ mịt nói: “Cứu lửa a! Có người không? Mau cứu lửa a!”
Khương Hằng đi phía trước một bước, lại bị Cảnh Thự kéo lại, lửa này đã đốt đến không thể cứu được, thế lửa bắt đầu thuận gió lan tràn, lan qua bà con chòm xóm.
Cảnh Thự hốt một nắm tuyết, ấn lên sau eo Khương Hằng, Khương Hằng ăn đau, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, trên mặt vẫn là biểu tình như trong cơn đại mộng mới tỉnh.

Nhà bọn họ cứ như vậy bị thiêu hay sao?
Hàng xóm không ai ra tới, cũng không có người hô lớn bôn tẩu, trên phố này chỉ còn có hai đứa nhỏ nhà họ Khương, những người khác đều không biết chạy nạn đi nơi nào.
Cảnh Thự bỗng nhiên nhìn thấy ba cái thân ảnh ở cuối hẻm, nháy mắt tức giận dâng lên, mất đi toàn bộ lý trí.
“Súc sinh ——!” Cảnh Thự điên cuồng hét lên nói, “Súc sinh!!”
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự rống như vậy, trong chốc lát choáng váng, theo bản năng mà nhìn Cảnh Thự, lại quay đầu nhìn nhà chính mình.

Ngọn lửa đã thiêu xuyên qua cửa chính, toàn bộ đại trạch Khương gia hướng tới bốn phương tám hướng phun ra lửa, giống như con quái vật đang phát tiết lửa giận.
Cảnh Thự kéo Hắc Kiếm, bước cao bước thấp bước đi chân trần trên tuyết, giống như một con dã thú điên cuồng tuyệt vọng muốn cùng thế giới này đồng quy vu tận.
Nếu để cho y đuổi kịp, ba người này liền tối nay phải bị chém chết ở trên nền tuyết.
Chốc lát sau lưng lại vang lên một tiếng động lớn, ngọn lửa đốt gãy trụ đỡ nóc nhà trong nhà chính Khương trạch, mái ngói ầm ầm sụp xuống, hôi phi yên diệt.(Hoàn toàn sạch sẽ)
Khương Hằng bị như vậy chấn động, rốt cuộc lấy lại tinh thần, chạy nhanh qua hàng xóm đi gõ cửa, hô: “Hoả hoạn a! Mau tỉnh lại! Cẩn thận bị thiêu chết!”
“Hoả hoạn a! Chạy mau a!” Khương Hằng đi chân trần, gõ cửa từng nhà.
Cảnh Thự đuổi theo ra ngoài hẻm, ba người kia không biết đã trốn đi đâu, y mê mang mà nhìn quanh bốn phía, sau lưng xa xa truyền đến tiếng Khương Hằng hô to.
Cảnh Thự lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Khương Hằng nửa người xiêm y rách tung toé, sau eo còn mang theo vết bỏng bị thiêu, để chân trần đạp lên tuyết, gió lạnh thổi bay quần đơn dơ bẩn, lộ ra dáng người đơn bạc, hắn đang đi khắp nơi gõ cửa, làm hàng xóm nhanh nhanh chạy trốn.
Cảnh Thự dừng lại truy đuổi, đem Hắc Kiếm chống ở trên mặt tuyết, thống khổ đến toàn thân phát run.

“Ca?” Khương Hằng nói, “Ca!”
Cảnh Thự trong mắt tràn đầy nước mắt, run rẩy cởi xuống áo đơn còn lại trên người, chính mình ở trần, mặc vào cho Khương Hằng.
“Ta không lạnh……” Khương Hằng nhún nhường nói, “Huynh mặc, huynh mặc đi.”
“Mặc——! Ngươi mặc vào!” Cảnh Thự nổi điên mà rống hắn.
Khương Hằng bị rống như vậy, không dừng được kịch liệt thở dốc.
Cảnh Thự đôi mắt đỏ bừng, Khương Hằng ý thức được y đang rất thống khổ, vội an ủi nói: “Đừng khóc, đừng khóc, đều là vật ngoài thân, tiền tài đều là vật ngoài thân……!Ca!”
Cảnh Thự ngẩng cổ, đứng một hồi lâu mới hoãn lại cảm xúc.
“Bị khói xông,” Cảnh Thự nói, “Không có khóc, ngươi mặc vào, lên, ta cõng ngươi.”
Khương Hằng muốn kiên trì, Cảnh Thự lại không cho hắn cự tuyệt, trên lưng y, hai người lại nhìn trong chốc lát, sau khi nóc nhà sụp xuống, thế lửa nhỏ lại, Khương gia cũng hoàn toàn bị đốt thành tro bụi.
Cảnh Thự cõng Khương Hằng, làm hai tay Khương Hằng vòng qua trước người chính mình, cầm lấy Hắc Kiếm đi qua hẻm nhỏ.
Khương Hằng rốt cuộc cảm giác được nơi bị bỏng bắt đầu đau đớn, vì không để cho Cảnh Thự lo lắng, đành phải cắn răng chịu đựng.
Cảnh Thự nghe được nơi xa có tiếng người, liền theo tiếng người đi đến.

Khương Hằng còn thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn nhà bọn họ nơi xa.
Đêm khuya, Cảnh Thự bước chân lung lay, chân trần đi qua đường dài tuyết đọng gần nửa thước.
“Ca.” Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói một tiếng.
Cảnh Thự hít một hơi thật sâu, ngăn không được mà phát run.
Khương Hằng lấy cánh tay cọ lên bên mặt Cảnh Thự, cọ đến toàn bộ là nước mắt cùng tro bụi.
“Ngọc Quyết của cha lưu lại chưa bị mất,” Khương Hằng nói, “Vẫn còn đây.”
Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, Cảnh Thự hỏi: “Ngươi lạnh không?”
Khương Hằng vừa lạnh vừa đau, chỗ bị bỏng đau lên từng trận, nóng rát, nhưng hắn không dám nói, sợ lại làm Cảnh Thự thêm lo lắng.
“Không lạnh.” Khương Hằng lại lần nữa quay đầu lại nhìn, nói, “Chính là nhà bị cháy, làm sao bây giờ đâu? Nương trở về, có phải hay không tìm không thấy chúng ta?”
Cảnh Thự nói: “Trước tìm một chỗ tránh đã, ta mỗi ngày trở về nhìn xem.”

“Mới vừa rồi nên ở cửa lưu lại mấy chữ.” Khương Hằng nói.
Cảnh Thự dở khóc dở cười, nói: “Nhà cũng không còn, còn lưu lại chữ, ngươi nhưng thật ra nghĩ thoáng nhỉ, vậy buổi chiều lại khóc cái gì?”
Y không biết Khương Hằng đọc rất nhiều thư, sớm đã mơ hồ nhìn rõ chúng sinh giữa trời đất này, với hắn mà nói, thứ quan trong nhất liền chỉ có mẫu thân, Vệ Bà, Cảnh Thự mà thôi.

Phàm là sách, vàng bạc vâng vâng, đều là vật ngoài thân, cũng là bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Thậm chí Trang Tử còn từng nói “Ta lấy thiên địa làm quan tài, lấy nhật nguyệt làm ngọc bích, xem sao trời là châu ngọc, vạn vật đều có thể chôn cùng ta.” Hết thảy đều có thể bỏ, duy chỉ có người là không thể bỏ.
“Ta có thể xuống đất đi.” Khương Hằng hỏi, “Huynh lạnh hay không?”
“Không lạnh, sắp tới rồi.” Cảnh Thự thoáng nhìn về phía ồn ào náo loạn chỗ sườn núi nhỏ thành tây, chân trời lộ ra quầng sáng, nói, “Trước khi ngủ, ngươi đang đọc sách gì?”
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: “Trời đất một ngón tay, vạn vật một con ngựa.”
“Vạn vật là một con ngựa sao?” Cảnh Thự lại nói.
“Ừm,” Khương Hằng nói, “Chúng ta đều là con rận ở trên mình con ngựa.”
Cảnh Thự lắc đầu, nói: “Không hiểu gì.”
Đến bình mình, hai người tới từ đường Huyền Vũ thành tây, từ đường này thờ phụng thần thú Huyền Vũ, Huyền Vũ là thần minh trị thủy, truyền thuyết là thần phương Bắc một trong bốn vị thần, phù hộ sông không vỡ đê, lũ không tới bất ngờ.
Dĩnh, Trịnh hai nước giao chiến, cùng với chiến loạn, gia đình giàu có trong thành đều thu thập gia sản, trốn đến gần hết.

Còn lại những bá tánh sợ thành phá không chỗ để đi, mang theo con cái liền sôi nổi đến trong từ đường Huyền Vũ tránh chiến loạn nhất thời.

Tuy nói Dĩnh Quân phá thành, nơi nào cũng trốn không được, nhưng mọi người ở cùng nhau, tóm lại vẫn an toàn chút.
Nhưng sáng sớm hôm nay, không ít người từ ngoài thành mang về tin tức: Dĩnh Quân lui binh!
Nghe nói tướng quân Dĩnh Quốc trước khi ra trận bị ám sát chết bất đắc kỳ tử, toàn bộ quân Dĩnh lui ra phía sau hơn ba mươi dặm, trước mắt không biết có ngóc đầu trở lại hay không.


Phía trước một mảnh hỗn loạn, tìm vợ con, hỏi thăm tin tức, miệng liền tai nối liền không dứt, cãi cọ ầm ĩ giống như cái chợ.
“Ai da! Này không phải hài tử Khương gia sao?” Có người phát hiện Khương Hằng, lại nhận không ra Cảnh Thự.

Cảnh Thự cõng Khương Hằng lại đây, Khương Hằng cũng không nhận được rất nhiều người này, nhưng có lẽ bá tánh từ trong diện mạo nhận ra cặp mắt trong như nước kia của hắn rất giống Chiêu phu nhân, vội đem hắn mang tiến vào trong từ đường, ở Huyền Vũ giống như chừa ra vị trí, cho hai tiểu hài tử ngồi.
“Nương ngươi đâu?” Lại có người hỏi.
“Huynh ấy là ca ca ta,” Khương Hằng hỏi một đằng trả lời một nẻo nói, “Ca ca ruột.”
Cảnh Thự đầu tiên là đứng dậy tìm lang trung, đối lang trung dập đầu lạy ba cái, nói: “Xin ngài chữa trị cho đệ đệ ta.” Sau đó mang lại đây, xem miệng vết thương trên người Khương Hằng.
Lang trung được dẫn tới trong miệng tấm tắc mấy tiếng, chế thuốc nói: “Sao không tới sớm một chút?”
Cảnh Thự là một người không thích nói chuyện, không dễ dàng nói chuyện với người khác, Khương Hằng lại là hỏi một cái đã hết ba cái không biết.

Không bao lâu có bá tánh thấy hai tiểu hài tử run bần bật, đơn bạc đáng thương, liền chia cho bọn nó một bộ chăn bông, Cảnh Thự từ chỗ lang trung lấy được thuốc mỡ, đắp lên cho Khương Hằng, lại đem một nửa chăn trải trên mặt đất, một nửa đắp cho Khương Hằng nằm xuống tiếp tục ngủ.
“Đừng nằm ngửa.” Cảnh Thự kiểm tra miệng vết thương Khương Hằng, vừa vặn chỗ bị phỏng là chổ cái bớt lúc trước, bớt đã không còn, thay vào đó là một vết sẹo bỏng.
Cảnh Thự sợ Khương Hằng đè lên miệng vết thương, làm hắn thoáng nghiêng qua.
Khương Hằng mở to mắt nhìn Cảnh Thự, vẫy tay với y, ý bảo y cũng tới ngủ, Cảnh Thự quả thực kiệt sức, cũng liền chui vào.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng gối lên cánh tay Cảnh Thự, nói: “Nhờ người đi mang cho nương cái tin? Nhưng mà chúng ta không có tiền.”
Cảnh Thự thực sự phiền não, muốn chính mình đi xuống núi, rồi lại sợ rời đi Khương Hằng sẽ xảy ra chuyện, ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Ta sau đó đi cầu người nhìn xem, nếu như binh đã lui, bọn họ tự nhiên liền sẽ trở về.”
Khương Hằng ngủ trong chốc lát, không bao lâu lại nghe thấy có binh sĩ tới phân phát cháo, đánh thức bọn họ, Cảnh Thự nhận cháo, binh sĩ nói: “Các ngươi ai là người Khương gia?”
“Chúng ta đều là người Khương gia,” Khương Hằng nói, “Có thể hay không……”
Binh sĩ ngắt lời nói: “Huyện lệnh đại nhân mời các ngươi sau khi uống cháo xong đi một chuyến.”
Khương Hằng chỉ từ trong miệng mẫu thân nghe nói qua huyện lệnh, lại chưa từng gặp qua, Cảnh Thự liền đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Huyện lệnh lúc này đang ở hậu viện từ đường, trước đó trúng mũi tên, nằm trên giường không dậy nổi, tại chỗ thu thập ra một phòng nhưng thật ra ấm áp.
Sau khi Khương Hằng tiến vào rốt cuộc thoải mái chút, không còn bị lạnh.
“Nương ngươi đâu?” Huyện lệnh hỏi.
Trên vai trên đùi trên bụng huyện lệnh Tầm Đông đều chảy ra máu, trên người mang theo một cổ mùi hôi, không xuống đất được, chỉ có thể nhìn hai tiểu hài tử gật đầu.

Hai ngày trước y tự mình xuất chinh, bị bắn rơi xuống ngựa, Tầm Đông 7000 quân coi giữ, suýt nữa toàn quân bị diệt, may mà địch quân cũng không tin Trịnh Quân khiếp nhược như thế, sợ là kế dụ địch, cho nên ngừng truy kích.
“Ta không biết,” Khương Hằng nói, “Nàng cùng Vệ Bà vài ngày trước đi ra ngoài, liền rốt cuộc vẫn chưa trở lại.”
Huyện lệnh nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Ám sát thành công rồi sao? Chỉ sợ ta chống đỡ không nổi, nàng nếu còn sống trở về, ngươi cần phải thay ta, thay……!bá tánh toàn thành, nói với nàng một câu……”
“Thôi……!Cái gì đều không cần nói.” Huyện lệnh lại than một tiếng thật dài.
Nói, huyện lệnh gian nan mà đảo mắt, nhìn Khương Hằng nói: “Văn chương của ngươi làm rất tốt, đáng tiếc……!Sinh vào lúc loạn thế.

Nếu không nhất định có một phen thành tựu.”
Khương Hằng quỳ xuống đất, cảm tạ lời khen của huyện lệnh, huyện lệnh lại lẩm bẩm: “Hai ngươi liền trước lưu ở chỗ này đi.

Lấy cho bọn hắn chút đồ ăn, tìm kiện quần áo mặc.”
Binh lính ra ngoài tìm người mượn tới vài món quần áo vải thô, cho hai huynh đệ mặc vào.

Cảnh Thự thay đổi thân áo trong thành niên nam tử, vạt áo buộc lại cột lên, lấy tới nước sạch, sửa sạch miệng vết thương cho Khương Hằng sau đó đổi thuốc.

Khương Hằng lại thật sự tìm không thấy đồ có thể mặc, chỉ phải mượn đỡ quần áo nữ hài mặc tạm.
Huyện lệnh qua một lúc, liền ho đến vài tiếng, Khương Hằng có đọc sơ qua y thư, nhẹ nhàng sờ đến mạch môn y, biết huyện lệnh bệnh thật sự nặng, cơ hội khỏe lại không được hai ba phần, trong lòng lại không khỏi khổ sở.
Binh lính bưng tới cháo nấu trứng, huyện lệnh mắt cũng không mở to, nói: “Cho hai đứa nhỏ ăn, ta là người sắp chết, cần gì phải lãng phí lương thực?”
“Ăn chút đi,” Cảnh Thự tiếp nhận cháo trứng, nói, “Ta đút ngươi?”
“Cùng nhau ăn, huynh nhất định cũng đói bụng.” Khương Hằng đáp.
Hai người đem một bát cháo trứng to ăn đến sạch sẽ, Cảnh Thự trên mặt đất trải ra chăn bông, ôm lấy Khương Hằng, rúc ở trong góc, không bao lâu liền nương tựa lẫn nhau mà ngủ rồi.
Khi Khương Hằng ngủ say, một tay vẫn nắm chặt ống tay áo Cảnh Thự, Cảnh Thự vốn định ra ngoài hỏi thăm tin tức, bởi vậy chỉ phải bồi hắn ngủ, một đêm lo lắng hãi hùng cũng vô cùng mỏi mệt, thở dài, cũng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay, Cảnh Thự mười một tuổi cùng Khương Hằng chín tuổi, còn không biết nhà bị phá hủy sẽ làm cho cuộc sống của bọn chúng thay đổi đến trời long đất lở.

Khương Hằng như cũ khờ dại cho rằng mẫu thân thực mau sẽ trở về, Cảnh Thự cũng biết Chiêu phu nhân võ nghệ cao cường, cho nên chỉ là bị quân địch vướng chân chưa thể thoát được.
Đến ban đêm, huyện lệnh Tầm Đông trong đêm gió tuyết rét lạnh, trước ho lên vài tiếng, lại nôn ra một búng máu, sau đó lại ho vài tiếng, sau vài lần kịch liệt thở dốc, từ từ chết đi, yên lặng không một tiếng động..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.