Đọc truyện Sơn Hà Nhật Nguyệt – Chương 62: Bạo vũ
Tất cả đều xảy đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, Dận Tự còn chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng gì, khớp hàm đã bị cạy bung, đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc, kịch liệt mà thô bạo.
Thân thể cả hai đè ép lên nhau, ép tới nỗi Dận Tự cảm giác bản thân dường như không thể hít thở.
Ngạc nhiên và rung động giây phút ban đầu qua đi, đương nhiên là vùng vẫy, tiếc rằng Dận Chân dường như đã ngờ tới phản ứng này của hắn từ sớm, càng cố sức giữ chặt hai tay hắn, hơn hết cơ thể y chiếm được ưu thế về tuổi tác, khiến Dận Tự nhất thời không thoát ra được.
Lần vùng thoát này thất bại, lại lập tức bị cuốn vào trong một cơn điên cuồng khác.
Nếu kiếp trước có ai nói với Dận Tự, có một ngày hắn sẽ ngồi xuống bắt tay giảng hòa với Dận Chân, hắn sẽ chỉ cười trừ.
Kiếp này, tuyệt đối không thể tin nỗi chuyện đấy lại biến thành hiện thực.
Nhưng dù vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, giờ phút này, hai người lại đi đến bước này.
Lúc đại hôn năm đó, cảnh tượng y ghìm mình trên cột trụ trong phủ, còn có thể giải thích là do tứ ca trong lúc say rượu cộng thêm tâm trạng đang kích động nên dẫn đến hành động thất lễ.
Lúc hai người cứu nạn thiên tai tại Bình Dương, Dận Chân ôm chặt mình trong lòng thì có thể nói, y là đang dạy đệ đệ biết chuyện “làm người”.
Cho nên Dận Tự vẫn không đem những mờ ám như có như không của hai người để trong lòng, dù đôi khi cũng cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại chỉ tự nói với chính mình đó là ảo giác mà thôi.
Vậy thì hiện tại phải nói thế nào?
Vào lúc trạng thái tinh thần của hai người đều đang tỉnh táo làm ra chuyện như thế này….
Dận Tự thở hổn hển đầy nặng nề, vẫn không đẩy được y ra.
Nụ hôn của Dận Chân ngày càng trở nên quyết liệt, đến nỗi khiến người ta man mác cảm giác được sự tuyệt vọng ẩn chứa bên trong nó, thậm chí cắn rách môi của hắn, mùi máu tươi hòa lẫn vào hơi thở và không khí xung quanh, khiến cho họ đều mất đi sự lãnh tỉnh thường ngày.
Từ trước tới giờ y vẫn không biết hóa ra bản thân cũng sẽ có lúc điên cuồng đến thế, dù là dúc đối mặt với Tứ Phúc Tấn thì cũng chỉ tương kính như tân, giống như hoàn thành nhiệm vụ, chưa kể tới chẳng khác gì chịu tội, nhưng tuyệt đối không có loại vui sướng quên hết thẩy mọi thứ như thế này.
Còn bây giờ, trong đầu của y đã hiện lên hình ảnh đối phương y phục xộc xệch, cả cảnh tượng giống như cưỡi ngựa xem hoa đêm đó dần dần hiện lên, khiến bản thân khó lòng kiềm chế.
Hai người thở gấp ngồi trên đất, cúi đầu xuống nhìn, vừa đúng lúc Dận Tự ngẩng đầu lên, mồ hôi men theo hai bên thái dương trắng ngần nhỏ xuống cằm, vẽ nên một dấu tích duyên dáng trên gương mặt hắn, đến cả sườn mặt thanh tú, dường như cũng trở nên quyến rũ.
Khi gương mặt này ửng đỏ vì ***, không biết sẽ phong tình thế nào.
Ý nghĩ này chẳng qua chỉ vụt qua trong chớp mắt, vậy mà bản thân lại bị mê hoặc đến mức trả giá để thực hiện.
Đi suốt mấy ngày, chúng huynh đệ dù nhiều hay ít cũng bị rám nắng, chỉ có nước da của Dận Tự vẫn như trước không hề thay đổi, cần cổ thấm ướt mồ hôi như càng trắng trẻo hơn, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Lưu luyến rời khỏi bờ môi hắn, khóe môi mơn trớn cằm hắn, chuyển xuống ngậm lấy hầu kết đang chuyển động lên xuống của đối phương.
Dận Tự ngưng thở, trong đầu nghĩ không thể tiếp tục như vậy được nữa, khẽ cắn môi, nhân lúc Dận Chân thả lỏng cảnh giác, cổ tay dùng sức, vai nghiêng sang một bên, liền đẩy y ra ngoài, thoát khỏi sự khống chế.
“Tứ ca.” Ngực phập phồng, Dận Tự cố hết sức khiến bản thân trông có vẻ bình tĩnh nhất, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm theo từng câu chữ.
“Chuyện như thế này, đệ hy vọng không nên có lần thứ hai.”
Dù có nhượng bộ thế nào đi chăng nữa, thì vẫn như trước có một ranh giới, không thể vượt qua.
Mà hôm nay, cũng đã vượt qua.
Dứt lời cũng không thèm nhìn đến phản ứng của Dận Chân, xoay người lên ngựa, chạy quay trở lại đường cũ.
Không nghe thấy tiếng kêu gào hay tiếng vó ngựa đuổi theo từ phía sau, Dận Tự cũng không quay đầu lại, phi như bay, mãi cho đến khi tới gần phủ Đoan Tĩnh Công Chúa mới thả ngựa chậm lại.
Hạ nhân lúc nãy cho bọn Dận Tự mượn ngựa đã đứng sẵn ngoài cửa trông ngóng họ, thấy Dận Tự trở về, không khỏi mừng rỡ, vội vàng đi lại đón.
“Gia, nếu ngài còn không về, nô tài phải đi bẩm báo Hoàng thượng….” Người nọ không nhìn thấy bóng dáng của Dận Chân đâu cả, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ. “Ừm, Tứ gia đâu rồi ạ?”
“Chắc chút nữa sẽ về.” Dận Tự lạnh nhạt nói, đưa dây cương cho đối phương, liền đi vào phủ.
Người nọ thấy sắc mặt Dận Tự không tốt, cũng không dám đuổi theo tiếp tục dò hỏi.
Dận Tự trở về sương phòng, thuận tay cầm một quyển sách lên mở ra xem, lát sau, lại vẫn là trang giấy ấy, trong lòng đang phiền muộn, nửa chữ cũng không lọt vào mắt.
Tứ ca….
Dung nhan người nọ hiện lên trước mắt, hắn vỗ vỗ trán thở dài suy tư.
Nhiều năm qua, hai người luôn luôn bầu bạn cùng nhau, muốn nói hắn không phát giác điều gì, thì đó là chuyện không thể nào, nhưng một ngày đối phương chưa nói ra, hắn cũng rất tình nguyện giả ngu.
Kiếp trước đấu đá nhiều năm, kiếp này không chỉ huynh đệ hòa thuận, còn….
Tâm trí Dận Tự lúc này hoàn toàn rối loạn.
Hắn đã không thể rõ ràng, rốt cuộc bản thân phải cư xử thế nào đây?
Một hồi Dận Chân trở về, hai người phải đối mặt nhau thế nào đây?
Tình cảnh lúc này, khiến hắn tình nguyện đi đối mặt với những lục đục đấu đá giữa huynh đệ với nhau như ngày trước còn hơn, ít nhất với việc bản thân đã thông thạo, không có chút gánh nặng nào.
Bản thân vốn định làm một người thái bình nhàn rỗi, cần cù thật thà làm việc của mình, ngoan ngoãn giữ bổn phận, hiếu thuận ngạc nương, tiện thể dựa dẫm tứ ca, lấy lòng Hoàng a mã, ai biết được con đường này không dễ đi, bất ngờ xảy ra rủi ro, khiến hắn không thể đi tiếp.
Người sống, sao luôn luôn có nhiều vấn đề như vậy, vốn tưởng rằng có thể tránh được một việc, kết quả lại nhảy ra thêm một việc.
Dận Tự cười khổ.
Hắn trong lòng phiền não, lại chờ hoài chờ mãi, đến tận lúc lên đèn, cũng không đợi được bóng dáng Dận Chân xuất hiện.
Vốn tưởng rằng Dận Chân thẹn quá hóa giận không muốn thấy hắn, đi hỏi người dưới, mới hay Tứ A ca vẫn chưa về.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi tí tách, mưa rơi càng ngày càng lớn, mắt thấy nó sắp biến thành cơn mưa to tầm tã, phiền não trong lòng Dận Tự càng thêm nặng nề.
Lại chờ thêm chốc lát, cũng không chịu thêm được nữa, bật dậy đẩy cửa đi ra.
Người đi theo Dận Chân không thấy y trở về, đã thông báo với Khang Hy từ sớm, Khang Hy cho gọi Dận Tự qua, hỏi hắn đầu đuôi sự việc, lại sai mọi người đi ra ngoài tìm, bên ngoài người đến người đi, hòa cùng tiếng mưa rộn rã, lại càng ồn ào hơn.
Trên thảo nguyên nhìn như bình yên bát ngát, kỳ thực nguy cơ tứ phía.
Không nói đến toàn cảnh Mông Cổ lúc này vẫn chưa phải hoàn toàn thần phục triều đình, thì còn có một nhóm nhỏ thân cận với Cát Nhĩ Đan và thế lực nước La Sát bên kia biên giới vẫn đang ngầm hoạt động, Dận Chân một Hoàng a ca, đơn thân độc mã lưu lạc bên ngoài, cũng thật khiến người ta không yên lòng.
Dận Tự lúc này mới có chút hoảng hốt.
Theo lý mà nói Dận Chân chắc sẽ không có chuyện gì, bằng không sẽ không có Hoàng đế Ung Chính sau này, nhưng dù vậy hắn vẫn không tài nào cầm lòng mà trở nên khẩn trương.
Dù sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng khó đảm bảo không có gì ngoài ý muốn….
Aiz, nếu lúc đó bản thân bình tĩnh một chút thì tốt rồi, hắn đã là người sống qua một kiếp, còn cùng một tứ ca mười mấy tuổi so đo cái gì chứ.
Lúc này có nghĩ gì cũng đã vô dụng, Dận Tự khoác thêm áo tơi muốn đi theo ra ngoài tìm, Cao Minh kéo tà áo của hắn, quỳ xuống đất nói thế nào cũng không cho đi.
“Gia, ngài không cần phải đi, Tứ gia cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì đâu, nếu ngài cũng…. Thì phải làm sao bây giờ!”
Hắn không khuyên thì hay rồi, câu khuyên can này, nhất là câu muốn nói lại thôi cuối cùng, khiến cho tim Dận Tự bất chợt lỗi nhịp, đẩy hắn ra, sẵn tay dắt con ngựa đang đứng bên ngoài, cùng bọn thị vệ đi ra ngoài.
“Gia!”
Hiện tại là tháng tám, ở Bắc Kinh thời tiết oi bức, nhưng tới thảo nguyên mênh mông của Mông Cổ, thì chỉ còn lại cảm giác khoan khoái mát mẻ mà thôi, lúc này mưa rơi xối xả, còn kèm theo sấm chớp ầm ầm, khoan khoái mát mẻ ấy hóa thành cơn gió lạnh nương theo mỗi hạt mưa tạt thẳng vào mặt, khiến người khác kìm không được rùng mình.
Trên thảo nguyên vốn ít khi có sấm chớp, nhưng không có thì thôi, hễ có, thì tia chớp lóe sáng sấm nổ đùng đùng, có cảm giác rất kinh thiên động địa, đừng nói dân bản xứ bị hù giật bắn, đến cả Dận Tự ở Bắc Kinh cũng hiếm khi nhìn thấy mưa gió sấm chớp như vậy.
Lúc đi Dận Chân đang mặc y phục mùa hè, nếu như ngựa bị giật mình….
Dận Tự không dám nghĩ tiếp, chỉ biết cố gắng hết sức phóng nhanh về phía trước.
Đến cả ngự tiền thị vệ cũng được Khang Hy phái đi tìm người, người bị mất tích chính là Hoàng a ca, không tìm được người, trở về nhất định sẽ bị phạt, mọi người đương nhiên không dám chậm trễ, tìm khắp nơi xung quanh, không chừa bất luận một chỗ nào có khả năng giấu người.
Hạt mưa đập vào mặt, khiến mắt mở không ra, đồng cỏ bị mưa dội ướt nhẹp, khiến cho đường đi lầy lội, nên khi quất roi phóng ngựa đi, làm bùn sình bắn lên người, chỉ lát sau, ai nấy cũng bùn sình đầy người.
“Bát gia, phía trước có mấy cái lều, chúng ta đi qua xem thử!” Ngự tiền thị vệ Ngạch Nhĩ Đức Khắc lớn tiếng nói.
Hắn là Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ, họ Hách Xá Lý thị, có quan hệ họ hàng xa với đằng mẹ của Hách Xá Lý Hoàng hậu, nhưng thái độ làm người của ông ngay thẳng cần cù thật thà, cũng không xen vào chuyện người, chỉ một lòng phục tùng Hoàng đế, thành ra rất được Khang Hy trọng dụng.
Dận Tự vừa định gật đầu, nhưng nghĩ đến hiện giờ mưa to gió lớn, có gật thì người ta cũng không thấy được, liền cũng lớn tiếng trả lời: “Đi xem!”
Mấy cái lều này là của những người dân gần đấy, thuộc về bộ tộc Khách Lạt Thấm, nếu đã vậy thì việc tìm người đương nhiên cũng thuận lợi hơn, nhưng mọi người đã lục lọi hết mọi xó xỉnh trong ngoài mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng của Tứ A ca, những gia đình sống trong lều cũng nói không thấy có ai đến đây cầu cứu.
Trong lòng lại càng nôn nóng hơn, mang theo mọi người đi lên trước tìm kiếm.
Lúc nãy khi hai người đi ra ngoài chỉ đi thẳng một đường về phía trước, lúc này mưa to gió lớn, đã không thể phân biệt phương hướng, Dận Tự không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm dựa theo ký ức bản thân.
Nếu người nọ thật sự xảy ra chuyện gì không hay….
Dận Tự khẽ thở dốc, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Bát gia! Người xem, đằng kia hình như có người phải không?!” Ngạch Nhĩ Đức Khắc chỉ về phía một gò đất cách đó không xa.
Gắng sức lau đi nước mưa trên mặt, Dận Tự theo tiếng kêu quay đầu nhìn, lại thoáng nhìn thấy một góc áo hết sức quen mắt.
Hắn chẳng quan tâm phải nói gì, vội vàng thúc ngựa về phía trước, vòng qua gò đất, quả nhiên thấy một người ngồi dựa vào tảng đá, tay đè lên mắt cá chân, tay còn lại chống xuống đất, dường như muốn đứng lên.
“Tứ ca!” Dận Tự hét to, người nọ ngẩng đầu lên, dù nước mưa ướt nhòa khuôn mặt vẫn không cách nào che giấu được sự ngạc nhiên trong đấy.
Dận Tự xuống ngựa, không đến mấy bước đã chạy tới trước mặt người nọ, cúi người ôm chặt lấy y.
Ngay cả hắn cũng không nhận ra bản thân lúc này đang khẽ run rẩy.
“Huynh không có việc gì….”
Thì tốt rồi.