Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 5: Sốt ruột quá! Đường rốt cuộc ở đâu! (trung)


Đọc truyện Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long – Chương 5: Sốt ruột quá! Đường rốt cuộc ở đâu! (trung)

A Tư A Tưởng nhảy xuống mới nhận ra mình đang đâm đầu vào chỗ chết. Bóng dáng Ung Hoài và Thanh Phong đã không thấy đâu, yêu quái lông lá hợp lại thành bầy vây lấy hai người, không một kẽ hở, lại chẳng theo trận pháp nào. Bất đắc dĩ, bọn họ đành dùng tất cả những thứ vớ được quẳng bừa vào lũ yêu quái. Trong cơn hỗn loạn, cơ thể hai người bị cùng va phải thứ gì đó sau lưng. Rầm một tiếng, quan tài ngọc bị đẩy chệch khỏi vị trí ban đầu.

Như được nhắc nhở, cả hai ba chân bốn cẳng vội vã trèo lên quan tài. Vừa trèo được nửa đường, lũ quái hình cầu đột nhiên ngừng tấn công, xếp thành đội hình rồi từng con một nhảy vào quan tài. Khả năng nhảy cao của chúng hai người đã được chứng kiến, tuy xem như phi thường nhưng độ cao của nắp quan tài vẫn vượt quá giới hạn của chúng.

A Tưởng ngờ vực hỏi: “Sao tụi nó quay về? Lẽ nào đã tới giờ ngủ?”

A Tư đáp: “Lúc đó lo cười trộm là được rồi, quan tâm nguyên nhân làm cái quái gì.”

Thanh Phong gật đầu bảo: “Phải, đến giờ ngủ đấy.”

A Tưởng: “…” Vậy nghĩa là trong mộ này có một lũ quái lông lá thích ăn thịt người nhưng lại rất tuân thủ giờ giấc ngủ nghỉ? Gã thà tin rằng Thanh Phong đang a dua theo gã để gián tiếp lấy lòng sư huynh còn hơn.

“Sau đó thì sao?” Ung Hoài dẫn dắt câu chuyện về lại trọng tâm.

“Sau đó…”

Nhìn lũ yêu quái còn lại nhảy mãi không tới, A Tưởng bắt đầu sốt ruột.

“Bọn mình nên giúp tụi nó một tay không nhỉ?”

A Tư vặn lại: “Giúp thế nào?”

A Tưởng nghẹn họng. Với chiều dài thân thể của hai người, bọn họ thừa sức với tới chúng nhưng ai dám bảo đẩm bàn tay thò ra còn thu về được?

Thế nhưng quái vật có trí tuệ của quái vật. Bọn chúng dùng cách chồng lên nhau bắt thành cầu, từng con từng con bò lên.

A Tư hỏi: “Mấy con cuối chúng định giải quyết ra sao nhỉ?”

A Tưởng vén quần xem vết thương trên mắt cá chân bị lũ quái cắn ban nãy, nghiến răng căm hận, “Đệ lo cho chúng lắm thế làm gì! Một cước đạp chết cho rảnh nợ! Bọn mình mau đi tìm…” Tiếng nói của gã chợt dừng lại.

Bên cửa, đám hoa hút máu tràn trề năng lượng đang dốc sức múa may cành hoa như đang nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ.

Đúng là trước sói sau hổ!

“Đi bên này!” Đúng giây phút mấu chốt, A Tư chỉ vào một con đường sáng sủa.

Ung Hoài và Thanh Phong đều nghĩ đến con đường ngầm ẩn dưới nắp quan tài ngọc. Có điều A Tư và A Tưởng ở ngã tư lại chọn rẽ phải, không phải ngõ cụt như Ung Hoài và Thanh Phong mà suôn sẻ dẫn thẳng đến một hang động lớn. Trong hang cột đá san sát, cao thấp dày mảnh kích cỡ đa dạng, điêu khắc trông thô thiển nhưng nhìn kỹ lại phát hiện bề mặt chạm trổ đủ loại hoa văn, đóa nào đóa nấy sống động như thật, gồ ghề một cách tinh tế, tuyệt đối không phải tay nghề của thợ thủ công tầm thường.

A Tư, A Tưởng ngắm đến say mê! Hai người càng vào càng sâu, mãi tới khi một trận tiếng động vang lên mới làm cả hai bừng tỉnh. Đúng là ma đưa lối quỷ đưa đường, A Tưởng cầm đèn soi khắp chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có một bức tường toàn những vẩy cá. Bức tường màu sắc sặc sỡ, sâu cạn không đều, vảy cá lấm tấm phản xạ ánh sáng lộng lẫy hơn cả sao trời ban đêm, tươi đẹp hơn cả sắc cầu vồng lúc trời vừa tạnh cơn mưa to.

Chính vào lúc bọn họ đang mải tán thưởng vẻ đẹp tinh xảo vô ngần của bức tường vảy cá, bức tường bỗng nhiên chấn động một cái, đồng thời vang lên tiếng vỗ vừa lớn vừa rõ…

Vì vậy bọn họ quay đầu bỏ chạy.


A Tưởng cười khổ, “Sư huynh! Nơi này quái dị quá, chỗ nào cũng là yêu quái.”

Thanh Phong nhỏ tiếng phân bua: “Ta không phải.”

Chân A Tưởng bị Ung Hoài đẩy nhẹ.

A Tư cười gượng: “Ngươi không như chúng, ngươi là sư tẩu.”

Thanh Phong hỏi Ung Hoài: “Tại sao ta lại là sư tẩu của họ?”

Khuôn mặt Ung Hoài khuất trong bóng tối càng khiến những người chung quanh cảm nhận được sự bình tĩnh, lâm nguy không loạn của hắn. “Bởi vì ta là sư huynh của họ.”

“…” Vẫn thấy có gì đó không đúng!

Ung Hoài không cho nó cơ hội ngẫm nghĩ, sau khi biết chuyện bọn A Tưởng bỏ chạy vì nhát gan, hắn một lần nữa thắp đèn lên soi đường và nói: “Đi thôi, phải nhanh chóng tìm được sư phụ.”

“Lên trên?” A Tưởng nhìn chằm chằm vào cầu thang mà nhíu mày.

Ung Hoài nói: “Lũ quái lông cầu đã ngủ, hoa hút máu bỏ đi, bên trên an toàn rồi.”

A Tưởng đi sau than vắn thở dài, “Sau này chắc ca đổi nghề.”

A Tư hỏi: “Ca còn biết làm gì khác sao?”

A Tưởng đáp: “Ca muốn chuyển sang nghề trồng hoa!”

A Tư hỏi: “Trồng hoa hút máu?”

“Không, nghiên cứu làm sao tiêu diệt chúng nó.”

“…Sau đó thì sao?”

“Đổi về nghề cũ.” A Tưởng lại tiếp, “Đời này không tìm được đồ liệm quý giá ca chết không nhắm mắt!”

Có hai kẻ dở hơi bọn họ ở đây, Ung Hoài cảm thấy trách nhiệm vơi đi ít nhiều, hắn bắt đầu pha trò: “Đệ có thể đổi sang làm cương thi, được mặc đồ liệm này, chẳng phải sợ hoa hút máu này, lại khỏi phải nhắm mắt nữa chứ.”

Nhớ lại hình dáng của cương thi tím, A Tưởng kiên quyết lắc đầu, “Đệ ghét màu tím.”

Chính ra Thanh Phong lại thấy ý kiến này không tệ, sau này tất cả cùng chung sống, giúp đỡ lẫn nhau. Nó bèn đề nghị: “Có thể làm cương thi trắng, cương thi trắng đẹp lắm.”

“Còn có cương thi trắng?” A Tưởng run rẩy, “Chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu cương thi vậy?” Chẳng phải sư phụ bảo để thai nghén cương thi cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng các điều kiện hỗ trợ này nọ mới thành à, thường thì một vạn thi thể chắc gì đã có một cương thi, cớ gì nơi đây lại đầy rẫy thế này?


Thanh Phong nói: “Đại Mao, Tiểu Mao biến mất rồi, Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Nhị Mao, Phi Cương cộng lại năm tên.”

Lăng mộ trở nên tĩnh lặng.

Nào phải bọn họ không muốn đáp lời, chẳng qua tất cả đều thấy… Mệt, mệt tim, thật sự mệt tim.

Đến bậc cuối của cầu thang, Ung Hoài phát hiện cửa ra đã bị lấp lại. Hắn với tay sờ thử, quả nhiên là dưới đáy quan tài ngọc. Hắn giao đèn cho A Tưởng, dùng hai tay cố đẩy lên nhưng đẩy cả nửa buổi quan tài vẫn chẳng hề suy suyễn. Nhớ lại tình huống A Tưởng miêu tả ban nãy, hắn bèn thử dùng toàn bộ sức bình sinh dịch chuyển quan tài, song quan tài ngọc vẫn vững chãi chắn ngay lối ra như đã bám rễ.

“Đệ thử xem.” A Tưởng lên thay Ung Hoài, dùng hay tay đỡ lấy quan tài, vừa rống vừa đẩy. Thấy gã không đẩy nổi, A Tư bèn sang đầu kia của quan tài cùng dùng sức đẩy với gã.

“Một hai ba… Ưm…”

Tiếng rống đau khổ đến nỗi khiến Thanh Phong dựng cả đuôi lên, tiếc thay vẫn không có kết quả.

A Tưởng nhụt chí nói: “Không được, chắc có có cơ quan gỉ rồi, chỉ có thể mở từ phía trên thôi.”

A Tư mặt như đưa đám, “Tiêu rồi tiêu rồi, đừng nói chỗ này sẽ là mộ phần của chúng ta à nha?”

“Đương nhiên không thể nào!” A Tưởng nói: “Đệ muốn làm thợ trồng hoa, sao đệ có thể dễ dàng chết ở đây được chứ!”

A Tư hỏi: “Hay trở xuống nhỉ?”

Ung Hoài không còn cách nào hay hơn nên đành gật đầu đồng ý.

Thanh Phong vô cùng áy náy, nếu thường ngày nó chịu khó đi loanh quanh lăng mộ thì biết đâu bọn họ đã tìm được đường ra, Ung Hoài cũng không phải vất vả thế này. Nó nói: “Đến tầng thứ ba ta sẽ chỉ đường cho các ngươi.”

A Tư líu lưỡi hỏi: “Phía dưới còn một tầng nữa?”

Thanh Phong đáp: “Ừ, ta sống ở đó, đẹp lắm lắm lắm luôn í.” Con người đều thích thể hiện những mặt tốt nhất của mình, Thanh Phong cũng chẳng ngoại lệ, nó cố gắng đẩy mạnh tỷ lệ tiêu thụ nhà riêng, “Có sông nhỏ rất đẹp, hang động rất đẹp, cây cỏ rất đẹp…”

A Tưởng nói: “Nghe chẳng có gì hấp dẫn cả.”

“Có đồ liệm rất đẹp.” Thanh Phong ra đòn sát thủ.

A Tưởng hỏi thẳng: “Đi đường nào?”

Quay về ngã tư, lần này không cần hỏi chọn hướng nào, đường giữa là ngõ cụt, bên phải có yêu quái cá, chỉ còn lại bên trái.

Ung Hoài cầm đèn dẫn đầu.

Sợ Lục Cương và Nhị Mao sẽ bất chợt xuất hiện như Tử Cương, Thanh Phong kè kè bên hắn không rời nửa bước.


A Tư, A Tưởng đi cuối. Con đường này rất rộng rãi, hai người đi sóng vai nhau không cần chen chúc, xây dựng khéo léo, không gồ ghề khiến người ta chỉ cần bất cẩn một chút sẽ sảy chân trượt ngã, cũng không cao thấp lồi lõm dễ đụng trúng đầu. Mặt tường hai bên đắp khá bằng phẳng, giống hệt như đường mộ tầng thứ nhất.

Ung Hoài giản lược kể lại những chuyện bọn họ gặp phải trên đường rồi bổ sung quan điểm của mình: “Có lẽ con đường ấy và những con đường khác trong mộ không phải xây bởi cùng một nhóm thợ.”

A Tưởng phản ứng nhanh nhất, “Ý sư huynh là có tiền bối đến trước?”

Ung Hoài ngẫm nghĩ, nếu không phải dự trước con đường ấy dẫn đến một nơi nào đó thì tốn bao công sức đào một con đường như vậy có ích lợi gì? Chẳng phải vẫn là ngõ cụt hay sao. Hắn bỗng giật thót, thầm nhủ: Lẽ nào hai đường trái phải đều có vấn đề nên bọn họ không thể không đào một con đường khác? Nhưng hắn lại nhanh chóng phủ quyết giả thiết này, nếu là đào đường chạy trốn thì nên đào lên trên mới phải, trực giác hắn mách bảo rất có khả năng liên quan đến ký hiệu nọ trên tường, song hắn nghĩ không ra nguyên nhân nên đành tạm thời dằn lại.

Ngã rẽ bên trái rất dài, đoàn người đi đến nỗi mất hết kiên nhẫn mới tới được một ngã rẽ, để rồi hoa cả mắt.

Con đường đang yên đang lành bỗng xuất hiện khe nứt rộng khoảng hai mét, đứng ngay mép khe cơ hồ nhìn thấy vách đá thẳng đứng, sâu không lường được.

A Tưởng gãi đầu, “Nếu chạy lấy đà thì chắc qua được.”

Ung Hoài nhìn Thanh Phong, đúng hơn là nhìn mớ quần áo rườm rà trên mình nó, “Nhảy qua nổi không?”

Nếu biến về nguyên hình bay qua tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng Ung Hoài là con người, nó không muốn để lộ hình rồng để tránh bị phân biệt đối xử. Thanh Phong trầm ngâm, “Ta có thể thử xem sao.”

A Tưởng có chút khẩn trương, “Nhỡ rớt xuống thì thế nào?”

“Bò lên.”

“…Biện pháp hay.”

A Tưởng lùi về sau mười mấy bước, đang gầm lên một tiếng trợ oai định nhảy thì bị A Tư bất chợt ôm ngang eo. Gã vỗ vai A Tư, “Yên tâm, cự ly này với ca vốn chẳng mang tính thử thách.”

A Tư hỏi: “Vậy tăng tính thử thách lên tí xíu được không?”

A Tưởng hỏi: “Đệ muốn ca lò cò qua?”

“Đệ muốn ca cõng đệ qua.”

“…”

“Tự dưng đệ phát hiện đệ sợ độ cao.” A Tư sống chết bám chặt lấy gã không chịu buông tay.

A Tưởng nói: “Bây giờ tụi mình đang nhảy xa, không phải nhảy lầu.”

A Tư nói: “Nhảy không đủ xa là thành nhảy lầu.”

A Tưởng nhìn Ung Hoài: “Vậy tính sao bây giờ?” Đây đã là lựa chọn cuối cùng trong bốn con đường.

“Thật ra,” Thanh Phong từ tốn mở miệng, “Con cá vĩ đại các ngươi nhìn thấy chắc là Thi Lý.”

A Tưởng nói: “Ta không chút hứng thú với tên của nó, ta chỉ muốn biết nó có ăn thịt người hay không.” Ám ảnh quái lông cầu để lại vô cùng sâu sắc.

“Chỉ ăn thịt người chết.”


A Tưởng hỏi: “Đập chết rồi ăn?”

Thanh Phong ngẩn ra, “Vậy thì không.”

A Tư A Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Phong tiếp: “Giết người là việc của cương thi.”

“…”

A Tưởng nói: “Nhắc mới nói, ngoài cương thi tím hình như bọn mình chưa từng gặp cương thi nào khác.”

Thanh Phong nói: “Quan tài ngọc kia là của Bạch Cương, rất có khả năng cô ấy đã ra ngoài tìm các ngươi nên không có ở đó. Quan hệ giữa Thi Lý và Nhị Mao tốt nhất, Nhị Mao là cương thi lông, số đỏ lắm mới được gặp.”

…Cảm ơn cái số sao chổi của họ!

Bàn tay A Tư trên eo A Tưởng từ từ thả ra, “Đệ nghĩ sợ độ cao chắc khắc phục được ấy mà!”

Thân là người tiên phong, áp lực tâm lý A Tưởng phải gánh rất lớn. Gã chẳng những phải nghiệm chứng khe này có nhảy qua được hay không, mà còn phải nghiệm chứng một khi sảy chân ngã xuống có chết được hay không.

“Hú!” Gã nguýt dài, lấy đà chạy thật nhanh, sau đó bật nhảy…

Ung Hoài giơ đèn lên.

Cơ thể A Tưởng rơi xuống, hai chân quỳ trên mặt đất.

“Hay quá!” Thấy gã bật xa như vậy, A Tư bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hay ho quái gì!” A Tưởng đau khổ xoay lại, gắng sức xoa gối, “Đau gần chết!”

Ung Hoài nói với A Tư: “Rút kinh nghiệm, lúc rơi không được dùng gối tiếp đất.”

A Tư nghiêm túc gật đầu.

Ung Hoài vỗ lưng gã, “Đi đi.”

“Dạ!”

“Đi đi.”

“…Dạ!”

“…Sao đệ vẫn còn đứng đây?”

“Nhũn chân rồi.”

Cuối cùng, Thanh Phong trở thành người thứ hai.

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.