Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 11: Con rồng ngu si/Phi Cương! Đừng đụng tới chủ nhân/nương tử của ta! (trung)


Đọc truyện Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long – Chương 11: Con rồng ngu si/Phi Cương! Đừng đụng tới chủ nhân/nương tử của ta! (trung)

Đường mộ bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng động khe khẽ như lũ kiến đi trên chiếc lá lay động, nếu không phải thính lực của Thanh Phong và lũ cương thi vượt trội hơn người thì nhất định không thể nghe thấy.

Lục Cương cắp A Tưởng nhảy ra ngoài.

Thanh Phong sợ là Ung Hoài bèn vội vội vàng vàng đuổi theo nhưng chẳng mấy chốc lại quay trở về.

Phi Cương tưởng nó cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, mặt sắp lộ nét vui mừng thì nhìn thấy nó đang ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm: “Ung Hoài không thích mình trần truồng, phải mau chóng mặc đồ vào mới được… Mặc sao ấy nhỉ?” Câu cuối cùng là hỏi Phi Cương.

Bạch Cương nhìn chòng chọc vào mớ quần áo trong tay nó, thì thầm hỏi: “Bộ quần áo đó quen thiệt nha, hình như là vật bồi táng của ta?”

Phi Cương vươn tay, soạt một tiếng xé quần áo ra thành hai mảnh.

Bạch Cương đang định đòi quần áo về, thấy thế bèn quyết định xóa nó ra khỏi trí nhớ.

Thanh Phong ngẩn người rồi lập tức vỗ đùi khen ngợi, mang quần áo bị xé làm hai ướm lên người mình, “Được đấy, chia thành hai mảnh thế này dễ mặc hơn nhiều.”

“…” Phi Cương giẫm mạnh lên đuôi nó một phát.

Thanh Phong oai oái kêu đau, vẫy đuôi thật mạnh.

Phi Cương bay lên, đáp xuống trước mặt nó.

Thanh Phong cau có, “Giờ ta không muốn đùa đâu.”

Phi Cương mặt lạnh như tiền, “Đi cũng được thôi, đánh bại ta trước đã.”

Bạch Cương và Nhị Mao chuẩn bị đến chỗ Lục Cương xem kịch nghe vậy liền quay trở lại. Cương thi giết người đã là trăm năm hiếm gặp, cương thi giết rồng lại càng ngàn năm chưa thấy, so ra đương nhiên mần thịt rồng vẫn đáng xem hơn.

Thanh Phong hỏi: “Oẳn tù tì hay chơi đoán chữ?”

Bạch Cương, Nhị Mao: “…”

Phi Cương đáp: “Trực tiếp một chút.”

Bạch Cương, Nhị Mao thầm nhủ: Đúng! Trực tiếp ra tay! Lên nào!

Thanh Phong gật đầu nói: “Vậy oẳn tù tì nhé.”

“…” Phí thời gian! Phí cảm xúc! Bạch Cương và Nhị Mao vừa rủa thầm hai người vừa xoay lưng đi tìm Lục Cương.

Thấy Phi Cương giơ tay lên, Thanh Phong hấp tấp hỏi: “Ngươi có thể chỉ ra búa mà không ra bao không?”

“Ra bao cho ngươi ra kéo cắt sướng hơn.” Lời gã vừa dứt, ống tay áo vừa dài vừa rộng, lại có thể co dãn đột nhiên quất vào mặt Thanh Phong như một chiếc roi da. Thanh Phong biến về hình rồng, linh hoạt len lỏi giữa ống tay áo, móng rồng vung lên, tiếng soạt soạt vang lên không ngớt, những mảnh vải trắng thi thoảng lại từ không trung rơi xuống như bông tuyết, liên miên không dứt.

Bóng dáng Phi Cương dần dần chìm trong vải trắng, Thanh Phong chỉ có thể dựa theo tia sáng lấp lánh tỏa ra từ kim quan để phán đoán vị trí của gã nhưng cũng vô dụng. Dù gã chỉ đứng yên một chỗ, Thanh Phong vẫn khó lòng tránh khỏi ống tay áo lay động nhẹ nhàng như mây trắng.

Thanh Phong bị tay áo quất đến đỏ cả hai má, cuối cùng nổi giận hét lên: “Tại sao cứ đánh vào mặt ta?!”

Phi Cương đáp: “Để ngươi tỉnh ra một chút.”

“Đánh vào đầu mới tỉnh ra chứ nhỉ?” Nó vừa nói xong thì đầu đã bị quất một cú.

Tay áo trắng tinh để lộ một khe hở nhỏ, Phi Cương trong mắt thoáng nhuốm ý cười, “Yêu cầu này thì có thể thỏa mãn.”

Thanh Phong từ trên không đáp xuống, biến thành hình người rồi giậm chân nói: “Ngươi lúc nào cũng ra bao cả, ta không đánh nữa.”

Phi Cương nói: “Ngươi đứng yên trước mặt ta ta sẽ ra búa.”


Thanh Phong rầu rĩ giơ vuốt ra, nói: “Chẳng phải kéo cắt được bao sao? Tại sao ta không được chứ?”

“Nên cắt móng tay rồi đó.”

“Vậy à.” Rề rà nói xong, hai chân Thanh Phong đột nhiên đạp mạnh một cái, cả người bay ra ngoài đường mộ!

Phi Cương dường như đã sớm lường trước, gã vung ống tay áo bên trái lên quấn lấy chân Thanh Phong, dùng sức giật mạnh về bên phải.

Chính vào nửa giây thân thể sắp va vào vách đá, cái đuôi của nó quật mạnh vào tường mượn lực phóng ra ngoài.

Phi Cương thấy nó vẫn chưa bỏ cuộc thì có hơi bực, lại vung tay áo kéo nó trở về, “Đần độn vô tri!”

Thanh Phong là điển hình của mẫu người ngoan cố cứng đầu, chứng nào tật nấy, “Ta tình nguyện cố gắng hơn gấp bội! Nếu ngươi còn dám cản ta, ta sẽ đi gọi chủ nhân tỉnh dậy, tố cáo ngươi lấy gậy đánh uyên ương!”

“Uyên ương là một trống một mái.”

“Ta phải gọi chủ nhân dậy!”

Mặt Phi Cương dần sầm xuống, “Có phải do ta đã quá nuông chiều nên ngươi mới dám coi trời bằng vung như vậy không?”

Thanh Phong có hơi sờ sợ nhưng vẫn vờ ra vẻ bình tĩnh mà hô lên: “Ung Hoài chỉ là một con người yếu đuối, tại sao ngươi không thể tha cho y chứ?”

“Bởi vì hắn tự ý xông vào lăng mộ, bất luận kẻ nào bất kính với chủ nhân đều phải chết.” Phi Cương vừa dứt lời, hai ống tay áo của gã lập tức cuồn cuộn bắn về phía Thanh Phong như sóng dữ!

Cái đuôi Thanh Phong uốn mạnh một cái, nó biến thành hình rồng bay vọt lên nóc phòng, từ trên cao nhìn xuống tay áo đang lan dài ra tứ phía như sóng đào cuộn trào, đôi con ngươi màu vàng lóe lên, miệng bỗng há to, phun ra một quả cầu lửa vàng hoe.

Tay áo màu trắng bỗng nhiên hóa thành làn khói bao phủ mọi ngõ ngách, cầu lửa vàng hoe rơi vào giữa đám sương mù thì như bị thứ gì đó giữ lại, ngưng kết giữa không trung. Thanh Phong sốt ruột vẫy đuôi, há miệng thổi khí về phía cầu lửa. Nhưng long khí vừa đến gần cầu lửa lại chia ra làm hai ngả, cầu lửa vẫn không nhúc nhích chút nào.

Thanh Phong ngẩng đầu phát ra một tiếng rồng gầm.

Thạch thất chấn động, vách tường vang lên những tiếng nứt nẻ thật khẽ.

Phi Cương nhíu mày thu lại năm ngón tay. Quả cầu lửa dừng trên không trung bỗng rơi xuống, chẳng mấy chốc biến mất không còn tăm hơi.

“Ủa?” Thanh Phong gầm xong mới phát hiện cầu lửa của mình đã biến mất, nó lấy làm lạ, hiếu kỳ bay vòng vòng giữa đám sương mù.

Thấy nó càng lúc càng đến gần mình, Phi Cương khẽ mím môi, phẩy tay tạo thành một kết ấn, đám sương lạnh lẽo đột nhiên ngưng tụ giữ Thanh Phong lại trên không. Quả cầu lửa bị mất hiện ra từ xó xỉnh nào đó, chậm rãi lăn tới ngay bên dưới Thanh Phong.

Thanh Phong cố trừng đôi mắt rồng to thồ lộ, liều mạng nhìn xuống nhưng chỉ thấy được ánh sáng mờ ảo, “Ưm, Phi Cương…”

Phi Cương búng tay đánh tách một cái, sức mạnh khống chế Thanh Phong đột nhiên biến mất. Thanh Phong còn chưa kịp chỉnh lại tư thế thì đã cảm thấy bụng hơi nong nóng, cầu lửa dưới đất chợt bắn lên, nặng nề giáng vào bụng Thanh Phong.

Thanh Phong đau đớn kêu lên, một ống tay áo thừa cơ bắn vào miệng nó, xuyên thẳng xuống ruột. Thanh Phong dùng móng trước giữ lấy tay áo muốn kéo ra nhưng tay áo trơn nhẵn, vô cùng khó nắm, chẳng mấy chốc đã luồn vào bụng nó khuấy mạnh làm nó đau đớn khôn cùng, rơi thẳng từ trên cao xuống đất, không ngừng lăn lộn xin tha.

Lần này Phi Cương thật sự nổi giận, gã trở tay mấy phen, dày vò Thanh Phong sướng tay mới chịu buông tha, “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải biết tự lượng sức mình!”

Thanh Phong hấp hối quỳ rạp dưới đất, vô thức lảm nhảm: “Ung Hoài không phải người xấu, ngươi tha cho y đi mà…”

“Hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi, con người chính là sinh vật gian xảo nhất trên đời.”

Thanh Phong nhướng mày, “Ngươi vừa mới gạt con người mà.”

Phi Cương cúi xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nó lên và nói: “Bởi vì trước đây ta cũng là con người.”

“…”


Phi Cương nắm sừng xách nó đứng dậy, “Chẳng phải ngươi rất quan tâm đến tung tích của lũ người ấy sao? Thôi thì chúng ta cùng đi xem kết cục của chúng nhé.”

Thanh Phong hóa thành hình người, đau lòng nhìn cái bụng tròn vo bị bỏng đỏ hết cả lên trông như vết đốt của con muỗi khổng lồ, “Trước đây ngươi cũng là con người, ngươi nên rộng lượng với họ tí xíu chớ, tại sao cứ không chịu thả họ ra?”

“Bởi vì trước đây ta từng là con người nên ta biết chúng tham lam đến nhường nào.” Phi Cương vén mấy sợi tóc rũ vào mắt Thanh Phong ra sau, nhìn thẳng vào nó và nói: “Thả một tên đồng nghĩa với việc mãi mãi không còn ngày tháng yên tĩnh.”

“Có lẽ ngươi nói đúng,” Thanh Phong mặt mày đượm vẻ đau khổ nhặt quần áo lên, “Rồng đực và đàn ông sẽ không có kết quả.”

Tuy kinh ngạc trước sự thay đổi của nó nhưng Phi Cương vẫn thấy vui vẻ trong lòng.

“Thế thì…” Phi Cương chờ nó nói tiếp nhưng bỗng cảm thấy có gì bất ổn, gã đưa tay vỗ vào người Thanh Phong, Thanh Phong lập tức tan biến. “Thuật ảo ảnh?” Mắt gã lóe lên một cách kỳ lạ, xoay người đi về hướng đường mộ. Trong giây lát, đám sương mù mỏng mảnh lặng lẽ xâm nhập vào đường mộ, quyện cùng bóng tối.

Thanh Phong ôm quần áo để chân trần mà chạy. Làm hàng xóm với Phi Cương bấy lâu, lần đầu tiên nó cảm giác được sự đáng sợ của gã, sự đáng sợ này bắt nguồn từ chênh lệch thực lực quá xa. Nó vốn tưởng Nhị Mao luôn sợ hãi Phi Cương một cách quá khoa trương, giờ nó mới biết thì ra nó mới chính là kẻ ấu trĩ.

Cuối đường mộ là hai ngả rẽ.

Một ngả có cầu thang có thể đi lên đi xuống, một ngả thông đến gian mộ của Lục Cương.

Ung Hoài sẽ chọn ngả nào nhỉ? Lục Cương mang A Tưởng đi ngả nào nhỉ? Vấn đề vẫn đang xoay mòng mòng trong đầu nhưng chân nó đã sớm có quyết định, hướng thẳng gian mộ của Lục Cương mà chạy.

Trong bóng tối, một bàn tay từ ngả còn lại thò ra nhẹ nhàng nắm lấy vai nó.

Thanh Phong kêu hoảng một tiếng, móng vuốt không chút nghĩ ngợi vung về phía đối phương!

Đối phương thình lình chụp lấy móng của nó dùng sức giật mạnh, kéo nó tới sát vách tường rồi quát: “Bình tĩnh chút coi!”

Thanh Phong cả kinh hỏi: “Tử Cương?”

“Ngươi tưởng là ai?” Sau khi chắc chắn nó không còn ý định tấn công, Tử Cương mới từ từ buông tay ra.

Thanh Phong thẳng chân đá một phát trúng đầu gối của gã.

Tử Cương lại phải ấn vai nó vào tường, “Đã bảo bình tĩnh cơ mà!”

Thanh Phong nói: “Lúc ngươi làm gãy dù bạch ngọc sao không thấy ngươi bình tĩnh hử?”

“Lúc đó ta rất bình tĩnh.”

“…Ta càng muốn chém ngươi hơn.”

Tử Cương yếu thế nói: “Ta không cố ý.”

“Ngươi ở đây làm gì? Mấy người khác đâu?”

“Sao ta biết chứ? Ta đuổi theo lũ người ấy, đuổi được tám trăm dặm thì đến đây.”

“Đuổi không kịp?”

“Nếu kịp thì ngươi đã thấy chúng bị xâu như xâu dê theo sau ta rồi.”

Thanh Phong nói: “Ngươi buông ta ra trước coi.”

“Ngươi phải hứa không đá ta trước.”


Thanh Phong do dự rồi đáp một cách miễn cưỡng: “Được, ta hứa.”

Tử Cương thử thả nó ra, thấy Thanh Phong quả thật không còn ý định đánh người mới thở phào nhẹ nhõm bảo: “Bây giờ…” Gã đột nhiên kéo tay Thanh Phong chạy vào đường mộ bên kia, cắm đầu cắm cổ lao thẳng lên tầng lăng mộ thứ nhất.

Thanh Phong bị kéo bất ngờ nên lỏng tay, quần áo rơi hết hơn nửa, chỉ còn lại một chiếc áo khoác, “Khoan đã, chạy gì mà chạy?”

“Im miệng!” Tử Cương dùng lực kéo nó vào lòng, nhảy lên góc chuyển của cầu thang và mò mẫm trong bóng tối.

Thanh Phong chỉ nghe thấy két một tiếng, có thứ gì đó nặng nề chuyển động về sau, sau đó Tử Cương kéo nó rúc vào một không gian chật hẹp, lại két một tiếng, không gian đó bị bít kín. “Đây là đâu?” Nó vừa nói xong đã thấy Tử Cương di chuyển chân đèn trên tường, một ngọn lửa yếu ớt sáng lên.

Gương mặt tím tái của Tử Cương dưới ánh lửa cam trông đặc biệt kỳ dị, nhất là ánh mắt phức tạp gã nhìn Thanh Phong, tóm lại là có ngờ vực, mong đợi, ngờ vực, mong đợi… Không phải thành phần “phức tạp” trong mắt gã quá ít, do Thanh Phong chỉ có thể nhận ra hai loại đó mà thôi.

“Hơ, bọn mình có phải nên nói gì đó không nhỉ?” Thanh Phong khó chịu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Tử Cương hỏi: “Tại sao Phi Cương lại đối phó ngươi?”

Thanh Phong cả kinh hỏi lại: “Sao ngươi biết?”

Tử Cương đáp: “Sương mù.”

“Nói thế nào nhỉ,” Thanh Phong gãi đầu, “nói đơn giản là ta muốn sống chung với một con người nhưng Phi Cương không đồng ý, sau đó bọn ta đánh nhau.”

Hai mắt Tử Cương sáng lên, “Ngươi thắng?”

“Thua.” Thanh Phong ưỡn bụng cho gã xem vết thương, “Ta dùng thuật ảo ảnh của ngươi lén bỏ chạy.”

Sắc mặt Tử Cương khẽ đổi, “Ngươi dùng thuật ảo ảnh? Chẳng phải ta đã bảo không bao giờ được sử dụng thuật ảo ảnh sao?”

“Ngươi cũng hứa với ta không bao giờ làm hư cây dù bạch ngọc của ta.”

“…” Tử Cương hỏi: “Giờ ngươi tính sao?”

Thanh Phong hai mắt sáng trưng, “Ngươi có thể giúp ta một chút được không?”

Tử Cương chần chừ, “…Giúp cái gì?”

“Cứu người đó!”

“Người đó là ai?”

“Y tên Ung Hoài, là…” Thanh Phong giải thích kỹ càng một phen.

Tử Cương tổng kết: “Ta gặp rồi, là đàn ông.”

Thanh Phong tỏ vẻ suy sụp hỏi: “Rồng đực và nam nhân thật sự không thể làm vợ chồng ư?” Bởi Phi Cương luôn mang địch ý với nhân loại nên với đáp án của gã, nó chỉ nửa tin nửa ngờ.

“Không thể.”

“…Ngươi trả lời quá thiếu suy nghĩ!”

“Có thể thấy vấn đề này không cần suy nghĩ đến cỡ nào.”

Thanh Phong hậm hực ngồi bệt xuống đất, “Dù không làm vợ chồng ta cũng không thể để y có chuyện.”

“Vậy tìm thấy hắn, dẫn hắn rời đi.”

Thanh Phong kinh ngạc ngẩng lên. Ở trong lăng mộ bấy lâu, đây là lần đầu nó gặp một tên cương thi đồng ý thả cho con người ra ngoài.

Tử Cương nói: “Ta cũng đâu có ăn thịt người.”

“Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?”

“Tìm thấy hắn, dẫn hắn đi, hai bước.” Tử Cương nói: “Có điều trước đó phải tìm cách để Phi Cương không tìm ngươi tính sổ.”

“Cách gì?” Thanh Phong giờ đây vô cùng biết ơn và kính trọng Tử Cương, hoàn toàn nghe lời gã răm rắp.


Tử Cương hỏi: “Ngươi biết Phi Cương quan tâm nhất là cái gì không?”

Thanh Phong đáp: “Tay áo của ổng?”

“Ai cho hắn tay áo?”

“Ông chủ tiệm may?”

“…Là chủ nhân.” Tử Cương từ tốn nói: “Chỉ cần chủ nhân có chút động tĩnh, Phi Cương nhất định sẽ vội vàng chạy tới bảo vệ.”

“Nhưng chủ nhân nằm ẩn trong nước mà.” Thanh Phong lúng túng, “Ngươi muốn ta khè một mồi lửa nướng chín chủ nhân luôn sao?”

Tử Cương nói: “Tay áo của Phi Cương là do tiên thủy của linh tuyền biến hóa mà thành, liên thông với mạch nước nơi chủ nhân yên nghỉ. Chủ nhân xảy ra chuyện gì hắn đều có thể cảm nhận được.”

“Ngươi biết được nhiều thật đấy.”

“Là ngươi biết quá ít.”

“Ngộ nhỡ đánh động tới chủ nhân thì làm thế nào?” Thanh Phong chần chừ, “Chủ nhân sẽ nổi giận.”

“Không đâu. Gợn sóng nho nhỏ chắc chắn sẽ không đánh động chủ nhân, còn nếu nhỡ…” Tử Cương đột nhiên ngừng lại, đổi giọng nói tiếp, “Nói tóm lại ngươi chỉ cần ném một hòn đá nhỏ vào hàn đàm, Phi Cương sẽ chạy như bay về đó, chúng ta sẽ có đủ thời gian cứu người.”

Cái đuôi của Thanh Phong ngoe nguẩy gãi đầu như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.

“Ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi suy nghĩ thêm một giây thì hắn sẽ thêm một giây nguy hiểm.”

Thanh Phong đột nhiên đứng bật dậy, “Được! Làm thôi!”

Tử Cương ghì lại Thanh Phong đang kích động và hưng phấn toan xông ra, bình tĩnh lấy trong ngực ra một hòn đá nhỏ màu đỏ, “Cho ngươi này.”

“Cái gì vậy?”

“Đá.”

“Ta biết. Nhưng chỗ ta ở có nhiều đá lắm, còn to hơn viên này nữa, ngươi dám chắc phải ném viên này à?”

Tử Cương đáp: “Ta chắc chắn. Ta không thể để một mình ngươi đi mạo hiểm, hòn đá này là của ta, chuyện này xem như cả hai chúng ta cùng làm.”

“Ngươi nghĩa khí thật đấy!” Thanh Phong cảm động bắt lấy vai gã, “Lúc nào rảnh đền dù bạch ngọc cho ta thì càng tốt.”

Tử Cương hắng giọng, tắt đèn, mở cửa, “Ta đi trước dò đường, ngươi theo phía sau. Ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, nước của hàn đàm tương liên với tay áo của Phi Cương, có bất cứ biến động nhỏ nào hắn đều cảm giác thấy nên thời gian của ngươi rất eo hẹp, ném xong là phải chạy ngay về.”

Thanh Phong hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu thời gian?”

Tử Cương qua loa đáp: “Chuyện ngươi sắp làm xưa nay chưa từng có ai làm.” Sợ Thanh Phong đổi ý, gã nhanh nhảu chạy xuống, “Ta đi dò đường, ngươi nghe thấy ta vỗ tay ba lần là phải lập tức hành động. Nhớ cho kỹ, thời gian gấp rút, không cần lo gì cả, ném xong đá là được rồi.”

Sau khi tiếng bước chân của Tử Cương lặng dần, cả lăng mộ chìm vào yên tĩnh.

Thanh Phong bắt đầu hồi hộp. Nó mơ hồ cảm thấy chuyện này không dễ như trong tưởng tượng của nó nhưng lại không tìm được lý do.

Vách tường, cầu thang, nóc mộ… dần dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn ụ đất dưới chân nơi nó đang đứng. Tầm nhìn dường như thoáng hơn, nơi nào cũng là bóng tối, nhưng dường như cũng hẹp đi, chẳng có nơi nào nhìn thấy ánh sáng.

Thanh Phong run rẩy khoác lên chiếc áo còn sót lại cuối cùng. Áo choàng rất rộng, dán sát vào vai như đang vắt lên chứ không phải mặc. Vạt áo buông thõng, vô ý cọ nhẹ vào cẳng chân. Nó thấy lành lạnh, lạnh hơn cả lúc không mặc quần áo.

Trong lòng nó chợt nảy ra một câu hỏi kỳ quái: Tại sao nhất định phải cứu Ung Hoài chứ? Y không thể nào làm bạn đời của mình cơ mà. Vì y mà đắc tội Phi Cương quả thật là chuyện buôn bán chẳng có chút lời. Đúng, chả có lời gì cả. Lòng nhiệt tình đi cứu Ung Hoài nguội dần, nó bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khuyến cáo của Phi Cương. Con người rất gian xảo. Hồi tưởng lại từng giây từng phút đi cùng Ung Hoài, Ung Hoài chỉ lúc nào cần nó giúp đỡ hoặc muốn nó nhượng bộ mới đối xử đặc biệt với nó, còn những lúc khác…

Nó phát hiện Phi Cương nói đúng. Giữa nó và đồng bọn của y, Ung Hoài luôn chọn đồng bọn.

Trong lòng Thanh Phong trỗi lên cảm giác mất mát lớn lao khó tả.

Bốp bốp bốp.

Dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay lanh lảnh.

Nắm chặt hòn đá nhỏ màu đỏ, Thanh Phong lần mò đi xuống với tốc độ rùa bò.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.